Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 28: Trận chiến trên sông

Hiểu Lâm từ lúc cả hai tay hắn bị liệt đến giờ, không để lộ ra một biểu cảm nào. Tuệ Minh cũng không biết nên nói với hắn điều gì, càng không đùa giỡn điều gì. Hiểu Lâm chẳng nghĩ có lúc bản thân phải dựa vào người khác mà duy trì mạng sống. Tuệ Minh cũng chẳng nghĩ có lúc bản thân sẽ trở thành chỗ dựa cho Hiểu Lâm, kẻ luôn thay cậu đứng ra giải quyết mọi chuyện khi cần.

Bè trôi đến một khoảng sông rộng hơn, chỉ thấp thoáng vài ngọn cỏ ven bờ, ngoài ra chỉ toàn là nước với nước. Chẳng biết có phải bởi sự thay đổi về không gian không, mà Tuệ Minh cơ hồ cảm nhận dòng nước có phần chậm hơn một chút. Bánh trong túi lúc nảy vẫn chưa ăn hết, Tuệ Minh ngưng chèo vì lòng sông đã sâu đến mức không cắm sào được nữa. Cậu mở túi thức ăn, chỉ còn vỏn vẹn một chiếc bánh bao.

Tuệ Minh ngẫm nghĩ một chút, suy xét cẩn thận xem cậu đã ăn lúc nào mà… Nhưng thôi, có nghĩ nữa thì một cái bánh bao cũng không trở thành hai cái được. Tuệ Minh rửa tay thật sạch, lấy bánh bao đưa cho Hiểu Lâm:

– Hiểu Lâm, tranh thủ lúc này ăn một chút!

Hiểu Lâm nhìn cậu:

– Ngươi ăn đi, không đói à?

Tuệ Minh lắc lắc đầu:

– Không đói!

Tuệ Minh có thể nói dối về bất cứ thứ gì, ngoại trừ việc ăn uống. Nhìn tới cái bánh bao, bụng Tuệ Minh đã kêu la đòi hỏi dữ dội. Hiểu Lâm nghe thấy tiếng ọt ẹt thì cũng đủ hiểu, kẻ ăn nhiều như Tuệ Minh mà đến giờ cơm không có gì trong dạ thì bụng không biểu tình mới là chuyện bất thường.

Tuệ Minh sau phen này thì cười hề hề:

– Không sao, người cần giữ sức hiện nay là ngươi, lát nữa đến làng Phục Ma ta ăn cũng đâu có muộn!

Tuệ Minh cầm bánh bao đưa đến trước mặt Hiểu Lâm, Hiểu Lâm không nhìn mà nói:

– Ngươi không ăn, ta cũng không ăn

Tuệ Minh hết cách, trong hoàn cảnh này mà hắn còn cứng đầu cho được. Tuệ Minh đành thỏa hiệp:

– Thôi được rồi, ngươi một nửa, ta một nửa.

Dứt lời, Tuệ Minh xé cái bánh bao làm hai phần, dùng túi thức ăn lót bên dưới rồi đặt lên trên. Nhưng chợt nhận ra, Hiểu Lâm lúc này cả việc cầm bánh bao hắn cũng không làm được. Tuệ Minh cầm một nửa bánh bao đưa đến bên miệng Hiểu Lâm, hắn ta lại quay trước quay sau, không chịu mở miệng.

Tuệ Minh dĩ nhiên là hiểu được, tính tình Hiểu Lâm độc lập, trước giờ chỉ làm chỗ dựa cho người khác, rơi vào cảnh cả chuyện ăn uống cũng cần người đút, coi bộ không dễ chấp nhận tí nào. Tuệ Minh nghĩ ra một cách, bèn nói:

– Ngươi ngại đúng không? Được rồi, ta có cách, chỉ cần không nhìn thấy xem như không xảy ra!

Tuệ Minh lấy một băng vải trong túi, vì là thầy thuốc nên lúc nào cũng mang theo băng vải bên người, cậu bảo Hiểu Lâm nhắm mắt, sau đó buộc một vòng, rồi lại hai vòng, ba vòng quanh mắt hắn.

