Gió đêm thổi hơi lạnh len lỏi đến từng ngóc ngách của rừng hoang, thế nhưng Tuệ Minh dường như không cảm thấy sự buốt giá. Cậu lờ mờ tỉnh dậy, bên tai có tiếng bước chân xào xạc, lại cảm nhận bản thân không nằm trên mặt đất mà lại lơ lửng trên không trung…
Hiểu Lâm đang bế Tuệ Minh trên tay, lần dò trong bóng tối tìm về góc cây lúc nảy. Tuệ Minh không biết đây là thật hay mơ, Hiểu Lâm mà cũng có lúc biết bế người khác à, lại còn bế kẻ suốt ngày đấu khẩu với hắn nữa chứ? Chắc là mơ… Tuệ Minh định vùng vằng tỉnh dậy, nhưng trộm nghĩ nếu đây là thật, thì khó xử biết chừng nào…
Nghĩ thế, Tuệ Minh liền tiếp tục vờ như bất tỉnh, đợi đến lúc cảm nhận được Hiểu Lâm đã đặt cậu xuống gần đống lửa ấm nóng, cậu mới thở phào một cái. Hiểu Lâm nhặt cung Phục Ma đeo lại trên người. Tuy có nhiều điều không rõ, nhưng lúc tỉnh lại thấy Tuệ Minh ngất xỉu gần đó, vết máu trên miệng còn chưa khô, thêm việc cô gái kia biến mất lạ lùng, hắn biết rằng Tuệ Minh đã phải dấn thân vào một cuộc chiến trước đó.
Mấy củ khoai nướng giờ đang nằm nguội lạnh bên ngoài bếp lửa, Hiểu Lâm lại ném chúng vào trong đống than bên dưới ngọn lửa bập bùng. Một lát sau mùi khoai nướng lại bốc lên thơm lừng, Tuệ Minh nhân cơ hội đó mà giả vờ tỉnh lại. Vừa bật dậy đã tìm củ khoai:
– Hiểu Lâm, ta nghe có mùi khét, mau lấy ra!
Hiểu Lâm khều mấy củ khoai ra, lăn lăn bằng hai tay cho nguội bớt. Hiểu Lâm bé đôi củ khoai ngửi ngửi, xong lại ném hết cho Tuệ Minh, thì thầm:
– Đa tạ.
Tuệ Minh chụp lấy củ khoai, ăn ngấu nghiến, lại cười hề hề:
– Là ta phải cảm tạ ngươi. Nếu không có cung Phục Ma của ngươi, có lẽ ta đã bị tên đó dắt đi khỏi đây trước khi ngươi trở về rồi.
Hiểu Lâm nghi vấn:
– Cung Phục Ma?
Tuệ Minh trố mắt:
– Ngươi không biết hay sao? Chính là bộ cung của ngươi, nó là thần khí trừ tà mạnh nhất, chỉ cần mang nó bên người thì khó có tà chú vào có thể tấn công ngươi!
Hiểu Lâm lắc đầu tỏ vẻ không biết, đáp:
– Là bộ cung tên của cha ta để lại.
Tuệ Minh cảm thán một câu:
– Cha ngươi tuyệt đối không phải dạng vừa!
Hiểu Lâm đáp bâng quơ:
– Ta chẳng có chút ký ức nào về ông ấy cả.
Tuệ Minh an ủi:
– Đừng buồn, ngươi vẫn còn có Từ phu nhân bên cạnh, tốt hơn biết bao người!
Hiểu Lâm chợt nhận ra kẻ đang đối thoại với hắn hiện giờ trong cảnh tứ cố vô thân, bèn chuyển sang nói chuyện khác:
– Làng Bán Nhưỡng rất giỏi thuật biến hình, kẻ kí sinh vào ta lúc ta đi tìm hắc quang diệp đã biến thành một cô gái chân yếu tay mềm…
Tuệ Minh có hơi bất ngờ, bình thường Hiểu Lâm sẽ không bao giờ kể ra việc gì nếu không được hỏi đến. Không làm hắn mất hứng, Tuệ Minh pha trò:
– Thế là ngươi xiêu lòng trước cô ta, rồi cho cô ta cơ hội tiếp cận chứ gì!
