Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 36: Giám sát

Không biết có phải vì men rượu say nồng hay không, Tuệ Minh lại ngủ một giấc đến tận trưa hôm sau. Cảm giác khoan khoái từ một giấc ngủ đủ sâu đã rất lâu rồi Tuệ Minh mới có lại. Hiểu Lâm không có trong phòng, Tuệ Minh cũng quen rồi, Hiểu Lâm ở đây thế nào cũng sẽ quát cậu ăn ngủ chẳng khác gì heo.

Tuệ Minh nghe bên ngoài truyền đến tiếng đám đông rôm rả, vừa bước ra khỏi Tây phủ, Tuệ Minh liền biết vì sao. Dân làng hôm nay không bày tiệc rượu, nhưng vẫn là tụ họp lại ở bến thuyền Tây phủ, nơi mà chút nữa thôi Hiểu Lâm cùng Tuệ Minh sẽ rời đi, trở về làng Ấn Sát.

Xem ra Hiểu Lâm và Tuệ Minh được về đưa về bằng thuyền lớn, độ phải gấp bốn lần thuyền cạn nhỏ của Kỳ Bách mấy hôm rồi. Tuệ Minh tiến đến gần bến thuyền hơn, liền trông thấy ngoài thuyền chở bọn hắn ra, còn thêm bốn thuyền khác nữa. Ba trong số đó chất đầy hàng hóa được gói ghém cẩn thận, thành ra Tuệ Minh cũng chẳng biết được bên trong đó chứa những gì. Tuệ Minh còn trố mắt ra thì Tôn phu nhân đã kéo tay cậu suýt xoa:

– Tuệ Minh, ta biết không thể giữ con ở lại đây lâu hơn nữa, nhưng con phải quay lại thăm ta sớm đấy nhé! Đây, tất cả chỗ lương thực này đều dành cho con hết. Con thấy có đủ không? Con không cần ngại, con muốn bao nhiêu đều có!

Tuệ Minh cười ái ngại:

– Bá mẫu, như thế này cũng quá nhiều rồi! Ta xin cảm tạ tấm lòng của người, nhưng chúng ta ở đây cũng đã lâu, ăn trong làng, ngủ trong làng, mọi người lại đối tốt với chúng ta như thế, những thứ này tốt hơn vẫn là xin người giữ lại.

Một phụ nữ trong đám đông lên tiếng:

– Đại phu, chúng ta tuy không giàu có gì, nhưng những thứ này trong làng không thiếu bao giờ. Hay là, người chê tấm lòng của chúng ta nên không muốn nhận?

Người phụ nữ bày ra vẻ mặt tội nghiệp, Tuệ Minh bị ép vào thế không muốn nhận cũng không được, chỉ còn cách cúi đầu tạ lễ. Khi họ đã yên vị trên thuyền, Tôn lão sư cũng lên thuyền, Tuệ Minh liền bày ra vẻ mặt ngơ ngác, ông liền nói:

– Ta không an tâm, nên ta sẽ hộ tống các cậu về đến làng!

Tuệ Minh xua tay:

– Chân nhân, người không cần phải làm vậy. Huống hồ chúng ta cũng đã hoàn toàn hồi phục, sẽ không có gì đáng ngại đâu!

Kỳ Bách phụ trách lái thuyền cho Tuệ Minh và Hiểu Lâm liền lên tiếng:

– Tuệ Minh, để đệ đưa huynh về. Thuyền đệ đi rất nhanh, rất tiết kiệm công sức!

Đối với cái làng này mà nói, tốt hơn là không nên đôi co điều gì với họ. Nói họ quá tốt là rất đúng, nhưng nói họ độc đoán thì cũng không sai. Tuệ Minh và Hiểu Lâm chỉ đành tuân mệnh. Thuyền rời bến, đám đông bên trên vẫn nhìn theo nuối tiếc.