Hiểu Lâm không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lòng cũng ít bị đả kích hơn một chút. Tuệ Minh xé bánh bao thành miếng nhỏ đưa đến, lần này thì Hiểu Lâm đã chịu ăn. Một miếng rồi thêm một miếng, Tuệ Minh nhân lúc Hiểu Lâm không nhìn thấy đã xé hết cả cái bánh bao nhét vào miệng hắn, một miếng cậu cũng không động đến.

Xong xuôi, Tuệ Minh tháo băng mắt, Hiểu Lâm chưa nhìn thấy gì thì đã lại nghe tiếng bụng Tuệ Minh kêu inh ỏi. Hiểu Lâm như hiểu ra điều gì:

– Ngươi không ăn?

Tuệ Minh phủi tay:

– Không phải, ta có ăn. Ở với ngươi bao lâu mà ngươi còn lạ ta sao? Ta ăn có nửa cái bánh bao thì thấm vào đâu? Một chục còn không đủ.

Cái thói quen ăn uống của Tuệ Minh lúc này lại khiến cho lời nói dối của cậu hết sức hợp lý, Hiểu Lâm chắc cũng không nghi ngờ gì thêm. Tuệ Minh tiếp tục:

– Ngươi tranh thủ nghỉ ngơi một chút, chắc là sắp đến rồi!

Dòng sông này cũng thật là quá dài, giờ Tuất đã qua, giờ Hợi đã điểm mà chỉ đến được một nửa đoạn sông. Tuệ Minh nhanh trí đẽo khúc gỗ dẹp một đầu, dùng nó mà khua nước để tiến về phía trước nhanh hơn. Đúng là có hiệu quả thật, bè di chuyển mỗi lúc một nhanh, Tuệ Minh trong phút chốc thấy tự hào về sự thông minh của mình quá đỗi. Tuệ Minh mỏi tay, bèn gác chèo lên, ấy thế mà chiếc bè vẫn cứ trôi vèo vèo như lúc cậu đang chèo…

Hiểu Lâm lập tức nhận ra có điều gì không ổn, cả Tuệ Minh cũng thế. Đi thêm một dặm, nguyên nhân liền xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn. Một vùng xoáy nước rộng lớn xoay tít, trong bóng tối lờ mờ được soi rọi bằng ánh trăng, Tuệ Minh thấy xoáy nước như một cái hố đen thăm thẳm, nó cuốn hết, nuốt hết bèo hoa trên sông vào miệng nó. Cả chiếc bè bọn hắn đang ngồi cũng sắp lọt vào trong đến nơi.

Tuệ Minh nhìn sang hai bên bờ, dự định neo bè vào sát bờ rồi tính tiếp. Nhưng rõ ràng một điều là cả cậu và Hiểu Lâm không nhìn thấy bờ ở đâu, hai bên chỉ là những mảng nước mênh mông vô định. Tuệ Minh chửi mắng một câu:

– Quái, xoáy nước kiểu gì lại tà đạo thế này? Nếu có xoáy nước, hẳn Lam Thủy phải cảnh báo cho chúng ta trước chứ? Hay cô ta cố tình muốn hại chúng ta? Không đúng, nhìn cô ta cũng không hẳn là người xấu…

Tuệ Minh bèn quay sang Hiểu Lâm:

– Cho ta mượn cung Phục Ma một chút.

Hiểu Lâm đáp gọn:

– Sau lưng ta.

Tuệ Minh gấp gáp:

– Ý ta là ngươi ngồi dậy thì ta mới lấy được.

Hiểu Lâm chần chừ:

– Ta… không ngồi dậy được.

Tuệ Minh sờ chân Hiểu Lâm, chúng đã lạnh ngắt từ bao giờ. Hiểu Lâm lúc này ngoài trái tim còn đập trong ngực và một cái đầu tỉnh táo, phần lớn cơ thể đã như chết mòn. Tuệ Minh sửng sốt, không ngờ có thể nhanh đến mức này. Nhưng vấn đề trước mắt là hàng chục xoáy nước đang hiện ra trước mặt, giải quyết chúng trước rồi mới nghĩ đối sách tiếp theo sau.

