Tuệ Minh dựa theo ký ức tìm đường về Tây phủ, nhưng bởi mới đến đây lần đầu, cậu lại chẳng may lạc đến một nơi khác. Cấu trúc của Tôn phủ đúng là thách thức người khác, chẳng trách Tuệ Minh càng đi lại càng lạc, từ Tây phủ ra bờ sông đi còn chưa đến nửa nén nhang, nhưng cậu tìm đường về thôi đã mất nửa canh giờ.
Bỗng nhiên Tuệ Minh nhìn thấy một tòa nhà hệt như Tây phủ, vui mừng reo lên:
– Chà, ta tìm ngươi cũng cực quá đó!
Tuy không nhớ rõ đường về, nhưng Tuệ Minh không thể quên cách bố trí ở Tây phủ được. Đằng kia là phòng ban nảy cậu ngồi uống trà cùng Tôn lão sư, còn phòng đằng này là phòng Hiểu Lâm đang ở. Tuệ Minh nghĩ thầm Tôn lão sư hẳn là đợi cậu đến sốt ruột rồi, gấp gáp chạy vào phòng Hiểu Lâm mượn lại ngọc Tử Linh.
– Hiểu Lâm, nhanh đưa ta ngọc Tử Linh, ta cần dùng nó một chút. Hiểu…
Tuệ Minh không nghe thấy tiếng hồi đáp, ngẩng mặt lên nhìn lại chỉ thấy một bóng lưng ai đó, người này thấy cậu đẩy cửa vào cũng bất ngờ mà quay lại. Ánh mắt chạm nhau, Tuệ Minh ngơ ngác không biết gì, còn người kia mang vẻ mặt khó chịu đến chán ghét. Hắn rặn ra từng chữ:
– Không biết phép tắc!
Chợt nhận ra Tuệ Minh là người lạ, hắn không chần chừ mà vung thương đâm đến. Tuệ Minh nhảy lùi một bước ra sân, vừa cố gắng giải thích:
– Công tử, ta đi nhầm phòng, không có ý mạo phạm ngươi, xin tha mạng.
Kẻ kia vẫn lao đến, không để Tuệ Minh nghỉ ngơi một khắc nào, từng đòn thương quyết liệt vừa dứt khoát vừa hiểm ác. Tuệ Minh thấy không đánh không được, liền chạy thành một vòng tròn quanh hành lang. Kẻ kia không biết căm giận Tuệ Minh đến mức nào mà cả mấy cây cột nhà cũng không nể, lưỡi thương lướt đến đâu, cột nhà lập tức đổ đến đó. “Tây phủ” mà Tuệ Minh đi nhầm sắp bị đánh đến toang hoang mất rồi!
Tuệ Minh nhảy lùi một bước kéo xa khoảng cách, thật nhanh niệm:
– Thảo Phu kỳ thuật: Bẫy!
Tuệ Minh đập tay xuống đất, kẻ kia còn chưa kịp phản ứng thì rễ cây đã túa ra từ trong trận pháp Tuệ Minh chạy vòng tròn để vẽ. Tuệ Minh thành công bắt lấy tay chân hắn, giữ hắn đứng yên trong trận. Nhưng tên kia dĩ nhiên không phải dạng vừa, hắn thậm chí không cần bắt ấn để triển thuật:
– Phục Ma kỳ thuật: Thương vũ!
Thương của hắn bay tít lên bầu trời, ngay sau đó Tuệ Minh chứng kiến một trận mưa thương từ trên trời ào ào rơi xuống. Từ lưỡi thương cắt gọn mớ rễ cây, rễ mọc ra bao nhiêu liền bị cắt trụi đi bấy nhiêu.
Tuệ Minh cảm giác không cầm cự được lâu, lập tức co chân bỏ chạy. Trận pháp của Tuệ Minh cũng có độ lì lợm không ít, phải một lát sau tên kia mới xử lý hết được mớ rễ cây, nhưng hắn quyết không tha, tiếp tục cưỡi trên thương bay đuổi theo.
Tuệ Minh chạy trối chết. Tuệ Minh không nghĩ có một nơi hệt như Tây phủ, lại càng không nghĩ có kẻ còn không thèm nói lý lẽ hơn Hiểu Lâm. Nhưng với sức của một kẻ chạy bằng hai chân, làm sao thoát khỏi một kẻ cưỡi thương bay trên trời? Tuệ Minh không chạy được bao xa, ngó lại sau lưng đã thấy hắn đuổi đến nơi. Vẻ mặt hắn lạnh hơn sương gió ở rừng hoang mà Tuệ Minh từng trải nghiệm.
