Chớp mắt một cái đêm dài cũng trôi qua. Mặt trời còn chưa ló dạng thì Hiểu Lâm đã tỉnh giấc, xoay người một cái đã về đến trước cửa nhà. Hiểu Lâm nghĩ chưa có ai dậy cả, nhưng trong nhà bếp, nồi nước to đã được đun sẵn. Cứ mỗi đêm Hiểu Lâm thông báo hắn đi gác rừng, sáng hôm sau Từ phu nhân sẽ dậy thật sớm đun một nồi nước cho con trai khi về nhà có cái để ngâm mình thư giãn. Để cho mọi chuyện hợp lý, giờ hắn phải đi tắm.
Nhưng thật ra không phải chỉ có mỗi Từ phu nhân dậy sớm, Tuệ Minh cũng vừa dậy lúc nghe tiếng lạch cạch từ ngoài nhà tắm. Đúng là hắn chưa quen khí hậu ở đây thật, lại thêm cái giường của Hiểu Lâm vừa thô vừa cứng, gần sáng hắn chỉ thấy vừa lạnh vừa ê ẩm, không tài nào ngủ nổi. Vậy mà mấy đêm vừa rồi lẩn trốn trong rừng lại không sao, ý chí sinh tồn của con người ta đến thời bình lại giảm đi thấy rõ.
Tuệ Minh vừa tự chê trách bản thân, vừa rảo bước quanh sân trước nhà. Ở trên núi cao cũng tốt, không khí buổi sáng mát dịu trong lành, lại có tiếng chim ca líu lo trên cành cây. Chợt Tuệ Minh nghe xen lẫn vào tiếng chim hót là tiếng gì thật quen mà cũng thật là…
– Hiểu Thức! Hiểu Thức, đệ có ở nhà không?
Tuệ Minh lập tức hốt hoảng. Ôi, cậu ta nhớ ra rồi. Chắc chắn là Tịnh Quân. Giờ mà hắn xong vào đây thấy cậu chắc hắn sẽ vung đao chém cậu ra trăm mảnh. Tuệ Minh chạy vội vào nhà, miệng lầm bầm:
– Hiểu Thức ơi là Hiểu Thức, ta không biết nên vui hay buồn cho đệ. Ở đâu lại tìm được một người bạn mới sớm tinh mơ đã đến nhà thăm hỏi chứ, thật là tình huynh đệ cảm động thấu trời xanh!
Tuệ Minh đi không thèm nhìn, đâm sầm vào ai đó trước mặt.
– Tuệ Minh, cậu làm gì mà gấp gáp như thế? Cậu tìm ta sao?
Tuệ Minh ngước lên thấy Từ phu nhân, đầu gật liên hồi như máy:
– Từ phu nhân, người có nghe tiếng người ngoài cửa không? Ta phải làm sao, hắn mà thấy ta thì không hay chút nào.
Trái ngược với vẻ gấp rút của Tuệ Minh, Từ phu nhân lại vô cùng bình tĩnh:
– Thì ta ra để giải quyết giúp cậu đây. Tịnh Quân là khách quen của nhà ta, cậu ấy còn thân với Hiểu Thức hơn là Hiểu Lâm nữa. Cậu giúp ta gọi Hiểu Thức dậy nhé, còn cậu chỉ cần tránh mặt Tịnh Quân là được, không cần lo!
Nói rồi Từ phu nhân vỗ vỗ vai Tuệ Minh, rồi rảo bước đi về phía cửa chuẩn bị đón khách. Tuệ Minh há hốc mồm tự hỏi: “Từ phu nhân, người đã giải quyết giúp ta chưa vậy?”. Đoạn, không suy nghĩ thêm được gì, cậu chạy một mạch vào phòng Hiểu Thức, nhưng Hiểu Thức cũng đã dậy từ lúc nghe tiếng Tịnh Quân kêu inh ỏi rồi.
– Hiểu Thức, ra tiếp khách của đệ kìa, ta đi trốn đây!
