Mới tờ mờ sáng, Từ phu nhân đã nghe thấy tiếng lốp cốp bên ngoài. Thấy lạ, bà liền bước ra ngoài nhìn một vòng, trông thấy Xuân Linh đang ngồi ở sân trước chẻ củi. Đêm qua khi Hiểu Lâm rời đi, Xuân Linh đã không kìm được mà khóc thành tiếng. Từ phu nhân phải vỗ về một lúc thật lâu, cô cuối cùng mới có thể bình tâm trở lại.
Những tưởng sẽ mất một thời gian dài để Xuân Linh có thể vượt qua cú sốc ấy, nhưng không, mới sáng nay thôi mà trông cô đã trở lại vẻ rạng ngời vốn có, điều này lại khiến Từ phu nhân có chút không an tâm, sợ cô lại mang hết nỗi uất ức giấu vào trong lòng.
Từ phu nhân từ xa nhẹ nhàng tiến đến, trên tay cầm sẵn một ấm trà như thường ngày bà pha, lên tiếng:
– Xuân Linh, nghỉ tay một lát, đến đây uống trà cùng ta!
Xuân Linh nghe thấy, nhẹ nhàng đặt chiếc rìu xuống một bên, phủi tay tiến về phía bàn gỗ có Từ phu nhân đang đợi sẵn. Từ phu nhân rót cho cô một chung trà, rằng:
– Còn sớm như thế con đã làm việc rồi sao?
Xuân Linh đón chung trà, mắt mơ màng nhìn theo làn khói bốc lên, miệng mỉm cười đáp:
– Con có nằm trong phòng cũng không ngủ thêm được, nên muốn ra ngoài làm chút việc.
– Là vì… chuyện của Hiểu Lâm sao? – Từ phu nhân nhỏ giọng.
Xuân Linh khẽ lắc đầu:
– Từ phu nhân, không phải. Chuyện đó, con sớm đã nghĩ thông.
– Con còn muốn giấu ta?
Xuân Linh cười đáp:
– Từ phu nhân, con biết người lo lắng cho con. Nhưng dù là phận nữ nhi, con cũng không phải một cô gái yếu đuối. Tình cảm vốn là thứ không thể cưỡng cầu, nếu vì Hiểu Lâm từ chối mà con mang theo u uất trong lòng, thì khác gì để sự ích kỷ của mình dày vò chính mình.
Nhấp một ngụm trà, cô hít một hơi thật sâu, lại tiếp:
– Hiểu Lâm là người có mắt nhìn, huynh ấy tìm được người vừa ý thì người đó hẳn không phải một người tầm thường. Con cảm thấy vui mừng cho huynh ấy. Suy cho cùng, trước đây và hiện tại, con đâu có mất mát điều gì. Nếu huynh ấy miễn cưỡng cưới con về, mới là mất mát cho cả hai. Con mất cả cuộc đời ở cạnh một người không yêu mình, huynh ấy lại mất đi người huynh ấy thực lòng yêu thương. Thành ra, chuyện ấy chưa bao giờ là gánh nặng cho con cả.
Từ phu nhân đến ngồi bên cạnh Xuân Linh, để cô tựa đầu lên vai bà, một tay bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen nhánh. Thấy cô gái nhỏ đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, bà cảm thấy thật nhẹ lòng. Không sao cả, có là người một nhà hay không, thì bà vẫn xem cô như một người con gái, cô cũng xem bà như mẫu thân mà đối đãi.
Chợt Xuân Linh ngồi thẳng dậy, mặt rất đỗi hí hửng:
– Từ phu nhân, để con chẻ xong mớ củi. Hôm nay sẽ đốt lửa nấu một bàn thật thịnh soạn!
Từ phu nhân gật đầu mỉm cười, bỗng đâu đó lại nghĩ Hiểu Lâm sao đến giờ này lại còn chưa về nhà, chẳng biết có phải vì ngại gặp Xuân Linh hay không nữa.
