Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 21: Chiến binh bất đắc dĩ

Bay đến giờ Dậu, trời đã nhá nhem tối. Hiểu Lâm lại được thêm một pha bất ngờ khi nhìn thấy viên ngọc trên trán hắc mã phát sáng le lói, rồi dần chuyển thành một nguồn sáng mạnh mẽ, soi rọi khoảng không phía trước. Tuy nhiên, bọn chúng hẳn cùng đã thấm mệt rồi, Tuệ Minh phất tay một cái, cặp hắc mã lập tức sà xuống, đáp vào một khoảng rừng rậm. Nơi này tĩnh mịch âm u, cả tiếng côn trùng cũng không có. Những nơi hoang vu thế này, ngoài thực vật mọc tự nhiên, hẳn là không còn sự sống của sinh vật nào khác.

Là vùng tiếp giáp với làng Bán Nhưỡng. Nếu có một sinh vật nào xuất hiện ở đây, chắc chắn đó không phải là thứ gì tốt lành.

Luồng sáng phát ra từ viên ngọc của bọn hắc mã bắt đầu thu nhỏ lại, chỉ còn là một vầng sáng đủ để Tuệ Minh nhìn thấy độ chừng ba thước xung quanh. Tuệ Minh lẩm nhẩm:

– Ái chà, trời hôm nay nhanh tối như vậy. Giờ làm sao tìm thức ăn cho bọn chúng đây?

Tuệ Minh vừa nói vừa hất cằm về phía cặp hắc mã, nom bọn chúng ý tứ đang rất rõ ràng, một lát nữa mà không cho chúng ăn là không xong đâu đấy!

Hiểu Lâm vừa hay đã khôi phục linh lực, bèn lên tiếng:

– Bọn chúng ăn thứ gì?

Tuệ Minh gấp gáp:

– Là hắc quang diệp. Chúng mọc thành bụi lớn cao qua khỏi đầu, chỉ cần ngươi đến gần sẽ cảm giác được một sự lạnh lẽo rợn người. Lá chúng màu đen, xung quanh lại có hàng vạn đốm sáng nhỏ li ti, cũng là màu đen.

– Để ta đi tìm. – Hiểu Lâm đáp gọn, không thèm để tâm đến sự ngỡ ngàng trên mặt Tuệ Minh.

Chỉ cần bước ra khỏi vùng sáng trên đầu bọn hắc mã, không gian lập tức tối đen như mực, Hiểu Lâm đi được vài bước thì quay trở lại, tháo bộ cung tên ném cho Tuệ Minh:

– Ngươi ở yên đó, tốt nhất đừng đi lung tung.

Tuệ Minh ngồi dưới gốc cây, đón lấy bộ cung tên mang vào người. Đoạn, như nhớ ra điều gì, Tuệ Minh ra hiệu cho Hiểu Lâm đến gần, rồi lại bắt ấn lẩm nhẩm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Trích quang!

Tuệ Minh tách ánh sáng từ viên ngọc của bọn hắc mã cho vào trong một quả cầu. Một lát sau quả cầu đã trở thành một ngọn đèn cứng cáp Hiểu Lâm có thể cầm trên tay. Hiểu Lâm không nói gì, mang theo quả cầu sáng phi vào trong bóng tối. Tuệ Minh lại trở về chỗ gốc cây, đi vòng quanh đó nhặt mấy cành củi khô chuẩn bị đốt lửa. Nhưng quái lạ thay, lửa đốt lên được một chút thì cứ như thể có ai thổi tắt…

Tuệ Minh cảm thấy không ổn liền giương cung cảnh giác. Đột ngột từ phía sau, một đôi tay thô nhám chụp lấy vai cậu, Tuệ Minh hoảng loạn hét lên, nhưng đồng thời cái bóng đen chủ nhân của đôi tay đó cũng hét lên đau đớn.

