Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 27: Tà độc

Tuệ Minh vừa đi vừa ngắm nghía cặp ngọc trong tay, mắt không rời khỏi một giây nào, suýt thì vấp ngã may mà có Hiểu Lâm giữ lại. Cho đến khi Tuệ Minh ngửi thấy mùi thơm bay ra từ một quán ăn, thấy bên trong hết sức tươm tất, bàn ghế sạch sẽ sáng loáng, lập tức lại kéo Hiểu Lâm vào, miệng hô to:

– Ông chủ, cho hai bát mì lớn!

Hiểu Lâm ngồi vào bàn, không buồn không vui mà hỏi một câu:

– Ngươi mặc cả cũng hay quá nhỉ?

Tuệ Minh vừa ăn bánh trong túi, vừa đáp:

– Ta chỉ thử lòng cô ta một chút, cô ta liền giảm nửa giá không cần nghĩ ngợi, rõ ràng là giá trên trời. Ta nghèo chứ ta đâu có ngốc!

Hiểu Lâm nhếch miệng như thể đang cười, lại mỉa mai:

– Không ngốc mà cuối cùng vẫn mua?

Tuệ Minh đẩy một túi bánh về phía Hiểu Lâm, nói:

– Ta bị lạc nó lúc trốn chạy trong làng Ấn Sát, thế nhưng viên ngọc này không phải ai cũng có thể dùng được đâu!

Hai bát mì được bưng ra, khói nóng bốc lên nghi ngút. Tuệ Minh phì phèo thổi, gắp vào miệng rồi còn lấy tay quạt cho bớt nóng, không nhịn được mà cảm thán:

– Aaaa, thật lâu rồi mới được ăn lại mùi vị này, vẫn ngon như ngày nào!

Hiểu Lâm thắc mắc:

– Ngươi từng đến nơi này trước đây?

Tuệ Minh vỗ ngực:

– Ta nói ngươi biết, ta có chỗ nào mà chưa từng ghé qua! Ngươi nghĩ chúng ta chỉ ở một chỗ chữa bệnh thôi à? Những người bệnh liệt giường họ không tự đến được đâu!

Tuệ Minh tu một hơi hết ngụm nước mì cuối cùng, nhìn sang thấy Hiểu Lâm vẫn còn một nửa, lại tiếp tục bày ra vẻ mặt nham nhở. Hiểu Lâm không lạ gì với biểu cảm này của Tuệ Minh, định gọi chủ quán cho thêm một bát thì Tuệ Minh cản lại, coi như giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng.

– Ông chủ, tính tiền! – Tuệ Minh gọi lớn.

– Tổng cộng một trăm quan, đa tạ quý khách!

Hiểu Lâm đang cầm túi tiền lấy ra một trăm quan, tay đột nhiên đau đớn dữ dội, tiền trên tay cũng theo đó mà rơi xuống vang lên tiếng leng keng trên sàn nhà. Tiểu nhị thấy tiền rơi vãi khắp nơi, theo quán tính mà gom lại, vẻ mặt hằn học vô cùng, rõ ràng trong lòng đang chửi mắng Hiểu Lâm là kẻ không ra gì. Tuệ Minh thấy tình thế có chút khó xử, lập tức giảng hòa một câu rồi kéo Hiểu Lâm rời đi.

Ra khỏi khu chợ, tiến vào rừng một chút, Tuệ Minh mới lên tiếng:

– Hiểu Lâm, ngươi sao lại làm như vậy? Mì ở đây đúng là có hơi đắt một chút, nhưng không phải rất ngon sao? Ngươi cần gì phải tỏ ra thái độ xem thường người khác thế?

Hiểu Lâm rõ ràng không có ý xem thường chủ quán, chỉ là một sự cố bất ngờ, nhưng hắn cơ bản không biết giải thích thế nào, vì trước giờ hắn chưa từng khiến ai hiểu lầm đến nỗi cần phải giải thích, nên hắn chỉ đáp gọn:

– Ta không có.

Tuệ Minh thở hắt ra một hơi:

– Hay ta tiêu xài tiền của ngươi như thế ngươi không vui, liền trút giận lên người khác?

Hiểu Lâm cũng chỉ đáp một câu:

– Không có.

