Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 46: Hy vọng

Trời chạng vạng, Xuân Linh giật mình tỉnh dậy trong phòng ở Đông phủ. Trước cửa xuất hiện một bóng người, kèm mấy tiếng gõ lốc cốc:

– Xuân Linh tỷ, muội vào được không?

Xuân Linh chạy ra mở cửa, thấy Lam Thủy đang mang trên tay một bình nước Dẫn Thuật. Dù không trúng tà thuật, nhưng nước này sẽ giúp Xuân Linh mau hồi sức. Lam Thủy đưa Xuân Linh đến ngồi bên bàn, ân cần rót nước:

– Tỷ uống đi, nó sẽ giúp tỷ nhanh khỏe lại!

– Đa tạ muội!

Xuân Linh đưa chén nước lên môi, khóe miệng xinh xắn nhẹ nhàng mở ra. Cô còn chưa uống hết nước, đã nghe bên ngoài văng vẳng tiếng Tuệ Minh:

– Xuân Linh, cô thế nào rồi?

Xuân Linh cùng Lam Thủy bước ra ngoài, thấy Tuệ Minh đang đứng trên thuyền cạn cùng Kỳ Bách. Cô đáp lời:

– Ta đã hoàn toàn bình phục. Tuệ Minh, cậu tìm ta có việc sao? À, ta hiểu rồi!

Nhìn trời ngày càng chuyển dần sang tối, Xuân Linh biết nhiệm vụ của cô sắp bắt đầu. Đêm nay là đêm đầu tiên cô đối mặt với lũ người bùn, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng không khỏi phấn khích. Cuộc hành trình du ngoạn đây đó, giúp đỡ mọi người của cô chính thức bắt đầu!

Khi tất cả đã yên vị trên thuyền, Tuệ Minh liền hỏi:

– Bây giờ chúng ta đi đâu?

Lam Thủy đáp lời:

– Chúng ta đến chân núi trước!

Tuệ Minh không biết đến đó làm gì, những cũng ngồi yên xem Kỳ Bách lái thuyền đến đó. Trong vài cái chớp mắt, vùng chân núi đã hiện ra trước mặt. Điều đáng nói chính là tất cả người dân đều tập trung đầy đủ ở đây, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Họ chốc chốc lại nhìn ánh mặt trời đang dần lặn xuống sau mái ngói của Tây phủ, rồi lại đảo mắt như kiếm tìm điều gì đó.

Thấy thuyền của họ đến, một người trong số đó hô to:

– Tam tiểu thư đến rồi!

Cả đám xôn xao vui mừng, nhưng phút chốc không kìm được mà lộ ra một nét sợ sệt. Mặt trời đã chính thức lặn xuống, những tia nắng yếu ớt cuối cùng cũng tắt hẳn. Lam Thủy nhanh chóng nhảy xuống thuyền, lẫn vào giữa đám đông. Cô hô một tiếng, tất cả mọi người liền xếp thành nhiều hàng dài, người sau gác tay lên vai người trước, những người đầu hàng nắm tay cô.

Lam Thủy lẩm nhẩm:

– Phục Ma kỳ thuật: Di thổ!

Lam Thủy vừa dứt tiếng, mặt đất dưới chân bắt đầu rung rinh. Một hồi sau, vùng đất dưới chân họ như thể mọc thêm chân, cứ thể gánh tất cả bọn họ trên lưng mà di chuyển lên đỉnh núi. Tuệ Minh và Xuân Linh ngỡ ngàng, không ngờ cô gái nhỏ bé như Lam Thủy lại có khả năng phi thường đến thế.

Xuân Linh quay sang hỏi:

– Kỳ Bách, vì sao tất cả mọi người phải di chuyển lên núi, phải chăng đó là nơi trú ẩn an toàn?

Kỳ Bách gật đầu:

– Trên đỉnh núi có một ngôi chùa rộng lớn. Và lạ thay, bọn người bùn không thể đặt chân vào phạm vi ngôi chùa. Vậy nên khi đêm đến, Lam Thủy đưa tất cả người dân lên núi để lánh nạn, đến sáng lại đưa họ trở về.

Tuệ Minh gãi cằm:

– Cách chống lại bọn người bùn, hẳn là ở trên đó! Nhưng đêm nay ta phải xem chúng đến từ đâu đã!

Bọn họ chia ra hành động, Tôn lão sư, Tuệ Minh và Kỳ Bách sẽ tìm xem rốt cuộc vì sao bọn người bùn xuất hiện ở đây được. Xuân Linh và Sỹ Luân phụ trách việc đánh đuổi bọn chúng khi chạm trán. Xuân Linh bay lên nền trời đêm, chỉ có mỗi ánh trăng bên trên dường như không đủ soi sáng cả ngôi làng. Biệt đội làng Phục Ma do Sỹ Luân dẫn đầu cũng đã tập trung đông đủ, Sỹ Luân phất tay, tất cả liền tản ra mỗi người canh giữ một khu.