Dường như Tuệ Minh được bảo vệ bởi thứ gì đó khiến cái bóng đó không thể tấn công cậu được. Nó bỏ chạy thùm thụp tạo ra tiếng xào xạc khi đạp lên trên lá cây khô. Tuệ Minh bán tín bán nghi nghĩ thầm: “Là cây cung này sao?”. Cùng lúc đó, đống củi nhóm nảy giờ bỗng cháy phất lên, hơi ấm lan ra trấn an Tuệ Minh qua sự sợ hãi.

***

Hiểu Lâm lần mò trong bóng tối, quyết tìm cho được đám hắc quang diệp, cũng không để ý đã tách khỏi Tuệ Minh rất xa. Chỗ Tuệ Minh ngồi là bìa rừng, còn chỗ Hiểu Lâm đang đứng lại là giữa rừng, âm u và lạnh lẽo hơn gấp bội. Hiểu Lâm vận thuật ẩn thân, nhưng quả cầu sáng cầm trên tay thì liên tục phát sáng, thành ra nếu có ai trông thấy sẽ chỉ thấy mỗi quả cầu sáng lơ lửng giữa rừng đêm…

Đi thêm một đoạn, Hiểu Lâm thấy một bụi cỏ cao um tùm, lá lớn và dày vút qua khỏi đầu hắn, lại có nhiềm đốm sáng màu đen li ti. Chắc chắn là hắc quang diệp, Hiểu Lâm liền vung kiếm xông đến cắt. Chợt một tiếng thét vang lên:

– A…! Có ma! Có ma cầm kiếm! Đừng đến đây… đừng đến đây! Aaaaaaa!

Là một giọng nữ, phát ra từ trong bụi hắc quang diệp trước mặt. Thì ra cô gái này nhìn thấy quả cầu sáng cùng thanh kiếm bay đến chỗ mình nên sợ hãi hét toáng lên. Trước ánh sáng của quả cầu, Hiểu Lâm trông thấy cô gái đang ngồi co ro nấp sau bụi hắc quang diệp. Toàn thân cô run rẩy, trên người mặc y phục làm từ nhung gấm, hẳn là một vị tiểu thư con nhà quyền quý.

Hiểu Lâm hiện thân, giải thích:

– Ta là người không phải ma. Ta chỉ cần đám cỏ này, không cần mạng của cô.

Cô gái ngước mắt nhìn lên, gương mặt hồng hào với đôi mi ràn rụa nước mắt:

– Công tử, ta bị người ta bắt cóc đến đây! Nhân lúc bọn chúng sơ ý ta đã trốn thoát, nhưng không may bị lạc giữa chốn rừng hoang. Công tử, xin người hãy chỉ cho ta lối ra, cha ta sẽ trọng thưởng cho người!

Hiểu Lâm một đường kiếm cắt gọn mấy đám cỏ, bó lại thành hai bó to, mỗi bên tay ôm một bó, miệng đáp lạnh lùng:

– Tiền của cô ta không cần, ta đi về phía bìa rừng, đó có thể là lối ra. Nếu cô cần có thể đi theo ta.

Cô gái mừng rỡ chạy theo sau Hiểu Lâm, miệng liên tục lặp lại:

– Đa tạ, đa tạ công tử!

Cô gái im lặng đi theo phía sau, được một đoạn, cô cất tiếng hỏi:

– Công tử có phải là người ở đây không? Tại sao lại cắt cỏ ở trong rừng giờ này?

Hiểu Lâm không ngoảnh mặt lại:

– Ta từ nơi khác đến, ta đang cần đám cỏ này.

– Thế công tử ở đâu? Sau này ta nhất định tìm đến để hậu tạ!

– Không cần. – Hiểu Lâm chỉ đáp gọn như thế, cô gái rõ ràng không thể hỏi gì thêm.

Trăng đã lên cao hơn một chút, ánh sáng xuyên qua những tán lá giúp đoạn đường đi có thể nhìn được rõ hơn. Thỉnh thoảng lại có một cơn gió thổi đến, lạnh hơn bó cỏ mà Hiểu Lâm đang ôm bên người. Cô gái đi được thêm một dặm thì bỗng vấp phải hòn đá nhọn, cô ngã sóng soài, chân tóe máu.

