Đúng là Hiểu Lâm không lấy được lưu tuyền thủy, nhưng hắn có thể đưa Tuệ Minh đến đó dễ dàng, như cách hắn “xách” Tuệ Minh từ ngoài bìa rừng về vậy.
Từ phu nhân nói nhỏ với Tuệ Minh:
– Tuệ Minh, cậu ra cửa đợi ta một chút!
Tuệ Minh vâng lời, ra trước cửa nhà đi lòng vòng. Từ phu nhân như đang bàn bạc điều gì đó với Hiểu Lâm, thấy cậu ta đứng vùng vằng hơi khó chịu một chút, nhưng cuối cùng Từ phu nhân có vẻ đã thuyết phục được.
Tuệ Minh đi xa ra khỏi ngôi nhà một xíu, quay lưng lại bỗng không thấy ngôi nhà đâu nữa cả, cậu hốt hoảng chạy ngược vào thì lại đâm sầm vào Hiểu Lâm vừa trong nhà bước ra.
Vẫn là điệu bộ lạnh nhạt quen thuộc:
– Nhà trong làng này bên ngoài đều có chú ngụy trang, ngươi đi lung tung không tìm được đường về thì ta không chắc giữ được cái mạng cho ngươi đâu đấy! Nhanh đeo vào!
Hiểu Lâm cầm một chiếc mặt nạ ác điểu khác trên tay đưa về phía Tuệ Minh. Nó có chút khác biệt so với cái mà Hiểu Lâm đang đeo. Tuệ Minh ngắm nghía một chút liền đeo vào, chiếc mặt nạ liền tự khắc vừa vặn với khuôn mặt của cậu.
Đó là mặt nạ của Hiểu Thức, Từ phu nhân lúc nảy đã thuyết phục Hiểu Lâm cho Tuệ Minh mượn một lát. Dù có thuật ẩn thân cao cường, nhưng nếu có cao thủ trông thấy nhà hắn đưa người lạ vào làng thì hậu quả thế nào ai nấy đều hiểu được.
Tuệ Minh còn chưa kịp thắc mắc thì Hiểu Lâm đã rộng lòng giải thích:
– Làng này là làng sát thủ, có hai điều ngươi tuyệt đối phải khắc cốt ghi tâm. Một là, không được làm mất chiếc mặt nạ ngươi đang đeo. Hai là, tuyệt đối không được lộ diện trước người khác. Nếu để dân làng biết được, họ sẽ truy sát ngươi!
Nghĩ đến cảnh bị hàng trăm sát thủ đuổi giết khiến cho Tuệ Minh thoáng rùng mình. Thoắt cái đã đến con suối “gần đó”, vừa hay nơi đó lại gần nhà Tịnh Quân. Tịnh Quân là bạn đồng niên, bạn chí cốt, cũng là người bạn duy nhất của Hiểu Lâm trong cả quả núi này.
Đứng bên bờ suối, Tuệ Minh đảo mắt khắp nơi, cố tìm một nơi để lấy được lưu tuyền thủy. Lưu tuyền thủy là cách gọi ngắn gọn của dòng nước suối mang theo bên trong một vòng xoáy không ngừng. Và dĩ nhiên chỉ có bàn tay thầy thuốc mới lấy được lưu tuyền thủy còn giữ nguyên được xoáy nước bên trong ấy.
Dòng suối trong đến mức có thể nhìn rõ dưới đáy. Tuệ Minh xắn tay áo, xắn cả ống quần lội ra giữa dòng. Dò dẫm liên tục nửa canh giờ, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một nơi có bốn hòn đá xếp thành bốn góc hình vuông, vùng nước giữa chúng xoay tròn liên hồi, cậu liền mở nắp ống tre chuẩn bị dẫn vào…
– Tên kia! Đứng yên đó? Ngươi là ai, bén mảng đến đây làm gì? – Dứt lời lập tức vung đao xông đến.