Hiểu Lâm nghe thế liền nổi đóa, phân bua đủ điều. Tuệ Minh trong lòng cười ha hả, nhưng cậu cũng thừa biết Hiểu Lâm không dễ xiêu lòng trước nữ sắc. Chị em Lã gia xinh đẹp thế kia mà hắn còn chưa bao giờ tỏ ra một chút động tâm.
Đôi hắc kỳ mã nằm ngủ dưới gốc cây, bên cạnh đống than vừa tắt lửa. Tuệ Minh vận chút lực, biến gốc cây này thành nơi trú ngụ đêm nay. Hiểu Lâm để ý thấy hắn có vẻ cực nhọc hơn lần triển thuật ở gốc cây hắc tâm thảo ở vườn sau, có lẽ vết thương khá nặng để Tuệ Minh có thể phục hồi trong thời gian ngắn.
Tuệ Minh gãi gãi đầu:
– Hiểu Lâm, thật ngại quá, sức ta giờ chỉ đủ tạo một thảo sàng, nếu ngươi không ngại có thể ở cùng với ta.
Hiểu Lâm từ lâu đã quen sương gió, cành cây đối với hắn cũng là một chiếc giường êm, liền đáp:
– Không cần, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.
Thế mà ông trời không chiều lòng người, ánh trăng sáng trên đầu thật nhanh bị mấy vầng mây đen từ đâu che khuất. Đêm lạnh rừng hoang đã khiến người ta đủ khổ sở, thêm một trận mưa nữa thì càng tệ hại.
Mưa đã bắt đầu rơi lất phất, Tuệ Minh ngó cặp hắc kỳ mã, chúng đang hoảng loạn vì tiếng sấm đì đoàng. Tuệ Minh dùng chút sức lực cuối cùng triển thuật:
– Thảo Phu kỳ thuật: Thổ động!
Dứt lời, Tuệ Minh ấn tay xuống đất rồi dùng sức kéo tay lên cao hơn đầu. Tuệ Minh kéo tay đến đâu, lớp đất lại cao lên đến đấy, biến thành một cái động to cho cặp kỳ mã. Dắt xong bọn chúng vào vòm đất, trời cũng bắt đầu mưa to. Tuệ Minh nắm cổ tay Hiểu Lâm, kéo hắn đến hố sáng trên thân cây chui vào. Mọi thứ quá nhanh khiến Hiểu Lâm còn không kịp phản khán, hoặc là do hắn cũng không muốn phản kháng…
Lần này Tuệ Minh không lên tán cây, mà trú trong thân cây vì trời mưa. Tuy khoảng không bên trong có nhỏ hơn một chút, nhưng chứa hai người thì không thành vấn đề. Tuệ Minh sức tàn lực kiệt, rất nhanh đã ngủ say, trong khi Hiểu Lâm trằn trọc với mớ cảm xúc hỗn độn và khó hiểu. Cho đến khi Hiểu Lâm vừa chợp mắt được đôi chút, liền cảm thấy cơ thể người khác chạm vào mình. Tuệ Minh ngủ mơ, vừa nói nhăng nói cuội còn lăn khắp nơi, cho đến khi dựa lưng vào người Hiểu Lâm miệng lại lầm bầm:
– Ấm quá, ấm quá…
Hiểu Lâm không quen có người khác nằm cạnh lúc ngủ, liền nhích thân người vào sát vách, ánh mắt âm thầm quan sát kẻ kia. Tuệ Minh mới nằm im được một lát, lúc này lại bỗng dưng co ro run rẩy, rõ ràng cậu đang rất lạnh. Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hiểu Lâm có chút không nỡ, cắn răng nhích thân người về chỗ cũ. Chỉ một lát sau, Tuệ Minh lại yên giấc ngủ ngon lành.
