Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 23: Chạm trán đại sát thủ

Tuệ Minh tiếp tục trì chú, tên kia đã vung kiếm xông tới, nhưng hắn lập tức bị hắc mã đực húc văng ra xa. Cú húc của hắc mã tuy mạnh mẽ, nhưng tên kia lại chẳng có chút hề hấn gì. Hắn còn tặc lưỡi giễu cợt:

– Ái chà con ngựa xấu tính này? Ta chỉ mượn vợ ngươi để mài kiếm một chút, ngươi cần phải nóng giận thế không? Ta cũng đã mang các ngươi đến cùng một chỗ rồi còn gì? Không biết ơn à? Thứ ăn cháo đá bát!

Vậy là không phải tự nhiên mà cặp Kỳ Mã xuất hiện ở đây. Chúng là bị người ta mang đến đây. Vệt máu dẫn đường cho Tuệ Minh thực chất cũng không phải do hắc mã để lại, mà do kẻ xấu xa kia cố tình bày trí. Tuệ Minh vẫn không động, nếu cậu dừng ấn thuật lại lúc này công sức sẽ đổ sông đổ bể. Tên kia lại lên tiếng:

– Tên nhóc, ngươi bị điếc hay bị câm? Hay sợ chết quá không nói được lời nào? Hay do biết trước sẽ chết nên không nói lời nào? Ha ha ha…

Có vẻ tên này là đồng bọn với kẻ ký sinh đêm qua. Tên kia bị Tuệ Minh dùng thuật thanh tẩy giết chết đã bứt dây động rừng, khiến cho đồng bọn của hắn kéo đến trả thù. Tuệ Minh còn chưa kịp nghĩ xong, hắn đã lại lao đến, đường kiếm vung ra hoa mỹ như một cao thủ thứ thiệt.

Ngựa đực biết Tuệ Minh đang cứu vợ con nó, tuyệt nhiên xông ra chiến đấu. Sức lực của nó không hề thua kém hắn ta, hắn ra một đòn, ngựa ta đỡ một đòn, thật không hổ danh hắc kỳ mã. Tên kia thấy kiếm thuật bất lực, liền treo mình giữa hồ, miệng lẩm nhẩm:

– Bán Nhưỡng kỳ thuật: Sâu ăn não!

Rõ rồi! Hắn là một kẻ ký sinh khác của làng Bán Nhưỡng. Hắc kỹ mã lấy đà lao đến húc đầu, tên ký sinh không vung kiếm mà trực tiếp dùng chưởng đánh trả. Hắn bị văng ngược lại bờ hồ bên kia, lăn mấy vòng trên đất, hắc kỳ mã an toàn đáp về bên này.

Tuệ Minh hoàn thành chú thuật, đảm bảo ngựa cái đã qua cơn nguy kịch, lúc này mới lên tiếng:

– Tên ký sinh nhà ngươi, cả một con ngựa cũng không làm khó được!

Tên kia ngồi trên đất, khóe miệng nhếch lên:

– Ngươi chắc chưa?

Tuệ Minh dường như hiểu ra điều gì, quay lại nhìn ngựa đực đang đứng sau lưng. Một đốm đen hiện lên giữa trán nó, rồi bắt đầu như một con sâu nhanh chóng chui tọt vào trong tai. Ngựa đực hét lên đau đớn, tiếng thét xé lòng phát ra từ một cơ thể đang bị sâu bọ ăn não từ bên trong. Tiếng thét vừa dứt, hắc mã đực loạng choạng rồi ngã phịch ra đất, một con sâu to bằng cổ tay Tuệ Minh từ trong tai nó chui ra rồi bò về phía kẻ kia trông vô cùng gớm ghiếc.

Ấn thuật tàn nhẫn như thế, cũng chỉ có dân làng Bán Nhưỡng dám làm. Chúng quen sống nhờ vào thân xác người khác, nên tuyệt nhiên không và không cần nương tay với kẻ khác. Tên kia cười man rợ:

– Thế nào, tên nhóc? Sẵn sàng chưa? Đến lượt ngươi ngay đây!

Ngựa cái cảm nhận được ngựa đực như đã mất mạng, nó nhổm dậy như muốn lao lên quyết đấu sinh tử với kẻ bên kia. Tuệ Minh vỗ lưng nó, thì thầm:

– Là lỗi của ta, ta không nên mang các ngươi đến đây. Thù của bạn ngươi, ta sẽ thay ngươi trả!