Nói rồi Tuệ Minh vào phòng Hiểu Lâm, đóng cửa, cài then, im hơi lặng tiếng mong rằng bản thân có thể biến thành không khí. Về phần Tịnh Quân, đúng là đến nhà có hơi sớm thật, nhưng dù sao cũng là khách quen của Từ gia, từ nhỏ chơi chung với anh em Hiểu Thức, nên Từ phu nhân không trách cứ, ngược lại còn rất vui mừng.
– Tịnh Quân, đã lâu không gặp! Nhanh vào đây!
– Từ bá mẫu, ta đến sớm như vậy phiền người rồi. Tại ta nóng lòng muốn…
– Muốn gặp Hiểu Thức đến như vậy sao? – Từ phu nhân cười hiền hậu.
Tịnh Quân ngượng ngùng đưa một tay lên gãi đầu, tay kia cầm hai xâu hắc tâm thảo ngào đường, tổng cộng chắc cũng phải hơn hai mươi quả. Hai người họ vừa cười vừa nói đi vào nhà, Hiểu Thức chuẩn bị xong xuôi đã đứng ở bậc cửa:
– Tịnh Quân ca ca!
Nói rồi thật nhanh hướng Tịnh Quân mà chạy đến. Tịnh Quân thấy vậy thì liền dang tay đợi sẵn. So với người anh Hiểu Lâm cọc cằn khó chịu, Tịnh Quân lại rất đỗi dịu dàng với Hiểu Thức. Chỉ cần là Hiểu Thức thích, Tịnh Quân sẽ tìm mọi cách làm cho bằng được. Nhớ ngày bé, mỗi lần gặp nhau trên đường, Hiểu Thức lại cười thật tươi mà chạy đến, Tịnh Quân lúc nào cũng sẵng sàng ôm cậu bé ấy vào lòng, đến giờ vẫn không thay đổi.
Từ phu nhân vào nhà pha ấm trà, bà cũng không xem Tịnh Quân là khách, cứ để cậu ấy tự nhiên. Tịnh Quân nhìn chằm chằm Hiểu Thức:
– Mới không gặp nhau một ngày mà đệ lại trông như gầy đi thế hả? Cổ họng đệ còn đau hay không, nhanh nói cho ta biết!
Hiểu Thức lớ ngớ một hồi, chợt nhớ ra chuyện tối qua mẹ kể, có cả chuyện lúc Tuệ Minh ra suối lấy lưu tuyền thủy đã gặp Tịnh Quân.
– Đệ hết bệnh rồi, hôm qua đệ mặc nhiều lớp áo nên nhìn mập hơn hôm nay đó!
Tịnh Quân dĩ nhiên không nghi ngờ gì cậu nhóc này:
– Tốt tốt tốt! Cái này tặng cho đệ! – Vừa nói vừa đưa hai xâu hắc tâm thảo ngào đường ra trước mặt Hiểu Thức.
Hiểu Thức rất vui, đây là món cậu thích mê từ bé. Mặc dù Hiểu Lâm lúc nào cũng chê cái loại quả tầm thường ấy, Hiểu Thức thì mặc kệ, còn có Tịnh Quân làm chỗ dựa, Hiểu Lâm vốn không ngăn cản được cậu bé ăn thứ này.
Tuệ Minh nấp trong phòng nghe rõ mồn một, lén thở phào một cái, nghĩ rằng chốc nữa Tịnh Quân cũng về, chỉ cần ngồi yên trong phòng là được.
– Hiểu Lâm đâu rồi? Để ta chào hỏi hắn một tiếng. – Chợt hắn đưa tay lên nói nhỏ – Cái tên cọc cằn ấy tối qua chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở bìa rừng, còn nhờ ta hái hắc tâm thảo cho hắn, đệ nghĩ xem có lạ không chứ?
– Hiểu Lâm, huynh ấy…
– Ở trong phòng đúng không, để ta!
