Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 37: Chuyện ngoài dự tính

Hiểu Lâm còn đứng đó suy nghĩ gì đó, Tuệ Minh bên trong lại chạy ra kéo hắn vào, vừa chạy vừa gọi to:

– Từ phu nhân, Hiểu Thức, ta về rồi!!!

Ngôi nhà vẫn như cũ, cụm hoa cỏ trước nhà chắc được Hiểu Thức chăm bón mỗi ngày mà vô cùng tươi tốt. Mọi thứ vẫn yên bình như cũ, chỉ là… không nghe tiếng ai đáp lại… Tuệ Minh hốt hoảng cởi mặt nạ đưa cho Hiểu Lâm rồi chạy vội vào nhà, chợt nghe mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ trong nhà bếp. Tuệ Minh rón rén bước vào, thấy Từ phu nhân đang vừa chiên vừa xào vừa nấu, lửa táp dầu trên chảo cháy phừng phừng.

Tuệ Minh cảm thán:

– A, Từ phu nhân, người làm ta hết hồn!

Thì ra Từ phu nhân đã biết hai người bọn họ về từ lâu, đã cất công nấu nướng cả buổi. Từ phu nhân tươi cười đáp:

– Tuệ Minh, chuyến này đi chắc là vất vả?

Tuệ Minh còn đang định kể chiến tích oai hùng, thì lý trí lại bảo cậu không nên. Chuyện đã xảy ra bên ngoài, có lẽ nên để nó kết thúc bên ngoài. Hiện tại yên ổn chính là may mắn, thay vì kể lại, Tuệ Minh lại đáp:

– Ấy dà, không có vất vả, đường chỉ hơi xa một chút. Người có biết điều khó khăn nhất ta gặp phải là gì không?

– Là gì thế? – Từ phu nhân hiếu kỳ.

– Chính là không có đồ ăn ở đâu ngon như của người nấu đó! – Tuệ Minh lém lỉnh trả lời.

Từ phu nhân cười giòn, ra vẻ ưng bụng lắm. Hiểu Lâm cũng bước vào, lên tiếng:

– Mẹ, con về rồi.

Từ phu nhân quay sang Hiểu Lâm hỏi:

– Con có ăn hiếp Tuệ Minh không đó?

Tuệ Minh lập tức bày ra vẻ mặt khổ sở:

– Hắn cái gì cũng không nhường ta! Ta ăn nhiều một chút, ngủ trưa một tí, hắn liền nói ta là heo!

Hiểu Lâm đáp như hiển nhiên:

– Ta chỉ nói sự thật.

Cả nhà bật cười đến vui vẻ vô cùng, trong đó có cả giọng của Hiểu Thức. Cậu bé bước ra, khí sắc không tệ. Tuệ Minh lấy bên trong một túi thơm đưa cho Hiểu Thức:

– Hiểu Thức, ta vừa tìm được một ít hạt giống hương liệu, thơm ngọt hay thơm mát đều có! Lát nữa chúng ta xới đất trồng lên!

Hiểu Thức gật đầu vui vẻ. Từ lúc Tuệ Minh đi khỏi, Hiểu Thức mỗi ngày thay Tuệ Mình chăm bón đám hoa cỏ trước nhà. Từ lúc nào chẳng biết, cậu nhận ra trồng hoa cũng là một thú vui giúp cậu giải tỏa tâm lý tốt vô cùng. Vì vậy mà vườn sau cũng mọc đầy hoa không kém gì sân trước.

Hơn cả tháng trời, cuối cùng Từ gia lại có một bữa cơm bốn người rôm rả. Tuệ Minh vừa ăn vừa không ngớt lời khen, thỉnh thoảng lại đánh Hiểu Lâm một cái khi Hiểu Lâm nói cậu là heo. Chợt Tuệ Minh nhớ ra gì đó, dừng ăn mà nói với Hiểu Lâm:

– Hiểu Lâm, giúp ta lấy thứ trong áo!

Hiểu Lâm cau mày:

– Sao lại là ta? Ngươi tự lấy đi.

Tuệ Minh liếc hắn:

– Tay ta mà sạch ta đã chẳng thèm nhờ ngươi cho ngươi hạch sách.

Hiểu Lâm vừa đưa tay lấy thứ trong áo Tuệ Minh, vừa càu nhàu:

– Ăn uống như ngươi, có mười cái tay cũng không có cái nào sạch nổi.