Chỉ hơn nửa tháng tá túc lại đây, nhưng đối với dân làng Phục Ma, Tuệ Minh và Hiểu Lâm không khác gì người nhà. Họ rời đi, ai nấy trong lòng đều mang ít nhiều một nỗi luyến tiếc. Nhưng cũng như cung Phục Ma, cuối cùng thì họ vẫn phải trở lại nơi mà họ thuộc về.

Tất cả thuyền cạn đều do một mình Kỳ Bách điều khiển, mấy tay lái thuyền khác thực ra chỉ đi theo phòng trường hợp cần thiết, xem ra cũng là một thiếu niên tuổi trẻ tài cao. Vì thuyền đi được cả trên cạn lẫn dưới nước, nên Kỳ Bách đơn giản là cho thuyền nhắm thẳng hướng làng Ấn Sát mà lướt.

Tuệ Minh và Hiểu Lâm ngồi trên một thuyền với Kỳ Bách, không biết vô tình hay cố ý mà Hiểu Lâm ngồi chặn giữa hai kẻ kia. Khi thuyền lướt thật nhanh, Tuệ Minh liền theo quán tính mà ngã về sau, vừa vặn dựa đầu vào ngực Hiểu Lâm, cảm giác cũng thật không tồi.

Chợt như nhớ ra điều gì, Tuệ Minh quay sang Tôn lão sư đang ngồi ở chiếc thuyền đi song song:

– Chân nhân, người có điều tra được gì về chiếc bình cổ không?

Tôn lão sư mắt vẫn hướng về phía trước, đáp:

– Mọi sự vẫn chưa rõ ràng, nhưng không phải là không có manh mối. – Chợt ông cười – Tuệ Minh, nhờ cậu mà lần này ta biết thêm được nhiều điều.

– Chân nhân, đó là…

– Là cách dùng Cỏ Muối để diệt khuẩn, là việc quỷ giữ bình trong truyền thuyết là có thật. À, làm sao cậu lại biết nhiều thứ về độc trùng như thế?

Tuệ Minh ngập ngừng:

– Là từ ghi chép của sư mẫu. Trong một lần chữa dịch mê trùng ở một làng nọ, bà đã ghi chép rất nhiều về nó. Nhưng sau khi làng ta diệt vong, chỉ còn lại một vài ghi chép cơ bản, ta là dựa vào đó mà đoán mò. Thật may mắn vì suy đoán của ta là đúng.

Tôn lão sư gật gù. Tuệ Minh phóng xa tầm mắt, trông thấy một điều gì đó quen thuộc, liền nói:

– Hiểu Lâm, người nhìn đằng kia xem, chắc là ta nhớ nhà quá rồi, sao lại có một nơi trông từ xa hệt như làng Ấn Sát vậy nhỉ?

Kỳ Bách đằng sau hí hửng:

– Không phải là giống đâu, đó đích thị là làng Ấn Sát!

Tuệ Minh há mồm kinh ngạc:

– Đệ không đùa ta đấy chứ?

Tuệ Minh nhìn sang Tôn lão sư, chỉ thấy ông tươi cười gật đầu. Đoạn đường mà Tuệ Minh và Hiểu Lâm bôn ba cả mấy ngày trời mới tới được, không ngờ chỉ cần mấy canh giờ ngồi trên thuyền cạn đã về đến nhà. Tuệ Minh hí hửng ra mặt, trong lòng vô cùng nôn nao. Từ phu nhân hẳn là cũng cảm nhận được bọn hắn đang trở về.

Tôn lão sư cất giọng:

– Hiểu Lâm, lát nữa cậu cùng ta đến Dạ Phong Điện. Ta sẽ trực tiếp đến cảm tạ Dạ Phong Thần.

Hiểu Lâm gật đầu đồng ý, lúc đó thuyền cũng vừa tiến vào lãnh thổ làng Ấn Sát. Khi thuyền đã dừng bên dưới vách đá lên Dạ Phong Điện, Tuệ Minh vui vẻ nhảy ra khỏi thuyền, loạng choạng suýt ngã trên mặt đất. Hiểu Lâm bên cạnh lập tức đỡ cậu đứng vững. Tôn lão sư ngó lên vách đá, một nhảy liền lên đến tận đỉnh. Tuệ Minh quay sang hỏi:

– Ơ, Hiểu Lâm, ngươi không lên đó cùng Tế Pháp Chân Nhân à?