Trong khi đó, trong một thân cây ở vùng đất cạnh bên làng, Hiểu Lâm giờ này còn ngủ say không biết trời đất. Nói trễ thì không đúng, vì mặt trời vẫn còn chưa lên, sương sớm hãy còn lạnh giá, nhưng giờ này đối với Từ gia đã nên là giờ dậy.
Tuệ Minh cả tháng qua vì mất ngủ mà dậy sớm, tối qua ngủ ngon nhưng thói quen đã khiến cậu mơ màng tỉnh dậy. Tuệ Minh cảm thấy bên trên có chút lạnh lẽo, nhưng bên dưới lại ấm áp vô cùng. Nhưng cái lớp nền bên dưới nơi cậu gối đầu có chút lạ lẫm, nó cứ trồi lên sụp xuống theo nhịp đều đều… Tuệ Minh định thần một chút, liền nhận ra bản thân đang nằm úp sấp trên người Hiểu Lâm.
Lập tức sau đó, tim Tuệ Minh không nghe lệnh chủ mà đập loạn xạ, hai má cậu ửng đỏ khi phát hiện ra hai tay Hiểu Lâm đang kết thành vòng ôm chặt người cậu. Tuệ Minh hít thật sâu, lòng thầm nghĩ:
– Chết mất, giờ phải làm thế nào? Không lẽ giữa đêm ta tự trèo lên người hắn nằm thế này? Hắn mà tỉnh dậy trong bộ dạng này thì có phải ngượng ngùng quá không? Phải tìm cách thoát ra…
Lòng thì nghĩ như thế, nhưng Tuệ Minh rõ ràng là nửa muốn lại nửa không. Bên ngoài trời sớm còn sương, bên trong lại được người bản thân thầm mến mộ ôm chặt trong lòng, muốn thoát ra cũng là một cuộc đấu tranh nội tâm kịch liệt.
Tuệ Minh nghĩ đi rồi nghĩ lại, cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn quyết định sẽ tìm cách thoát ra. Cậu hít sâu mấy hơi, nhịp tim trong lồng ngực cũng đã ổn định hơn một chút. Nhưng chính lúc bình tĩnh hơn, Tuệ Minh lại nhận ra thêm nhiều điều khác nữa…
Bên dưới của Hiểu Lâm đang cộm lên hết sức cứng rắn, lại tỏa ra một sự ấm nóng dễ chịu. Tuệ Minh nằm úp sấp trên người hắn, chỉ cách một lớp vải mỏng, dĩ nhiên không thể lầm đi đâu cho được. Vả lại, Tuệ Minh là thầy thuốc nên cũng biết, mọi nam nhân vào buổi sáng đều như thế. Không biết là vì quy luật như thế, hay vì Hiểu Lâm, mà hạ thân Tuệ Minh cũng mất kiểm soát mà “dậy” từ lúc nào.
Tuệ Minh nhăn mặt, lẩm nhẩm:
– Tệ rồi! Phải nhanh lên! – Tuệ Minh hít thêm một hơi sâu – Thảo Phu kỳ thuật: Ru!
Tuệ Minh đặt tay lên ngực Hiểu Lâm, chú ru ngủ liền được thi triển. Hơi thở của Hiểu Lâm càng sâu hơn. Tuệ Minh biết hắn đã ngủ say, len lén lếch người ra khỏi vòng tay hắn. Đoạn, cậu nằm xuống khoảng trống bên kia, vờ như ngủ tiếp. Phần giường bên này cả đêm chẳng ai nằm, vô cùng lạnh lẽo, Tuệ Minh bất chợt nhớ đến cảm giác ấm áp ban nảy, nhưng rồi lắc đầu bỏ ngay suy nghĩ đó. Thế này chính là tốt nhất!
Mặt trời buổi sớm cuối cùng cũng lên, những tia nắng đầu tiên chiếu vào vòm cây, xuyên vào bên trong chỗ Hiểu Lâm đang nằm. Có vẻ hắn ta khá nhạy cảm với ánh mặt trời, vừa có nắng chiếu vào mặt, Hiểu Lâm lờ mờ tỉnh dậy. Điều đầu tiên hắn ta làm không phải là mở mắt hay là dụi mắt, mà là cảm nhận. Vòng tay của hắn đêm qua rõ ràng là để trên lưng ai kia, sao giờ này lại để trên bụng hắn?
