Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 11: Sát thủ toàn năng

Lữ Nhạt lại liếc Hán Nhân, Hán Nhân ra vẻ hiểu ý, không chần chừ ném cờ thách đấu về phía Hiểu Lâm. Miệng hắn nở ra một nụ cười khó hiểu. Tịnh Quân cũng thì thầm điều gì đó như nhắc nhở Hiểu Lâm, không biết hắn có bỏ lọt vào tai hay không nữa.

Hiểu Lâm tiến về phía trước, đối đầu với Hán Nhân. Hán Nhân bỗng mở lời đề nghị:

– Hiểu Lâm, ta nghe nói ngươi là cao thủ, thế ngươi có dám bỏ kiếm đánh với ta không?

Hiểu Lâm chưa kịp trả lời, bên dưới dân làng đã reo hò: “Bỏ đi! Bỏ đi! Đánh đi! Đánh đi”. Hiểu Lâm mặc dù không muốn thể hiện, song trong tình huống này không còn lựa chọn khác, nếu hắn cầm kiếm đánh thắng một kẻ tay không thì còn vẻ vang gì?

Hiểu Lâm ném kiếm cho Tịnh Quân, tay không đấu võ với Hán Nhân. Trận chiến căng thẳng như thế, nhưng Hiểu Lâm thậm chí chưa thi triển thuật ẩn thân trứ danh của hắn một lần nào. Nhưng Hán Nhân cũng không phải tay vừa, liên tiếp trụ được ba chiêu mà vẫn còn sức đánh nhau kiểu mèo vờn chuột.

Tịnh Quân đứng một bên hét to:

– Hiểu Lâm, đừng để hắn bào sức, nhanh chóng kết thúc hắn đi!

Hán Nhân cũng hô to đáp lại:

– Ta không bào sức hắn, ta đánh trả đây này!

Dứt lời, hắn lẩm nhẩm câu gì đó trong miệng. Một ngọn lửa tím cháy rực trên tay hắn. Hắn dồn hết sức chưởng tay về phía Hiểu Lâm, Hiểu Lâm thấy vậy không né, trực tiếp đánh trả một đòn.

Hai chưởng chạm nhau, một tiếng nổ vang dội cả bốn bề thung lũng. Không ngoài dự đoán, Hán Nhân bị đánh bật ra khỏi sàn. Tuệ Minh và Dương Vệ từ xa trông thấy đã ôm nhau nhảy cẫng lên mừng rỡ. Tịnh Quân hét to:

– Quá đỉnh!!

Dân làng bên dưới càng kích động hơn, mặc trời nắng gắt vẫn không ngăn được tinh thần người chơi hệ cổ vũ. Thấy họ còn vui hơn cả Hiểu Lâm mới giành chiến thắng ấy chứ.

Tuệ Minh đang nhìn, chợt thấy Hiểu Lâm khẽ nhíu mày. Tuệ Minh lẩm nhẩm:

– Không đúng, cú đánh vừa rồi không đơn giản như thế!

Chợt quay sang hỏi Dương Vệ:

– Dương Vệ, chiêu vừa rồi ngươi có biết là gì không?

Dương Vệ trả lời:

– Hình như là Độc Trảo. Ánh lửa màu tím bao phủ nắm tay, sát thương Độc Trảo sẽ không dồn hết vào lúc tung chưởng, mà sẽ ngấm từ từ.

Tuệ Minh dường như hiểu ra điều gì đó. Trên kia, Tịnh Quân cũng cơ hồ hiểu ra. Hiểu Lâm bên ngoài bình tĩnh, nhưng cánh tay đã bắt đầu đau nhức. Độc Trảo ngấm vào xương thịt, càng lúc càng nhói. Môi hắn cũng dường như có chút tái đi.

Tịnh Quân liếc sang, nhìn thấy Lữ Nhạt đang cười đắc chí. Không suy nghĩ, Tịnh Quân ném ngay cờ thách đấu của mình về phía hắn. Lữ Nhạt hơi bất ngờ, nhưng rõ ràng là không hề sợ hãi. Hắn thậm chí đang nghĩ sẽ vờn Tịnh Quân như thế nào cho hắn thua một cách nhục nhã.

Tuệ Minh chớp lấy thời cờ, từ trong bóng râm chạy vào sát sàn đấu, loay hoay mãi vẫn không trèo lên được thì sân đấu cao quá, buộc lòng phải mở miệng gọi lớn:

– Hiểu Lâm ca ca thật giỏi, nhanh xuống đây với đệ một chút!