Xuân Linh bay lên thật cao, Sỹ Luân ngước lên thấy cô như đang lọt thỏm trong ánh trăng tròn. Xuân Linh bắt ấn, niệm chú:

– Ấn Sát kỳ thuật: Liên nguyệt chi nhãn!

Vầng trăng tròn bên trên liền rọi những dãy tia sáng xuống bên dưới. Mỗi tia sáng cắm vào tay của một người trong biệt đội, kể cả Sỹ Luân và cô. Bằng cách này, tầm nhìn trong đêm của họ sẽ tăng lên đáng kể, đồng thời khi một người chạm trán với quái vật, những người còn lại có thể biết được mà nhanh chóng ứng cứu.

Tuệ Minh đứng trên thuyền cạn cùng Tôn lão sư, trên tay cầm một túi hạt giống to tướng. Tuệ Minh cũng chuẩn bị cho Tôn lão sư một túi. Tôn lão sư hỏi:

– Chúng ta làm gì với thứ này?

Tuệ Minh ung dung trả lời:

– Chúng ta trồng hoa.

Chuyện thật như đùa, Kỳ Bách lái thuyền đến đâu, Tuệ Minh rải hạt giống đến đấy, còn lớn tiếng kêu:

– Kỳ Bách, tưới cho chúng một ít nước đi!

Thế là ba người, hai người hì hục gieo hạt, một người tưới nước, trồng hoa khắp làng. Đến khi đã trồng được một nửa, Tôn lão sư mới hỏi:

– Hoa này có tác dụng gì?

– Là hoa ký ức. Trên đầu hoa có một thứ như quả cầu thủy tinh nhỏ. Chỉ cần đám quái vật xuất hiện trước mặt chúng, chúng ta liền có thể thấy được!

Cứ như thế, bọn họ gieo hạt giống trên khắp mọi nẻo đường. Nhưng hạt giống còn chưa gieo hết, đã có tiếng la thất thanh truyền đến:

– Quái bùn đến rồi!!!

Xuân Linh nghe thấy lập tức lao về phía có tiếng kêu, Sỹ Luân cũng theo cô đến nơi đó. Bỗng nhiên ở một phía khác cũng có tiếng hét chói tai:

– Cứu… Cứu mạng!

Tôn lão sư nhảy khỏi thuyền, lập tức bay đến nơi cần ứng cứu. Quái bùn xuất hiện ở khắp nơi, lực lượng đông hơn so với những ngày trước đó. Kỳ Bách lái thuyền đưa Tuệ Minh chạy về phía chân núi, giữa đường bị vài con quái bùn chặn đường nhưng thuyền cạn di chuyển vô cùng nhanh, chúng không thể đuổi kịp, nhưng vẫn không buông tha cho bọn họ.

Tuệ Minh và Kỳ Bách chạy vào trong chùa, bọn quái bùn lập tức dừng bên ngoài mà không dám xâm lấn. Tuệ Minh lấy trong túi đeo ra một quả cầu thủy tinh, cùng toàn bộ dân làng nhìn vào bên trong quan sát tình hình. Quái bùn xuất hiện ở khắp nơi, từ dưới mặt đất, từ bên trong lòng hồ, từ trong núi đá, chúng có thể bò ra từ bất cứ chỗ nào. Bằng hoa ký ức, bọn họ cũng có thể quan sát được động tĩnh của biệt đội săn quái.

Hình như bọn chúng cũng có con đầu đàn, con này to cao gấp nhiều lần những con khác. Xuân Linh mới vào cuộc chiến, vừa hay lại chạm trán quái đầu đàn. Xét về sức mạnh, cô chưa chắc thua. Xét về tốc độ, cô nhanh hơn nhiều.

Xuân Linh vung bội kiếm sáng choang, miệng nhẩm:

– Ấn Sát kỳ thuật: Ngũ đoạn trảm!

Sỹ Luân bay đến chỗ cô vừa đúng lúc thấy cô tung Ngũ đoạn trảm. Một cú chém về phía trước nhưng cùng lúc cắt ra năm đường uy lực. Một cắt đầu, cắt hai tay, cắt hai chân con quái bùn, khiến nó trong tích tắc đứt làm sáu khúc, từng bộ phận rơi lăn lốc trên mặt đất.

Tuệ Minh cùng dân làng trông thấy liền hét to:

– Lợi hại! Quả nhiên lợi hại!

Nhưng bọn họ còn chưa vui mừng được bao lâu, thì phần thân con quái bùn lại nhúc nhích, một lúc sau biến thành một con quái bùn mới, đầu và chân tay mọc lại đầy đủ. Dân làng hốt hoảng, Tuệ Minh cũng chau mày.

Bọn quái đông đến mức biệt đội làng Phục Ma không thể lơ là phút giây nào. Chỉ cần một khắc sơ hở, họ lập tức bị bọn chúng đánh cho bay đầu. Tuệ Minh theo dõi một lúc nữa, liền để ý thấy có một cậu bé trong biệt đội cầm một lưỡi kiếm màu xanh. Kiếm thuật của cậu tuy không quá xuất sắc nhưng những phần thân thể quái bùn bị lưỡi kiếm cậu ta cắt qua liền tan ra thành bùn nhão, đồng thời không thể tái tạo được.