Tuệ Minh cứng đơ người, nghĩ rằng bản thân sắp “hẹo” đến nơi rồi. Cứ mãi mê tìm kiếm, cậu đã đi ra khỏi vùng có chú ẩn thân của Hiểu Lâm từ lúc nào, đúng lúc bị Tịnh Quân đang định ra tắm bắt gặp.
Tuệ Minh xoay người định bỏ chạy, lập tức nghe một tiếng “keng” vang lên sau lưng. Hai thanh kiếm vừa chạm nhau, Tịnh Quân lập tức nhận ra người quen của hắn. Hiểu Lâm mà ra đỡ chậm một nhịp thôi, chắc máu của Tuệ Minh đã nhuộm đỏ hết cả vùng.
Tịnh Quân khá bất ngờ, cất tiếng hỏi:
– Hiểu Lâm, ngươi đến đây làm gì? Còn đây là… người của ngươi à?
Cả hai lập tức hướng về phía Tịnh Quân, một hô to, một kìm nén, nhưng đại ý vẫn là:
– KHÔNG PHẢI!!!
Lúc Tuệ Minh quay người lại, Tịnh Quân bất giác lại chạy đến, làm Tuệ Minh một phen hồn vía lên mây.
– Hiểu Thức, đệ khỏe rồi sao? Ta thật hồ đồ, suýt nữa thì làm đệ bị thương rồi!
Phù… Nhờ chiếc mặt nạ mà Tịnh Quân nhầm Tuệ Minh thành Hiểu Thức. Thêm cả dáng vóc cũng tương đương, trên người Tuệ Minh còn đang mặc y phục của Hiểu Thức nữa. Mấy năm không gặp, Tịnh Quân siết chặt đến mức Tuệ Minh thở không nổi.
Một lát sau hắn mới chịu thôi, lại kéo ra nhìn qua một lượt. Hắn lại hỏi đủ thứ chuyện trên đời, Tuệ Minh tuyệt nhiên không dám hé miệng một câu, vì giọng hai người chắc chắn là khác nhau. Bất đắc dĩ, Tuệ Minh chỉ chỉ vào cổ, ra hiệu như thể vùng họng đang bị bệnh nặng đến mức không nói chuyện được.
Tịnh Quân mãi không tha cho bọn hắn. Hết màn tay bắt mặt mừng thì lại đến kể chuyện ngày xưa. Ngay cả người hay luyên thuyên như Tuệ Minh cũng dường như sắp không chịu nổi hắn!
– Hiểu Thức, đệ tỉnh dậy từ lúc nào?
– Hôm qua. – Hiểu Lâm trả lời thay.
– Hiểu Thức, đệ có muốn vào nhà ta chơi không, ta có hắc tâm thảo ngâm đường mà đệ thích nhất!
– Không muốn! – Hiểu Lâm lại tiếp.
Tịnh Quân cáu:
– Nè! Ta mời Hiểu Thức chứ đâu có mời ngươi! Hiểu Thức, đã lâu như vậy ta mới gặp lại đệ, hôm nào ta ghé sang thăm đệ nhé!
Tuệ Minh gật gật đầu cho xong chuyện, lòng lại đang nghĩ cách làm sau tách ra khỏi hắn để còn lấy lưu tuyền thủy nằm ở giữa dòng kia, kẻo lát nữa trời tối lại không lấy được. Tuệ Minh mặt hướng về Tịnh Quân, một bên tay lại thụi vào người Hiểu Lâm.
Hiểu Lâm hiểu ý, lập tức vờ như có chuyện quan trọng cần nói, nhanh chóng kéo Tịnh Quân ra xa.
– Tịnh Quân, ngươi theo ta, ta cần nói chuyện riêng. Hiểu Thức muốn chơi dưới suối một lát, ngươi đừng làm phiền nó được không?
Tịnh Quân không hiểu thế nào lại suýt xoa:
– Nhưng để đệ ấy ở đây một mình không phải nguy hiểm quá sao?
– Không! Nhanh lên, ta đang gấp!
Tịnh Quân đành ngậm ngùi rời đi, Tuệ Minh thì thở phào ra một cái, cậu thật nhanh chạy ra giữa dòng, đúng chỗ có lưu tuyền thủy lúc này. Tuệ Minh đưa tay xuống nước, cách xoáy nước một gang tay, miệng lẩm nhẩm đọc:
– Thảo Phu kỳ thuật: Trích lưu!