Hiểu Lâm nghe tiếng “Hiểu Thức”, thật nhanh chạy xuống đứng bên cạnh, trong khi đó Tịnh Quân nghe tiếng Hiểu Thức lại phân tâm, bị Lữ Nhạt đánh trúng một đòn. Hiểu Lâm xuống đến nơi, sực nhớ ra đây không phải là em trai hắn, lập tức thay đổi thái độ mà nói nhỏ:

– Ngươi gọi ta làm gì?

Tuệ Minh không giải thích, chỉ thì thầm vào tai hắn:

– Mau nắm tay ta!

Hiểu Lâm trợn mắt, tỏ vẻ không hợp tác. Tuệ Minh lại nói thêm:

– Nhanh lên, Tịnh Quân không trụ thêm được nữa đâu!

Thấy hắn vẫn đứng đơ như tượng, Tuệ Minh chủ động nắm lấy bàn tay đang bị Độc Trảo đả thương của hắn. Một lát sau, một luồng linh lực ấm nóng bắt đầu xoa dịu những đau nhức bên trong cánh tay. Hiểu Lâm muốn rút tay ra, liền cảm thấy Tuệ Minh nắm tay hắn chặt hơn, miệng lẩm bẩm:

– Vẫn chưa được, một lát nữa!

Trên võ đài, Tịnh Quân vì quá thấm mệt từ đầu Hội làng, giờ đã không phải là đối thủ của Lữ Nhạt nữa. Mỗi cú đánh của Tịnh Quân đều dồn lực, nhưng lại chỉ đánh trúng vào thế thân của Lữ Nhạt. Lữ Nhạt trêu đùa hắn, tạo ra tám phân thân khác, đứng vây Tịnh Quân thành một vòng tròn.

Tịnh Quân biết mình không trụ nổi, mắt hắn nhắm lại, miệng lẩm nhẩm:

– Ấn Sát kỳ thuật: Thổ phá!

Niệm xong, Tịnh Quân nhảy lên đấm mạnh xuống mặt sân đấu. Cả vùng thung lũng như muốn rung lên, sân đấu bắt đầu nổ đùng đùng. Phân thân trên sân của Lữ Nhạt bị nổ mất hết, hắn đành phải kết thúc cuộc trêu đùa ở đây. Hắn bay lên trên, dồn toàn lực đánh xuống. Tịnh Quân vốn biết, nhưng không thể né vì sức lực đã cạn. Tịnh Quân bị đánh gục trên sàn.

Tuệ Minh hốt hoảng, nhưng cũng mừng vì Tịnh Quân đã câu kéo được một khoảng thời gian khá dài, Độc Trảo trên tay Hiểu Lâm dường như đã hoàn toàn bị bất hoạt. Hiểu Lâm trở lại sân đấu, khí sắc đã tốt hơn bội phần. Hán Nhân nhìn sang cảm thấy dường như có vẻ gì đó không ổn. Tuệ Minh lại giả vờ hét lên một tiếng:

– Tịnh Quân ca ca, huynh có sao không? Nhanh xuống đây cùng đệ!

Tịnh Quân tuy kiệt sức trên sàn, nhưng nghe tiếng Hiểu Thức lại trở nên hết sức tươi tỉnh. Hắn cố gắng hết sức nhảy xuống bên dưới. “Hiểu Thức” dìu hắn ra xa khỏi đám đông, trở lại bóng râm ban nảy nơi có Dương Vệ vẫn đang ngồi xem náo nhiệt.

Tuệ Minh thấy Tịnh Quân bị thương cũng không ít, liền giả vờ:

– Tịnh Quân ca ca, huynh ngồi xuống đây, đệ giúp huynh đấm bóp một chút.

Tịnh Quân dĩ nhiên vui mừng trong lòng, Tuệ Minh nhân lúc hắn không để ý giúp hắn trị thương một chút. Chợt Tịnh Quân lại hỏi:

– Hiểu Thức, ta thua rồi, không có tiền đưa đệ đi mua quần áo đẹp, đệ có trách ta không?

Tuệ Minh cười hề hề:

– Bọn hắn chơi xấu, chúng ta không tránh được. Vả lại Hiểu Lâm ca ca hôm nay sẽ thắng lớn cho xem! Chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đi mua quần áo đẹp, bằng tiền của huynh ấy thắng được!

Tịnh Quân bị một câu này chọc cười ha ha. Họ lại chăm chú nhìn về sân đấu. Hai nữ sát thủ kia từ đầu đến cuối vẫn là đứng xem náo nhiệt, nhưng cũng không có vẻ muốn tranh đấu cùng bọn họ. Hai nữ nhi, hai nam nhân, không cần nói cũng biết Hiểu Lâm và Lữ Nhạt chuẩn bị đánh nhau một trận long trời.