Tuệ Minh lẩm nhẩm:
– Toi rồi…
Tên kia không chần chừ, triển thuật:
– Phục Ma kỳ thuật: Thương kích!
Hắn tạo ra sáu mũi thương bay xung quanh, sau đó liền chỉ tay về phía Tuệ Minh. Những ngọn thương nghe lệnh lập tức lao về phía Tuệ Minh, nhanh đến mức Tuệ Minh biết có triển thuật hộ vệ cũng không kịp nữa rồi…
– Phục Ma kỳ thuật: Phản kích!
Những ngọn thương vừa bay đến, một màng chắn vừa kịp lúc hiện lên chắn sau lưng Tuệ Minh. Tuệ Minh nghe rõ tiếng leng keng phát ra, cậu đánh bạo nhìn về phía sau. Mấy ngọn thương đập vào lá chắn văng ra rồi bay theo hướng ngược lại. Kẻ cưỡi thương trợn mắt tức giận, thu thương về, đứng trên không khoanh tay ngạo nghễ. Cùng lúc đó, một thanh niên khác ra mặt:
– Đại ca, có việc gì từ từ nói được không? Lý đại phu là thượng khách của cha, đến giúp làng ta chữa bệnh, huynh có thể nương tình bỏ qua cho huynh ấy không?
Kẻ trên thương lạnh lùng:
– Không biết phép tắc, trước sau gì cũng làm tổn hại nhân luân.
Tuệ Minh thộn mặt ra, cậu trước giờ tuy chưa có thành tựu gì vẻ vang thật, nhưng cũng đâu tệ hại đến mức như hắn nói chứ? Tuệ Minh nghe thấy hai chữ “thượng khách”, lại như “chó cậy thế chủ”, dám hỏi lại:
– Công tử, so với kẻ không biết phép tắc như ta, đối với kẻ chưa hiểu rõ ngọn ngành đã muốn chém giết như huynh, ai mới là người dễ làm điều tổn hại nhân luân hơn đây?
– Ngươi…! – Kẻ trên thương nổi giận ra mặt, không nói thêm gì lập tức quay người bỏ đi.
Tuệ Minh thở phào một cái, quay sang thanh niên kia cảm ơn rối rít:
– Thật may có công tử ra tay tương trợ, ơn nghĩa này Tuệ Minh xin ghi lòng tạc dạ!
Thiếu niên kia gảy đầu:
– Lý đại phu, huynh không cần khách sáo. Ta là Kỳ Bách, đại ca ta là Sỹ Luân. Đại ca ta không biết người đến đây, tưởng là người lạ đột nhập nên mới hành xử như thế. Mà huynh gặp huynh ấy thế nào vậy?
Tuệ Minh tặc lưỡi:
– Ta tìm đường về Tây phủ, không hiểu thế nào chỗ hắn lại giống Tây phủ như thế… Ta vào nhầm phòng mà quên gõ cửa, vì ngỡ là bạn ta ở trong đó…
Kỳ Bách cười mỉm:
– Đại ca ta ghét nhất là người khác vào phòng huynh ấy khi huynh ấy chưa cho phép. Tuy huynh ấy trông có hơi hung dữ, nhưng không phải người xấu.
Tuệ Minh ra vẻ ăn năn:
– Ta xin lỗi… Ta cứ nghĩ…
Kỳ Bách xoa đầu Tuệ Minh:
– Không sao, huynh không biết, càng không cố tình! Để ta đưa huynh đến Tây phủ.
Tuệ Minh ngẩn ngơ thẩn thờ trước hành động vừa rồi của Kỳ Bách. Cậu ta nhỏ hơn Tuệ Minh một tuổi, nhưng dáng người săn chắc, còn cao hơn cả Tuệ Minh một cái đầu. Nhưng Tuệ Minh nghĩ thế nào cũng không hiểu, cứ cao hơn người khác là có quyền xoa đầu người ta à?
Tuệ Minh còn chưa nghĩ xong, Kỳ Bách đã vỗ vai làm cậu giật mình. Kỳ Bách hơi khom người, đưa tay ra hiệu Tuệ Minh bước lên thứ mà cậu ta vừa mang đến. Một cái thuyền lấy họa tiết rồng làm chủ đạo, đầu rồng ở một đầu thuyền, phần đuôi ở phần còn lại. Thuyền không có tay chèo, có đáy vuông vứt, lại còn là thuyền… trên cạn!
