Sỹ Luân tuy không để lộ ra, nhưng rõ ràng là hết sức bất ngờ. Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều không ngờ được Xuân Linh lại đáp trả như thế. Một cô gái dung nhan hoàn hảo, trông vào chẳng khác gì một bông hoa, thế nhưng lời nói ra vô cùng khẳng khái đanh thép.
Sỹ Luân lạnh lùng:
– Ta không đánh nhau với con gái!
Xuân Linh mỉm cười:
– Công tử, không cần ngại. Ta là sát thủ, bước ra chiến trường dù có là nữ nhân, địch cũng không nương tay. Vậy nên, người đánh với ta, không cần nghĩ ngợi quá nhiều! Thế nào, hay công tử sợ ta?
Một kẻ cao ngạo như Sỹ Luân trước giờ chưa từng có ai dám thách thức hắn như thế, Sỹ Luân không muốn động tay chân xem ra cũng không được. Sỹ Luân đứng dậy khỏi bàn, đưa bàn tay chỉ ra khoảng sân trước mặt. Xuân Linh không chút sợ hãi bước ra ngoài, đứng ở vị trí đối diện Sỹ Luân, tay đặt trên bội kiếm đeo bên người, dáng vẻ thướt tha vẫn ung dung tự tại.
Xuân Linh hướng mắt vào bàn tiệc bên trong, chắp hai tay làm một lễ:
– Tế Pháp Chân Nhân, Tôn phu nhân, xin thất lễ!
Xuân Linh cũng không phải tự nhiên mà nói như thế, mới đến làm khách mà đã muốn đánh nhau với chủ nhà thì thực sự có chút không ổn. Nhưng so với việc bị xem là kẻ thất lễ, cô càng không muốn người khác trông vào cô như một nữ nhân được ưu ái chỉ vì vẻ bề ngoài.
Tôn phu nhân lộ ra một nét mặt lo lắng, bà chau mày nhìn Sỹ Luân:
– Sỹ Luân, con nhớ nhẹ tay thôi!
Xuân Linh nhìn thẳng Sỹ Luân, không khách khí mà nói:
– Tôn công tử, ta đến đây!
Vừa dứt lời, Xuân Linh rút bội kiếm lao đến chỗ Sỹ Luân chém xuống, tất cả thao tác chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Kỳ Bách và Lam Thủy ngồi bên trong giật cả mình, phải đứng bật dậy để xem cho rõ. Còn Sỹ Luân, cũng may là thân thủ hắn không tệ, có thể vung thương chặn được một đòn này, nhưng hắn lập tức ý thức được nữ nhân này thực sự không phải một “bình hoa di động”.
Xuân Linh nhảy lùi một bước, một khắc sau lại xông đến đánh, từng đường kiếm sắc lẻm vút qua mặt Sỹ Luân, hắn ta thậm chí không có đủ thời gian để chớp mắt, huống gì là đánh trả. Thấy đánh cận chiến không ổn, Sỹ Luân vung thương kéo xa khoảng cách, lập tức chớp lấy cơ hội nhảy lên thương bay vút vào không trung.
Xuân Linh nhìn thấy, nở một nụ cười đầy ẩn ý. Một khắc sau cũng bay lên nền trời xanh thẳm. Cả đám người bên trong không nhịn được phải chạy ra bên ngoài xem cho đã mắt. Họ lại xông vào đánh nhau, tiếng lát chát của những thanh kim loại bén nhọn chết người va vào nhau nghe thật rùng rợn. Âm thanh phát ra lớn đến nỗi đã thu hút người dân xung quanh, chẳng mấy chốc dân làng đã bu hết về trước cửa Tôn phủ, mắt ngó lên nền trời xem náo nhiệt.
Cả làng này từ lâu đã không có ai là đối thủ của Sỹ Luân, hôm nay từ đâu xuất hiện một kẻ có thể đánh ngang tay với hắn, đã thế còn là nữ nhân, thật là khiến dân làng một phen phấn khích. Xuân Linh lả lướt trên những tầng mây, những đường kiếm tinh nhuệ không cho Sỹ Luân một giây phút nghỉ ngơi, thế mà dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của cô vẫn khiến cho lòng người mê đắm.
Sỹ Luân kéo xa khoảng cách, triển thuật:
– Phục Ma kỳ thuật: Thương vũ!
Trên bầu trời xuất hiện hàng vạn mũi thương, theo một cái phất tay của Sỹ Luân mà toàn lực đâm xuống. Xuân Linh vẫn không lộ ra một phần sợ hãi, thu bội kiếm về sau lưng, bắt ấn trước miệng niệm:
– Ấn Sát kỳ thuật: Y vũ!
