Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 45: Tủ sách bí mật

Tiệc tàn thì ngày cũng đã quá giữa trưa, Kỳ Bách lái thuyền cạn đưa Tuệ Minh về Bắc phủ. Kỳ Bách vẫn lắm trò như vậy, nói ba câu liền chọc cười Tuệ Minh một lần. Nhìn bộ dạng hồn nhiên của Tuệ Minh, Kỳ Bách ngỡ như bản thân đang lạc vào một thế giới khác đầy hoa thơm cỏ lạ.

Thuyền đỗ trong sảnh Bắc phủ, Tuệ Minh trong vô thức nghe được lời nhắc nhở của ai đó bên tai, lập tức nổi hết da gà, hỏi Kỳ Bách:

– A này… đệ có thể cho ta đến ở Tây phủ được không?

Kỳ Bách hồn nhiên:

– Tây phủ đang sửa chữa, huynh chịu khó ở đây nhé!

Kỳ Bách toan bước vào phòng, chợt khựng lại ngó sang Tuệ Minh cũng đang chuẩn bị bước vào phòng cạnh bên, nói:

– Huynh yên tâm, Hiểu Lâm huynh có hỏi đệ sẽ nói huynh ở Tây phủ!

Tuệ Minh thở phào:

– Đa tạ đệ!… Ơ mà khoan…

Tuệ Minh chợt nhận ra câu nói của Kỳ Bách có điều gì không đúng. Vừa quay sang muốn đính chính gì đó thì Kỳ Bách đã vào trong phòng mất rồi. Tuệ Minh tặc lưỡi bước vào trong phòng. Căn phòng vẫn như lúc trước cậu ở đây, không có gì thay đổi. Tuệ Minh leo lên giường, thả hai chân xuống dưới đong đưa. Giường nằm thật êm ái, Tuệ Minh thích thú ngã người ra sau, chân vẫn không gác lên giường.

Trong một khoảnh khắc vô tình, Tuệ Minh đập mạnh gót chân vào mặt gỗ bên dưới. Cậu lập tức kéo chân lên xoa xoa, miệng suýt xoa “ui da” một tiếng. Nhưng bỗng có thứ gì đó chuyển động thu hút sự chú ý của Tuệ Minh. Mảnh gỗ Tuệ Minh vừa đập chân vào, vừa hay lại mở ra một ngăn kéo.

Tuệ Minh hé mắt nhìn vào ngăn kéo vừa mở ra, lòng ngẫm nghĩ:

– Trong này hẳn là thứ Kỳ Bách không muốn cho ai thấy, Tuệ Minh, mày không được tò mò!

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng mắt Tuệ Minh thì vẫn cứ hé nhìn. Cho đến khi ngăn kéo chạy ra hẳn, Tuệ Minh thấy bên trong có vài quyển sách. Cậu tặc lưỡi:

– À, thì ra chỉ là sách! Tên nhóc này, học hành chăm chỉ như thế mà việc gì phải giấu chứ?

Tuệ Minh lật lật mấy cuốn sách, vài cuốn có tên trên bìa là Nam Phong tình, Long Dương bí sử, Nghi Xuân kỳ bút… Tuệ Minh lấy quyển Long Dương bí sử ra ngoài, ngả lưng trên giường, lật một phát đến giữa sách xem bên trong là gì.

“Đến khi long trụ căng cứng, nhẹ nhàng ngậm lấy, cẩn thận không để răng cứa vào. Dùng lưỡi luồn lách bên trên rồi đến bên dưới, siết chặt bên trong miệng, ngậm vào thật sâu rồi kéo ra từ từ…”

Tuệ Minh vắt tay lên trán suy nghĩ:

– Đây là ấn thuật gì, nghe qua cách thức cảm thấy thật lạ lẫm. Mà ngậm vào trong miệng…

Tuệ Minh bật ngồi dậy, vỗ đùi bôm bốp:

– Ta biết rồi, chắc chắn là một loại thuốc! Nhưng sao cách sử dụng quá đỗi cầu kỳ, phải ngậm vào nhả ra cực nhọc thế nhỉ?

Tuệ Minh cảm thấy chẳng hiểu được gì, nhưng cũng kiên nhẫn vô cùng. Thân là thầy thuốc, một loại thuốc đặc biệt như vậy mà cậu không biết thì quả là thiếu sót to lớn. Tuệ Minh lật ra trang sau, thở phào:

– À, ở đây có vẽ hình minh họa, biết thế ta xem trước cho nhanh!

Nhưng điều kỳ lạ chính là chẳng có cây cỏ hay vị thuốc nào được vẽ, chỉ có long trụ vừa thon vừa dài. Trang tiếp theo vẽ một khuôn miệng ngậm lấy long trụ, ra sức kéo ra đẩy vào…

Tuệ Minh ý thức được có điều gì đó không đúng, lập tức đóng sách lại. Thân tâm chấn động liên hồi, thật không ngờ tên tiểu tử kia dám tàng trữ những thứ này. Để xác nhận lại một lần, Tuệ Minh lật mở trang đầu tiên, trên đó có dòng chữ “Cách thức ân ái giữa hai nam nhân”. Tuệ Minh đóng ầm quyển sách lại, tiếng vang to đến mức Kỳ Bách ở phòng bên cũng nghe thấy.