– Tuệ Minh, huynh lên thuyền đi! À… Ta có thể gọi huynh như thế không?
Tuệ Minh đối với mấy chuyện xưng hô không suy nghĩ nhiều lắm, liền vui vẻ gật gật đầu. Nhưng sau khi ngồi trên thuyền rồi Tuệ Minh liền bày ra một ánh mắt ái ngại:
– Chúng ta… đi bằng cái này hả?
Kỳ Bách gật đầu, nhướng mắt:
– Huynh ngồi cho chắc vào nhé!
Kỳ Bách lên thuyền, đứng đằng sau Tuệ Minh, bắt ấn niệm chú:
– Phục Ma kỳ thuật: Thuyền cạn!
Một khắc sau, Tuệ Minh cảm nhận cả thân người cùng thuyền được nâng lên khỏi mặt đất một chút. Tuệ Minh nhìn xung quanh, phát hiện một vùng nước nhỏ đã bao quanh chiếc thuyền. Kỳ Bách ra hiệu, thuyền cạn lập tức lao đi. Tuệ Minh cả người giật ngược về phía sau, nhanh chóng vịn hai tay lên hai bên mạn thuyền. Thuyền di chuyển đến đâu, vùng nước di chuyển theo đến đó.
Tuệ Minh sau một lúc bất ngờ ban đầu, lúc này đã chuyển sang thích thú, vừa ngồi trên thuyền vừa cười trò chuyện cùng Kỳ Bách, quên bén đi khoảnh khắc suýt chết ban nảy. Thuyền cạn di chuyển vô cùng nhanh, chỉ một chốc đã đến Tây phủ, nhưng Kỳ Bách cố tình di chuyển một vòng lớn quanh làng.
***
Lam Thủy ba ngày nay, cứ đến giờ này là cô lại mang một lọ nước Dẫn Thuật đến cho Hiểu Lâm. Làng Phục Ma không có thuốc chữa bệnh, tuy nhiên họ chế được một loại dược phẩm tên là nước Dẫn Thuật. Người trúng tà thuật sau khi được giải thuật cần phải uống thêm thứ nước này để trấn thuật được dẫn vào, cũng như tà thuật sẽ được dẫn ra ngoài hoàn toàn. Lam Thủy đứng trước cửa phòng, gõ nhẹ vài tiếng:
– Từ công tử, ta mang nước đến cho người!
Hiểu Lâm nghe thấy liền đáp:
– Đa tạ tiểu thư, phiền người.
Lam Thủy tuy là em út, nhưng với sự nhạy cảm của con gái, sự tinh tế và hiểu chuyện của cô vượt xa cả hai người anh. Hơn nữa, lúc mẹ cô và dân làng đổ bệnh, dường như chẳng có một ai nghĩ rằng có thể tìm ra thuốc chữa, vì làng Thảo Phu đã bị càn quét từ khá lâu rồi. Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, cô kiên cường bôn ba khắp nơi thăm hỏi dù cho cha mình cấm cản, mang đá Phục Ma từ làng đi bán để làm lộ phí đi đường.
Cô cứ thoải mái mà kể chuyện này với Hiểu Lâm, Hiểu Lâm bất giác nhìn xuống ngực, hỏi lại:
– Thế sao tiểu thư có được ngọc Tử Linh?
– Có một tên không biết từ đâu đến, cũng đeo mặt nạ như huynh, nói rằng cặp ngọc này có thể cứu người…
– Thế là cô tin hắn? – Hiểu Lâm hỏi lại.
– Đúng thế, ta tin hắn, nếu không tin hắn ta cũng chẳng còn gì để tin cả. Nhưng rồi cặp ngọc đã không cứu được mẹ ta và dân làng… Cho đến khi cha ta thấy cặp ngọc này, ông ấy dường như đã có niềm tin hơn vào chuyện sẽ tìm được người cứu được mẹ ta và dân làng.
Hiểu Lâm thắc mắc:
– Nhưng thế nào cô biết được thân phận của chúng tôi?
Lam Thủy bình thản nói:
– Lớp mặt nạ của huynh chỉ che mắt được người thường, còn với khả năng của cha ta, không có gì là ông ấy không nhìn thấy được! Nhưng xin công tử yên tâm, chúng ta không phải là những kẻ tọc mạch.