Tịnh Quân nói dứt câu thì cất bước đi vào nhà, nhà họ Từ cũng thân thuộc như nhà hắn, mọi ngóc ngách trong nhà này có chỗ nào mà hắn chưa từng đi qua. Hiểu Thức hốt hoảng chạy theo:
– Tịnh Quân ca ca, Hiểu Lâm huynh ấy… hình như… còn đang ngủ!
Tịnh Quân nhíu mày, ra vẻ không đúng. Hiểu Lâm trừ lúc ốm đau bệnh hoạn, ngoài ra không bao giờ dậy sau mặt trời.
– Hiểu Lâm bị ốm sao? Chắc là trúng gió rồi, để ta vào xem…
Hiểu Thức không thể ngăn nổi bước chân của Tịnh Quân, còn Từ phu nhân thấy hắn từ ngoài nhắm thẳng phòng Hiểu Lâm xông vào thì đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói như thế nào để hắn không chém Tuệ Minh ra làm trăm mảnh.
– Hiểu Lâm, ngươi bị làm s…
– …
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Tiếng la thất thanh khiến cho tất cả mọi người đều hoảng hốt. Nghe trong đó có tiếng của Hiểu Lâm, nhưng không phải từ trong phòng, bởi khi Tịnh Quân mở cửa ra bên trong phòng trống trơn, chỉ còn mỗi chậu hoa Dạ Vũ nằm trơ trọi trên bệ cửa sổ.
Tiếng hét kinh hoàng phát ra từ ngoài nhà tắm. Từ phu nhân, Tịnh Quân và cả Hiểu Thức thật nhanh chạy ra xem có chuyện gì. Chưa bao giờ, từ bé cho đến lớn, ngay cả lúc sợ hãi nhất, Hiểu Lâm cũng chưa bao giờ la hét như thể dùng hết sức lực như thế!
– Hiểu Lâm, ngươi ở trong đó sao? Có chuyện gì? Mở cửa ra ta liền giúp ngươi xử lý!
– Không có gì! – Giọng Hiểu Lâm lạnh nhạt như mọi khi.
Ba người bên ngoài nhà tắm còn đang tưởng bản thân mình bị ảo giác.
– Không có gì sao ngươi lại la hét như thế?
– Ta ngâm mình ngủ quên, gặp ác mộng. Ngươi đừng đứng bên ngoài đó nữa, không dễ coi chút nào!
Đúng là giọng bình thường của Hiểu Lâm rồi. Tuy hơi khó hiểu nhưng Tịnh Quân cũng không dám hỏi thêm. Từ phu nhân liền thừa cơ hội đưa hắn vào trong nhà:
– Tịnh Quân, chúng ta vào nhà thôi, hôm nay nhất định phải ở lại ăn cơm cùng chúng ta đấy nhé!
– Phải phải! Đệ sẽ phụ mẹ nấu món canh gà Tịnh Quân ca ca thích nhất!
Thấy bên ngoài yên ắng, chắc rằng ba người họ đã đi hết, bên trong nhà tắm Hiểu Lâm mới buông bàn tay đang bịt chặt miệng của Tuệ Minh xuống.
– Ngươi chán sống rồi phải không? Đừng thấy cứu được đệ đệ ta thì muốn làm sằng làm bậy!
Tuệ Minh trợn tròn mắt:
– Ngươi tự đánh giá mình cao quá rồi đấy! Ai muốn làm sằng bậy với ngươi?
– Thế lúc ta đang tắm ngươi tông cửa vào để làm gì?
– Vậy ta cho ngươi chọn, ngươi muốn ta tông cửa vào đây, hay muốn Tịnh Quân nhìn thấy nhà người chứa chấp một kẻ ngoài làng? Mà nè, ngươi la lối cái gì chứ, ta cũng đâu có thấy cái gì của ngươi!
– Thế ngươi nhìn ta, ngươi còn hét là hét cái gì chứ?