Một luồng sáng trắng lấp lóa dưới nước, một lát sau xoáy nước dưới đáy đã được gói gọn trong một chiếc bong bóng trong suốt. Chiếc bong bóng nước theo tay Tuệ Minh di chuyển chầm chậm ra khỏi mặt nước, bay vào chiếc ống tre to mà Tuệ Minh đã mở nắp sẵn.
Thở phào một cái, cậu xoay người bước trở vào bờ. Chợt ở phía trên đầu có hai bóng người bay vút qua, Tuệ Minh quên mất mình đang đóng giả Hiểu Thức, theo bản năng mà bỏ chạy thật nhanh. Hai người trên kia thấy vậy liền nghi ngờ, nhanh chóng đáp xuống, không quên đạp cho kẻ đang bỏ chạy một cú thật đau. Tuệ Minh ngã nhào về phía trước, ống tre đựng xoáy nước cũng văng ra một đoạn xa.
Tuệ Minh không quay lại phía sau, lồm cồm bò dậy, nhắm hướng ống tre mà chạy đến. Trong lòng còn đang mắng chửi Hiểu Lâm đi lâu quá chưa về, lúc cần hắn lại chẳng thấy hắn ở đâu. Tuệ Minh chạy được đến chỗ ống tre, đưa tay định nhặt thì một trong hai tên kia đã đưa ống tre lên ngang mặt cậu, lắc lắc tay:
– Ngươi muốn cái này sao?
Tuệ Minh không đáp trả, cố gắng chụp lấy ống tre trên tay hắn. Tên đeo mặt nạ hình sơn dương đang cầm ống tre lại ném sang phía tên đeo mặt nạ báo hoa mai đằng kia. Hai kẻ bọn hắn xem Tuệ Minh như trò đùa, ống tre cứ ném qua rồi ném lại, Tuệ Minh như con rối ở giữa bị bọn chúng thao túng.
Hai kẻ vừa chơi đùa vừa cười ha hả, chợt tên đeo mặt nạ sơn dương lên tiếng:
– Từ Hiểu Thức, ta cứ nghĩ làng Thảo Phu bị diệt rồi thì ngươi cũng nhanh chóng đi theo bọn chúng chứ, không ngờ vẫn còn có thể ra suối chơi à? Ha ha!
Tuệ Minh nghĩ thầm may mà cậu nảy giờ bị trêu đùa gì cũng không đáp, thì ra hai tên này cũng biết Hiểu Thức. Tên đeo mặt nạ báo cũng hùa theo:
– Ngươi vẫn giữ cái tính đó sao? Hễ thấy bọn ta là chạy trối chết! Lần này không kêu la nữa à? Hay là vừa tỉnh dậy thì bị câm rồi? Anh trai ngươi đâu? Lần nào ngươi ra ngoài cũng “dắt” theo hắn mà? Ha ha!
Tuệ Minh lại dường như hiểu được thêm điều gì nữa, hai kẻ này trước đi chắc hẳn thường xuyên bắt nạt Hiểu Thức, biến cậu ấy thành trò hề của bọn chúng.
Ống tre cứ thế bay qua, bay lại trên đầu Tuệ Minh, đến khi cậu gần như đuối sức bỗng nghe một tiếng “cạch”. Ống tre đứng sững ở giữa không trung như ai cầm lấy. Thấy thế, tên đeo mặt nạ sơn dương lên tiếng:
– Hiểu Lâm, đã lâu không gặp! Ta thấy em trai ngươi ngoài suối một mình buồn chán nên vào đây chơi cùng! Ha ha.
Hiểu Lâm hiện thân đáp xuống, giọng lạnh lùng:
– Các ngươi trở thành người tốt từ bao giờ? Khôn hồn thì tránh xa Hiểu Thức.