Tuệ Minh lộ ra chút buồn bã, hành động vừa rồi đã trực tiếp phá hoại hình tượng của Hiểu Lâm trong lòng cậu. Hiểu Lâm tuy là sát thủ, nhưng không phải kẻ máu lạnh vô nhân đạo, càng không phải kẻ không biết lễ nghi. Nhưng chuyện bày ra trước mắt, Hiểu Lâm không giải thích, Tuệ Minh cũng không có lý lẽ gì để biện minh cho hành động vừa rồi.

Tuệ Minh thở dài, không nói thêm gì, lặng lẽ đến cạnh Hiểu Lâm ôm tay hắn, giọng buồn buồn:

– Nhanh lên đường thôi!

Tuệ Minh vừa ôm lấy tay, Hiểu Lâm lập tức nhăn mặt. Tay trái đưa lên ôm lấy vai phải. Từ lúc đáp xuống mặt đất đến giờ, Hiểu Lâm đã nhận ra lúc sáng Tuệ Minh thật đúng là không có siết tay hắn, bởi khi Tuệ Minh đã tách ra, tay hắn vẫn cứ như có ai siết chặt, chặt đến mức máu huyết không thể lưu thông.

Tuệ Minh thấy biểu tình này, biết chắc chắn có điều không ổn, nhanh tay kéo tay áo Hiểu Lâm lên. Toàn bộ cánh tay đã thâm tím không còn chút sức sống, cảm giác đau nhức trong từng thớ thịt, Tuệ Minh chỉ cần chạm vào cũng đủ khiến Hiểu Lâm cắn răng chịu đựng sự thống khổ. Tuệ Minh gấp gáp:

– Từ lúc nào? Ngươi sao lại giấu ta?

Hiểu Lâm hít một hơi:

– Ta không giấu, sáng nay vẫn không có chuyện gì.

Tuệ Minh chau mày:

– Không ổn!

Nếu chiếu theo sách vở mà Tuệ Minh từng ghi chép, đây chính là tà độc. Một khi xâm nhập vào cơ thể, vết thương rất nhanh sẽ khép miệng, nhưng kịch độc đã ngấm ngầm đi vào lục phủ ngũ tạng, khi phát tác sẽ nhanh đến mức khó có thể cứu chữa. Tuệ Minh không nói gì thêm, gắn cặp ngọc bội lúc nảy vào dây đen lên trước ngực Hiểu Lâm, lập tức triển thuật:

– Thảo Phu kỳ thuật: Hộ tâm!

Cặp ngọc Tử Linh tuy bị bán giá trên trời, nhưng thật sự là một cặp ngọc quý. Nhưng tuyệt nhiên chỉ có người biết được cách sử dụng thì mới có thể lấy được sức mạnh của nó, nếu không nó sẽ chỉ như một hòn đá lóng lánh mà vô tri.

Ánh sáng tím phát ra từ cặp ngọc mang tác dụng bảo vệ vô cùng lớn, Tuệ Minh dựa vào nó để chặn kịch độc công tâm, kéo dài thời gian tìm cách chữa trị. Nhưng dĩ nhiên đó cũng chỉ là cầm cự, nếu như vượt ra khỏi thời gian cho phép, cơ thể sẽ dần chết đi.

Chợt một tiếng “rắc” vang lên, là tiếng cành gỗ khô bị ai giẫm đạp. Tuệ Minh giật mình quay lại phía sau, hỏi lớn:

– Ai?

Trong khi đó, Hiểu Lâm đã rút sẵn kiếm chuẩn bị giao chiến. Thấy sắp có chuyện chẳng lành, kẻ nấp đằng sau gốc cây từ tốn bước ra. Tuệ Minh lập tức tỏ vẻ cảnh giác:

– Cô là ai? Cô theo dõi chúng ta sao?

Cô gái bán ngọc lùi lại một bước, xua xua tay:

– Không phải, ta không theo dõi hai người. À mà có… à mà không có…

– Vậy rốt cuộc là có hay không? – Tuệ Minh hỏi lớn.

Cô gái thú thật:

– Ta chỉ là cố tình đi theo hai người, không phải cố ý theo dõi.

Tuệ Minh nhíu mày:

– Khác nhau sao?