Nói đi cũng phải nói lại, bên ngoài mưa to, lại ở chốn rừng hoang giá rét, có Tuệ Minh nằm cạnh, Hiểu Lâm không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận rằng hắn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, tốt hơn những đêm một mình cô đơn quạnh quẽ trên những tán cây ngoài bìa rừng. Tuệ Minh tính ra thì cũng không đến nỗi nào, nếu không tính cái nết ăn uống và ngủ nghỉ.
Giờ Dần vừa đến, Hiểu Lâm theo bản năng mà tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể như đang bị bó buộc bởi thứ gì. Liếc mắt xuống dưới, Hiểu Lâm trông thấy một cảnh tượng “kinh hoàng” khiến nhịp tim hắn phút chốc trở nên loạn xạ: Tuệ Minh nằm nghiêng người gối đầu lên tay hắn, tay quàng ngang ngực, chân vắt ngang bụng… Hiểu Lâm không thể nhớ nỗi từ lúc nào lại trở thành như thế…
Tuệ Minh vẫn còn ngủ say, tiếng ngáy vẫn đều đều. Hiểu Lâm định đẩy Tuệ Minh sang một bên, cuối cùng lại không nỡ. Người ta đã đánh nhau đến đổ máu để cứu hắn khỏi sự khống chế của kẻ ký sinh, rồi còn nướng khoai cho hắn… hắn há lại có thể đẩy người ta ra khi mà người ta chỉ “gác nhờ” một chút?
Cảm giác trong hắn rốt cuộc là gì đây? Là đơn thuần chỉ muốn trả ơn, hay là… hắn nghĩ không ra, lại càng không dám nghĩ.
Nhân lúc Tuệ Minh trở mình, Hiểu Lâm tức khắc bật dậy, chui ra khỏi thân cây. Trời tờ mờ sáng, cơn mưa đêm cũng đã tạnh, mặt đất ướt đẫm, nước mưa còn bám lại trên mớ hắc quang diệp vương vãi khắp nơi trên mặt đất. Hiểu Lâm vươn vai hít một hơi, chợt giật mình cảnh giác, xen lẫn trong không khí trong lành của buổi sớm mai, có một mùi tanh thoang thoảng. Hiểu Lâm đánh trận bao nhiêu năm, chắc chắn không thể ngửi lầm, đó là mùi máu.
Hiểu Lâm chầm chậm tiến về phía mô đất Tuệ Minh dựng lên đêm qua, cặp hắc kỳ mã đã biến đâu mất, chỉ còn ở đó mấy vệt máu chưa khô, có thể do không gian ẩm ướt, cũng có thể do kẻ nào đó mới vừa ra tay cách đó không lâu. Thấy chuyện lạ, Hiểu Lâm gõ kiếm vào thân cây, Tuệ Minh bên trong vừa bịt lỗ tai vừa chui ra ngoài mắng chửi:
– Còn sớm như vậy, ngươi không để ta ngủ thêm một chút được à?
Hiểu Lâm không vòng vo:
– Cặp ngựa của ngươi bị ai đuổi giết rồi.
Tuệ Minh nghe thấy thì tỉnh cả ngủ, lao đến chỗ mô đất, dụi mắt trông vào trong mấy lần vẫn không thấy gì ngoài vệt máu đọng lại. Tuệ Minh có vẻ hơi lo lắng, Hiểu Lâm bèn hỏi:
– Bọn chúng bị giết rồi sao?
Tuệ Minh lắc đầu:
– Không, chắc chỉ bị thương rồi bỏ chạy. Hắc kỳ mã không dễ giết vậy đâu, thậm chí cả cao thủ cũng khó lòng làm chúng bị thương!
Hắc Kỳ Mã khi bị tấn công sẽ tạo ra một lớp lá chắn bảo vệ bản thân, đồng thời viên ngọc trên đầu lập tức phát sáng để thôi miên kẻ địch. Có điều, Tuệ Minh trộm nghĩ cuộc tấn công này không phải nhằm vào cặp hắc mã, mà chính là nhằm vào hai người bọn hắn. Từng bước đi tiếp theo tuyệt đối phải cẩn trọng.