Hiểu Lâm hoảng hốt ngồi bật dậy, trong đầu nghĩ rằng Tuệ Minh trong đêm đã trốn khỏi nơi này. Chợt Hiểu Lâm nhận ra điều gì đó, con heo nhà hắn vẫn đang nằm bên kia ngáy khò khò. Hiểu Lâm lập tức được trấn an, nhưng hắn vẫn thắc mắc như thế nào mà Tuệ Minh có thể lăn ra ngoài trong khi hắn đã ôm chặt như vậy?
Tuệ Minh thừa biết Hiểu Lâm đã dậy, lại giả vờ vươn vai ngáp một cái rõ to. Hiểu Lâm liền lay người cậu:
– Tuệ Minh, về nhà thôi!
Tuệ Minh khéo diễn tuồng:
– Sáng rồi sao? Hay là người về trước đi, lát nữa ta về!
Hiểu Lâm cười nham hiểm, không thèm nói thêm điều gì, lập tức bước ra khỏi giường. Tuệ Minh tưởng hắn đi thật, nhưng nào ngờ Hiểu Lâm xoay mặt lại, luồng một tay ngang lưng, một tay xuống dưới đầu gối Tuệ Minh, không nhanh không chậm nhấc bổng cả người cậu lên.
Tuệ Minh kinh hồn, tỉnh cả ngủ:
– Hiểu Lâm, ngươi định làm gì?
Hiểu Lâm nhẹ nhàng đáp:
– Ngươi cứ việc ngủ, ta mang ngươi về.
Tuệ Minh còn ngủ thì thôi, chứ nếu đã dậy thì cũng không phải là dạng không biết liêm sỉ, để Hiểu Lâm bế về như thế lỡ có ai trông thấy thì không biết nên trưng ra bộ mặt gì. Cậu ta đành đàm phán với Hiểu Lâm, cuối cùng là để Hiểu Lâm cõng trên lưng.
Nhưng điều Tuệ Minh không ngờ được chính là, Hiểu Lâm không thèm bay về, mà là đi bộ. Tuệ Minh ái ngại hỏi một câu:
– Hiểu Lâm, ngươi ổn chứ?
– Có gì không ổn? – Hiểu Lâm giọng vẫn lạnh lùng như bao ngày.
– Thế tại sao ngươi không bay, mà lại đi bộ?
– Không thích! – Hiểu Lâm đáp gọn.
Tuệ Minh xác nhận cái giọng điệu này đúng thực vẫn là Hiểu Lâm, nhưng mà nó lạ lắm. Nhưng thôi, dù sao cũng là hắn đi chân hắn chứ không phải dùng chân Tuệ Minh, cậu bèn nói sang chuyện khác:
– Cả tháng qua ngươi vất vả nhỉ? Lao lực đến như thế?
– Sao ngươi biết?
– Lại còn không? Có bao giờ ngươi ngủ đến mặt trời lên mới chịu dậy? Rõ là thời gian qua chịu không ít cực nhọc.
Hiểu Lâm chẳng biết vì điều gì lại mỉm cười, lại còn mỉa mai một câu:
– Cực khổ không bằng cõng một con heo trên lưng rồi đi bộ về nhà.
Tuệ Minh đánh lên vai hắn, giọng dõng dạc:
– Ngươi thả ta xuống, ta biết tự đi!
Hiểu Lâm lại cười nham hiểm:
– Không thả!
Tuệ Minh chí chóe trên cả đoạn đường về nhà, đến khi Hiểu Lâm đã dừng trước cửa cậu mới thôi. Mới vào đến sân nhà, mùi thức ăn đã bay ra sực nức. Tuệ Minh lao như bay vào nhà bếp:
– Thơm quá! Từ phu nhân, hôm nay có việc gì lại nấu nướng sớm đến vậy?
Đã rất lâu Từ phu nhân mới nhìn thấy bộ dạng tươi tỉnh của Tuệ Minh, liền cười đáp:
– Chà, Tuệ Minh về rồi sao? Chuyến này đi suôn sẻ đúng không? Khí sắc cậu trông tốt hơn nhiều rồi.
