Lại một đêm nữa, Hiểu Lâm và Tuệ Minh cùng nghỉ ngơi ở cùng một chỗ. Cũng may mắn thay, vì sau ngày hôm nay, cả hai vẫn còn có thể nghỉ ngơi cùng một chỗ. Không biết nên nói Tuệ Minh đi theo chuyến này là để giúp đỡ hay là gánh nặng cho Hiểu Lâm nữa. Nhưng thôi, hiện tại mọi thứ vẫn an yên, xem như một quyết định không tồi.
Người ta nói “gần mực thì đen” quả không sai, Hiểu Lâm dường như cũng bắt đầu bị tiêm nhiễm từ cái thói nói nhiều của Tuệ Minh, hắn bắt đầu ngồi kể mấy chuyện lúc trưa gặp Chu Nhã Thần cho Tuệ Minh nghe. Tuệ Minh bản tính cợt nhã, nghe xong lại cười hô hố:
– Ái chà, Hiểu Lâm, ngươi sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ? Cô ta ý tứ rõ ràng như thế ngươi lại nỡ phụ lòng người ta?
Hiểu Lâm thừa biết hắn sẽ bị Tuệ Minh chọc ghẹo, liền bình tĩnh đáp:
– Cái thân xác cô ta chiếm giữ còn không biết là thuộc về ai, chỉ nhiêu đó thôi đã không đủ để bàn chuyện khác.
Tuệ Minh lại tiếp:
– Thế nếu cô ta thật sự là một cô gái xinh đẹp, như chị em nhà họ Lã chẳng hạn, thì ngươi cũng sẽ chết mê chết mệt, mong ước được lấy về nhà đúng không?
Hiểu Lâm gõ đầu Tuệ Minh cái cốc:
– Ngươi thích thì đi mà lấy.
Hiểu Lâm không thèm trò chuyện với Tuệ Minh nữa, quay mặt sang bên kia nằm ngủ. Tuệ Minh lấy sự giận dỗi của Hiểu Lâm làm niềm vui, cười đến hồi sau mới ngớt. Đêm nay không mưa, nhưng Tuệ Minh vẫn ngủ trong thân cây chứ không di chuyển lên tán, Hiểu Lâm cũng không thắc mắc. Nhưng Tuệ Minh thật ra cũng không có ý đồ gì, chỉ là rừng hoang vốn lạnh, đêm không mưa cũng không ấm áp hơn là bao.
Nằm vẩn vơ tính chuyện đi đường ngày mai, làng Phục Ma cách đây ba ngàn dặm, mà khoan… Làng Phục Ma, có liên quan gì đến cung Phục Ma không ấy nhỉ. Tuệ Minh suy đưa ra vô số giả thuyết, đến cuối cùng ngủ từ lúc nào không biết.
Hiểu Lâm bên cạnh cũng ngủ say, Tuệ Minh lúc nảy cảm thấy điều này là rất bất thường. Cậu có thử lay nhẹ Hiểu Lâm, hắn vẫn không phản ứng, điều này không đúng chút nào. Nhưng Tuệ Minh tự trấn an do cả ngày chiến đấu mệt mỏi, nên Hiểu Lâm mới ngủ say thế. Nhịp thở của hắn nhẹ nhàng và liền lạc, không có dấu hiệu nào như đang gặp vấn đề.
Thế nhưng, Hiểu Lâm thực sự là đang gặp vấn đề. Bước qua giờ Tý, Hiểu Lâm bắt đầu hô hấp khó khăn, trán ướt đẫm mồ hôi, miệng lại liên tục nói mớ. Nhưng giờ ấy Tuệ Minh đã ngủ say như chết, không hề hay biết gì.
Hiểu Lâm ngủ không yên, nhưng lại nằm mộng. Trong giấc mơ, hắn thấy bản thân đi đến một nơi không có đất trời, lại không có phương hướng. Chợt có một bóng đen xuất hiện, chính là tên ký sinh vừa giao chiến với hắn trưa nay.