Thấy Hiểu Lâm còn điều gì đó chần chừ, Kỳ Bách đột nhiên lên tiếng:

– Hiểu Lâm, huynh cho ta “mượn” Tuệ Minh của huynh một chút. Đây là nhà huynh, ta không dám làm càn đâu mà lo!

***

Hiểu Lâm không thèm quay lại, trực tiếp bay lên trên. Bên dưới này chỉ còn lại Tuệ Minh và Kỳ Bách. Kỳ Bách bèn nói:

– Hiểu Lâm huynh ấy, có vẻ không thích đệ nhỉ?

Tuệ Minh cười xòa:

– Kỳ Bách, đệ đến giờ mới nhận ra à? Ha ha. Nhưng mà ta nói đệ nghe, hắn bản tính chính là như vậy, đệ đừng mong thấy hắn vui vẻ. Nhưng hắn cũng không xấu tính lắm đâu, sẽ không vô cớ mà kiếm chuyện với đệ.

Kỳ Bách nhỏ giọng hỏi:

– Huynh… có vẻ hiểu rõ huynh ấy quá nhỉ?

Tuệ Minh nhún vai:

– Đệ nghĩ xem? Không hiểu rõ hắn, nếu chẳng may làm gì hắn không vừa lòng, chẳng phải ta sẽ mất mạng hay sao? Ta ở đây cũng là ở nhà hắn, hắn không cần giết ta, chỉ cần đuổi ta đi thôi ta cũng đủ khổ sở rồi. Đệ nói xem, kẻ tứ cố vô thân như ta, biết đi đâu chứ?

Kỳ Bách rất nhanh lại đáp:

– Đến nhà đệ ở. Lúc nào đệ cũng chào đón huynh!

Tuệ Minh lại ngây thơ mà rằng:

– Thật tốt, khi nào hắn đuổi ta đi, ta lại sang chỗ đệ ở nhờ nhé!

– Huynh ấy sẽ không đuổi huynh đi đâu. Không bao giờ. – Kỳ Bách đáp bằng giọng buồn buồn.

Tuệ Minh “ầy” một hơi:

– Đệ làm sao vậy? Tự dưng lại đi nói về hắn làm gì?

Kỳ Bách trong chớp mắt nắm lấy tay Tuệ Minh kéo mạnh về phía cậu, lực kéo khiến Tuệ Minh trực tiếp lao vào trong lòng.

Kỳ Bách siết chặt Tuệ Minh trong vòng tay, thở ra một hơi dài, như một điều gì đó cậu dù muốn nhưng vẫn không thể nắm giữ. Tuệ Minh toan đẩy cậu ra, Kỳ Bách liền nói:

– Cho đệ ôm một lần này thôi, sau này chúng ta chắc gì còn cơ hội gặp nhau nữa!

Câu này quá hợp lý khiến Tuệ Minh đành bất lực chấp nhận. Một cái ôm giã từ, Tuệ Minh thế nào có thể nhẫn tâm từ chối. Kỳ Bách dù luyến tiếc không muốn, cuối cùng vẫn phải thả tay. Cậu biết rằng lần thả tay này, xem như cậu và Tuệ Minh đã mãi lướt qua nhau. Nhưng suy cho cùng thì, cố giữ một người không thuộc về mình liệu đến cuối cùng sẽ có một cái kết đẹp?

Kỳ Bách thở ra một hơi, cuối cùng mỉm cười nói:

– Lát nữa đệ phải trở về rồi, huynh có muốn đệ làm gì cho huynh nữa không?

Tuệ Minh nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra:

– Kỳ Bách, ta nhờ đệ đưa ta đến một nơi!