Hai thanh kiếm chạm nhau tạo ra âm thanh leng keng dồn dập, Hiểu Lâm vừa mới được hồi sức, ra đòn dồn dập không để Lữ Nhạt có một kẻ hở để niệm chiêu. Lữ Nhạt liền âm thầm nấp ra sau tảng đá dựng lên do lúc nảy Tịnh Quân đập nát sân đấu, phân thân bắt đầu túa ra, thậm chí còn đông hơn cả số người tham dự.

Hiểu Lâm thừa biết hắn đang ẩn nấp ở đâu, miệng nhẩm:

– Ấn Sát kỳ thuật: Tích sát!

Linh lực bắt đầu được dồn vào kiếm, mọi người cơ hồ có thể nhìn thấy thanh kiếm đang phát sáng chói chang dưới nắng trời. Hiểu Lâm nhảy lên lấy đà, ném thanh kiếm chứa đầy linh lực găm vào tảng đá Lữ Nhạt đang nấp.

Tảng đá nổ tung, Lữ Nhạt dính chưởng văng ra xa, thổ huyết trên sân đấu.

Hán Nhân lập tức chạy đến cùng một vài người nữa, ném lại một cái nhìn khó chịu rồi mang Lữ Nhạt rời đi.

Dân làng hét đến đinh tai nhức óc, nhưng cả đám Tuệ Minh, Tịnh Quân cùng Dương Vệ cũng hét không thua gì những người khác. Kết cuộc của Hội làng dường như đã rõ, mà khoan… hình như vẫn còn hai cô gái.

Hai cô nàng bước ra sân đấu cùng Hiểu Lâm, vỗ tay chúc mừng, đồng thời gạ hỏi:

– Từ công tử, người có muốn thi đấu cùng chúng ta?

Hiểu Lâm giơ túi tiền lên trước mặt họ, giờ này đã phải có hơn ba túi bạc lớn, bình thản nói:

– Nếu các cô muốn tiền, cứ việc lấy. Ta không đánh với các cô.

Dân làng bên dưới nghe thấy thì vỗ tay nhiệt liệt. Từ Hiểu Lâm không những là cao thủ, lại còn ra dáng trượng phu. Hai cô gái kia thật tình cũng không có ý tranh tài, vì họ thừa biết họ không phải đối thủ của hắn.

Một trong số họ hướng về Dạ Phong Thần đang ngồi bên trên một mõm đá cao, hô lớn:

– Dạ Phong Thần, Hội làng năm nay ta nghĩ đến đây thôi, chúng ta thấy như thế là đủ rồi! Người có đồng ý dừng không Từ công tử?

Hiểu Lâm đáp gọn:

– Tùy ý chư vị!

Dạ Phong Thần đứng dậy khỏi ghế, tuyên bố kết thúc Hội làng. Hiểu Lâm lấy được hơn bảy phần tiền thưởng, nghiễm nhiên trở thành người chiến thắng.

Hội làng dần tan, dân làng kéo nhau ra về, nhưng miệng vẫn không thôi trầm trồ về mấy trận đánh được xem. Hai cô gái cúi chào Hiểu Lâm, cũng lập tức rời đi. Tịnh Quân vỗ vai hắn:

– Ngươi trở thành thủ lĩnh rồi đó! Còn đáng mừng hơn cả thắng giải nữa!

– Ta không làm. – Hiểu Lâm thực sự không quan tâm đến vị trí ấy.

Dương Vệ từ xa chạy đến, hồ hởi cúi đầu ra mắt Hiểu Lâm:

– Hiểu Lâm ca ca! Hôm trước huynh giúp đỡ ta ở Dạ Phong Điện vẫn chưa nói lời cảm tạ! Hôm nay thật mong huynh giúp ta một lần nữa…

Hiểu Lâm dĩ nhiên chưa quen cậu nhóc này, bèn hỏi:

– Ta có thể giúp điều gì?

Dương Vệ không chần chừ nói ngay:

– Xin huynh giúp ta chữa bệnh cho mẹ!

– Chữa bệnh? – Hiểu Lâm tỏ vẻ khó hiểu.

Còn chưa nói thêm lời nào, Tuệ Minh lập tức nắm tay lôi hắn ra xa. Sau đó kể lại câu chuyện của Dương Vệ. Hiểu Lâm lạnh lùng:

– Ngươi lừa hắn làm gì? Ta chữa bệnh thế nào được cho mẹ hắn? Cho bà ấy một kiếm để hết mọi bệnh trên đời hay sao?