Tuệ Minh cầm cung Phục Ma, không chần chừ bắn liên tiếp ba mũi vào các xoáy nước trước mặt. Kỳ lạ thay, mũi tên rơi vào xoay nước, lại có một tiếng hét thất thanh vang lên, xoáy nước sau đó cũng lập tức biến mất!

Tuệ Minh biết suy luận của bản thân là đúng, lúc cậu kéo cung định bắn thêm vài mũi tên thì dưới xoáy nước có kẻ trồi lên. Những xoáy nước bên cạnh cũng như thế. Riêng ở vị trí ba xoáy nước bị bắn tên chỉ thấy xác của ba người đàn ông nổi lên bềnh bồng trên mặt nước. Ở xoáy nước to nhất, mạnh nhất là một cô gái, cô ta mặc y phục màu đỏ từ trên xuống dưới, có tấm khăn mỏng che ngang mặt, trên vai còn có một con chim anh vũ.

Cô gái lên tiếng:

– Công tử, xin dừng tay, ta đến đây để giúp đỡ người, không có ý xấu! Bạn của ngươi, ta có thể cứu được!

Giọng nói vừa cất lên, Hiểu Lâm nhận ra ngay kẻ đang lơ lửng giữa sông kia là ai, là Chu Nhã Thần vừa gặp đã si mê hắn. Tuệ Minh mắt sáng rực:

– Cô có thể sao? Nhanh giúp ta, hắn sắp không cầm cự được rồi.

Cô gái bỗng cười phá lên, nhưng việc khiến Tuệ Minh bất ngờ hơn là Hiểu Lâm bỗng gọi:

– Tuệ Minh… Cô ta là Chu Nhã Thần ta đã kể với ngươi.

Tuệ Minh lập tức đề phòng:

– Cô đến đây làm gì?

Chu Nhã Thần không ngại mà nói thẳng:

– Ta đến để rước đấng phu quân của ta về nhà!

Tuệ Minh cười nhạt:

– Ai là phu quân của cô?

– Thì là người đang nằm bất động trên bè của ngươi đó. Chàng trai khôi ngô tuấn tú, cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã biết trời sinh một cặp với ta rồi! Ngươi nhìn xem, ta xinh đẹp đến hoa thề nguyệt hẹn thế này, dĩ nhiên phải kết đôi với người xứng tầm, chứ không lẽ ta đến rước ngươi?

Tuệ Minh cười khinh bỉ:

– Cô rước ta, ta cũng không đồng ý, chứ đừng nói là… – đoạn chỉ vào Hiểu Lâm – Vị huynh đài này còn khó tính hơn ta, hắn chẳng chịu về đâu.

Chu Nhã Thần bị xem thường, lập tức nổi giận:

– Hỗn xược, không biết sống chết là gì! Trễ một chút nữa thôi, mạng hắn đừng mong giữ được! Ngươi thức thời một chút, giao hắn cho ta, ta cam đoan có thuốc giải, chỉ cần một khắc liền cứu sống được hắn!

Tuệ Minh bị mấy lời này làm có chút đắn đo, nhưng lập tức nghĩ ra điều gì đó:

– A, thì ra kẻ hạ độc là cô!

Chu Nhã Thần biết mình nói hớ, che miệng cười khúc khích, nhưng một khắc sau lập tức trưng ra ánh mắt sắc lẹm:

– Ngươi nói thế là ngậm máu phun người! Nhưng giờ ngươi còn lựa chọn nào sao? Hay ngươi muốn nhìn hắn chết dần chết mòn trước mắt ngươi?

Tuệ Minh nhìn cô ta, lại nhìn về Hiểu Lâm đang nằm bất động trên bè, lắp bắp:

– Hiểu Lâm, hay… hay là…

Hiểu Lâm lại hết sức bình thản:

– Tuệ Minh, nếu không chữa được, hãy mang ta về làng. Ta thà nằm sâu dưới hai thước đất, còn hơn trở thành cái xác không hồn để người khác thao túng.

Thấy Hiểu Lâm đã quyết, Tuệ Minh quay sang đáp lời Chu Nhã Thần:

– Hắn nói là thà chết còn hơn về với cô!

Chu Nhã Thần nhếch một bên môi:

– Ngươi nghĩ hắn muốn là được sao?