Hiểu Lâm tuy tài năng là thế, nhưng đứng trước một nữ nhi chân yếu tay mềm đang gặp nạn, hắn lúng túng không biết xử lý thế nào. Cô gái lại khóc lóc ỉ ôi:

– Công tử, chân ta đau quá… Người… có thể cõng ta được không?

Hiểu Lâm rơi vào tình huống khó xử, chợt nghĩ ra một ý:

– Cô ở đây đợi một chút, ta sẽ nhờ bạn ta đến chữa vết thương cho cô.

Cô gái hốt hoảng:

– Không được!… À, không, ý ta là công tử định bỏ mặt ta ở đây sao? Lỡ bọn bắt cóc đuổi đến thì ta chết chắc!

Nghỉ một hơi, cô gái lại tiếp:

– Công tử, người không cõng ta cũng được, nhưng xin người hãy dìu ta một đoạn. Chỉ cần đến bìa rừng, cha ta nhất định là đang tìm ta ở đấy!

Hiểu Lâm loay hoay, thật không còn cách khác. Hắn hạ thấp người một chút, cô gái vịn lấy tay hắn mà đứng lên, rồi cứ như thế cô đi từng bước khập khiễng và chậm chạp, cùng với Hiểu Lâm hướng về phía bìa rừng.

***

Tuệ Minh ngồi bên đống lửa nướng mấy củ khoai vừa đào được gần đó, mấy con ngựa nghe mùi khoai nướng thơm lừng liền liếc mắt sang. Tuệ Minh phất phất tay:

– Các ngươi nhìn sang chỗ khác, khoai này là của ta, cỏ của các ngươi một lúc nữa sẽ về!

Tuệ Minh cầm nhánh cây khều mấy củ khoai nướng ra khỏi đống lửa, vừa cầm lên tay liền suýt xoa vì nóng. Chợt nghe tiếng bước chân xào xạc, Tuệ Minh đảo mắt liền thấy Hiểu Lâm đang một mình đi về chỗ cậu, hai bên hông ôm hai bó cỏ, quả cầu sáng thì đã mất tích từ lúc nào.

Tuệ Minh không nghĩ nhiều, cầm củ khoai mới nướng được chạy đến. Hiểu Lâm quăng hai bó hắc quang diệp cho cặp hắc mã, Tuệ Minh đến chụp cổ tay hắn, lôi về phía gốc cây có đống lửa đang cháy đượm, miệng luyên thuyên:

– Hiểu Lâm ngươi đến đây, ta vừa tìm được mấy củ khoai…

Tuệ Minh còn chưa nói hết câu, Hiểu Lâm đã hất tay cậu ra, lực hất mạnh đến mức làm Tuệ Minh giật mình. Tuệ Minh phồng má:

– Nhờ ngươi đi cắt cỏ có một chút, lại giận dữ với ta như thế? Sao từ đầu ngươi không nói, ta có thể tự đi mà!

Tuệ Minh mặc hắn, trở về chỗ gốc cây, miệng vẫn gọi:

– Nhanh đến ăn khoai đi, ăn xong còn về nhà!

Hiểu Lâm cũng đến ngồi bên đống lửa, không nói không rằng. Tuệ Minh tháo cung trên người, quăng sang chỗ hắn:

– Trả cho ngươi này!

Thật không ngờ Hiểu Lâm vội vàng nhảy né sang một bên, một động tác này thôi cũng khiến Tuệ Minh hiểu ra nhiều chuyện.

Tuệ Minh chau mày, liếc về phía người kia, nói lớn:

– Ngươi không phải Hiểu Lâm!

Biết bản thân bị phát hiện, kẻ kia lên tiếng:

– Lộ rồi sao? May cho ngươi cung Phục Ma có thể trừ tà, nhưng để ta xem ngươi làm thế nào cứu được bạn ngươi đây?