Màn ăn miếng trả miếng của hai kẻ bọn hắn từ lúc nào đã trở thành “món” không thể thiếu trong mỗi bữa cơm. Nhưng có Hiểu Lâm cùng đấu đá, Tuệ Minh mới cảm thấy đây mới đúng là Hiểu Lâm. Tuệ Minh cười hề hề:

– Từ phu nhân, cái này ta đặc biệt tặng cho người.

Từ phu nhân nhẹ nhàng mở miếng vải bọc bên ngoài, bên trong là chiếc trâm ngọc mà Tuệ Minh đã cẩn thận cất giữ. Qua bao nhiêu sóng gió, may mắn là giờ đây nó vẫn có thể nguyên vẹn mà về đến nhà.

Từ phu nhân xúc động không nói nên lời. Món quà gần nhất mà bà được nhận chắc cũng đã hơn hai mươi năm về trước. Từ đó đến nay, làm gì có ai tặng quà cho bà. Hiểu Thức luôn ốm đau bệnh tật, Hiểu Lâm lại bôn ba khắp nơi làm chuyện làng. Có nhiều người mạnh mẽ sắt đá như bà, nhưng không có nghĩa rằng họ không thích được yêu thương. Sự quan tâm này của Tuệ Minh vừa vặn lấp đầy khoảng trống trong lòng, khiến bà trực trào nước mắt.

Hiểu Thức buông bát đũa, nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm gỗ đã mòn hết đường nét trên tóc bà xuống, rồi cẩn thận cài cây trâm ngọc vào tóc cho bà. Người ta nói người đẹp vì lụa quả chẳng sai, nhan sắc của bà vốn đã không tầm thường, cài thêm trâm ngọc tinh xảo càng lộ ra vẻ quý phái.

Tuệ Minh cười tươi:

– Trông rất hợp với người đó! Không cần phải cảm ơn ta nhé, dù sao cũng là tiền của Hiểu Lâm.

Hiểu Lâm “khì” một cái:

– Cuối cùng cũng nói được một câu của kẻ biết điều.

Bữa cơm lại tiếp tục trong tiếng cười rôm rả. Tuệ Minh sau một hồi ăn no liền ngồi ưỡn bụng, vừa xoa vừa hỏi:

– Từ phu nhân, Hiểu Thức, chúng ta đi khỏi một tháng, trong làng có gì mới không?

Từ phu nhân sực nhớ ra, nảy giờ bà xúc động quá mà quên kể:

– Cách đây khoảng ba tuần, hai trong số Tam đại Sát thủ đã trở về. Cả làng mở tiệc ăn mừng lớn lắm.

Tuệ Minh hỏi thêm:

– Là hai người mất tích ở làng Bán Nhưỡng người từng kể sao?

Từ phu nhân từ tốn:

– Đúng thế. Hồ gia Hồ Hán Sương và Lã gia Lã Thành Hinh. Nghe họ nói được một cao nhân nào đó cứu giúp, nhưng khi tỉnh lại liền không thấy cao nhân đó ở nơi nào.

Tuệ Minh nhìn Hiểu Lâm cười cười, phụ họa:

– Thần kỳ vậy sao? Không ngờ trên đời có người thầy thuốc tài hoa đến thế.

Hiểu Lâm thêm một câu:

– Biết đâu chỉ là ăn may!

Tuệ Minh “xía” Hiểu Lâm một cái rõ to, quay sang nói với Từ phu nhân:

– Vậy tốt quá nhỉ, làng Ấn Sát được bổ sung lực lượng, đỡ phải lo có kẻ tấn công.

Hiểu Thức ngồi bên kia đột nhiên lên tiếng:

– Tuệ Minh, thật ra không hẳn là tốt đâu. Lã Thành Hinh trước đây nổi tiếng là kẻ lắm tài nhiều tật. Vừa trở về chưa được bao lâu, lại lâm vào cờ bạc đến nỗi phải dùng con gái để gán nợ.

Tuệ Minh tròn mắt:

– Lý nào lại vậy? Gán ai? Gán cho ai?

– Nghe nói là ông ta muốn gả con gái út là Lã Xuân Linh cho Lữ Nhạt.

– Cái gì??? – Tuệ Minh không kìm được mà đứng dậy. – Ta trông vào đã thấy Xuân Linh cô nương vốn không ưa gì Lữ Nhạt, thế nào lại gả cho hắn?