Hai tay áo của Xuân Linh đột nhiên dài ra đằng đẵng, cô hạ thấp xuống mặt đất, xoay người liên tục trăm vòng. Gió lốc tạo ra từ dưới tạt lên, khiến cho lực thương đâm xuống giảm đi năm phần. Sau đó cô lại nhảy lên, tay áo di chuyển uốn lượn giữa không trung, quấn lấy từng mũi thương đang ồ ạt rơi xuống, bẻ gãy từng cái một. Tất cả mọi người trông thấy đều há hốc mồm, không ngờ tuyệt chiêu này của Sỹ Luân lại bị phá giải dễ dàng như thế.
Sỹ Luân nổi giận thật rồi, không ngần ngại dùng luôn ấn thuật mạnh nhất của bản thân:
– Phục Ma kỳ thuật: Hỏa thương!
Ngọn thương của Sỹ Luân thật nhanh được bao quanh bởi ngọn lửa màu xanh tím. Đây là ngọn lửa có tính trừ tà cực mạnh, yêu ma quỷ quái bị đâm trúng tuyệt nhiên không thể phục hồi. Cũng nhờ một chiêu này mà những ngày tháng qua, một mình Sỹ Luân đẩy lùi được bọn người bùn, bảo vệ dân làng khỏi cơn đại nạn.
Sỹ Luân lao đến, tốc độ đã nhanh gấp ba lần, Xuân Linh lách người né được một đòn. Sử dụng tay áo có thể kéo dài tùy ý, Xuân Linh đứng từ xa đánh đến, vừa hay tóm chặt được hai tay Sỹ Luân. Sỹ Luân cảm thấy toàn thân lạnh toát, đôi tay không còn chút sức lực, muốn cử động liền bị tấm vải quấn chặt. Sỹ Luân nhìn về hướng bên kia, thấy Xuân Linh dường như không chút mệt mỏi.
Sỹ Luân biết tình thế không ổn, lập tức vận nộ khí, ngọn thương bay ra khỏi tay hắn, từ trên cao đâm thẳng vào dãy lụa tay áo của Xuân Linh. Ngọn lửa bắt đầu đốt cháy tay áo trong tức khắc, ngọn lửa lan nhanh quá mức khiến Xuân Linh phải tự vứt bỏ tay áo, trở lại với y phục ban đầu.
Sỹ Luân hết bị khống chế, thu thương về cầm trên tay, dáng vẻ lại uy vũ như thường. Xuân Linh mỉm cười, miệng nhẩm:
– Ấn Sát kỳ thuật: Tiêu trận!
Cô vung tay áo, hàng vạn phi tiêu nhắm thẳng hướng Sỹ Luân mà lao đến. Điều đáng nói chính là chúng không chỉ bay thẳng, mà còn vòng từ sau ra trước. Sỹ Luân xoay thương thành vòng tròn, cũng xoay người thành vòng tròn, cố sức điên cuồng mới bảo vệ bản thân không bị thương. Lửa trên ngọn lửa bỗng dưng được thổi bùng lên một lần nữa, tốc độ của Sỹ Luân lại tăng thêm mấy bậc. Sỹ Luân lao đến đánh trực diện, nhanh như một tia chớp, Xuân Linh chỉ có thể tránh né mà không làm gì khác được.
Xuân Linh đáp xuống đất, vừa đứng được thẳng người, đã cảm thấy mũi thương lạnh ngắt kề ngay trên cổ. Tôn phu nhân và Tuệ Minh không kìm được hốt hoảng mà hét lên:
– Tôn công tử!
– Sỹ Luân!
– DỪNG TAY!!!
Kết quả trận đấu đã rõ, Sỹ Luân cũng không có ý làm hại Xuân Linh, không nhanh không chầm hạ mũi thương xuống khỏi người cô. Tôn phu nhân chạy đến, xem qua Xuân Linh một lượt, gấp gáp hỏi:
– Xuân Linh, con có bị thương ở đâu không?
Xuân Linh cười đáp:
– Tôn phu nhân, người quá lo rồi! Con không bị thương! – Đoạn, cô quay sang Sỹ Luân, rằng – Tôn công tử, đa tạ người nương tay! Xem ra năng lực của ta không đủ, thật hổ thẹn ở lại…
Xuân Linh còn chưa nói hết lời, Sỹ Luân đã quay ra ngoài đám dân làng đông nghẹt ngoài cửa, hô to:
– Các vị, Lã Xuân Linh, Lã tiểu thư từ hôm nay sẽ hỗ trợ chúng ta đánh đuổi đám người bùn. Năng lực của cô ấy các vị cũng đã tận mắt chứng kiến, nếu sau này ta không ở đây, cứ tìm cô ấy là được!
Dân làng đồng loạt vỗ tay hoan nghênh, một ông lão đứng trước cầm chiếc gậy giơ lên nói:
– Tuyệt! Không những dung mạo như hoa, khí chất ngút trời, lại còn có tài nghệ đặc sắc! Chúng ta có thể yên tâm rồi!
Đám đông đồng loạt hô to:
– Đúng đó! Đúng đó!
Sỹ Luân lại tiếp:
– Các vị nhanh trở về nhà làm việc cần thiết, chiều tối chúng ta sẽ đến đưa các vị lên núi!
