Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 02: Giả mù

 Vừa đói, vừa mệt, vừa mới qua cơn thập tử nhất sinh, cậu thiếu niên nhanh chóng ngủ quên từ lúc nào mà không biết. Chỉ biết khi tỉnh dậy, cậu thấy bản thân đang lơ lửng giữa không trung…

– Aaaaaa! – Thiếu niên hét toáng.

– Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi hét một tiếng nữa ta lập tức ném ngươi xuống.

Cậu thiếu niên lập tức câm như hến. Thật không ngờ hắn không chỉ biết ẩn thân, còn biết khiến người khác ẩn thân, lại còn biết bay nữa.

Đặt cậu thiếu niên ở tiền sảnh, Hiểu Lâm chạy một mạch vào trong:

– Mẹ! Nhanh đeo mặt nạ vào! Con tìm được thầy thuốc, Hiểu Thức vẫn còn hi vọng!

Từ phu nhân nghe thấy liền bỏ ngang việc đang làm, tìm chiếc mặt nạ của bà, rồi nhanh chóng chạy vào phòng đeo mặt nạ vào cho Hiểu Thức. Xong việc, bà không khỏi nóng lòng chạy ra tiền sảnh, nhìn thấy cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, tay chân rướm máu, tóc tai bù xù, chỉ có mỗi gương mặt thanh tú chưa bị tổn hại. Dù có hơi lấm lem một chút nhưng trông cũng có vẻ hiền lành đáng tin.

Đi đến gần một chút, bà cất tiếng nói:

– Đại phu! Người từ đâu đến? Người không sao chứ?

Tên thiếu niên còn chưa kịp trả lời thì cả hai người đã bị Hiểu Lâm lôi đi một nước, lẩm nhẩm một câu:

– Việc đó không quan trọng, chữa bệnh quan trọng hơn.

Hiểu Thức nằm trên giường, đã ba ngày không có thuốc, cậu ngày một gầy gò xanh xao. Mạch đập yếu đến mức thầy thuốc cũng mơ hồ.

“Thôi xong, mạng hắn sắp mất, mạng ta cũng không giữ được! Đây là bệnh gì ta còn không biết thì biết chữa thế nào?” – Thiếu niên thầm nghĩ.

Còn chưa kịp định hình thì Từ phu nhân một bên đã hỏi dồn:

– Đại phu, thế nào? Có cứu chữa được không?

Thiếu niên ú a ú ớ:

– À… Ta…

Hiểu Lâm lại vô cùng quyết đoán:

– Không chữa được đúng không? – Vừa dứt câu đã lập tức rút kiếm.

Thiếu niên hét lên kinh hãi:

– Chữa được! Chữa được! Chữa được!

Bí quá làm liều, thiếu niên đành phải thử vận cầu may.

– Ngươi đi hái hắc tâm thảo về đây cho ta, càng nhiều càng tốt!

Hiểu Lâm quay đi, rồi chợt quay lại:

– Ngươi đi với ta! Nếu ngươi là người xấu trà trộn vào đây thì chẳng phải mẹ ta gặp nguy hiểm hay sao?

Từ phu nhân trấn an:

– Hiểu Lâm, con đi sớm về sớm! Chuyện ở đây ta lo liệu được!

Hiểu Lâm vốn chỉ là lo xa, bởi Từ phu nhân ngày trẻ là một sát thủ nổi danh. Thuật ẩn thân của Hiểu Lâm cũng là được bà truyền dạy. Hơn nữa, nhớ lại cảnh tên thiếu niên kia với mới bị hổ dí còn có nửa cái mạng, nếu có bản lĩnh chắc không thành ra như thế.

Hiểu Lâm vừa mới rời đi, thiếu niên liền thở phào nhẹ nhõm. Từ phu nhân cười hiền:

– Hiểu Lâm bản tính có hơi nóng nảy, cũng hay động dao kiếm, nhưng nó tuyệt đối không lạm sát người vô tội. Đại phu đừng lo! À, ban nảy ta còn chưa kịp hỏi, người tên gì, từ đâu đến?

Chỉ mấy câu của Từ phu nhân, thiếu niên kia liền cảm thấy an lòng. Làng Ấn Sát thật ra không phải chỉ biết giết chóc mà không nói lý lẽ.