Từ vị trí này cách làng Bán Nhưỡng không xa, nhưng để sang làng Phục Ma còn một chặng rất dài. Chưa biết phía trước còn hiểm nguy gì, Hiểu Lâm tốt hơn là nên giữ sức. Tuệ Minh bèn đề nghị:
– Ngươi nhanh đến làng Bán Nhưỡng hoàn thành nhiệm vụ, ta đi tìm hắc kỳ mã rồi sẽ đến tìm ngươi.
Hiểu Lâm chau mày:
– Ngươi biết bọn chúng ở đâu mà tìm?
Tuệ Minh im lặng chỉ tay ra xa, nếu nhìn kỹ sẽ có thể thấy được những vết máu mà hắc kỳ mã để lại. Vì chúng chạy vô cùng nhanh, nên khoảng cách giữa những giọt máu rơi xuống cũng theo đó mà rất lớn. Thấy Hiểu Lâm có chút chần chừ, Tuệ Minh thúc hắn:
– Đi nhanh đi, nếu về sớm thì ở đây đợi ta!
Hiểu Lâm tháo cung Phục Ma trên người đưa cho Tuệ Minh, Tuệ Minh lại rằng:
– Suýt chết một lần ngươi còn không sợ à? Ngươi đi vào làng, ta đi về phía kia một chút nữa đã ra khỏi rừng, không có nguy hiểm.
Hiểu Lâm lạnh lùng:
– Đeo vào.
Tuệ Minh không còn cách nào khác, quấn một lớp vải lên cung Phục Ma rồi đeo sau lưng. Hiểu Lâm thấy cậu đeo vào rồi mới rời đi. Tuệ Minh bỗng chạy lạch bạch theo phía sau, gọi:
– Hiểu Lâm, đợi một chút. Nhanh nhắm mắt lại.
Hiểu Lâm đã quen với sự khó hiểu này của Tuệ Minh, chỉ đành nhắm mắt làm theo. Tuệ Minh bắt ấn triển thuật:
– Thảo Phu kỳ thuật: Truy ấn!
Tuệ Minh xoay xoay tay phải, rồi đột nhiên nắm lấy tay phải Hiểu Lâm. Hiểu Lâm bị một pha này làm cho giật mình, luống cuống mở mắt giật tay ra. Trên tay cả hai xuất hiện một ấn chú nằm gọn trong lòng bàn tay. Sau khi tách tay ra, ở giữa liền xuất hiện một liên kết năng lượng màu trắng.
Tuệ Minh giải thích:
– Khi nào ngươi xong việc cứ theo sợi dây này mà tìm ta. Chỉ cần ở trong khoảng cách năm dặm ngươi sẽ nhìn thấy sợi dây này.
– Nếu ngoài năm dặm thì sao? – Hiểu Lâm hỏi bâng quơ.
– Thì nhìn vào lòng bàn tay ngươi ấy, nó sẽ chỉ phương hướng cho ngươi tìm ta.
Hiểu Lâm gật đầu, trước khi đi còn để lại một câu:
– Lần sau có làm gì thì nói trước, đừng có tùy tiện chạm vào ta!
Tuệ Minh bĩu môi:
– Ngươi tưởng ta thích lắm à? Nhanh đi đi, tuyệt đối đừng để người trong làng đó chạm vào ngươi đấy!
Hiểu Lâm không ngoảnh lại nhưng Tuệ Minh biết rằng hắn đã nghe được. Đêm qua sau một lúc lục lọi ký ức, Tuệ Minh đã nhớ ra rằng cách mà dị nhân làng Bán Nhưỡng xâm nhập vào cơ thể người khác là thông qua tiếp xúc cơ thể. Chỉ cần không để họ chạm vào, tuyệt nhiên không có gì đáng ngại.