Đám đông gật đầu, thật nhanh tản ra khỏi cửa Tôn phủ. Xuân Linh vẫn còn ngỡ ngàng chưa tin được vào những gì mình mới nghe. Sỹ Luân lúc này cứ như trở thành một người khác. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Sỹ Luân tuy là kẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại là người có thể tin cậy đối với dân làng. Ngoài Tôn lão sư cha hắn, dân làng chính là xem trọng lời nói của hắn nhất.
Sỹ Luân nói xong thì quay vào bên trong chào Tôn lão sư một cái, liền cất bước trở về Nam phủ. Tôn phu nhân dịu dàng dìu cô trở lại bàn tiệc, Tôn lão sư ngồi trên trong nhấp chén rượu trên môi, mỉm cười đầy ẩn ý. Kỳ Bách ngó sang Xuân Linh, cảm thán:
– Tỷ tỷ, người thật sự quá lợi hại! Khi nào xong việc làng, xin tỷ dạy đệ võ công!
Xuân Linh mỉm cười:
– Kỳ Bách, đệ nhờ ta, chi bằng nhờ đại ca đệ! Ta vừa mới thua trận đấy thôi!
Lam Thủy ngồi cạnh liền lên tiếng:
– Xuân Linh tỷ, tỷ không biết đâu, ở làng này không có ai đỡ nổi quá ba chiêu của đại ca muội. Tỷ khiến huynh ấy hao tốn biết bao sức lực, thậm chí dùng đến cả chiêu thức mạnh nhất, võ công của tỷ thật sự cao cường!
Tôn phu nhân gắp một miếng thức ăn vào chén của Xuân Linh, dịu dàng nói:
– Con ăn nhiều một chút cho lại sức. Đừng trách tên tiểu tử nhà ta, tính tình nó nóng nảy, con đừng để bụng!
Xuân Linh vui vẻ ăn uống, chợt từ phía bên kia, Tôn lão sư cất lời hỏi:
– Lã tiểu thư, cô có phải là con gái của Đại sát thủ Lã Thành Hinh không?
Xuân Linh đang vui bỗng lộ ra một nét buồn, lặng lẽ đáp:
– Bẩm Chân nhân, đúng là như vậy.
Tôn lão sư gật gù:
– Tiêu trận lúc nảy thật đặc sắc, chỉ cần Lã tiên sinh chỉ dạy thêm đôi điều, ta chắc chắn cô sẽ đạt đến mức không thua gì ông ấy!
Xuân Linh cúi đầu lặng lẽ, chợt cô buông bát đũa trên tay, nhỏ giọng:
– Chân nhân, phu nhân, ta thấy hơi mệt, ta xin phép về phòng trước!
Lam Thủy nhanh nhảu:
– Xuân Linh tỷ, đệ muội đưa tỷ đi nghỉ!
Lam Thủy đưa Xuân Linh rời đi, Tôn phu nhân không quên nhắn gửi mấy câu dặn dò. Lúc này, Tuệ Minh vẫn còn ngồi gắp lia lịa. Kỳ Bách ngồi kế bên còn ra sức gắp thức ăn bỏ vào chén của cậu. Tôn phu nhân thở dài, hỏi Tuệ Minh:
– Tuệ Minh, lúc nảy Xuân Linh còn đang khỏe, sao lập tức lại mệt mỏi?
Tuệ Minh hớp một ngụm nước, nuốt trôi mấy thứ trong cổ họng xuống dạ dày, đáp:
– Tôn phu nhân, người biết vì sao cô ấy không đeo mặt nạ không?
– Ta không biết. – Tôn phu nhân tỏ vẻ hiếu kỳ.
– Là vì mặt nạ của cô ấy đã tan biến từ lâu!
Nghe một câu này, Tôn lão sư lẫn Tôn phu nhân đều hiểu ra mọi chuyện, càng hiểu vì sao khi nhắc đến Lã Thành Hinh cô ấy lại không vui. Tôn lão sư thắc mắc:
– Một đứa con gái hiểu chuyện như thế, có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì chứ?
Tuệ Minh tặc lưỡi:
– Lã Thành Hinh ép gả cô ta cho một tên cặn bã đã bị trục xuất khỏi làng, đổi lại ông ta sẽ được hắn xóa nợ, còn hàng ngày cống nạp mỹ nữ. Xuân Linh không chịu, liền bị cha mình từ mặt.
Tôn phu nhân lắc đầu:
– Lã Thành Hinh nổi tiếng là kẻ lắm tài nhiều tật, nhưng không ngờ chuyện như thế ông ta cũng có thể làm. Tội nghiệp Xuân Linh, đúng là hồng nhan bạc phận…
Xuân Linh mỗi ngày đều cười cười nói nói, nhưng nỗi đau bị cha ruột từ mặt lớn đến mức ám ảnh cô, dù có mạnh mẽ đến thế nào, cô vẫn khó có thể vững tâm mỗi lúc nghĩ về.