Tuệ Minh nhắc:

– Lọ thuốc của Hiểu Thức, chia cho hắn một ít. Ta sẽ làm cái khác cho Hiểu Thức.

Hiểu Lâm nói một câu khiến Tuệ Minh nghe ra vẻ châm biếm:

– Ngươi quả là thần y nhỉ, thuốc chế ra ai dùng cũng được?

Tuệ Minh không thèm đôi co với hắn, giật lấy mấy túi tiền vừa thắng được của Lữ Nhạt trên người Hiểu Lâm:

– Cái này chia cho ta, không có ý kiến gì chứ?

Hiểu Lâm bỏ đi một nửa thì tiền vẫn còn đủ cho nhà hắn dùng mấy năm trời, cơ bản không quan tâm Tuệ Minh lấy bao nhiêu. Tuệ Minh thấy hắn không nói gì, liền hớn hở cầm tiền chạy đi, bỏ lại một câu:

– Ngươi đi nhanh lắm đúng không? Về lấy thuốc rồi trở ra đây, nhanh lên…

Hiểu Lâm thế mà đi thật, như trời xui đất khiến. Tịnh Quân thấy Hiểu Lâm đi vội như thế có hơi thắc mắc. Trong khi đó Tuệ Minh đi ra cười toe tét:

– Tịnh Quân ca ca, đây là bạc mà huynh thắng được! – Nói xong liền đưa túi bạc ban nảy của Tịnh Quân cho hắn.

– Không được! Hiểu Thức, thắng là thắng, thua là thua. Tiền này tuy nhiều, nhưng giờ không phải là của ta nữa, ta không thể nhận!

– Tịnh Quân ca ca, Hiểu Lâm huynh ấy nói đây là quà cảm ơn huynh lúc nảy đã giúp huynh ấy câu giờ. Nếu không có huynh nhanh tay cản tên ác ôn kia lại, chỉ sợ cánh tay… à, chỉ sợ huynh ấy đã không thể thắng nổi do bọn kia chơi xấu!

Tịnh Quân vẫn ngập ngừng:

– Nhưng mà…

Tuệ Minh giả giọng rưng rưng:

– Tịnh Quân ca ca không muốn dẫn đệ đi mua quần áo đẹp nữa sao? Tịnh Quân ca ca không thương đệ nữa sao?

Tịnh Quân xua tay:

– Không, không phải…

– Không phải là được rồi!

Tuệ Minh cười hê hê khi thấy Tịnh Quân không thể từ chối được nữa. Trong khi đó Dương Vệ cạnh bên vẻ mặt rầu rĩ:

– Hiểu Thức ca, Hiểu Lâm ca ca không muốn giúp ta…

Câu nói chưa dứt, Hiểu Lâm đã trở lại, trên tay còn cầm một ống tre. Bên trong là một nửa lọ thuốc của Hiểu Thức. Tuệ Minh cầm lấy ống tre, đặt vào trong tay Dương Vệ cùng với phần tiền còn lại.

– Trong này là thuốc chữa bệnh cho mẹ ngươi, còn tiền này là của ngươi thắng được. Hãy mua thức ăn ngon bồi bổ cho bà ấy!

Dương Vệ không nói không rằng, quỳ xuống trước mặt Hiểu Lâm. Tuệ Minh thấy vậy liền lao đến đỡ hắn, miệng lại cố tình nói một câu:

– Dương Vệ, ca ca ta lòng dạ lương thiện, bao dung hơn người, ngươi không cần đa lễ!

Tịnh Quân liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng thôi không sao, Hiểu Thức có như thế nào thì hắn cũng không nghi ngờ! Dương Vệ nước mắt hai hàng, vừa ôm thuốc vừa ôm tiền xúc động nói không thành tiếng, cúi chào thật lâu rồi rời đi.

Tịnh Quân hạ thấp người:

– Hiểu Thức, ta cõng đệ về!

Tuệ Minh nhảy lên lưng hắn, giọng điệu thật phối hợp:

– Tịnh Quân ca ca đi thôi. Huynh về nghỉ ngơi, mai sang dẫn đệ đi mua quần áo đẹp đấy nhé!

Hai người vừa đi vừa nói, không để ý Hiểu Lâm bên cạnh đang có mấy biểu cảm không mấy vui vẻ. Thắng trận rồi, tiền lại nhiều gấp mấy lần so với năm trước, cớ sao trong lòng vẫn như lấn cấn điều gì…

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!