– Ta tên Lý Tuệ Minh, là người từ làng Thảo Phu.

Từ phù nhân thở hắt ra một tiếng:

– Ta thật sự lấy làm tiếc cho sự việc vừa rồi. Thật ra trước giờ làng Ấn Sát chỉ hành động khi có lệnh, nhưng gần đây có sự thay đổi ở người cầm quyền. Ta không chắc đó có phải nguyên nhân hay không…

Cuộc đối thoại rơi vào nốt lặng. Làng Thảo Phu nổi danh không tranh đua với đời, sống nhờ vào việc cung cấp dược liệu chữa bệnh cho những làng khác để đổi lấy sự yên bình. Làng Thảo Phu giàu có do các làng khác vì được họ cứu giúp mà mang châu báo đến đền ân. Thế mà, chẳng ai ngờ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như thế.

Tuệ Minh ngồi đó chìm trong nỗi buồn, phút chốc quên mất cảnh vật xung quanh. Cho đến khi sực tỉnh thì Từ phu nhân vừa bên trong trở ra, trên tay cầm một bộ y phục, một đôi giày mới, đưa về phía cậu.

– Bộ áo quần này của Hiểu Thức, ta thấy dáng người mặc có vẻ vừa vặn, mong người không chê!

Tuệ Minh giờ này mới nhận ra bản thân nhìn không còn giống người bình thường nữa, chỉ mỗi cái mặt là khác ăn mày, bèn vừa biết ơn vừa ngại ngùng đón lấy. Từ phu nhân bảo cậu ra sau nhà, ngoài ấy có nhà tắm dựng bằng tre, muốn cậu tắm táp thay quần áo cho gọn gàng sạch sẽ.

Bước vào bên trong nhà tắm, Tuệ Minh nhìn thấy một thứ khiến cậu hết sức hiếu kỳ: một đường ống dẫn nước nóng bằng thân cây tre nối từ nhà bếp qua đến tận nhà tắm. Trong nhà bếp có một chiếc nồi rất to dùng để đun nước, khi nước sôi hơi nước sẽ được dẫn qua ống tre rồi chảy thành dòng vào trong nhà tắm.

– A… Rát!

Trên người Tuệ Minh chằng chịt vết thương, một chút nước chảy qua cũng khiến cậu ta nghiến răng khổ sở. Nhưng rát ngoài da vẫn tốt hơn nhiễm trùng! Cậu dùng hai tay múc nước lên rửa mặt. Mấy ngày vừa rồi thật khổ sở, nhưng cũng không biết mấy ngày sắp tới sẽ thành ra như thế nào…

Rửa xong bên ngoài, Tuệ Minh cởi bỏ y phục rồi leo vào bên trong thùng ngâm. Nước vừa ấm lại vừa thơm, vừa từ cõi chết trở về lại được tận hưởng cảm giác này, thoáng nghĩ ông trời quả là không bạc đãi.

Hiểu Lâm dạo một vòng khu rừng, hái về một bao lớn hắc tâm thảo. Hắc tâm thảo là loại quả dễ tìm nhất vì chúng mọc ở tất cả mọi nơi, dễ sinh sôi lại còn say quả. Hắn cũng nghi ngờ liệu thứ này có cứu được em trai hắn hay không, nhưng nếu không tin Tuệ Minh, hắn cũng chẳng còn lựa chọn khác.

Bước vào tiền sảnh chẳng có ai, Hiểu Lâm đặt bao hắc tâm thảo trên bàn, xoay người một cái đã ra đến phía sau nhà. Định bụng vào nhà tắm rửa mặt một chút, ai ngờ vừa biến vào trong đã thấy cảnh tượng làm cho cả cuộc đời sát thủ của hắn mới có một phen hãi hùng như vậy.

Một nam nhân người trần như nhộng đang ngủ quên trong bồn tắm nhà hắn. Nếu bỏ qua những vết trầy xước, Tuệ Minh hết sức trắng trẻo nuột nà. Tuy không quá cơ bắp, nhưng thân hình cậu cũng hằn rõ đường nét săn chắc. Gương mặt có phần kém sắc, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng hào khép hờ khiến ai nhìn thấy cũng phải có chút mủi lòng thương xót. Lấp loáng dưới làn nước ấm nóng, nom có thể nhìn thấy vòng eo thon thả yêu kiều.