Cô gái nhanh miệng đáp:

– Khác, khác chứ. Công tử, người là thầy thuốc đúng không?

Tuệ Minh lập tức chối bỏ:

– Không, ta không phải!

Cô gái kiên quyết:

– Công tử, người đừng gạt ta, chỉ có thầy thuốc mới nhìn thấy bên trong viên ngọc đó, cũng chỉ có thầy thuốc mới có thể sử dụng được viên ngọc đó!

Tuệ Minh im lặng không đáp, bởi sự thật đúng là vậy. Không ngờ cô gái lạ mặt này lại biết nhiều điều đến vậy. Hiểu Lâm vung kiếm:

– Không cần nhiều lời, trực tiếp trừ khử là được.

Hiểu Lâm tuy bị thương, nhưng giải quyết một cô gái thế này dĩ nhiên không thành vấn đề. Cô gái không nói thêm gì, chỉ thấy cô thật nhanh quỳ xuống trước mặt họ:

– Đại phu, xin người giúp ta chữa bệnh cho mẹ! Ta vất vả bôn ba hàng trăm dặm, đi từ làng này đến làng khác, chỉ mong có thể tìm được một người thầy thuốc!

Đoạn, cô gái lấy trong túi ra năm lạng bạc khi nảy, ý tứ rất rõ ràng:

– Đại phu, ta trả lại tiền cho người, xin hãy cứu chữa cho mẹ ta!

Tuệ Minh hỏi lại:

– Cô từ đâu đến? Mẹ cô bị bệnh gì?

Cô gái biết Tuệ Minh rất có thể sẽ giúp mình, liền thành thật mà nói:

– Ta tên Tôn Lam Thủy, nhà ta ở làng Phục Ma. Mẹ ta không may trúng độc, đã hôn mê gần một tháng nay.

Tuệ Minh nghi vấn:

– Làng Phục Ma có tiếng biết nhiều hiểu rộng, lại có chuyện không chữa được độc tố, cô đang lừa gạt ta sao?

Cô gái hốt hoảng:

– Không, đại phu, xin người tin ta! Làng ta chuyên đánh đuổi tà khí, giải trừ tà độc, còn những bệnh dịch khác không xuất phát từ những thứ tà ma ngoại đạo, trước giờ vẫn dựa vào thầy thuốc mà chữa khỏi.

Tuệ Minh dường như đã phát hiện ra điều gì trong câu nói, rất nhanh hỏi lại:

– Cô nói làng cô có thể giải trừ tà độc sao?

Lam Thủy khẳng định chắc nịch:

– Có thể, miễn là những thứ tà đạo, chúng ta đều có thể trừ khử.

Vừa dứt câu, kiếm trên tay Hiểu Lâm đã rơi xuống leng keng trên mặt đất. Kịch độc rất nhanh đã làm tê liệt cả hai tay hắn. Tuệ Minh không còn lựa chọn, hắn không có cách nào để cứu Hiểu Lâm, chỉ đành cược một phen vào cô gái này:

– Lam Thủy cô nương, người bằng hữu này của ta trúng tà độc, nếu cô giúp ta chữa cho huynh ấy, ta nhất định sẽ đền ơn.

Giao kèo đã xong, Lam Thủy không ngần ngại tiến lại gần Hiểu Lâm. Hai tay hắn buông thỏng như những tảng thịt vô tri, sắc mặt lại vô cùng khó coi, chắc chắn là đang đau đớn không thể nào tả siết. Lam Thủy vận thuật một lúc, quay sang Tuệ Minh, lắc đầu:

– Đại phu, với kinh nghiệm của ta thì không thể, ta chưa từng gặp qua loại tà độc nào hiểm ác và thần tốc như vậy.

Tuệ Minh nhìn Hiểu Lâm ái ngại, cả đời làm thầy thuốc chưa bao giờ cảm thấy bất lực nhiều như bây giờ. Chợt Lam Thủy reo lên:

– Đại phu, nếu người tin ta, hãy cùng ta về làng. Cha ta sẽ chữa được cho vị công tử này!