Một câu này ý tứ đã rất rõ ràng, hôm nay Hiểu Lâm có đồng ý hay không, có sống hay chết, cô ta vẫn sẽ mang hắn về. Tuệ Minh đứng thẳng người, cầm cung giương về phía Chu Nhã Thần, hỏi lại một câu:

– Thế cô nghĩ cô muốn là được sao?

Nếu không phải nể mặt cung Phục Ma, thì Chu Nhã Thần đã xé Tuệ Minh ra làm trăm mảnh. Vừa thấy Tuệ Minh giương cung, Chu Nhã Thần lập tức nhường một bước:

– Thôi được, thôi được…

Một khắc sau, cô ta biến mất vào không trung, lại dùng thuật truyền âm để lại một câu:

– Nếu các ngươi không biết quý trọng sinh mệnh của mình, ta cũng không cần giữ hộ các ngươi! Lên!

Sau hiệu lệnh của Chu Nhã Thần, đám thuộc hạ trở lại những xoáy nước, nhưng điều đáng nói chính là số lượng xoáy nước nhân lên nhiều lần, những xoáy nước không đứng yên mà di chuyển xung quanh, nhắm hướng chiếc bè mà lao đến.

Tuệ Minh kéo cung bắn liên tục, nhưng tuyệt nhiên không thể xóa sổ hết bọn chúng vì chênh lệch số lượng là không thể lường. Tuệ Minh lúc này đứng cũng không vững, những xoáy nước đã đến ngày một gần hơn, cả người Tuệ Minh run lên…

– Tuệ Minh… – Hiểu Lâm thì thào – tất cả là ảo ảnh! Không gian này là do chúng tạo ra, không có thật.

Tuệ Minh như sáng ra điều gì, đeo lại cung Phục Ma trên người, dòng sông khôi phục về nguyên trạng, xoáy nước cũng ít đi thấy rõ. Biết thuật bị phá, thêm nhiều tên lâu la trực tiếp nhảy xuống dòng, tạo ra số lượng lớn xoáy nước, quyết tâm dìm chết những kẻ trên bè. Xoáy nước là tà thuật, Tuệ Minh bèn thử một phen:

– Thảo Phu kỳ thuật: Thanh tẩy!

Tuệ Minh niệm chú thanh tẩy lên bè, một luồng sáng xanh lục tỏa ra trong khoảng nước ngay bên dưới chiếc bè. Tuyệt nhiên, xoáy nước di chuyển vào luồng xanh này lại không thể động đến chiếc bè. Tuệ Minh thừa thắng xông lên, cố bơi thật nhanh, chỉ cần tiến được vào vùng nước gần làng Phục Ma, bọn này sẽ không thể làm gì được nữa.

Tuệ Minh còn chưa vui mừng được bao lâu thì “phập” một tiếng, một mũi tên từ đâu bay đến cắm lên bè. Chu Nhã Thần thật không muốn để Tuệ Minh đi, tà thuật không cản được chân thì tấn công bằng cung tên giáo mác. Tuệ Minh gác chèo, lại tiếp tục triển thuật:

– Thảo Phu kỳ thuật: Hộ vệ!

Luồng sáng mở rộng từ chỗ Tuệ Minh rồi bao trùm cả Hiểu Lâm, sau đó là cả chiếc bè. Bất kể có cung tên nào bắn đến cũng không thể xuyên thủng. Tuệ Minh quỳ gối, hai tay úp sấp trên bè, cậu phải giữ nguyên tư thế này để trì chú, lúc nảy vội vã đã sơ ý hướng mặt về phía Hiểu Lâm.

Vậy nên Tuệ Minh không thể giấu được, khi một mũi tên bị đánh bật ra, thì cậu lại nhăn mặt một cái. Lớp phòng thủ có thể thay cậu đỡ lấy những mũi tên xiên vào da thịt, nhưng không phải là không có tổn hại. Nhưng Tuệ Minh vẫn chịu được, chỉ cần có thể tiến vào vùng an toàn, mọi khó khăn sẽ kết thúc.