Tuệ Minh mấy ngày qua trốn tránh sự truy sát đến sức cùng lực kiệt, nhờ ăn quả dại mà sống qua ngày, lại không có một giấc ngủ nào yên. Nên cũng dễ hiểu khi hắn ngủ quên trong một nơi yên tĩnh mà lại an toàn như nhà tắm Từ gia.

Hiểu Lâm thoắt cái biến ra bên ngoài. Nhưng đằng sau lớp mặt nạ đã có vô số biểu tình không thể lý giải. Hắn từng tự hào bản thân có đôi mắt tinh tường, nhìn một lần ba năm liền không quên, thì giờ này hắn chỉ muốn chọc mù hai mắt của bản thân cho rồi.

Hiểu Lâm trở ra tiền sảnh, ngồi rồi đứng, đứng rồi ngồi, chẳng vì điều gì mà hết sức khó chịu. Từ phu nhân từ phía sau bước ra, Hiểu Lâm giật mình khiến bà cũng giật mình theo. Có bao giờ Hiểu Lâm lại thả hồn theo mây gió như vậy đâu?

– Mẹ! Tên kia đâu rồi?

– Cậu ấy tên là Tuệ Minh, con đừng gọi khó nghe như thế chứ! Dù sao người ta cũng đang tìm cách cứu Hiểu Thức mà!

– Với đống quả dại này sao?

– Đúng rồi! Đừng có mà xem thường chúng! – Tiếng Tuệ Minh đột nhiên vang lên khiến cho Hiểu Lâm có chút bối rối.

Hắn thầm nghĩ: “Lúc nảy hắn có biết gì không nhỉ?”. May có chiếc mặt nạ che hết những biểu tình trên khuôn mặt, nếu không chắc hắn không biết nên trưng ra biểu cảm gì.

Chẳng biết Tuệ Minh tỉnh giấc từ bao giờ, nhưng cậu ta đã tìm được thêm một mớ dược liệu quanh nhà, đủ để tạo ra một phương thuốc dưỡng tâm. Cậu ta cũng không chắc liệu Hiểu Thức có khá hơn hay không, nhưng nếu cậu không làm thì cậu chắc chắn “đi trước” Hiểu Thức.

Vừa cho hắc tâm thảo vào nồi hấp, Tuệ Minh vừa lẩm nhẩm:

– Từ phu nhân, ta không ngờ thảo dược ở làng của người lại nhiều như thế, còn nhiều hơn cả ở làng ta!

Từ phu nhân đang đứng cạnh rửa mớ hắc tâm thảo còn lại cùng những cây thuốc khác, vừa ôn tồn:

– Làng ta không thiếu loài dược thảo nào cả, nhưng chúng ta không thể dùng. Cùng một cách, nhưng người nấu ra thuốc bổ, còn chúng ta lại nấu ra thuốc độc.

Tuệ Minh vừa gật gù, vừa bỏ một quả hắc tâm thảo vào miệng nhai nhóp nhép. Hiểu Lâm đứng ở cửa sau ngó vào lại bất ngờ lên tiếng:

– Ai cho ngươi ăn? Đó là ta hái cho Hiểu Thức, ngươi muốn ăn tự ra ngoài mà hái.

Tuệ Minh bỉu môi:

– Ngươi trông thế mà keo kiệt quá nhỉ? Hắc tâm thảo mọc đầy ngoài kia, có cần phải tính toán với ta như thế không? Huống hồ ta còn đang cứu em trai ngươi đó!

Hiểu Lâm tay cầm kiếm, ngón cái đẩy nhẹ một phần thân kiếm lộ ra khỏi vỏ:

– Ngươi không cứu được, ta lập tức cho đầu ngươi lìa khỏi cổ!

Từ phu nhân tặc lưỡi:

– Hiểu Lâm, con đừng dọa Lý đại phu nữa! Lý đại phu, có ta ở đây cậu không cần phải sợ.