– Đa tạ!
Hiểu Lâm đáp lời, cầm lấy lọ nước Dẫn Thuật mà Lam Thủy mang đến, đưa lên miệng một hơi uống sạch. Có mấy giọt nước còn đọng lại nơi khóe miệng, Hiểu Lâm theo quán tính muốn đưa tay lên quẹt ngang, nhưng hành động này đã bị Lam Thủy chặn lại:
– Ấy, công tử để ta!
Lam Thủy lấy một chiếc khăn thơm đưa lên khóe miệng Hiểu Lâm lau đi mấy giọt nước, hành động này quá tức thời khiến Hiểu Lâm không kịp phản kháng, khoảng cách giữa hai người có hơi gần một chút…
“Cạch”… Cửa phòng lúc đó lại mở ra, Tuệ Minh xuất hiện ngay trước cửa. Nhìn thấy một màn này, Tuệ Minh hơi khựng lại một chút, Hiểu Lâm nhìn Tuệ Minh, lại cảm thấy tim đang đập bỗng mất hơi một nhịp…
Lam Thủy lễ phép gật đầu chào, Tuệ Minh đơ ra một khắc, rồi cũng gật đầu chào lại.
Tuệ Minh sau đó rất nhanh nở một nụ cười tươi:
– Ngươi khỏe rồi nhỉ? Cho ta mượn ngọc Tử Linh một chút…
Hiểu Linh tháo dây ngọc trên cổ xuống đưa cho Tuệ Minh, Tuệ Minh thật nhanh chộp lấy, sau đó xoay lưng rời đi, trước khi đi để lại một câu:
– Ta thật không biết phép tắc, lần sau ta sẽ gõ cửa trước khi vào…
Hiểu Lâm định nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Tuệ Minh rời đi. Tuệ Minh bước ra cửa, Kỳ Bách vẫn còn đợi sẵn nơi đó để đưa cậu ra hồ chứa nước. Tuệ Minh không biết cảm xúc trong lòng thế nào, nhưng cảm xúc khó chịu thì không thể lẫn vào đâu khác. Sắc mặt cậu vì thế mà cũng khác đi mấy phần.
Kỳ Bách dĩ nhiên nhận ra, liền đánh tiếng hỏi:
– Tuệ Minh, huynh vào đó gặp chuyện gì sao?
Tuệ Minh dĩ nhiên phủ nhận:
– Không có, chúng ta nhanh đến hồ chứa nước, Tôn lão sư chắc đợi ta đến nóng ruột lắm rồi!
Thuyền cạn rẽ đường lao vun vút, chẳng mấy chốc đã đến bên bờ hồ. Tôn lão sư đang đứng đó đợi sẵn, cạnh ông có mấy bô lão đứng cạnh trông hết sức cung kính. Tuệ Minh chào hỏi một miếng:
– Tế Pháp Chân Nhân, xin thứ lỗi cho ta vì để ngài đợi lâu!
Tuệ Minh không nói nhiều, lập tức vào việc, Tôn lão sư, Kỳ Bách cùng mấy người khác đứng xung quanh cũng không kìm được hiếu kỳ mà nhìn vào. Đầu tiên, cậu cho ngọc Tử Linh vào trong nước, niệm chú. Ngọc Tử Linh phát sáng bên trong, Tuệ Minh như nhìn thấy được gì đó liền quay sang hỏi:
– Chân Nhân, người có thể tìm cho ta đoạn dây dài mười thước được không?
Tôn lão sư cho người đi lấy, Tuệ Minh lại quay sang Kỳ Bách:
– Thuyền của đệ có đi trên nước được không? Ta muốn kiểm ra dưới hồ một chút.
Kỳ Bách gật đầu, nhanh chóng đưa Tuệ Minh ra giữa hồ chứa nước. Tuệ Minh buộc dây vào cặp ngọc, trực tiếp thả chúng xuống lòng hồ, một đầu buộc vào khúc gỗ để trên thuyền. Tuệ Minh lấy thế toan nhảy xuống, Kỳ Bách cản lại, hỏi:
– Tuệ Minh, huynh muốn xuống đó thật à?
Tuệ Minh thản nhiên:
– Không xuống làm sao kiểm tra?
Kỳ Bách cười cười:
– Để đệ xuống cùng huynh.
Kỳ Bách chắp tay, miệng nhẩm:
– Phục Ma kỳ thuật: Bóng nước!