Một khắc sau, Kỳ Bách gấp rút chạy sang phòng Tuệ Minh. Tuệ Minh thấy bóng người, để sách vào ngăn kéo, đẩy ngăn kéo vào trong như cũ. Kỳ Bách gấp đến nỗi không thèm gõ cửa, trực tiếp xông vào. Tuệ Minh nhìn thấy cậu liền nâng cao cảnh giác. Mấy chữ ban nảy đọc được còn đang chạy lòng vòng trong đầu cậu.

Kỳ Bách đóng cánh cửa sau lưng, cất tiếng hỏi:

– Tuệ Minh, có chuyện gì, đệ vừa nghe âm thanh gì đó!

Tuệ Minh cười gượng, xua tay:

– Không, không có gì! Ta… ta đập muỗi. Chỉ là đập muỗi thôi!

Kỳ Bách nở một nụ cười ẩn ý:

– Tuệ Minh, huynh có biết huynh nói dối tệ lắm không? Đệ muốn kiểm tra một chút…

Kỳ Bách dứt lời thì tiến lại, Tuệ Minh hét toáng lên:

– Không được qua đây! Đệ đứng yên đó cho ta!

Kỳ Bách vẫn tiến đến bên giường, Tuệ Minh rút chân lên, co người ngồi vào một góc. Kỳ Bách đưa tay sờ nhẹ tấm gỗ bên dưới, phát hiện nó hơi nhô ra so với bình thường, liền biết Tuệ Minh đã biết được bí mật của cậu.

Kỳ Bách ngồi xuống bên giường, Tuệ Minh lại lộ ra mấy phần sợ sệt. Kỳ Bách thở dài:

– Vì những thứ đó, mà huynh nghĩ đệ là người xấu sao?

Tuệ Minh không nhìn Kỳ Bách, đáp:

– Kh… không. Ta chỉ là hơi bất ngờ. Đệ như thế mà lại…

Kỳ Bách cười cười, nhỏ giọng:

– Ý huynh là đệ trông như thế mà lại thích nam nhân sao? Hay là đệ trông như thế mà lại xem những thứ không đứng đắn như vậy?

Tuệ Minh suy nghĩ một chút, đáp:

– Cả hai!

Kỳ Bách lại cười:

– Đệ như thế nào không được thích nam nhân? Chẳng phải huynh và Hiểu Lâm huynh cũng…

Tuệ Minh lấy tay bịt miệng Kỳ Bách:

– Suỵt, đệ nhỏ tiếng thôi! Làm thế nào mà đệ biết?

– Từ đêm trước khi huynh rời khỏi đây! Đêm đó huynh uống say, Hiểu Lâm huynh cũng uống say, bế huynh trên tay mà người huynh ấy sặc mùi “giấm chua”, đệ cũng không dám đến gần!

Kỳ Bách nghỉ một chút lấy hơi, liền tiếp:

– Đêm ấy hai người đã làm ra những chuyện gì rồi, hôm nay lại dám ở đây chê đệ là người không đứng đắn!

Tuệ Minh lên giọng thanh minh:

– Ta và hắn ta chưa làm gì đâu! Chúng ta chỉ… ôm nhau một chút!

– Rồi thế nào nữa? – Kỳ Bách tò mò.

Tuệ Minh cốc đầu Kỳ Bách:

– Đệ còn nhỏ, hỏi mấy chuyện này làm gì hả?

Kỳ Bách giãy nãy:

– Đệ chỉ nhỏ hơn huynh có một tuổi thôi đó! Nhanh kể cho đệ biết đi!

Tuệ Minh cương quyết:

– Không kể!

Kỳ Bách nở ra một nụ cười nham hiểm:

– Được thôi, đến lúc gặp lại Hiểu Lâm huynh, đệ sẽ nói…

Tuệ Minh gãi đầu như điên:

– Được rồi! Ta kể, ta kể!

Tuệ Minh trong lòng hằn học nhưng vẫn phải ngồi kể chuyện của cậu và Hiểu Lâm cho Kỳ Bách nghe. Cái tên nhóc này đúng là thủ đoạn. Kỳ Bách ngồi nghe say mê, chuyện của Tuệ Minh còn hay hơn nhiều so với mấy quyển sách của cậu ta. Chuyện kể xong, Kỳ Bách lại tặc lưỡi:

– Chỉ có vậy thôi sao?

Tuệ Minh liếc cậu ta một cái:

– Chứ đệ nghĩ chúng ta đến mức nào rồi?

Kỳ Bách búng tay một cái, nói:

– Thế cũng tốt, huynh tranh thủ đọc mớ sách của đệ đi, có ích cho huynh đấy!

Tuệ Minh rùng mình, đáp:

– Không thèm! Đọc để làm gì chứ?

Kỳ Bách thở hắt ra một hơi:

– Huynh muốn “ra trận” mà không có “vũ khí” gì hết hả?

Trò chuyện một lúc, xem như là bí mật đổi bí mật, Tuệ Minh cũng cảm thấy Kỳ Bách cũng không phải kẻ không đứng đắn như cậu ban nảy đã nghỉ. Hơn nữa, nếu Kỳ Bách có ý đồ xấu với cậu, thì lúc cậu hôm mê suốt mấy ngày đêm ở Tôn phủ, có lẽ cậu ta đã làm xong xuôi hết rồi.

Kỳ Bách sau một hồi trò chuyện liền trở về phòng, không quên dặn dò Tuệ Minh nhớ đọc sách cho thấu đáu. Tuệ Minh trong lòng bật cười, nghĩ bụng tên tiểu tử này đúng là lắm trò.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!