Ngựa cái đến bên xác ngựa đực, phát ra âm thanh nỉ non như tiếng khóc. Kẻ ký sinh bên kia thay đổi sắc mặt:

– Ngươi nói sẽ trả thù cho ai? Chắc ngươi chưa biết cái thân xác này là của ai nhỉ?

Tuệ Minh thờ ơ:

– Một cái xác cướp của người khác lại có điều đáng để tự hào?

Tên kia ra vẻ cợt nhã:

– Có chứ có chứ! Đây là nhục thể của một trong Tam đại sát thủ làng Ấn Sát – Hồ Hán Sương, ngươi không biết sao?

Tuệ Minh có chút kinh động, thì ra lời Từ phu nhân trước đây từng nói là thật. Hai vị cao thủ trong làng đến đây rồi không thấy trở về, không ngờ bọn họ lại bị cướp mất thân xác, nhưng tại sao được chứ?

Dù trước mặt Tuệ Minh không phải là Hồ Hán Sương thật, nhưng năng lực của ông ta mạnh đến đâu thì dường như ai ai cũng biết, giai thoại đánh trận mười ngày không nghỉ một chốc chính là thứ đã đưa ông lên bậc đại sát thủ của làng.

Thấy Tuệ Minh im lặng, hắn lại rất vui vẻ:

– Sao, chết khiếp rồi à? Á chết, đáng ra ta nên đeo mặt nạ vào chứ nhỉ! Ơ, ngươi thấy mặt thật của ta rồi, ngươi buộc phải chết thôi… Ha ha!

Không cho Tuệ Minh một khắc nào để suy nghĩ, hắn cầm kiếm lao đến. Tuệ Minh triển thuật, dây leo mọc bên dưới lòng hồ bắt đầu trồi lên như thủy quái. Dây leo bay đến bao nhiêu, từng nhát kiếm của hắn lại cắt đứt bấy nhiêu. Chợt hắn bay lên giữa hồ, miệng nhẩm:

– Bán Nhưỡng kỳ thuật: Hạ độc!

Hắc kỳ mã cái chiếu ánh sáng từ viên ngọc, kẻ ký sinh lập tức lao xuống lòng hồ. Tuệ Minh tỏ ra khó hiểu, mớ dây leo từ đó mà ra, sao hắn lại lao vào chỗ chết?

Mớ dây leo cuộn tròn, giống như đang siết chặt thứ gì đó bên trong hồ. Chỉ một chốc sau, cả mặt hồ trở nên bình lặng. Tuệ Minh thở hắt ra một hơi. Nhưng chưa được bao lâu, giữa lòng hồ xuất hiện một khoảng nước đen. Nó bắt đầu lan rộng sang những ngóc ngách khác. Chỉ trong thoáng chốc, cả hồ đã bị một màu đen chết chóc lạnh lẽo bao trùm. Mớ dây leo từ trong lòng hồ bắt đầu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lúc nảy vừa xanh ươm, giờ đây đã ngả sang nâu thẳm.

Tuệ Minh biết chắc có điều không hay, tên này đã hạ độc giết chết mọi loài thủy sinh trong hồ. Trên mặt nước cạnh chỗ Tuệ Minh nổi lên mấy cái bong bóng li ti, Tuệ Minh vừa đưa mắt nhìn xuống thì một cái đầu bất thình lình trồi lên. Tuệ Minh lập tức nhảy lùi về sau. Tên ký sinh trồi đầu lên, rồi dần dần bước lên bờ. Tuệ Minh vừa ngồi vừa lùi trên nền đất, cảm giác lại có chút gì đó quen thuộc… Chính là lần suýt bị hổ phân thây ở bìa rừng!

Nhưng lần đó có Hiểu Lâm, lần này thì không…

Tên đó đi đến một bước, Tuệ Minh lùi thêm một bước. Hắc mã kiệt sức chỉ có thể phát ra tiếng kêu ai oán, như lời khóc than cho những điều không may xảy đến. Tuệ Minh lùi đến vách động, đã nhận ra không thể lùi thêm nữa, nhưng cũng nhận ra sự hiện diện của thứ cậu đang mang trên lưng…

Tên kia còn chưa biết gì liền đắc ý:

– Ngươi đang lựa chỗ chôn cho mình đấy à? Chỗ ngươi đang ngồi cũng đẹp đấy!