Chu Nhã Thần không ngờ một người như Tuệ Minh lại biết lắm trò như thế. Cô ta lại truyền lời đến:

– Chàng trai trẻ, người cũng thật lợi hại quá đó! Ôi, xinh đẹp như ta hẳn là xứng đáng có hai đấng phu quân, ta sẽ mang cả người cùng về!

Tuệ Minh đáp trả:

– Có bản lĩnh thì cứ mang chúng ta về!

Chu Nhã Thần không đáp, chỉ có những tràng cười man rợ vang vọng trên nền trời đen. Tiếng cười vừa dứt, Tuệ Minh thấy trên nền trời đang có một đốm sáng bay đến, ngày một nhanh, ngày một gần… Không, đó không phải là đốm sáng, mà là một quả cầu lửa!

Tuệ Minh ấn mạnh tay xuống bè, củng cố thuật hộ vệ. Một quả cầu lửa, rồi hai quả, ba quả, tất cả nhắm đến vị trí của Hiểu Lâm mà bay đến.

“Đùng, đùng, đùng…”, tiếng những quả cầu lửa nổ tung ngay bên ngoài lớp phòng thủ. Một quả cầu sức mạnh bằng một ngàn mũi tên, Tuệ Minh đỡ được ba quả, thân người đã bị đánh sụp xuống, cậu vẫn quỳ gối, nhưng thân trên đã không thể ngẩng cao nổi mà phải gập sát vào chân. Hiểu Lâm lộ ra chút lo lắng:

– Tuệ Minh, ngươi có sao không?

Tuệ Minh nở một nụ cười:

– Đừng lo, ta trụ được!

Vừa dứt câu, hàng chục quả cầu lại được liên tục ném đến, tất cả tập trung vào một chỗ duy nhất trên lớp phòng thủ như thể điểm đó có gì thu hút bọn chúng.

“Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng…”

Tuệ Minh thổ huyết ngay trên bè, Hiểu Lâm hốt hoảng:

– Tuệ Minh!!!

Tuệ Minh cười nhạt, máu trên miệng vẫn chơi lã chã, nhưng cậu thậm chí không thể lau đi vì vẫn phải trì chú:

– Ả ta thật quỷ quyệt, không cần hiện thân để tránh cung Phục Ma, thế mà vẫn có thể đánh bách phát bách trúng như thể ma đưa lối quỷ dẫn đường!

Hiểu Lâm nghe một câu này sực nhớ ra, dẫn đường… Là trát lệnh kỳ!

Lá cờ đó chắc chắn đã bị cô ta yểm bùa, chỉ có như thế cô ta mới có thể không cần nhìn mà vẫn đánh trúng. Hiểu Lâm đành cược hết vào suy nghĩ của mình:

– Tuệ Minh, mau ném trát lệnh kỳ trong người ta ra nơi khác!

Ngay lúc đó, hàng chục quả cầu khác đã xuất hiện trên nền trời, không chần chừ lao đến. Tuệ Minh đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhấc tay khỏi trận, quyết cùng Hiểu Lâm đánh cược một lần. Tuệ Minh luồng tay vào ngực áo Hiểu Lâm, lấy trát lệnh kỳ ra, dùng chút sức lực còn lại ném thật xa về phía đám xoáy nước vẫn đuổi theo bè nảy giờ.

Quả thật, cầu lửa là nhắm trát lệnh kỳ mà đến. Trát Lệnh kỳ rơi xuống đám xoáy nước, mấy quả cầu cứ theo đó mà bay vút qua đầu Tuệ Minh, tiến thẳng vào những xoáy nước đói khát đang cuộn tròn.

Lửa đã tắt, chỉ nghe tiếng la hét chói tay của đám lâu la trong xoáy nước. Bọn chúng bị lửa thiêu cháy khét ngay ở giữa lòng sông, không biết nên trách bọn chúng xui xẻo, hay là khen ngợi Chu Nhã Thần quá đỗi lợi hại.

Tuệ Minh reo hò:

– Lêu lêu! Bấy nhiêu công lực mà đòi có hai đấng phu quân, chúng ta đi trước nhé!

