Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 31: Thủy mê trùng

Đặt lưng xuống giường, Tuệ Minh tháo bỏ chiếc mặt nạ cầm trên tay ngắm nghía một lúc. Chợt cậu bâng quơ mà nghĩ đến Hiểu Lâm, rồi cảnh tưởng vô tình trông thấy ban nảy lại bật ra trong đầu. Tuệ Minh thầm nghĩ bản thân chắc chắn là điên mất rồi, hai người bọn họ, một trai chưa vợ, một gái chưa chồng, họ có làm gì là việc của họ, cậu cần gì phải bận tâm?

Tuệ Minh bên này khó chịu, thì Hiểu Lâm ở bên kia cũng chẳng vui vẻ là bao. Vết thương của hắn đã hồi phục hoàn toàn, chỉ là nghỉ ngơi thêm theo yêu cầu của Tôn lão sư, chứ hiện tại mà nói hắn có thể lao ra đánh nhau ba trăm hiệp mà không hề hấn gì. Chắc là thừa năng lượng nên Hiểu Lâm cứ đi đi lại lại trong phòng, lẩm nhẩm trong đầu: “Lúc nảy hắn có thấy gì không nhỉ?”.

“Cạch” một tiếng, cửa lại mở ra, nhưng lần này không phải Tuệ Minh, Tôn lão sư xong việc làng lại đến xem tình hình của Hiểu Lâm. Ông gật gù:

– Phục hồi thật tốt, chứng tỏ bình thường công lực phải ở mức thượng thừa.

Hiểu Lâm liền đáp:

– Chân nhân quá lời! Là nhờ sự giúp đỡ của chân nhân!

Tôn lão sư phất phất tay, đại ý hai kẻ bọn họ đừng có “mèo khen mèo dài đuôi” nữa. Chợt ông nhớ ra điều gì, liền nói:

– Nhờ công tử chuyển lời cảm tạ của ta đến Dạ Phong Thần, ta rất thích món quà mà ông ấy gửi tặng.

– Vâng! – Hiểu Lâm chắp tay đáp.

– À, Lý đại phu quả không hổ danh thầy thuốc của làng Thảo Phu, có vẻ vài hôm nữa thôi bệnh dịch của làng ta sẽ được cậu ấy chữa khỏi. Lại phải nói, thuật Hộ tâm của Tuệ Minh quả là khiến ta mở rộng tầm mắt. Trì chú hộ tâm hao tổn không ít sức lực, thế mà cậu ấy có thể cầm cự được đến lúc đó. Người bằng hữu này, cậu nhất định phải trân trọng!

Tôn lão sư cũng không nói nhiều thêm, rời đi sau cánh cửa khép lại. Hiểu Lâm thì lại biết thêm một điều, rằng trong đêm đó, trước khi bị đuổi đánh bởi Chu Nhã Thần thì Tuệ Minh đã đánh cược mạng sống của hắn vào Hiểu Lâm rồi. Hiểu Lâm muốn đến chỗ Tuệ Minh, nhưng… lấy lý do gì mới được? Tự dưng lại đến thăm có phải là không giống hắn chút nào không?

Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ từ lúc mặt trời xuống núi cho đến lúc trăng đã lên cao, cuối cùng Hiểu Lâm cũng quyết định gạt bỏ sĩ diện qua một bên, vận công bay về Bắc phủ. Đã mấy ngày nằm yên một chỗ không vận động, lúc này được thỏa sức lượn lờ cũng những cơn gió đêm mát lạnh từ dòng sông Thác Ngược thổi vào khiến Hiểu Lâm vô cùng sảng khoái. Chẳng mấy chốc, Bắc phủ đã hiện ra ngay bên dưới.

Hiểu Lâm tự hỏi lúc này đã gần nửa đêm, nhưng tại sao Bắc phủ vẫn còn sáng đèn. Nhưng hắn lại không cảm thấy bản thân có điều không ổn, có ai lại đợi lúc nửa đêm lại đi thăm người khác như hắn không?

Hiểu Lâm vừa đáp xuống, Tuệ Minh cũng mở cửa bước ra. Trông thấy Hiểu Lâm, Tuệ Minh có hơi bối rối một chút, bởi không nghĩ hắn giờ này lại đến, càng không biết hắn đến đây vì việc gì. Hiểu Lâm còn chưa kịp nói gì thì có kẻ đã chen ngang hắn. Kỳ Bách bước ra khỏi phòng, còn chưa kịp đóng cửa sau lưng đã nhanh miệng gọi:

– Tuệ Minh, huynh xong chưa? Chúng ta đi nhanh thôi!

Hiểu Lâm vội vã chen vào một câu:

– Ngươi giờ này còn đi đâu?

Tuệ Minh nhìn về phía chiếc thuyền cạn đang neo sẵn đằng kia mà đáp:

– Ta đến hồ chứa nước. Còn ngươi giờ này đi đâu?