Lúc nảy nghe Tịnh Quân có ý xông vào phòng, Tuệ Minh đã nhanh chân chạy ra ngoài. Nhưng ngặt nỗi ngoài nhà tắm ra, Từ gia còn chỗ nào cho cậu trốn đâu chứ. Bí quá hóa liều, cậu liền tông gãy chốt nhà tắm mà vào. Vừa đóng cửa lại thì Hiểu Lâm cũng bị tiếng tông cửa làm cho thức giấc, hai người trong nhà tắm bốn mắt nhìn nhau, không kiềm được mà hét lên như gặp quỷ.
Hiểu Lâm thật nhanh nhảy ra khỏi thùng ngâm, dùng một tay bịt chặt miệng không cho Tuệ Minh hét nữa. Cho đến hiện tại, trên người hắn chỉ còn mỗi chiếc quần đang sũng nước, siết chặt vào da thịt. Phần trên thì không mảnh vải che thân, từng bắp thịt săn chắc cứ vô tội vạ mà đập vào mắt Tuệ Minh. Nhận thấy tình huống có chút ngượng ngùng, không ai nói với ai mà mỗi người quay mặt sang một hướng.
– Ngươi nhanh mặc đồ vào, vào nhà nhớ tìm cách giữ chân Tịnh Quân đấy. Ta không sợ hắn, chỉ sợ mỗi thanh đao của hắn!
Thoắt cái Hiểu Lâm đã mặc đồ xong. Dù được thông báo trước nhưng Hiểu Lâm thật sự không ngờ được sớm như vậy Tịnh Quân đã ghé nhà.
Vừa thấy dáng Hiểu Lâm thấp thoáng ngoài cửa, Tịnh Quân đã nhanh nhảu lên tiếng:
– Hiểu Lâm, nhanh vào đây! Hôm nay ta và bá mẫu sẽ nấu món ngươi thích nhất!
Hiểu Lâm khẽ nhíu mày:
– Nhà này bao giờ lại trở thành nhà của ngươi vậy?
Từ phu nhân và Hiểu Thức cười toe toét, họ đã quá quen với cái thói hằn học của Hiểu Lâm dành cho Tịnh Quân.
– Hiểu Lâm, con sao lại như thế! Lâu rồi Tịnh Quân mới lại ghé thăm, con nên cư xử phải phép một chút!
Tịnh Quân lập tức hùa theo:
– Đúng đúng đúng! Vừa vào nhà ta đã tìm ngươi chào hỏi rồi! Ngươi đối với ta lại khó chịu như thế?
Hiểu Lâm không thèm nhìn hắn, đáp:
– Mặt trời còn chưa lên ngươi đã đến, còn muốn ta vui vẻ mà đón tiếp ngươi?
Tịnh Quân đánh trống lãng:
– À đúng rồi, ta đến báo tin cho ngươi. Hiểu Lâm, Hội làng lần này ngươi phải thể hiện cho tốt vào!
– Tại sao?
– Sau Hội làng sẽ có cuộc thảo phạt làng Pháp Chú. Nếu ngươi thắng Hội làng lần này, hẳn lại được Dạ Phong Thần đề bạt làm thủ lĩnh!
Hiểu Lâm nhạt giọng:
– Cần phải có thủ lĩnh?
Tịnh Quân tỏ vẻ hứng thú:
– Hiểu Lâm, ngươi không biết à, làng Pháp Chú không dễ xơi đâu. Không có thủ lĩnh chỉ sợ có đi mà chẳng có về!
Làng Pháp Chú cách làng Ấn Sát tầm ba dãy đồi, nằm phía bên kia con sông lớn. Có dòng sông làm tuyến phòng hộ, làng Pháp Chú tuyên bố “chẳng ngán bố con thằng nào”. Nhưng chuyện địa thế cũng chỉ là một phần, chú thuật của họ mới là thứ khiến người đời nể phục. Từng tất đất ngọn cỏ trong làng đều được phù chú, người ngoài vào làng mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, huống hồ muốn triệt hạ cả làng. Mỗi năm, số lượng cuộc tấn công vào làng là không đếm xuể, nhưng hết thảy đều là lấy trứng chọi đá.