Dặn dò xong, Tuệ Minh bắt đầu lần theo vết máu mà truy tìm cặp hắc mã. Mặt trời đã lên một chút, nhưng những tán cây um tùm dường như che kín khoảng không ở trên, những tia nắng yếu ớt khó lòng xuyên xuống được. Tuệ Minh lại không ngờ được khu rừng này lại rộng lớn như thế, mà hắc mã cứ như bị lôi đi thay vì tự chạy đi. Bởi vệt máu không dẫn ra phía bìa rừng, mà lại dẫn ngày một sâu vào trong rừng. Tuệ Minh có chút lo sợ, nhưng có cung Phục Ma trên người, thêm chút ấn thuật hắn tích góp cả đời, tự nhủ chắc cũng đủ sống sót một phen.
Càng vào sâu trong rừng, không gian lại càng tối. Đi suốt hơn một canh giờ, đáng lý mặt trời đã soi rọi được đến đây, nhưng không. Phía trước Tuệ Minh cứ lờ mờ như chạng vạng, nhưng chính trong không gian ấy, vết máu của hắc kỳ mã lại được nhìn thấy rõ ràng hơn.
Hắc kỳ mã ăn hắc quang diệp, nên máu của chúng cũng phản quang khi ở trong bóng tối.
Tuệ Minh nhìn theo những vết máu, lúc nảy khoảng cách giữa chúng rất xa, nhưng lúc này đã ngày một gần. Có vẻ hắc kỳ mã bị thương đã đi chậm hơn ở đoạn này. Vết máu gần hơn, gần hơn rồi dẫn vào trong một hang động…
Tuệ Minh đắn đo một lúc rồi vẫn quyết định đi vào. Lối đi bên trong từ lớn lại hẹp dần, hẹp dần. Bên trên động có một cái lỗ không to, nhưng đủ để ánh sáng mặt trời chiếu rọi lối đi. Tuệ Minh nương theo bờ tường đi vào sâu bên trong, đi mãi, đi mãi, như đang bên trong một mê cung thu nhỏ. Chẳng biết đi được bao lâu, Tuệ Minh chỉ dừng lại khi trước mặt cậu xuất hiện một cái hồ nước. Bên trên hồ nước là miệng động thông lên bầu trời, còn phía bên kia hồ nước lại là cặp hắc kỳ mã mà cậu đang tìm kiếm.
Một con hắc mã nằm thoi thóp bên bờ hồ, hơi thở khó nhọc nặng nề. Máu từ cái bụng nó chảy xuống làm loang lỗ mé nước gần bờ. Trong khi con còn lại như thể đang canh gác, vẻ mặt nó hung tợn khi Tuệ Minh tiến lại gần. Tuệ Minh liền hiểu, bọn chúng chính là một đôi, con cái đang mang trong bụng bào thai chưa kịp sinh nở…
Tuệ Minh tiến lại gần, con ngựa đực đứng trên hai chân sau gầm lên giận dữ. Tuệ Minh lập tức lùi ra xa. Hít một hơi thật sâu, Tuệ Minh chậm rãi:
– Hắc kỳ mã, ngươi không nhận ra ta sao? Ta không có ý xấu, ngươi để ta trị thương cho vợ ngươi trước đã, nếu không sẽ nguy thật đó!
Hắc kỳ mã là loài vật có hiểu tiếng người, con ngựa đực nghe vậy lùi ra một bước. Tuệ Minh đánh bạo đến bên cạnh ngựa cái đang vô cùng yếu ớt, đưa tay lên sờ bụng nó liền có thể cảm nhận được ngựa con bên trong đang ngạt thở mà cựa quậy dữ dội.
Tuệ Minh rắc bột thuốc cầm máu lên vết thương, bắt ấn niệm chú, một ấn chú hiện ra dưới chỗ ngựa mẹ đang nằm. Linh lực phát ra bắt đầu trị thương, nhưng xem ra để hồi sức cho chúng cần rất nhiều thời gian và sức lực. Tuệ Minh không nghĩ nhiều, tiếp tục trì chú không dám lơ là một khắc, cho đến lúc mồ hôi trên trán đã tuôn xối xả.
Từ phía bên kia bờ hồ, tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên. Kẻ bên kia lên tiếng:
– Ngươi muốn cứu nó hả? Hay là nghĩ cách cứu mình trước đi!