Tuệ Minh nhanh trí lao đến chỗ cây cung, nhưng lại lập tức bị “Hiểu Lâm” dùng một chưởng đánh văng ra xa. Tuy không biết sử dụng kiếm thuật, nhưng cái tên ký sinh này vẫn có thể tận dụng được sức lực của Hiểu Lâm, khiến cho ấn thuật của hắn mạnh mẽ hơn nhiều lần.

Tuệ Minh biết bản thân không đánh lại, co giò bỏ chạy. Tên kia tuyệt nhiên không tha cho Tuệ Minh, vừa đuổi theo vừa tung chưởng loạn xạ. Hắn “ăn may” đánh trúng một chưởng, Tuệ Minh bị đánh lăn vòng vòng, người đập vào một thân cây, thổ huyết.

Kẻ kí sinh đắc ý, chầm chầm bước đến trước mặt Tuệ Minh trêu ghẹo:

– Tên nhóc, ngươi có muốn trăn trối điều gì hay không? Ái chà, không ngờ thân xác tên này lại được như vậy, khỏe mạnh cường tráng, nhất định là thuộc hàng cao thủ.

Tuệ Minh dựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm hờ, miệng cười nhếch lên một bên:

– Kẻ cần trăn trối… là ngươi đấy!

Tuệ Minh thật nhanh bắt ấn triển thuật:

– Thảo Phu kỳ thuật: Bẫy!

Một vòng tròn ấn chú như đã được chuẩn bị từ trước hiện lên dưới chân của “Hiểu Lâm”, hắn bay lên thoát đi, nhưng tuyệt nhiên không nhanh bằng mớ rễ cây chui ra từ lòng đất. Đám rễ cây trói lấy chân, mớ khác lại siết chặt thân. Tay hắn của bị rễ cây trói lại, kéo ngược về phía sau. Kẻ kí sinh bị cố định giữa ấn chú, không thể động đậy.

Hắn buông lời chua ngoa:

– Tên khốn! Ngươi dám đánh lén ta! Thật xấu xa bẩn thỉu! Có giỏi thì thả ta ra mà đánh tay đôi đi này!

Tuệ Minh cười nhạt:

– Bẩn thỉu bằng kẻ chiếm lấy thân xác người khác hay không?

Tuệ Minh không nói thêm, bắt ấn trước ngực:

– Thảo Phu kỳ thuật: Thanh tẩy!

Vòng tròn ấn chú chuyển từ nâu sang xanh ngọc, một vùng năng lượng thanh lọc chạy bên trong. Kẻ kí sinh la hét đau đớn và tuyệt vọng, hắn chống trả bằng cách cố thủ trong thân xác Hiểu Lâm. Tuệ Minh tiếp tục trì chú, quyết không thể chịu thua. Tên kí sinh dần dần bị kéo ra bên ngoài, hắn là một thực thể một nửa bên trên có hình dạng con người, nhưng bên dưới như sương khói mỏng manh, lại không thể nhìn rõ nhân dạng. Những kẻ kí sinh bị cưỡng chế thanh tẩy ra bên ngoài chỉ có duy nhất một kết cục là cái chết.

Thấy mình không qua khỏi, tên kí sinh thi triển ấn thuật trứ danh của hắn:

– Bán Nhưỡng Thuật: Tử nguyền! Ta nguyền rủa ngươi không sống được qua khỏi tuổi đôi mươi. Khi ngươi chết vì bất cứ lý do gì, thân xác ngươi sẽ không thể thối rữa, linh hồn ngươi theo đó mà mãi mãi không được siêu sinh, trừ khi…

Tuệ Minh không thèm nghe đoạn sau, cơ bản cậu không tin vào lời nguyền của một kẻ bán thân bất toại. Tuệ Minh trì chú thêm một lúc, tên kia nguyền rủa xong cũng tan thành tro bụi. Tuệ Minh cũng kiệt sức mà ngất đi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!