Xuân Linh đứng ở bếp cạnh bên cũng góp một câu:
– Lý đại phu, là chuyện của ta, ta có chuyện quan trọng cần nói với mọi người!
Bàn tiệc hôm nay còn to hơn cả bàn tiệc lúc đón Xuân Linh vào nhà. Bao nhiêu tài nghệ và bí quyết đều được Xuân Linh bày ra hết. Tuệ Minh nhìn thấy mắt sáng rực, chỉ đợi Xuân Linh tuyên bố lý do xong là cậu sẽ dọn hết cả bàn này.
– Thật sao? Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ không ở lại đây cùng chúng ta nữa hả? – Hiểu Thức thốt lên khi nghe Xuân Linh nói về chuyện quan trọng của cô.
– Phải! Ta sẽ rời khỏi làng, bắt đầu hành trình mới của bản thân! – Xuân Linh cười đáp.
Hiểu Lâm im lặng không nói gì, Tuệ Minh ngồi cạnh liền thúc vào hông hắn, tỏ ý muốn hắn hỏi thăm cô ấy. Hiểu Lâm bèn mở miệng hỏi một câu:
– Xuân Linh cô nương, có phải nhà ta có điều gì khiến cô không vừa ý?
Xuân Linh lắc đầu xua tay, nhanh chóng giải thích:
– Từ công tử, ta tuyệt đối không chê bai điều gì. Từ gia đối với ta có ân cứu mạng, ta cả đời tạc dạ ghi lòng. Hơn nữa… ta cũng không đi vì chuyện ta với công tử. Ta vốn đã suy nghĩ về con đường này từ lâu, có lẽ đây là lúc thích hợp nhất để ta thực hiện ước mơ của đời mình.
Từ phu nhân ngồi cạnh Xuân Linh không nói gì để níu kéo cô lại, hình như chuyện này Xuân Linh đã nói với bà từ trước. Lúc ấy bà cũng vô cùng không muốn Xuân Linh rời đi, nhưng khi biết đó là nguyện ước cả đời này cô muốn thực hiện, bà cũng không còn lòng dạ nào ngăn cản.
Xuân Linh muốn đi du ngoạn đó đây, hành hiệp trượng nghĩa, sống một cuộc đời không ràng buộc. Bao nhiêu năm trời, cô đã gắn chặt bản thân với ngôi làng này, vì tuân theo luật lệ mà giấu đi mong ước của bản thân. Giờ đây, tuy không còn gia đình, nhưng cô lại có cơ hội được trở thành con người mà mình mong muốn nhất.
Tuệ Minh nghe thấy thì cũng dừng ăn một nhịp, hỏi:
– Thế cô nương định đến nơi nào trước?
Xuân Linh cười đáp:
– Ta thực cũng chưa biết, nhưng ta cũng không cần biết. Nó vốn là một cuộc hành trình dài vô định, không biết điểm đầu, cũng không có điểm cuối. Ta vẫn sẽ luôn tiến về phía trước thôi!
Tuệ Minh nghĩ ngợi một chút, liền nói:
– Ta có một gợi ý này, cô nương đến làng Phục Ma trước đi!
Xuân Linh hơi ngỡ ngàng:
– Làng Phục Ma sao? Xa như vậy, sao có thể chọn làm điểm khởi đầu?
Tuệ Minh cười hề hề:
– Đừng lo, ta có cách đưa cô đến đó!
Trời sụp tối, Từ phu nhân đã kéo Xuân Linh vào trong phòng bà. Nói thế nào đi nữa, lần này cô đi, không biết cả đời sau còn có dịp gặp mặt hay không, Từ phu nhân dặn dò cô đủ điều từ lớn đến bé. Từ phu nhân vốn biết Xuân Linh cũng là một nữ sát thủ như bà thời trẻ, nhưng với tấm lòng người mẹ, lại gắn bó bấy lâu nay, nói rằng bà hoàn toàn yên tâm không lo lắng điều gì thì rõ ràng là không phải sự thật.