Tuệ Minh còn chưa kịp ú ớ gì thì Kỳ Bách đã chụp lấy vai cậu, ngay sau đó liền nhảy ùm xuống nước, Tuệ Minh rất nhanh nhắm mắt lại. Nhưng lạ thay, Tuệ Minh không thấy ướt, lại càng không thấy khó thở. Cậu hé mắt từ từ, sau đó trợn trừng mắt khi thấy bản thân và Kỳ Bách đang ở bên trong một bóng nước khổng lồ chìm dần xuống lòng hồ.
Tuệ Minh độ chừng đã đến nơi treo ngọc, nhanh chóng triển thuật:
– Thảo Phu kỳ thuật: Phát quang!
Ngọc Tử Linh phát ra ánh sáng tím kỳ ảo, soi sáng phần lớn nước trong hồ. Nhờ thứ ánh sáng này, Tuệ Minh và cả Kỳ Bách đều trông thấy một thứ mà mắt thường không bao giờ thấy được: Thủy Mê Trùng.
Bọn chúng là những sinh vật nhỏ li ti như hạt bụi và trong suốt. Người ta có thể lầm chúng với đám sinh vật phù du trôi nổi, nhưng thực chất chúng có thể tự bơi đến nhưng nơi chúng muốn, thậm chí là đặc biệt thích bơi ngược dòng. Dưới ánh sáng của ngọc Tử Linh, thủy mê trùng hiện ra thành dòng, đặc quánh trong từng giọt nước, Kỳ Bách dĩ nhiên không tin được hồ chứa nước của làng lại có sinh vật này, hơn nữa còn nhiều đến mức khó tin.
– Thủy mê trùng? Ta chưa từng biết đến chúng. – Tôn lão sư thắc mắc.
– Có rất ít y văn nghiên cứu về chúng, bởi chúng không thể trông thấy bằng mắt thường, lại càng hiếm khi gây hại cho con người. Như ta được biết, làng của người là trường hợp đầu tiên. – Tuệ Minh đáp lời.
Kỳ Bách tỏ vẻ hiếu kỳ:
– Vậy độc tính thế nào?
Tuệ Minh ngẫm nghĩ:
– Ta không rõ lắm, vì chúng rất dễ chết nếu như gặp phải ánh sáng mặt trời, nên không có nhiều vùng nước có người sống bị nhiễm độc. Chúng chỉ sinh trưởng ở tầng nước sâu nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới…
Kỳ Bách lại tiếp:
– Nhưng hồ chứa nước trong làng đã được đào từ thời mở cõi. Nếu có độc trùng, tại sao đến giờ mới phát bệnh?
Tuệ Minh búng tay một cái:
– Hay là có ai đó thả vào?
Nhưng bằng cách nào chứ? Làng Phục Ma có kết giới bảo vệ phải thuộc hàng đứng đầu, dù không chặn đứng kẻ xâm nhập như làng Pháp Chú, nhưng chỉ cần có người vượt qua lập tức sẽ có báo động. Nên nếu có chuyện ai đó mang trùng độc vào thả xuống hồ chứa nước, hẳn không phải là thông qua cách trực tiếp như vậy.
Tuệ Minh quay sang hỏi Tôn lão sư:
– Chân nhân, ban đêm khi nước rút đi, hồ chứa nước có vơi không?
Tôn lão sư trả lời:
– Mặt hồ thấp xuống ba trượng, nhưng so với lượng nước tổng thể thì không đáng là bao.
Tuệ Minh như nghĩ ra điều gì đó, có lẽ chính cái “không đáng là bao” đó lại là vấn đề. Tuệ Minh nghĩ ra đối sách:
– Giữa đêm nay ta sẽ có câu trả lời cho người bọn chúng từ đâu đến!
Kỳ Bách dùng thuyền cạn đưa Tuệ Minh về phòng nghỉ ngơi, chợt Tuệ Minh nảy ra một ý:
– Kỳ Bách, ghé sang chỗ đại ca đệ một chút!
Kỳ Bách thắc mắc:
– Huynh không sợ huynh ấy nữa à?
Tuệ Minh cười cười:
– Sợ gì chứ, nếu công bằng mà đánh thì chưa chắc hắn thắng được ta đâu đấy nhé!