Tuệ Minh có thể tự tin như thế là vì bè đã bắt đầu trôi vào vùng nước làng Phục Ma. Nước bên dưới trong suốt và có màu xanh lam, bởi chúng được phù chú để chống tà thuật. Chu Nhã Thần không làm gì được nữa liền truyền âm đến chửi mắng, Tuệ Minh vừa thư thả ngồi trên bè vừa cười, rõ ràng không hề để tâm. Vùng nước này rộng hơn năm dặm, độ chừng lát nữa thôi sẽ vào được bên trong làng.

Tuệ Minh sinh ra là thầy thuốc, nhưng cứ vô tội vạ dính vào những cuộc chiến. Dù cũng tính là hiển hách, nhưng suy cho cùng hắn không phải sinh ra để đánh nhau, chỉ toàn lấy thủ làm công, hầu hết đều mang thân mình ra chịu trận. Và như những trận chiến trước, Tuệ Minh rất nhanh kiệt sức. Lại phải nói, từ lúc chạng vạng đến khi nửa đêm, cậu có được ăn chút gì vào bụng đâu. Mà khoan… nửa đêm…

Tuệ Minh nhìn lên vầng trăng vàng rực treo trên đầu, Lam Thủy nói rằng khi trăng đứng trên đỉnh làng Phục Ma, chính là lúc nửa đêm. Tuệ Minh méo mặt:

– Không phải chứ…

Phải hay không thì dòng sông đã trả lời cho bọn hắn, nước sông đã ngừng chảy. Tuệ Minh biết chuyện sẽ tồi tệ nếu nước sông bắt đầu chảy ngược. Từ nửa đêm đến lúc mặt trời lên chỉ vỏn vẹn vài canh giờ. Nhưng tốc độ chảy của dòng sông của lúc chảy đi và chảy về là như nhau, nghĩ là lực rút sẽ vô cùng lớn!

Tuệ Minh nghĩ ra một cách, hi vọng có thể cứu lấy bọn hắn:

– Thảo Phu kỳ thuật: Kình ngư!

Tuệ Minh tạo ra một đốm sáng trên đầu ngón tay, sau đó nhúng nó xuống nước. Hiểu Lâm tò mò hỏi:

– Ngươi là đang câu cá sao?

Đúng, Tuệ Minh thế nào lại không nghĩ ra, có nước thì sẽ có cá, có cá sẽ có thứ để kéo bè. Nhưng Tuệ Minh chờ đợi một lát lâu, tuyệt nhiên không có con cá nào bơi đến. Chẳng lẽ cả dòng sông thế này không có lấy một con cá lớn hay sao?

Tuệ Minh còn đang mãi nghĩ, thì nước đã bắt đầu chảy ngược về. Tuệ Minh không nghĩ được nhiều, trực tiếp nhảy xuống sông, kéo từ bè ra một đoạn dây leo quàng lên cổ, cắn vào răng. Tuệ Minh bơi cật lực, nhưng bè chỉ nhích lên được một chút ít. Tuệ Minh không bỏ cuộc, cố đến chết cũng phải neo lại đây, vì nếu bị cuốn trôi xuống bên dưới, nhỡ Chu Nhã Thần vẫn còn ở đó phục kích thì bọn hắn xem như chết chắc.

Ý chí của Tuệ Minh là thế, nhưng sức lực của cậu không cho phép! Tuệ Minh càng bơi, bè lại càng bị kéo ngược về thượng nguồn. Rất nhanh lực kéo đã lớn gấp đôi gấp ba, Tuệ Minh có cố thế nào cũng không giữ bè lại được, chứ huống hồ là tiến lên…

Hiểu Lâm nằm trên bè đã kiệt sức, tà độc sắp lan đến toàn thân hắn rồi, hắn dùng chút sức lực còn lại mà nói:

– Tuệ Minh, đừng cố nữa! Nhanh thả dây, ta đằng nào cũng chết, lúc này ngươi tranh thủ đi trước, biết đâu sẽ kịp…

Tuệ Minh lắc đầu, miệng vẫn ngậm chặt dây leo. Nhưng một lúc sau, Tuệ Minh nhận ra đây có lẽ là cửa ải mà dựa vào bọn hắn thôi thì không thể vượt qua được.