Tuệ Minh lén đưa tay ra phía sau, cố lấy can đảm nói với hắn:

– Trước khi chết, ta nghĩ nên nói với ngươi câu này…

Tên kia cười ha hả:

– Nói đi, ta thích nghe những lời trăn trối!

Tuệ Minh nhanh tay rút cung ra khỏi lớp vải, nhanh tay kéo cung bắn ra một mũi tên rồi mới nói:

– Đừng bao giờ xem thường người khác!

Tên ký sinh nhìn thấy lập tức nhảy ra xa, đối với kẻ như hắn, cung Phục Ma chính là thứ đại kỵ. Hắn bay vòng quanh động, mũi tên cứ thế mà đuổi theo. Biết vận mệnh bản thân đã hết, hắn lại hệt như người anh em của hắn mà phán một lời nguyền. Tuệ Minh thật nhanh mang cung đeo vào lại, lời nguyền như một làn khói đen bay đến, rồi bỗng tan ra vì tính trừ tà của cung Phục Ma là bất khả xâm phạm.

Hồ Hán Sương giả nhanh chóng bay lên trên miệng hang, tuy không thể thoát khỏi sự truy đuổi của cung Phục Ma, nhưng tốc độ của hắn ta thì rõ ràng nhanh hơn. Lợi dụng điều đó, hắn thật nhanh bay vào rừng, nhờ những thân cây đỡ giúp hắn mũi tên.

Nhưng làm gì dễ dàng như thế, cung Phục Ma không bay bằng lực, mà nó chính là đuổi theo kẻ bị bắn, nhất là kẻ đầy tà khí như hắn. Mũi tên xuyên qua từng thân cây, từng vách đá, cứ nhắm thẳng hắn mà lao đến. Hồ Hán Sương dồn hết sức bay thật nhanh, đến chỗ huynh đệ của hắn nhờ giải vây.

Tuệ Minh thấy hắn kinh hồn bạt vía bỏ đi, biết nguy hiểm đã qua, liền nghĩ ra một ý. Cậu bán tín bán nghi vào điều mình sắp làm, nhưng quyết định thử một phen. Mặt trời đúng ngọ chói sáng ngay bên trên miệng động, Tuệ Minh kéo xác hắc mã đực đến nơi có nắng, gọi cả hắc mã cái cùng đến, rắc một mớ hạt giống xung quanh, bắt đầu triển thuật:

– Thảo Phu kỳ thuật: Thực dưỡng!

Vòng tròn ấn chú hiện lên, những hạt mầm trong vòng tròn lập tức nảy mầm thành nhiều loại hoa cỏ. Bọn chúng hấp thụ ánh nắng rồi tỏa ra năng lượng cho những thực thể nằm giữa trận. Tuệ Minh không biết liệu có cứu được hay không, mọi chuyện chỉ có thể trông vào ý trời… Chỉ là không ngờ được, hắc mã cái biểu hiện rất tốt, nó phục hồi một cách thần kỳ. Thậm chí… hắc mã đực đột nhiên sống dậy!

Sâu ăn não tuy ăn mất não của hắc mã đực, nhưng không thể giết chết nó. Tuệ Minh quỳ trước mặt hắc mã, dập đầu chạm đất. Thật bất ngờ, hắc mã cũng cúi đầu đáp lại. Nó đủ thông minh để hiểu rằng, sinh mạng của gia đình nó là được Tuệ Minh cứu về. Tuệ Minh lấy mớ dây leo trong lòng hồ, một đầu buộc lên chân hắc mã cái, đầu còn lại buộc vào chân hắc mã đực đang đứng cạnh. Xong xuôi, Tuệ Minh vuốt trán nó:

– Hãy mang theo bạn ngươi về lại rừng thiêng. Thật xin lỗi ngươi, và cũng thật cảm ơn ngươi!

Hắc mã cái bắt đầu mọc cánh, hắn mã đực ngây ngô đứng phía sau nghiêng đầu quan sát. Hắn mã cái đến gần nó, phát ra âm thanh như trò chuyện cùng bạn nó, một chốc sau, đôi cánh cũng mọc ra trên lưng hắc mã đực. Hắc mã cái nhắm phía miệng hang bên bên mà bay bên, sợi dây trở thành thứ hướng dẫn cho hắc mã đực biết nó phải làm gì. Tuệ Minh triệu hồi một đoạn dây leo từ trên miệng hang rồi nhanh chóng leo ra ngoài, đoán chắc bên phía Hiểu Lâm cũng không dễ dàng gì.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!