Từ phu nhân thở dài:

– Chuyện của họ, chúng ta dù muốn cũng chẳng thể can dự vào. Tiếc cho Xuân Linh cô nương, đẹp người đẹp nết, lại phải về làm vợ một kẻ tiểu nhân chẳng ra gì.

Tuệ Minh lại hỏi:

– Hôn lễ bao giờ thì cử hành?

– Hình như là ba ngày nữa. – Hiểu Thức đáp.

Lữ Nhạt từ sau trận chiến ở làng Pháp Chú, bị dân làng trục xuất khỏi núi Lĩnh Nghi, cả Dạ Phong Thần cũng không thể làm khác được. Thế rồi hắn xuống vùng chân núi, dùng vàng bạc cha mẹ cho mở một sòng bạc, cuối cùng bắt được một con nợ quen mặt là Lã Thành Hinh!

Lã Thành Hinh trở về cũng không quên mang theo thói nghiện cờ bạc của ông ta. Bán hết đồ đạc trong nhà, đến cả con gái cũng muốn ra bán để trả nợ.

***

Tuệ Minh suốt đêm đó chốc chốc lại thở dài một lần, cậu ngồi trên vòm cây nhìn lên ánh trắng sáng treo cao trên nền trời. Chợt nghe tiếng gõ lốc cốc truyền từ bên dưới, ngó xuống liền thấy Hiểu Lâm. Tuệ Minh nói vọng xuống:

– Ta không có tâm trạng cãi nhau với ngươi, có việc thì lên đây, không có thì đừng làm phiền ta.

Thế mà Hiểu Lâm lên thật, bên trên tán cây lúc này lại mát mẻ vô cùng. Tuệ Minh vừa mới nói không muốn cãi nhau, nhưng gặp Hiểu Lâm đến nơi lập tức lại mở giọng cợt nhả:

– Thế nào? Không có ta ngươi liền không ngủ được?

– Ừ.

Một tiếng này khiến cho Tuệ Minh trợn mắt, còn đang tưởng kẻ nào giả dạng Hiểu Lâm. Hiểu Lâm lại nói:

– Ngươi giật mình cái gì? Không phải ngươi thích đùa lắm sao?

Tuệ Minh thở dài một hơi:

– Hiểu Lâm, ngươi nói xem, ta cứu ông ta về là đúng hay sai?

Hiểu Lâm hỏi lại:

– Ngươi khi đó cứu ông ta vì điều gì?

Tuệ Minh ngước nhìn lên, gãi cằm đáp:

– Không biết, ta thấy người gặp nạn thì ta cứu thôi. Ta còn không ngờ có thể cứu được.

Hiểu Lâm lại đáp:

– Có những chuyện suy tính trước chưa chắc đã thành. Ngươi làm đúng bản tâm, thì không cần phải thẹn với lòng. Chuyện nằm ngoài dự tính, ngươi có bận tâm cũng bằng thừa.

Tuệ Minh khoác vai Hiểu Lâm:

– Chà, Từ công tử hôm nay còn biết nói cả đạo lý nữa. Tại hạ xin thỉnh giáo!

– Chứ bình thường ta thế nào? – Hiểu Lâm đột nhiên hỏi lại.

– Cộc cằn, thô lỗ, hay kiếm chuyện với ta, hay gọi ta là heo…

Hiểu Lâm nhếch môi:

– Đúng rồi, ta tài nào mà so được với Tôn Nhị công tử của ngươi.

Tuệ Minh nổi quạo đánh hắn, Hiểu Lâm chợt nhớ ra sợi dây chuyền đá Tế Pháp. Hiểu Lâm lấy ra từ trong ngực áo, đưa đến trước mặt Tuệ Minh:

– Tế Pháp Chân Nhân tặng cho ngươi.

Tuệ Minh nhìn thấy hòn đá lấp lánh xinh đẹp liền buộc miệng nói:

– Thật tốt. Khi nào có dịp đến làng Phục Ma ta phải cảm tạ ông ấy mới được!

Hiểu Lâm vừa đeo vào cho Tuệ Minh vừa bâng quơ nói:

– Đi tìm Tôn Nhị công tử thì cứ nói thẳng.

Tuệ Minh chỉ là không ngờ cái tên này có lúc còn đùa dai hơn cậu. Dù vậy, nỗi trăn trở trong lòng Tuệ Minh đã được vơi đi nhiều phần. Cậu ngày đó vốn dĩ chỉ làm điều mà bản thân cho là đúng, cớ sự thành ra như hiện tại, cũng không phải điều cậu mong chờ.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!