Kỳ Bách không ngần ngại đồng ý, chỉ cần là Tuệ Minh muốn, hắn đều cam tâm tình nguyện giúp đỡ. Thuyền cạn thật nhanh rời khỏi vách đá, lao vun vút giữa những rừng cây. Đúng như Tuệ Minh đoán, đoạn đường từ làng Ấn Sát đến làng Phục Ma chỉ đi một lúc đã đến, thì nơi Tuệ Minh muốn đến lúc nảy, hẳn là chỉ trong chớp mắt thôi.

Từ xa xa, Tuệ Minh đã trông thấy một cậu bé cặm cụi bên bờ suối. Thấy Tuệ Minh từ xa tiến đến, thằng bé phớt lờ cả đồ chơi bên bờ suối, vui mừng hớn hở:

– Ca ca, huynh về rồi!

Tuệ Minh xoa đầu đứa trẻ:

– A Khôi ngoan! Vẫn còn nhớ ta sao?

Thằng bé nắm tay Tuệ Minh kéo đến chỗ nó đang chơi:

– Nhớ chứ, mẹ để dạy phải nhớ ơn người giúp đỡ mình!

– Thế mẹ đệ đâu rồi?

– Mẹ đệ đi chợ rồi, lát nữa sẽ về!

Tuệ Minh đến đây chính là để thăm chừng tình hình của mẹ con A Khôi, nghe cậu bé nói mẹ cậu đi chợ, hẳn là thần trí cô đã tốt hơn rất nhiều. Từ xa xa, Tuệ Minh trông thấy một cô gái tiến đến, trong bộ quần áo màu hồng phấn, cô trông xinh đẹp tuyệt trần. A Khôi trông thấy cô thì hớn hở chạy đến:

– A, mẹ về! Mẹ, ca ca tốt bụng lại đến này!

Cậu bé lại kéo tay mẹ đến chỗ Tuệ Minh, cô gái kính cẩn hướng về Tuệ Minh ra một lễ:

– Huệ Sương tạ ơn công tử đã giúp đỡ! Ngày trước thần trí nửa tỉnh nửa mê, một lời cảm tạ cũng không thể nói. Xin công tử lượng thứ!

Tuệ Minh lắc đầu:

– Ta đến đây không phải để nghe mấy lời cảm ơn này của cô, mà vốn chỉ để xem cô sống thế nào, A Khôi có người chăm sóc hay không. Ngày đó gấp quá chỉ có thể để cô trú tạm trong hốc cây, khi nào ta rảnh ta sẽ đến giúp cô xây một căn nhà.

Huệ Sương lắc đầu:

– Công tử, ta không thể làm phiền người thêm nữa. Hơn nữa, chỗ ở hiện tại cũng tốt vô cùng. Tiện nữ và A Khôi ở bên trong, không bị người khác nhòm ngó…

Tuệ Minh thầm nghĩ thấy điều đó cũng đúng. Một cô gái không chồng lại có con, miệng đời chẳng bao giờ chịu tha cho cô. Có một nơi để nấp khỏi mắt họ, không nghe mấy lời đàm tiếu, có khi lại chẳng có phú quý nào sánh bằng.

Trò chuyện thêm một lúc, biết rằng cuộc sống của hai mẹ con họ không tệ, Huệ Sương được một người trong trấn thuê giúp họ buôn bán, mỗi ngày dẫn theo A Khôi vào thành, tiền kiếm được cũng đủ giúp họ sống qua ngày. A Khôi lại rất ngoan, rất hiểu chuyện.

Cuộc sống không dư giả, nhưng Huệ Sương có A Khôi bên cạnh, như thế đối với cô đã là đủ. Có mấy gã lắm tiền muốn rước cô về làm vợ bé, nhưng cô thẳng thừng từ chối. Cô không muốn bản thân trong mắt A Khôi trở thành một người mẹ không ra gì.

Đời thật lắm nỗi trái ngang. A Khôi đến bên cô như một sai lầm, nhưng cũng chính sai lầm ấy khiến cô tự nhắc bản thân không bao giờ được sai lầm thêm lần nào nữa. Ngày đó Tuệ Minh gặp A Khôi, thấy cậu bé còn nhỏ nhưng có sự kiên cường khác lạ. Giờ thì Tuệ Minh lại hiểu, đức tính đó chắc chắn là A Khôi thường hưởng từ Huệ Sương.