Tên đeo mặt nạ báo giọng giễu cợt:
– Ái chà chà, ngươi thật làm ta cũng muốn có anh trai quá đây này! Để mà ta có là một kẻ chỉ còn nửa mạng cũng có người đứng ra bảo vệ! Ha ha ha.
Hai kẻ xấu xa cười khoái chí. Bỗng bọn hắn ngưng cười, cũng né về một hướng khác khi một thanh đại đao chém tới. Tịnh Quân cất giọng:
– Hèn hạ như các ngươi thì nên cẩn thận đầu mình. Kẻo chết bất đắc kỳ tử cũng không ai lý giải được tại sao.
Thấy trò vui không còn vui nữa, bọn chúng bèn thoái lui, không quên để lại một câu đe dọa:
– Tầm cỡ bọn ta, mấy người giết nổi? Lo cho bọn ta, tốt hơn lo cho hắn kìa! – Tay hắn chỉ về phía Hiểu Thức – Hội làng lần tới ta thấy các ngươi vẫn không tham gia thì hơn, kẻo gặp ta thì hắn không còn ai bảo vệ đâu đấy!
Nói rồi bọn chúng cười ha hả bay đi. Tịnh Quân dò xét khắp người “Hiểu Thức giả” xem cậu có bị thương ở đâu không. Tuệ Minh không nói, chỉ lia lịa lắc đầu, Tịnh Quân thấy như thế mới yên lòng.
– Trễ rồi, nhanh về.
Giọng nói lạnh lùng của Hiểu Lâm khiến Tuệ Minh thoáng giật mình, sực nhớ ra ở nhà còn có Từ phu nhân và Hiểu Thức đang chờ, lại còn vì đám ô hợp lúc nảy mà mất thêm một khoảng thời gian không đáng. Tịnh Quân không quên dặn dò “Hiểu Thức” khi nào rảnh hắn sẽ sang thăm.
Tuệ Minh trong lòng vẫn chưa hết sợ hẳn, nhưng cũng may lúc nảy nhờ có chiếc mặt nạ mà cậu mới giữ nổi cái mạng quèn. Cậu vẫn không kìm được tò mò mà cất tiếng hỏi:
– Hai kẻ đó là ai? Hình như không phải người tốt.
Hiểu Lâm không nhìn, đáp:
– Kẻ đầu dê tên là Hán Nhân, kẻ mặt báo tên là Lữ Nhạt. Thích cướp của giết người, hà hiếp thôn nữ, không nói đạo lý, không hiểu nhân luân.
Tuệ Minh thấy Hiểu Lâm có vẻ ghét hai tên ấy lắm, cũng không dám hỏi thêm điều gì. Lúc này cậu mới cẩn thận mở nắp ống tre ra xem. Tuệ Minh reo lên mừng rỡ khi thấy nước trong ống tre vẫn còn nguyên xoáy nước, Hiểu Lâm cũng phải nhìn lấy một cái vì trước giờ hắn chưa từng thấy qua một thứ lạ lùng như vậy.
Nhìn xoáy nước trong ống tre, Hiểu Lâm bỗng thấy dễ chịu hơn một chút. Tuệ Minh lại bèn hỏi một câu:
– Này, sao lúc nảy ngươi biết mà kịp đến cứu ta vậy?
– Trùng hợp. – Hiểu Lâm đáp gỏn lọn.
Thật ra chẳng có sự trùng hợp nào, chính là do Tuệ Minh đeo chiếc mặt nạ của Hiểu Thức, lúc cậu hoảng loạn Hiểu Lâm liền cảm nhận được. Mặt nạ của người cùng huyết thống có sự liên kết đặc biệt, có thể khiến họ dịch chuyển tức thời đến vị trí của nhau. Lúc ấy chuyện với Tịnh Quân còn chưa nói xong, Hiểu Lâm bỗng bắt ấn trước ngực, miệng lẩm nhẩm:
– Ấn Sát kỳ thuật: Dẫn đường!
Thuật dẫn đường nhanh chóng đưa Hiểu Lâm dịch chuyển đến chỗ Tuệ Minh, nếu không có khi cậu đã biến thành trò hề cho đến khi mặt trời lặn.