Hiểu Lâm “muốn rồi lại thôi”, đáp:

– Ta… đi dạo một vòng, sẵn tiện ghé sang.

Tuệ Minh như chờ đợi một điều gì đó, nghe xong một câu này trong lòng có chút thất vọng. Tuệ Minh cười nhạt:

– Thế… ngươi đi dạo tiếp đi nhé, ta phải đi rồi, khi khác lại nói tiếp với ngươi.

Tuệ Minh nhanh chân bước lên thuyền, Kỳ Bách gật đầu chào Hiểu Lâm, sau đó nhanh chóng cho thuyền rời đi. Hiểu Lâm một chuyến này vô ích, đành trở về đứng trên mái Tây phủ hóng gió. Tâm trạng dường như có chút loạn, không hiểu vì điều gì.

Lời trong lòng không thể nói ra, cứ như vậy mà quấy nhiễu tâm trí. Một cơn gió lạnh thổi qua, Hiểu Lâm như bừng tỉnh, từ bao giờ hắn có nghĩa vụ phải giải thích một điều gì với người khác chứ?

***

Kỳ Bách cho thuyền ra giữa hồ, di chuyển ngày một gần về phía cổng nước. Cổng nước là nơi nước trên sông Thác Ngược chảy vào và chảy ra hồ chứa nước mỗi ngày. Tuệ Minh đứng trên thuyền quan sát, nước đang chảy vào chậm dần, chậm dần và sắp sửa dừng hẳn. Tuệ Minh khều vai Kỳ Bách, Kỳ Bách hiểu ý lập tức triển thuật, quả bóng nước to tướng chứa hai người bọn họ lại một lần nữa được thả xuống lòng hồ.

Khi nhìn thấy nước hồ từ bên trong chảy ra, Tuệ Minh biết dòng sông Thác Ngược đang rút về. Lập tức Tuệ Minh cho ngọc Tử Linh phát sáng ở mức cực đại. Ban đầu, cả hai đều không thấy gì, nhưng dần dần khi nước chảy ra ngoài nhanh hơn, một hiện tượng bắt đầu xuất hiện.

Kỳ Bách reo lên:

– Thì ra là bằng cách này!

Cùng với dòng nước chảy ra khỏi hồ, Kỳ Bách nhìn thấy một dòng thủy mê trùng bơi ngược dòng vào trong rồi chui sâu xuống bên dưới lòng hồ. Khi nước rút càng nhanh, đám thủy mê trùng càng tiến vào bên trong ồ ạt. Kỳ Bách thật nhanh nảy ra một ý:

– Chúng ta bơi ra ngoài để tìm nơi bọn chúng xuất phát được không?

Tuệ Minh nghi hoặc:

– Dòng chảy ban đêm mạnh như thế, không khéo chúng ta bị cuốn về dưới chân Thác Ngược mất!

Kỳ Bách cười tươi:

– Huynh không việc gì phải lo, để cho đệ!

Nước đã rút đến mức tối đa, lượng nước trong hồ đúng là vơi mất ba trượng. Tuệ Minh lấy ngọc Tử Linh đeo vào cổ, chưa kịp làm gì khác thì Kỳ Bách đã kéo tay cậu nhảy ùm xuống lòng sông bên ngoài hồ chứa nước. Nước chảy về ngày một nhanh, nhưng ở bên trong bóng nước, Tuệ Minh và Kỳ Bách không bị tác động bởi dòng chảy, Tuệ Minh gật gù, xem ra cậu bé này cũng không phải dạng tầm thường!

Ngọc Tử Linh vẫn phát sáng trên ngực, giúp Tuệ Minh nhìn thấy rõ mồn một từng dòng độc trùng đang bơi ngược nước đến khắp mọi ngõ ngách của con sông. Tuệ Minh tin rằng chỉ cần bơi ngược lại hướng của chúng sẽ nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của chúng mà thôi. Đi được một đoạn, Kỳ Bách đột nhiên lại cho bóng nước dừng lại. Tuệ Minh quay sang khó hiểu, Kỳ Bách không nói gì, giơ một ngón trỏ lên gõ gõ lên mặt cậu.

Tuệ Minh hiểu ý, không nghĩ gì nhiều liền tháo mặt nạ xuống. Dưới ánh sáng tím huyền ảo của ngọc Tử Linh, Kỳ Bách trong phút chốc “đứng hình” như tượng, Tuệ Minh sau lớp mặt nạ ngũ quan thanh nhã, đường nét tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy hân hoan vui vẻ đến lạ kỳ.

Tuệ Minh thúc vai Kỳ Bách một cái:

– Thế nào?

Kỳ Bách ấp úng:

– Huynh… dễ thương quá…

Tuệ Minh cười ha hả, ngỡ như đám độc trùng mà có tai chắc phải bỏ chạy tán loạn:

– Ai lại khen một nam nhân như thế bao giờ! Tên tiểu tử này! Ha ha.