Tuệ Minh lấy trong người ra một túi vải nhỏ, bên trong đầy ấy những quả trứng nhỏ, đưa cho Huệ Sương, rằng:

– Cô một mình nuôi con, khó khăn sẽ không ít. Khi nào có việc không thể tự giải quyết, cứ đặt một quả trứng này vào hốc cây. Ta hay tin sẽ đến giúp cô!

Huệ Sương dùng dằng tỏ ý không dám nhận, đáp:

– Công tử, người đã giúp đỡ mẹ con ta nhiều như thế, ta sao có thể làm phiền thêm!

– Cứ giữ đó phòng thân!

Thấy Tuệ Minh kiên quyết, Huệ Sương cũng không thể làm gì khác hơn, dùng hai tay nhận lấy túi vải ôm ở trước ngực, trong lòng cảm kích Tuệ Minh vô cùng.

Tuệ Minh trở về trong vui vẻ, lần đầu tiên cậu có cảm giác như hạt giống mình gieo đã nảy mầm thành những điều tốt đẹp. Ngồi trên thuyền mà cậu không ngừng luyên thuyên, lại hỏi Kỳ Bách:

– Đệ có thấy A Khôi dễ thương không?

Kỳ Bách cười đáp:

– Rất dễ thương, giống như huynh vậy!

Tuệ Minh cung tay dọa đánh, Tuệ Minh trước giờ chỉ châm chọc người khác, lại có lúc cũng bị người khác trêu đùa. Nhưng điều đó có là gì so với niềm vui được giúp người, giúp đời đâu chứ.

***

Hiểu Lâm tiến vào bên trong Dạ Phong Điện, đứng giữa điện chắp tay phía trước, quỳ gối một chân xuống nền, thỉnh:

– Từ Hiểu Lâm hoàn thành nhiệm vụ được giao, đến báo cáo với Dạ Phong Thần. Chu Nhã Thần và Tế Pháp Chân Nhân nhờ ta chuyển lời cảm tạ đến người.

Ở vị trí chủ trì, Dạ Phong Thần hiện thân như bước ra từ trong một cơn gió. Ông đáp lời:

– Từ công tử, lần này vất vả cho cậu rồi! Cậu…

Dạ Phong Thần còn chưa nói hết, từ bên ngoài đã có thêm một dáng người tiến vào, người đó rất nhanh cất lời:

– Tham kiến Dạ Phong Thần! Đã lâu không gặp!

Dạ Phong Thần có chút hốt hoảng, nhưng tất cả đã được giấu sau lớp mặt nạ. Ông rất nhanh nở một nụ cười tươi:

– Quý hóa quá! Tế Pháp Chân Nhân ghé thăm mà ta không kịp tiếp đón, thật thất lễ!

Tôn lão sư đáp:

– Ta với ông vốn không cần phải khách sáo như vậy. Ta là tiện đường hộ tống Từ công tử về đây nên ghé thăm ông một chút.

Dạ Phong Thần thắc mắc:

– Sao lại phải hộ tống? Có nguy hiểm gì sao?

Tôn lão sư cười cười:

– Là Chu Nhã Thần. Ta thấy ông tốt hơn là nên góp ý với cô ta một chút. Ta thấy lần này cô ta có chút đi quá giới hạn.

Sau khi Hiểu Lâm trình bày sự tình, dĩ nhiên là không kể ra những đoạn có Tuệ Minh tham gia vào, Dạ Phong Thần không những không cảm thấy điều gì bất thường, lại còn rất vui vẻ:

– Chu Nhã Thần chỉ là quá thích Từ công tử mà làm như thế. Ta thấy bọn họ kết đôi cũng tốt mà, lại có cơ hội thắt chặt thêm quan hệ giữa hai làng.