Tuệ Minh cũng đành chấp nhận số phận, cậu có ở trạng thái khỏe mạnh nhất cũng không chống chọi được với dòng nước cuốn, huống gì đang trong trạng thái hô hấp còn khó khăn thế này. Tuệ Minh trèo lên bè, lê thân người ướt sũng đến cạnh Hiểu Lâm.

Hiểu Lâm lúc này đã nhắm mắt để tiết kiệm sức lực, sắc mặt đờ đẫn khó coi, đôi môi khô khốc và thâm tím. Tuệ Minh mơ màng cảm nhận được cái chết đã cận kề, bè thì vẫn bị nước cuốn trôi về phía thượng nguồn. Con nước bên dưới dường như chẳng chút cảm thông cho hai kẻ nhỏ bé, vô vọng và bất lực.

Sau bao cố gắng, Tuệ Minh cuối cùng vẫn đành buông xuôi. Ở cuối tầm mắt, Tuệ Minh đã trông thấy rìa của vùng nước xanh làm, tiếp giáp nó là vùng nước đen thăm thẳm, bên trên là đám lâu la của làng Bán Nhưỡng. Rõ ràng bọn chúng đã tính toán tất cả, chỉ cần bọn chúng cản chân đủ lâu, Tuệ Minh và Hiểu Lâm có mà chạy đằng trời.

Chu Nhã Thần lại cười ha hả:

– Thế nào? Có giỏi thì mở miệng ra lêu lêu ta tiếp đi! Số phận đã quyết hai chàng phải trở thành phu quân của ta rồi! Ngoan nào, theo ta về lúc này, mọi tội lỗi ta sẽ bỏ qua hết.

Tuệ Minh không quan tâm mấy lời đó. Trong phút chốc, Tuệ Minh nhớ về Từ phu nhân và Hiểu Thức, họ sẽ thế nào khi bọn hắn không trở về? Hiểu Lâm cả đời oanh liệt, cuối cùng trở thành cái xác không hồn cho người ta sai khiến… Còn Tuệ Minh, cậu tự hỏi tại sao bản thân lại ở đây… Nếu như Tuệ Minh không cố chấp đòi theo, có phải Hiểu Lâm sẽ không bị thế này, có khi đã về đến nhà từ lâu…

Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ dày xéo tâm can Tuệ Minh, cậu bật khóc trước mặt Hiểu Lâm, nói trong nước mắt:

– Hiểu Lâm, ta xin lỗi! Tất cả là tại ta, nếu ta không cứng đầu đòi đi theo, chuyện này đã không xảy ra! Hu hu, Hiểu Lâm, xin ngươi tha lỗi cho ta…

Hiểu Lâm khóe môi mỉm cười, dù nụ cười ấy vặn vẹo đến mức không thể nhìn ra:

– Biết mình cứng đầu rồi sao? Ngươi… thật ngốc…

Hiểu Lâm không nói được gì thêm, hắn đã rơi vào hôn mê. Tuệ Minh liên tục gọi lớn, Hiểu Lâm tuyệt nhiên không thể trả lời. Chu Nhã Thần cười đến vui sướng vô cùng, lệnh cho đám lâu la trực tiếp lao xuống.

Tuệ Minh đứng trước thẳng người trước Hiểu Lâm, hai tay dang rộng, lòng nguyện có ra sao đi nữa cũng không đầu hàng, dù biết số phận đã được định đoạt…

– Phục Ma kỳ thuật: Đuổi quỷ!

Một giọng truyền âm khác vang lên khiến Tuệ Minh xoay người nhìn lại. Chỉ thấy vùng nước xanh mà bọn hắn vừa ra khỏi lập tức mở rộng. Nước chảy đến đâu, bán nhân lại lùi đến đấy. Tuệ Minh còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ nghe Chu Nhã Thần gắt gỏng:

– Tế Pháp Chân Nhân, ông lại xen vào chuyện của ta? Hừm, được lắm, tất cả rút quân!

Tuệ Minh sau đó không nghe gì nữa, bản thân cũng kiệt sức mà ngất đi. Trước lúc đó, Tuệ Minh chỉ mong một phép màu nào đó cho cậu một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của bản thân.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!