Tuệ Minh lập tức “không cần phải sợ”, quay sang phía Hiểu Lâm lè lưỡi, kéo mí mắt dưới làm ra một điệu bộ trêu chọc. Đoạn, lại quay sang Từ phu nhân:

– Từ phu nhân, gọi ta là Tuệ Minh là được, ta năm nay mới mười tám tuổi, cũng chẳng đủ tài nghệ mà nhận hai chữ “đại phu” của người.

Từ phù nhân không đáp gì, nhưng Tuệ Minh mơ hồ cảm nhận được nụ cười hiền sau lớp mặt nạ của bà. Hắc tâm thảo đã được hấp xong, Tuệ Minh tay không nhấc ra, rồi lại vì nóng mà kêu trời kêu đất. Cậu ngồi lột bỏ lớp vỏ ngoài, miệng lại luyên thuyên kể chuyện:

– Từ phu nhân, ta kể người nghe, làng các người cũng thật là đáng sợ, nơi nào cũng là thú dữ. Đêm ta trốn sang đây, vừa hay lại tìm được một cái hang đá, ta cứ nghĩ có chỗ yên giấc một đêm. Vừa đặt lưng nằm xuống lại cảm giác thật ấm, thật mềm, còn ngỡ như ai trải sẵn chăn cho ta vậy…

Tuệ Minh chợt ngưng lại một chút, vỏ hắc tâm thảo hấp xong rất nóng, ngồi bóc vỏ một lúc tay cậu đã phồng rộp cả lên, đành ngưng miệng lại để thổi tay vài cái.

– …nhưng mà vừa ngả lưng xuống ta lại nghe cái chăn có tiếng gầm gừ thật lạ. Thì ra cái chăn ta vừa nằm lên là bộ lông của một con hổ.

Hiểu Lâm lại buông một câu bâng quơ:

– Thì ra là ngươi gây sự với nó trước, biết thế ta để nó nuốt ngươi vào bụng rồi!

Tuệ Minh không nhìn hắn mà trả lời:

– Ngươi thế nào lại xấu tính với ta như thế chứ? Ta cũng chưa làm gì ngươi mà?

Từ phu nhân dịu dàng:

– Hiểu Lâm, con hôm nay tâm trạng không tốt à? Tuệ Minh trạc tuổi Hiểu Thức, đáng tuổi em con, con đừng nên ăn hiếp cậu ấy.

Tuệ Minh có thêm “đồng minh”, liền chẳng xem Hiểu Lâm ra gì, miệng vênh váo:

– Ngươi nghe rồi đấy! Giờ nhanh ra suối lấy cho ta một ít lưu tuyền thủy về đây!

Hiểu Lâm thộn mặt sau lớp mặt nạ:

– Ngươi đang nói về cái gì vậy?

Cả Từ phu nhân cũng đang ngồi suy nghĩ “lưu tuyền thủy” thật ra là thứ gì.

Tuệ Minh quên mất hắn đang ở làng Ấn Sát, mà họ thì làm gì biết lưu tuyền thủy là thứ gì, dù có biết họ hẳn cũng không lấy được. Tuệ Minh cười ngại ngùng:

– Ấy, xin lỗi, ta quên mất! Thôi để ta tự đi lấy, gần đây có con suối nào không?

Từ phu nhân đáp lời:

– Có một con suối gần đây, cách đây khoảng năm mươi dặm.

Tuệ Minh há hốc mồm:

– Từ phu nhân, người đang đùa đúng không? Năm mươi dặm đường ta phải đi bao giờ mới đến chứ?

Từ phu nhân thật ra không đùa, năm mươi dặm đối với họ mà nói chỉ cần xoay lưng một cái đã đến. Còn đối với kẻ đi khắp nơi chỉ bằng đôi chân như Tuệ Minh thì hẳn phải mất một ngày để vừa đi vừa về.

Hiểu Lâm lạnh lùng:

– Thế ngươi có đi không?

– Đi! Ta không đi, ngươi có đi được cũng không lấy được! – Đoạn, cậu nhìn sang Từ phu nhân – Người chịu khó đợi ta, ta sẽ về nhanh nhất có thể!

Từ phu nhân nghe thấy thế vô cùng xúc động:

– Tuệ Minh, cảm ơn cậu! – Bà quay sang Hiểu Lâm – Hiểu Lâm, con đừng đứng yên ở đó nữa, đưa Tuệ Minh đi nhanh còn về!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!