Không có thân xác để trú ngụ, hắn hiện nguyên hình là một kẻ bán thân bất toại, nửa phần trên đen xì xì, nửa phân dưới thì mập mờ sương khói. Không rõ diện mạo, không rõ giới tính, cả giọng nói cũng là thứ âm thanh như được gửi từ một thế giới khác đến. Nó vang vọng nhưng chát chúa vô cùng. Cái bóng cứ vờn quanh Hiểu Lâm, buông những lời cay độc:
– Tiểu tử thối, ngươi nghĩ giết ta xong ngươi có thể sống yên bình hay sao? Để ta xem, lần này ngươi thoát chết thế nào! Tên thầy thuốc kia cũng đừng hòng cứu được ngươi, chết đi!!
Hiểu Lâm toan rút kiếm, nhưng hắn lúc này không có thứ gì phòng thân cả. Cả kiếm, cả cung Phục Ma đều không có bên người. Cái bóng đen cứ lặp đi lặp lại những lời miêu tả cái chết:
– Bên ngoài xanh xao, bên trong mục nát và thối rữa. Đớn đau vô cùng tận, giá buốt tận xương tủy. Nhìn được, thấy được, nhưng không cứu được. Muốn sống không được, muốn chết không xong! Hờ hờ hờ…
Cái bóng đen cứ vờn quanh rồi chực chờ lao đến, Hiểu Lâm bị nó trực tiếp tông vào, giật mình tỉnh giấc. Hắn thở phào một cái, tự trấn an chỉ là ác mộng. Hôm nay có vẻ hắn đã vất vả nhiều rồi.
***
Mặt trời lên cao, sương sớm cũng đã tàn, ấy vậy mà Tuệ Minh vẫn còn chưa dậy. Đó xem ra không phải điều lạ lẫm gì, mà chuyện lạ ở đây chính là Hiểu Lâm cũng không thèm gọi cậu ta dậy. Nếu là những ngày trước đây, hẳn là Hiểu Lâm đã vừa gõ kiếm vào thân cây, vừa không thôi cằn nhằn. Tuệ Minh bước ra khỏi thân cây liền nhìn thấy Hiểu Lâm đang ở cạnh bờ suối rửa mặt. Tuệ Minh tự nhủ có điều không đúng, liền cất lời hỏi:
– Nè, ngươi đừng nói với ta là ngươi mới dậy đấy nhé?
Hiểu Lâm tiếp tục rửa mặt không đáp, mà không đáp cũng chính là đáp. Tuệ Minh cười ha hả:
– Thật không ngờ Từ đại gia đây cũng có lúc ngủ như heo, đợi mặt trời mọc qua đỉnh đồi mới chịu dậy! Ha ha…
Hiểu Lâm đáp lại một câu:
– Còn không phải lây từ con heo nhà ngươi sao?
Tuệ Minh không đôi co, chỉ cười ha hả. Bỗng nhớ ra điều gì, Tuệ Minh chạy đến chỗ Hiểu Lâm, giọng gấp gáp:
– Hiểu Lâm, nhanh cởi áo ra cho ta xem một chút!
Hiểu Lâm trừng mắt:
– Hôm nay ngươi có thể trơ trẽn đến mức này rồi à?
Tuệ Minh đùa dai:
– Ầy, ngươi ngại cái gì chứ? Ta cũng thấy biết bao lần rồi, thêm một lần thì có làm sao?
Dù đáp trả như thế, nhưng Hiểu Lâm thừa biết Tuệ Minh chỉ đang muốn kiểm tra vết thương sau lưng hắn. Tuệ Minh ngắm nghía một lúc, không nhịn được mà xoa xoa chỗ vết thương khiến Hiểu Lâm giật mình:
– Này, ngươi còn dám động tay động chân?
Tuệ Minh suýt xoa:
– Hiểu Lâm, ta thật khâm phục cái thân thể này của ngươi đó! Mới một đêm mà đã lành hẳn rồi này, thậm chí một vết xước cũng không nhìn thấy được!
Hiểu Lâm kéo áo, chỉnh trang lại y phục, mắt nhìn về phía mặt trời đang chói sáng đằng xa. Tuệ Minh vừa mở bản đồ, vừa ngồi tính lẩm nhẩm:
– Ba ngàn dặm không xa, chắc đến khi mặt trời lặn là sẽ đến! Hiểu Lâm ngươi nói xem, liệu có trở ngại nào không?