Hiểu Lâm trong lòng bực dọc, nhưng tuyệt nhiên không hé nửa lời. Tôn lão sư cũng ngẫm thấy điều lạ lùng, nhưng bỏ qua chuyện đó mà đề cập đến chuyện khác:

– Từ công tử lần này đến làng ta đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta rất lấy làm cảm kích. Để đền đáp, ta muốn đề nghị gửi một đội quân sang làng Ấn Sát, hỗ trợ Dạ Phong Thần trong việc giám sát. Ta biết làng Ấn Sát vẫn chưa khôi phục lực lượng sau lần tập kích trước.

Dạ Phong Thần giã lã:

– Từ công tử thật không làm hổ danh làng ta, rất tốt. Còn về đề nghị kia, ta cảm thấy không cần thiết. Lực lượng chúng ta tuy không nhiều, nhưng vẫn đảm bảo được, xin cảm tạ ý tốt của ngài.

Tôn lão sư bỗng nhìn xa xăm:

– Nếu như có một cuộc tấn công bất ngờ, làng Ấn Sát lấy gì mà chống đỡ? Ta thấy tốt hơn vẫn là nên thực hiện, đội quân của ta chỉ phụ trách việc bảo vệ, ngoài ra không can dự vào bất kỳ điều gì khác. Quan hệ giữa hai làng bao nhiêu năm qua tốt đẹp như thế, ngài lại muốn từ chối ý tốt của ta?

Quan hệ giữa hai làng trước giờ đúng là không tệ, nhưng trong cuộc nói chuyện này Hiểu Lâm cảm thấy có nhiều điều rất khó hiểu. Tại sao Dạ Phong Thần từ chối đề nghị giúp đỡ này? Còn Tôn lão sư, đã bị chối từ, hà cớ gì lại vẫn khăng khăng muốn giúp?

Sau một lúc đàm phán, Dạ Phong Thần rốt cuộc vẫn phải nhượng bộ, đồng ý cho biệt đội làng Phục Ma hỗ trợ việc giám sát. Kẻ giúp người khác thì trông có vẻ rất vui, còn kẻ được giúp là Dạ Phong Thần lại dường như chẳng mấy hài lòng.

Tôn lão sư cùng Hiểu Lâm nhảy xuống vách đá, Hiểu Lâm tò mò dò hỏi:

– Chân nhân, việc giúp đỡ làng ta giám sát chỉ là việc phụ thôi đúng chứ?

Tôn lão sư đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng:

– Công tử thật tinh tường, như ta tuyệt đối không có ý xấu, công tử đừng lo.

Hiểu Lâm chỉ là tò mò, chứ không hề nghi ngờ lòng tốt của Tôn lão sư. Nếu ông là người xấu, làng Ấn Sát đã không thể tồn tại đến lúc này. Nói đúng hơn, bao năm qua làng Ấn Sát là “dựa vào quan hệ” với làng Phục Ma mà nhiều kẻ địch không dám động đến. Nên nếu Tôn lão sư muốn triệt hạ, ông không cần thiết bỏ công diễn một màn kịch như thế.

Đáp xuống chân vách đá, ba thuyền lương thực và một thuyền trống chở Tôn lão sư vẫn còn nguyên ở đây, chỉ có thuyền của Kỳ Bách cùng Tuệ Minh là biến mất. Hiểu Lâm nhìn ngược nhìn xuôi một lúc, Tôn lão sư liền bảo:

– Tuệ Minh chắc là đi cùng Kỳ Bách một lát, sẽ không có chuyện gì đáng lo. Lên thuyền đi, ta đưa cậu về nhà.

Hiểu Lâm cũng đành làm theo, thuyền lướt chậm rãi trong rừng cây, Tôn lão sư lại tỏ ra vô cùng thong thả như đang ở nhà. Chỉ một lát sau, bốn chiếc thuyền đã chen chúc nhau dừng trên con đường dẫn vào Từ gia, nơi có gốc cây hắc tâm thảo to lớn đứng sừng sững trước cửa nhà. Mấy thuyền nhân chất đống lương thực bên cạnh gốc cây, nó to hơn cả gốc cây, cao vượt khỏi đầu Hiểu Lâm.