Biệt đội sát thủ của làng Ấn Sát tuy được xem như một thể thống nhất, song mỗi người lại hành động theo phong cách của riêng mình, miễn là đạt được kết quả như mong muốn: triệt hạ mục tiêu. Tuy nhiên đối với những cuộc chiến quan trọng, trưởng làng thường giao trọng trách thủ lĩnh cho một người trong số họ, người này có quyền chỉ huy toàn bộ đội hình, nhưng cũng là người chịu trách nhiệm chiến thuật để đạt được mục tiêu và hạn chế tổn thất nhiều nhất.
Dĩ nhiên, thủ lĩnh cũng là kẻ được hưởng nhiều chiến lợi phẩm nhất sau cuộc chiến.
Hiểu Lâm hỏi lại:
– Được thuê à? Hay lại là ý muốn của kẻ đứng đầu?
Tịnh Quân tỏ ra hết sức tự hào:
– Từ ngày dọn dẹp xong làng Thảo Phu, làng ta đã bỏ kiếp đánh thuê rồi ngươi không biết à? Vàng bạc châu báo giờ không thiếu, nên chẳng ai sai khiến được lão trưởng làng đi đánh thuê nữa đâu!
Tuệ Minh nấp trong nhà tắm nghe được mấy lời này lòng lại thoáng buồn. Cuộc đời thật là hay đổi trắng thay đen, ngày trước chưa bao giờ hắn phải lo cái ăn cái mặc, vậy mà giờ đây phải sống vất vưởng kiếp sống lưu vong.
Mặt trời lên đến đỉnh, tiếng Tịnh Quân vẫn còn chưa ngớt, chỉ khi cơm canh đã dọn ra đến bàn hắn mới dời sự chú ý ra khỏi những câu chuyện hắn luyên thuyên nảy giờ. Cũng tranh thủ lúc hắn cứ mải mê nói chuyện, Từ phu nhân bới cơm canh ra một phần riêng, len lén cất vào trong tủ bếp.
– Ăn cơm thôi! – Hiểu Thức hớn hở kêu to.
Bốn người vui vẻ ngồi vào bàn, Hiểu Lâm bất giác đưa mắt về hướng nhà tắm nhìn một cái.
Tịnh Quân gắp một miếng cá đặt vào bát của Từ phu nhân, rồi lại gắp một miếng gà vào bát của Hiểu Thức, họ đều vui vẻ mà đón nhận. Đến khi Tịnh Quân gắp cho Hiểu Lâm một miếng, hắn ta lại đưa bát đi chỗ khác. Tịnh Quân bỉu môi:
– Ngươi không ăn, ta ăn!
Bữa cơm trôi qua trong những câu chuyện của Tịnh Quân. Hắn cùng Từ phu nhân và Hiểu Thức vừa ăn vừa cười cười nói nói, Hiểu Lâm tự vấn bản thân xem nhà này có còn là nhà của hắn nữa hay không.
Bữa cơm vừa xong, đột nhiên Hiểu Lâm ngỏ lời:
– Tịnh Quân, ngươi nhanh ra ngoài luyện võ cùng ta.
Tịnh Quân ngúng nguẩy:
– Không, ta muốn ở đây chơi cùng Hiểu Thức.
Hiểu Lâm nhìn sang Hiểu Thức, Hiểu Thức liền hiểu ý lên tiếng:
– Tịnh Quân ca ca, đệ muốn xem hai huynh luyện võ, lâu rồi đệ chưa được xem!
Tịnh Quân liền trở nên phấn chấn:
– Được được, chúng ta nhanh đi thôi!
Dứt lời liền kéo tay Hiểu Thức bước ra khỏi nhà, không quên chào Từ phu nhân một tiếng. Từ phu nhân thấy họ đi khỏi, thật nhanh ra nhà tắm tìm Tuệ Minh.
– Tuệ Minh, Tuệ Minh… – Từ phu nhân lay lay cậu.