Tuệ Minh đi cùng Hiểu Lâm nhiều ngày cũng được “gần đèn thì sáng”, ngày trước nghe đến năm mươi dặm đã than trời trách đất, giờ ba ngàn dặm đường lại như không mà nói “không xa”. Hiểu Lâm lại mỉa mai một câu:
– Trở ngại chính là ngươi đấy!
Tuệ Minh trề môi, tỏ vẻ không thèm quan tâm. Chợt mắt Tuệ Minh sáng rực khi nhìn đến một chỗ trên bản đồ, hô to:
– Hiểu Lâm, trên này ghi chép có một khu chợ rất lớn ở giữa này, nhanh đến đó còn kịp ăn trưa!
Hiểu Lâm lắc đầu ngao ngán, trở ngại chưa gì mà đã xuất hiện rồi. Nhưng chắc do ở cạnh Tuệ Minh lâu ngày, Hiểu Lâm dần cũng chai lì với những phiền phức mà cậu ta mang đến. Suy cho cùng, thì Tuệ Minh cũng không hề nhắm đến cản trở nhiệm vụ của hắn.
Lần trước cùng bay là lúc Tuệ Minh còn đang ngủ say, chỉ như con sâu ôm chặt lấy tay Hiểu Lâm. Lần này thì Tuệ Minh trăm phần tỉnh táo, nên dĩ nhiên cái lỗ tai Hiểu Lâm cũng không được yên. Tuệ Minh vừa siết chặt tay Hiểu Lâm vừa la lối:
– Hiểu Lâm, ngươi không cảm thấy thế này thật khó coi à?
Hiểu Lâm lạnh nhạt:
– Thế ngươi muốn thế nào?
Tuệ Minh chỉ chờ một câu này liền đáp vội:
– Hay là ngươi cõng ta trên lưng đi! Đỡ phải lo lát nữa ta vuột tay rơi xuống ngươi lại phải cất công đi tìm.
Hiểu Lâm dĩ nhiên không đồng ý:
– Ngươi nghĩ ngươi rơi xuống đó ta sẽ đi tìm sao?
Tuệ Minh phụng phịu hờn dỗi, Hiểu Lâm lại dường như cảm thấy Tuệ Minh đang siết lấy cánh tay hắn vô cùng chặt, đến mức phát đau. Hiểu Lâm liền tiếp:
– Ngươi có sợ cũng không cần siết chặt tay ta như vậy. Có rơi xuống ta sẽ chụp lấy cổ áo ngươi lôi theo.
Tuệ Minh lắc đầu:
– Ta đâu có siết!
Hiểu Lâm không đôi co với Tuệ Minh, đối với cái phản ứng trẻ con của Tuệ Minh lại càng quen thuộc. Nhưng hắn mơ hồ thắc mắc Tuệ Minh từ lúc nào lại có lực tay mạnh đến như thế, càng lúc tay hắn lại càng như bị bóp nghẹt.
Khi mặt trời đang nằm trên đỉnh bầu trời cũng là lúc chiếc bụng đói của Tuệ Minh kêu gào thảm thiết. Tuệ Minh bày ra vẻ mặt khổ sở:
– Hiểu Lâm, còn bao xa nữa mới đến? Ta đói sắp chết rồi đây này.
Hiểu Lâm vẫn chăm chú bay, đáp:
– Ngươi có thật đang đói không? Sức lực siết tay ta còn nhiều thế kia mà.
Tuệ Minh nhăn nhó khó chịu:
– Cái tên này, ngươi làm sao vậy? Ta đã nói rằng ta không có siết tay ngươi!
Hiểu Lâm lắc đầu, đinh ninh cho rằng Tuệ Minh đang đùa dai với hắn. Đã quá nửa ngày, khu chợ cũng đã hiện ra trước mắt. Tuệ Minh bên trên trông thấy lập tức lộ ra mười phần tươi tỉnh:
– Hiểu Lâm, nhanh, nhanh đáp xuống!
Tuệ Minh không cần nói thì Hiểu Lâm cũng làm như thế thôi, còn giữ cậu ở trên này một lát nữa chắc Hiểu Lâm bị liệt tay mất! Tuệ Minh chân vừa chạm đất đã hí hửng chạy đến khắp nơi, nhìn hàng này quán nọ, nhưng cuối cùng vẫn là… trở lại chỗ Hiểu Lâm.