Tôn lão sư dặn dò mấy lời:

– Đến đây có lẽ là không còn gì đáng ngại nữa. Sau này không có cung Phục Ma, công tử hãy nhớ luôn mang đá Tế Pháp bên người!

Hiểu Lâm kính cẩn:

– Chân nhân, người cũng đã đến đây, hay ta mời người vào trong, để mẹ ta còn nói một lời cảm tạ công ơn người đã cứu mạng ta.

Tôn lão sư cười:

– Không cần, ta cứu cậu chỉ một mạng, nhưng cậu đã cứu mạng cả làng ta. So về ơn nghĩa, ta vẫn không xứng nhận lời cảm tạ. Khi nào cần giúp đỡ, đừng ngần ngại đến tìm ta! Từ công tử, cáo từ!

Hiểu Lâm gập người cuối chào thật thấp. Đoàn thuyền bốn chiếc nhanh chóng rời đi. Thuyền vừa ra khỏi tầm mắt Hiểu Lâm, ở đằng xa liền vang lên tiếng cười cợt nhã quen thuộc:

– Ha ha ha! Kỳ Bách, đệ nói chuyện buồn cười chết đi được, ta cười đến nội thương mất thôi!

Hiểu Lâm nghe thấy liền biết là ai, không vui đem giấu trong lòng, đứng khoanh tay bên gốc hắc tâm thảo. Tuệ Minh về đến nhà vẫn còn chưa ngưng cười, xuống đứng bên cạnh Hiểu Lâm vừa cười vừa nói:

– Kỳ Bách, đa tạ đệ! Ha ha! Thôi ta vào nhà đây, hẹn đệ sau này có dịp lại gặp!

Kỳ Bách vẫy tay chào tạm biệt, không nói điều gì. Những điều muốn nói đã nói từ lúc còn trên thuyền, mà thật ra lòng dạ của cậu đối với Tuệ Minh thì nói bao nhiêu cũng không hết. Nhưng cậu bỗng chỉ tay lên tán hắc tâm thảo, đề nghị:

– Tuệ Minh, huynh tặng ta một ít hắc tâm thảo có được không?

Hiểu Lâm lạnh nhạt:

– Không cho.

Tuệ Minh nhíu mày:

– Hiểu Lâm, ngươi không cho, không sợ hắn sẽ mang hết lương thực về sao?

Hiểu Lâm vẫn lạnh nhạt:

– Mang về hết cũng không cho.

Tuệ Minh “xùy” hắn, ngang nhiên với tay lên tán cây, hái một chùm quả to nhất, mọng nhất ném cho Kỳ Bách, đáp:

– Chuyện nhỏ, đệ đừng quan tâm hắn! Đệ còn cần gì nữa không?

Kỳ Bách lắc đầu:

– Không, đa tạ huynh. Huynh vào nhà đi! Hẹn gặp lại!

Tuệ Minh vẫy tay chào rồi nhanh chóng vào trong nhà, để lại hai kẻ nhìn nhau trừng trừng không chớp mắt. Kỳ Bách bày ra một ánh mắt nguy hiểm, không khách khí nói:

– Nếu huynh dám xử tệ với Tuệ Minh, tôi lập tức lái thuyền đến đây đưa cậu ấy đi!

Đoạn, Kỳ Bách đưa một quả hắc tâm thảo được Tuệ Minh hái ra trước mặt Hiểu Lâm, búng tay một cái liền tách nó làm hai. Mật quả bên trong chảy ra có màu xanh ngọc…

– Huynh rõ rồi chứ?

Kỳ Bách đưa thuyền rời đi, Hiểu Lâm đứng đó còn chưa hết ngỡ ngàng. Thì ra Kỳ Bách muốn Tuệ Minh hái hắc tâm thảo chính là muốn chứng minh rằng trong “cuộc tranh đua” này, Tuệ Minh từ đầu đến cuối chưa từng đứng về phía cậu. Hơn nữa, còn muốn Hiểu Lâm nhìn thấy điều này để hắn biết phải trân trọng Tuệ Minh, người mà cậu cố gắng mấy cũng không có được.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!