Thuyền cạn đỗ trước sảnh Nam phủ, Tuệ Minh định tiến vào một mình thì Kỳ Bách đã nhanh chân đi trước dẫn đường. Tuệ Minh đứng trước phòng Sỹ Luân, nói vọng vào trong:
– Tôn đại công tử, ta là Tuệ Minh, ban nảy vì lạc đường mà vô tình mạo phạm huynh, mong huynh rộng lượng bỏ qua!
Cửa vẫn đóng kín không mở, chỉ nghe tiếng Sỹ Luân bên trong nói ra:
– Không chấp!
Tuệ Minh hô lớn:
– Tuệ Minh xin cảm tạ!
Kỳ Bách cười tươi:
– Đại ca của đệ bỏ qua rồi đó. Tuy ngữ khí của huynh ấy có khó nghe một chút, nhưng cũng không phải kẻ hẹp hòi. Chúng ta về thôi!
Tuệ Minh thắc mắc:
– Chúng ta? Đệ cứ về trước đi, ta tự về được, lần này nhất định không đi lạc nữa!
Kỳ Bách vẫn kiên quyết ra hiệu cho Tuệ Minh lên thuyền, Tuệ Minh cảm thấy đứa trẻ này cũng ương ngạnh không ít. Khi Tuệ Minh đã ngồi yên trên thuyền, Kỳ Bách mới nói:
– Thật ra nơi huynh ở, Bắc phủ ấy, cũng là nơi ở của đệ!
À, ra vậy, Tôn phủ gồm một Chính phủ và bốn phủ nhỏ hơn hơn bốn hướng. Tôn lão sư cùng vợ ở Chính Phủ, Lam Thủy ở phía Đông, Sỹ Luân ở phía Nam, còn Kỳ Bách ở phía Bắc còn lại. Tuệ Minh lại hỏi:
– Thế Tây phủ bình thường không có ai ở sao?
Kỳ Bách ôn tồn:
– Tây phủ gần với đường thông ra bên ngoài nhất, vậy nên dùng là nơi đón khách.
Tuệ Minh lại càng thắc mắc hơn:
– Thế ta… không phải là khách sao?
Kỳ Bách lúng túng một chút, lại đáp:
– Cha đệ để Hiểu Lâm huynh ở Tây phủ một mình để tiện cho việc trị thương…
Tuệ Minh còn chưa chịu dừng:
– Vậy ta “ở ké” đệ như thế, đệ có thấy phiền không?
– Không phiền, không phiền! – Kỳ Bách đáp vội không cần suy nghĩ.
Chỉ một chốc, thuyền cạn đã vào trong sân Bắc phủ. Tuệ Minh đã bước một chân vào phòng, liền quay mặt trở ra nói với Kỳ Bách đang chuẩn bị tiến vào phòng bên cạnh:
– Tranh thủ nghỉ ngơi, tối nay ta lại phải nhờ đến đệ đó!
– Không thành vấn đề! – Kỳ Bách cười tươi, chợt cậu nhỏ giọng – Tuệ Minh, đệ có một thỉnh cầu…
Tuệ Minh nhướng mày:
– Gì thế? Đệ cứ nói không cần ngại.
– Đệ… Huynh… à ừm…
Tuệ Minh chống nạnh khó hiểu:
– Cái gì mà huynh huynh đệ đệ? Đệ không nói ta đi vào đấy nhé!
Kỳ Bách không dám nhìn thẳng Tuệ Minh, cúi đầu ngượng ngùng nói:
– Huynh… Huynh có thể cho đệ… xem mặt được không?
Nói xong một câu, Kỳ Bách đã ửng đỏ hết cả mặt. Tuệ Minh lại bình thản:
– À, tưởng chuyện gì to tát. Đêm nay sẽ cho đệ xem! Nghỉ ngơi đi!
Tuệ Minh đi một nước vào phòng, để lại Kỳ Bách vẫn còn đứng đó ngơ ngác. Kể ra thì từ lúc rời khỏi nhà đến giờ, chiếc mặt nạ chưa một lần được Tuệ Minh tháo ra. Người ta nói nhập gia tùy tục, ở lâu trong làng Ấn Sát khiến Tuệ Minh cảm giác bản thân hành xử như thói quen của một sát thủ lúc nào chẳng hay. Dĩ nhiên, việc cởi bỏ mặt nạ khi ở ngoài làng đối với Hiểu Lâm là điều cấm kỵ, nhưng đối với Tuệ Minh chỉ đơn giản là một sự lựa chọn mà thôi.