Hiểu Lâm thừa biết điều đó, vì Tuệ Minh làm gì có đồng nào trong người! Tuệ Minh hiện tại không còn biết xấu hổ với Hiểu Lâm nữa, trực tiếp chìa tay ra, đứng trước mặt Hiểu Lâm mà xin tiền, mặt hết sức nham nhở:
– Từ đại gia, người có thể thương tình cho kẻ cơ hàn này một chút bạc được không?
– Bao nhiêu? – Hiểu Lâm đáp gọn.
– Một lạng! – Tuệ Minh nhe răng cười.
– Nửa lạng. Không lấy không cho. – Hiểu Lâm kiên quyết.
– Một lạng. Không cho không lấy! – Tuệ Minh lại mặc cả.
Hiểu Lâm “hừm” một cái:
– Kẻ ăn xin như người cũng thật là đẳng cấp quá rồi đó!
Tìm khắp trần gian chắc cũng không tìm được kẻ ăn xin lại còn mặc cả như Tuệ Minh, lại càng không tìm được kẻ nói một đằng làm một nẻo như Hiểu Lâm. Tuệ Minh có tiền trong tay, lập tức như “chó mọc ngà voi”, quầy hàng nào hắn cũng ghé qua xem một chút.
Tuệ Minh mỗi lần vào chợ là vui vẻ hẳn, Hiểu Lâm trông thấy cứ tưởng như chợ là nhà của cậu vậy. Nhưng chắc Hiểu Lâm không biết rằng, đơn giản vì chợ bày bán nhiều thứ đồ ngon, mà Tuệ Minh thì lại là một kẻ phàm ăn thứ thiệt.
Tuệ Minh đi một vòng, trên tay đã ôm khệ nệ mấy túi thức ăn, cứ một chốc cậu lại “mặt dày” xin Hiểu Lâm thêm vài ba lạng bạc. Lướt ngang một hiệu nhỏ bán trang sức, Tuệ Minh đứng lại nhìn chăm chăm vào cặp ngọc bội màu tím xanh, một màu cực hiếm. Cặp ngọc này thực chất là hai mảnh được tách ra từ một thực thể, tách ra thì vô ích nhưng hợp lại thì vô song.
Tuệ Minh ngắm nhìn đến ngơ người, đến khi Hiểu Lâm thúc tay vào người thì cậu mới sực tỉnh. Chủ quầy là một cô gái trẻ, tầm tuổi Tuệ Minh, nhìn thấy Tuệ Minh có vẻ hứng thú với thứ trước mắt như thế, cô liền nắm lấy cơ hội bán hàng:
– Công tử, đây là cặp ngọc Tử Linh, không chỉ vừa đẹp, lại vừa có tính trừ tà cao. Ta thấy người thật hữu duyên, ta có thể bán rẻ cho người!
Tuệ Minh tròn mắt:
– Thật sao? Cặp ngọc này giá bao nhiêu?
Cô gái cười tươi tít mắt, thản nhiên nói:
– Chỉ mười lạng bạc! Là công tử ta mới bán rẻ cho đó, người khác ta bán gấp đôi.
Tuệ Minh lập tức tắt hẳn nụ cười, mặt vô cảm xoay người bước đi, khều Hiểu Lâm:
– Đi thôi!
Cô gái chạy theo nắm lấy vạt áo Tuệ Minh, giảng giải:
– Ấy, công tử, đừng đi vội thế. Ta nói với cậu giá này không đắt đâu!
Tuệ Minh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm:
– Cô nương, mười lạng bạc đủ nuôi nhà ta hai tháng rồi đó.
Cô gái quyết đoán:
– Vậy ta bán cho cậu năm lạng!
Tuệ Minh liếc nhìn cặp ngọc một cái, lại đưa ánh mắt về phía Hiểu Lâm như cầu khẩn. Năm lạng là một cái giá không nhỏ, nhưng so với mớ tiền Tuệ Minh tiêu từ lúc xuất phát đến giờ thì cũng chẳng là bao. Tuệ Minh xin được tiền vui mừng nhảy nhót:
– Cô nương, bán cho ta!
“Tiền trao cháo múc” xong Tuệ Minh cùng Hiểu Lâm lập tức rời đi, cô gái tỏ ra ngơ ngác, nhưng đến lúc thấy bọn hắn đi xa liền lặng lẽ đi theo:
– Không phải người thường!