Tuệ Minh vừa sợ vừa đói, ngủ ngồi trong nhà tắm từ khi nào không biết. Vừa tỉnh dậy, bụng cậu đã kêu la ọt ẹt.
– Ăn từ từ thôi, Tịnh Quân ra ngoài rồi, chắc còn lâu mới trở lại! – Từ phu nhân nói với Tuệ Minh khi thấy cậu ta ăn như chết đói.
– May mà lúc nảy ta nhanh trí trốn vào nhà tắm, cái tên Tịnh Quân đó thật đáng sợ, cái tên Hiểu Lâm trong nhà tắm còn đáng sợ hơn!
Từ phu nhân cười hiền hậu:
– Tuệ Minh, thật xin lỗi cậu, khiến cậu chịu khổ rồi!
Tuệ Minh vẫn ăn không ngừng, vừa ăn vừa đáp:
– Từ phu nhân, ta không khổ gì đâu. Nhưng ta hỏi người, cái tên Tịnh Quân đó có thường hay đến đây không vậy, để ta còn biết mà ứng phó!
– Lúc trước thì có, mấy năm gần đây thì không. Giờ thì ta không đoán được.
Tuệ Minh như hiểu ra điều gì đó:
– Hắn có vẻ rất thích chơi cùng Hiểu Thức, nhà hắn không có anh em gì sao?
Từ phu nhân ra vẻ trầm ngâm:
– Theo ta biết thì đúng là như thế thật. Cậu ta là con trai duy nhất của nhà họ Mạc, gia tộc lấy hình đầu trâu là mặt nạ. Khi còn nhỏ, Tịnh Quân hay than thở với ta nó rất buồn vì ba mẹ không chịu sinh thêm em để chơi cùng.
Tuệ Minh tỏ ra hứng thú:
– Thế tại sao họ không sinh thêm em cho hắn?
Từ phu nhân thở dài một hơi làm Tuệ Minh đang ăn cũng ngừng lại:
– Có điều chắc cậu chưa biết về làng ta. Tổ tiên chúng ta có duyên với nghề đánh thuê nặng nghiệp, nhưng mà luật trời có vay thì có trả, trẻ con Làng Ấn Sát cứ mỗi bốn đứa thì có một đứa sinh ra đã là sát thủ, một đứa là thường dân, một đứa sẽ chết yểu, đứa còn lại thì đau yếu triền miên hoặc là thần trí ngu ngơ điên loạn. Quy luật tất yếu này như cái nghiệp vận vào làng, không tháo ra được, càng không trốn tránh được.
Tuệ Minh hiểu vì sao bà lại thở dài, hẳn là bà đã nghĩ đến Hiểu Thức. Cậu cũng hiểu vì sao ba mẹ Tịnh Quân lại không sinh thêm em cho hắn nữa, làm gì có ai tự tin cho rằng với xác suất một phần ba liền có thể sinh ra một đứa trẻ bình thường, mà không, bình thường ở cái làng này chính là tầm thường.
Tuệ Minh tìm cớ đánh trống lãng:
– Hèn gì ta thấy Tịnh Quân lại ưu ái Hiểu Thức như thế. Ai như cái tên Hiểu Lâm suốt ngày thô lỗ cọc cằn!
Từ phu nhân hiểu Tuệ Minh rất đồng cảm với bà, liền nói:
– Hiểu Thức tuy chẳng may đau yếu từ nhỏ nhưng lại được Tịnh Quân và Hiểu Lâm hết sức thương yêu. Nó lại còn may mắn gặp được cậu, ta từ giờ có thể yên tâm rồi!
Gánh nặng trong lòng của Từ phu nhân bao năm nay giấu kín, giờ lại không hẹn mà mang ra bày tỏ cùng một người xa lạ. Tuệ Minh biết được càng hiểu, thông cảm và nể phục bà nhiều hơn. Một nữ sát thủ ngần ấy năm một mình nuôi con, thế mà chưa bao giờ đánh mất đi sự dịu dàng bao dung của mình.