Tuệ Minh toan đeo lại mặt nạ, Kỳ Bách lại cản:

– Huynh… có thể để nguyên như vậy thêm một lúc nữa không?

Tuệ Minh tỏ ra khó hiểu:

– Cái tên tiểu tử này, đệ làm sao thế hả? Thôi được rồi, nhanh đi, chúng bơi khỏi nơi ẩn nấp hết bây giờ.

Kỳ Bách vui vẻ tuân lệnh, chỉ tay một cái quả bóng nước đã lao vút về phía trước. Tuệ Minh không kịp phản ứng liền ngã chổng vó, lưng áp sát xuống bên dưới, cong người, hai tay hai chân đưa ngược cả lên trên. Kỳ Bách lại cười hết sức vui vẻ. Tuệ Minh phồng má đánh hắn, tên tiểu tử ấy lại cười như vớ được vàng. Tràng cười còn chưa ngớt, Tuệ Minh đã gấp gáp vỗ vai Kỳ Bách:

– Ở đây, ở đây, nhanh xuống!

Trước mắt Tuệ Minh, một miệng hang to hiện ra. Bên trong đó tối om, nhưng dòng chảy độc trùng vẫn cứ ồ ạt di chuyển ra. Tuệ Minh và Kỳ Bách không ngần ngại di chuyển vào.

Càng xuống càng sâu, cái hang không thẳng đứng mà như một hang động được đào thành dạng xoắn ốc. Tuy không phải quá sâu, nhưng cấu trúc này ngăn ánh sáng mặt trời vô cùng hiệu quả, ngay cả ánh sáng của ngọc Tử Linh cũng khó lòng chiếu sáng hết cả hang động.

Đi một đoạn khá dài, Tuệ Minh và Kỳ Bách dừng lại khi gặp một luồng ánh sáng xanh hắt ra từ nơi đáy động. Nơi phát ra ánh sáng đó chính là một chiếc bình ngọc cổ to tướng, từ trong miệng bình không ngừng chảy ra những dòng độc trùng.

Tuệ Minh cười nham nhở:

– Thì ra là ở đây, làm sao giấu được bổn đại quan!

Tuệ Minh ra hiệu cho Kỳ Bách đến gần chiếc bình cổ, nói:

– Trước tiên phải chặn dòng độc trùng lại đã!

Kỳ Bách gật đầu, niệm chú:

– Phục Ma kỳ thuật: Niêm phong!

Một lớp nước mang chú thuật niêm phong bao quanh miệng bình cổ, dòng độc trùng lập tức không có lối để thoát ra. Tuệ Minh gật gù tỏ vẻ ưng ý, liền muốn mang chiếc bình này về, triệt để trừ khử mối họa.

Kỳ Bách phất tay một cái, một cái bóng nước được tạo ra bên ngoài, ôm trọn chiếc bình cổ, nhấc nó khỏi vị trí đặt. Tuệ Minh liền vỗ vai khen ngợi:

– Chà, gia tộc đệ tu luyện thủy thuật sao? Đệ cái gì cũng biết thế?

Kỳ Bách lắc đầu:

– Chỉ có mình đệ thôi! Có điều đặc biệt về gia tộc đệ mà ít ai biết. Mỗi đứa trẻ sinh ra sẽ mang linh lực dựa trên nguyên tố có mặt nhiều nhất ở nơi chúng được sinh ra.

– Vậy đệ…

– Đệ được mẹ sinh ra khi đang trở về nhà trên sông Thác Ngược. Đệ sinh sớm tận mười ngày, vì thế mẹ không thể ngờ được sẽ chuyển dạ ngay trên thuyền.

Tuệ Minh cười ha hả:

– Đệ cũng đặc biệt quá đó. Vậy đại ca đệ và tam tiểu thư thì sao?

– Đại ca đệ được sinh ra khi mẹ đệ đang đi chùa trên một đỉnh núi lộng gió. Huynh ấy dùng phong thuật. Còn tam muội may mắn được sinh ở làng, vậy nên muội ấy có thổ thuật giống như cha đệ!

Tuệ Minh tròn mắt:

– Thật đặc sắc! Ta là lần đầu nghe nói đến đó…

Tuệ Minh còn chưa nói hết lời, liền cảm nhận một sự chấn động truyền đến từ bên trên… Chết, chiếc bình cổ này không chỉ là nguồn độc trùng, nó còn là một cơ quan, một khi bị nhấc khỏi vị trí ban đầu, cơ quan sẽ được khởi động.

Tuệ Minh giục Kỳ Bách:

– Nhanh trở lên trên!

Kỳ Bách lập tức điều khiển bóng nước đi với tốc độ chóng mặt, nhưng bóng nước đã dừng lại khi đụng phải một thứ như tấm chắn.

Không phải tấm chắn, là cửa hang – cũng là lối ra duy nhất đã bị đóng lại hoàn toàn!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!