Hiểu Lâm và Tuệ Minh làm gì còn lựa chọn nào khác, nhưng từ đây đến làng Phục Ma cũng phải hơn trăm dặm, chỉ với đôi chân của bọn hắn, chưa đến nơi thì Hiểu Lâm đã mất mạng. Tuệ Minh hỏi cô gái:

– Có đường nào nhanh hơn hay không? Ta sợ hắn không trụ được lâu.

Lam Thủy ra hiệu cho hai người họ đi theo cô, càng đi càng sâu vào rừng. Tuệ Minh có thể cảm thấy đoạn đường càng đi lại càng dốc, càng đi lại càng mệt. Sắc mặt Hiểu Lâm đã kém hơn lúc nảy, Tuệ Minh lo lắng hỏi:

– Hiểu Lâm, ngươi thế nào?

Hiểu Lâm dù đau đớn cùng cực, tuyệt nhiên vẫn chỉ một câu:

– Vẫn ổn.

Cuối cùng, Lam Thủy cũng chịu dừng lại dưới chân một thác nước. Thác nước cao trên trăm thước cứ như bắt nguồn từ nền trời xanh biếc, nước đổ xuống tạo thành một dòng chảy siết chạy ra khỏi tầm mắt Tuệ Minh. Lam Thủy cho hay:

– Nước bên dưới này chảy thành một dòng sông dẫn vào làng ta. Đại phu cứ theo sông này mà đến, nhưng phải tranh thủ thật nhanh trước lúc nửa đêm.

Lam Thủy nói vậy là bởi đây là Thác Ngược, dòng thác kỳ lạ không giống bất kỳ đâu. Khi mặt trời lên, nước từ bên trên đổ xuống tạo thành một dòng sông bên dưới chảy thẳng đến làng Phục Ma, nhưng khi mặt trời lặn dòng chảy sẽ ngày một chậm dần và ngưng chảy ở lúc nửa đêm.

Chỉ cần bước qua khoảnh khắc nửa đêm, dòng nước sẽ kéo về theo chiều ngược lại, càng gần sáng thì kéo càng nhanh. Đến khi mặt trời lên sẽ lại lặp lại quá trình ấy.

Tuệ Minh dìu Hiểu Lâm ngồi bên một tảng đá:

– Hiểu Lâm, ngươi ngồi đây đợi một lát, ta đóng bè đưa ngươi đến đó!

Hiểu Lâm lặng lẽ gật đầu, Tuệ Minh biết trong lòng hắn đang hết sức bất lực. Không nghĩ ngợi gì thêm, Tuệ Minh đi ra một chỗ cách đó không xa, dùng kiếm của Hiểu Lâm mà chặt gỗ nổi. Thiên nhiên thật là không bao giờ bạc đãi con người, những vùng đất nơi đầu sông thường luôn có gỗ nổi, một loại gỗ chuyên dùng đóng bè. Lam Thủy cũng không ngần ngại mà đến giúp một tay, khi đã gom đủ số gỗ nổi, cô lại “ngẩn tò te”:

– Đại phu, làm sao dính bọn chúng lại với nhau được?

Chuyện này với người khác thì khó, chứ với người chuyên luyện hoa cỏ như Tuệ Minh thì không hề. Tuệ Minh sắp mớ gỗ nổi thành chiếc bè nhiều lớp, đoạn không ngần ngại trước mặt Lam Thủy mà triển thuật:

– Thảo Phu kỳ thuật: Nối!

Những sợi dây leo từ đâu bò đến, siết chặt đám gỗ nổi rời rạc lại thành một khối theo hình dạng đã được sắp đặt trước. Lam Thủy chỉ có thể há hốc mồm nhìn không chớp mắt. Tuệ Minh định làm thêm một chiếc bè cho Lam Thủy, thì cô bỗng xua tay:

– Đại phu, người nhanh đi thôi, đã không còn sớm nữa! Ta có thể tự lo được.

Nhìn trời đã chuyển dần sang chạng vạng, dòng chảy cũng không còn nhanh như lúc nảy, Tuệ Minh không chần chừ thêm. Thả bè xuống nước, dìu Hiểu Lâm lên trên, Tuệ Minh vừa chống bè ra giữa sông vừa chào tạm biệt Lam Thủy. Bè xuôi theo con nước trôi lững lờ, Tuệ Minh vừa chèo vừa canh chừng Hiểu Lâm.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!