Tuệ Minh quay sang hỏi dân làng:

– Các vị, người này là ai?

Có một vị đại thẩm gần đó vẫy vẫy tay:

– Nó là Liễu Thịnh, là con trai của ta, năm nay mười bảy tuổi!

Tuệ Minh hỏi thêm:

– Đại thẩm, cho ta hỏi, con trai người sử dụng thuật loại nào?

Bà thành thật đáp:

– Là mộc thuật, thưa công tử! Đêm nay là đêm đầu tiên nó ra trận, ta thật lo lắng cho nó!

Tuệ Minh như sáng tỏ ra điều gì đó, lập tức đảo một vòng quanh ngôi chùa, lập tức phát hiện ra nơi này mọc đầy Nấm Dù Tiên. Nấm Dù Tiên có màu xanh lam ngọc phát sáng trong đêm, toàn thân trong suốt như chỉ toàn nước. Nhưng điều Tuệ Minh ngẫm ra được, chính là nơi đây Mộc khí hưng thịnh nên mới có thể mọc ra loại nấm này.

Đó cũng là lý do khiến cho bọn quái bùn không dám xâm nhập vào đây. Chúng chính là bị Mộc khí bên trong áp chế!

Tuệ Minh nhảy lên thuyền, giục Kỳ Bách đưa cậu xuống núi. Đến nơi, Kỳ Bách đứng trên một mõm đá cao gọi Xuân Linh, Sỹ Luân dù không ai gọi cũng theo Xuân Linh đáp xuống. Không có nhiều thời gian, Tuệ Minh nói gọn:

– Nếu muốn giết chúng phải sử dụng mộc thuật, đồng thời phải đâm kiếm sâu giữa lồng ngực chúng. Chỉ có như thế chúng mới chết đi hoàn toàn!

Tuệ Minh còn chưa kịp nói thêm thì một con quái bùn đã đánh tới, Tuệ Minh chỉ kịp để lại một câu:

– Nếu có thể bắt được vài con quái bùn thì chúng ta có thể chứng thực…

Bắt sao? Phải nhỉ! Họ từ đầu chỉ tập trung vào việc giết chúng, mà không nghĩ đến việc sẽ dùng chúng để nghiên cứu. Xuân Linh hỏi Sỹ Luân:

– Đại công tử, nếu bắt được quỷ bùn, làng Phục Ma có chỗ chứa chúng hay không?

Sỹ Luân gật đầu:

– Làng ta có hầm chiến đấu, ta có thể mang chúng xuống dưới để tránh ánh mặt trời.

Xuân Linh nói lại với Tôn lão sư, ông dùng thuật truyền âm hô to:

– Chúng ta đã tìm ra cách để khắc chế chúng, các vị cố gắng trụ hết đêm nay!

Được một câu này, sĩ khí của đội quân tăng lên gấp bội. Tôn lão sư ở một bên lập đàn triển thuật Hộ thần, bảo vệ đội quân khỏi sự kiệt sức. Nhưng thuật chưa triển xong, đã có một người không may bị quái bùn đánh trúng một cú, trực tiếp rơi vào trong lòng hồ.

Kỳ Bách lái thuyền ra lòng hồ, hàng chục con quái bùn cũng đang lao đến, toan xé xác kẻ xấu số. Nhưng Kỳ Bách đã nhanh chóng triển thuật:

– Phục Ma kỳ thuật: Xoáy nước!

Nước trong hồ chuyển động thành vòng tròn, cuốn lũ người bùn quay cuồng trong dòng chảy. Còn kẻ bị đánh rơi vào trong hiện tại đang ở giữa xoáy nước. Kỳ Bách lái thuyền cạn vào trong, cùng Tuệ Minh kéo người ấy lên thuyền, rồi thật nhanh lái thuyền đi trước khi xoáy nước hết tác dụng. Tuệ Minh hét to:

– Chân nhân, Xuân Linh, nơi này giao lại cho hai người, ta đưa người này về trị thương trước!

Trong ngôi chùa trên đỉnh núi, đại thẩm kia nhìn qua quả cầu thủy tinh đang khóc ngất:

– Trời ơi con trai ta! Ai cứu chữa giúp con ta! Cha và các anh nó đều đã bỏ ta mà đi, nếu giờ nó có mệnh hệ nào làm sao ta sống nổi!

Lam Thủy trấn an bà:

– Người đừng lo, người không nhớ Tuệ Minh sao, Tuệ Minh sẽ cứu được thằng bé thôi!

Được an ủi, bà cố nén nước mắt vào trong. Hóa ra kẻ bị đánh văng vào hồ nước chính là Liễu Thịnh con trai bà. Thằng bé hôm nay vừa tròn mười bảy tuổi, đã muốn xung phong ra trận bảo vệ làng. Nhưng vì kinh nghiệm chiến trường không có, một giây sơ hở liền bị đánh trọng thương.

Kỳ Bách lái thuyền về Tây phủ, Tuệ Minh đặt cậu bé vào trong phòng, nhanh chóng vận lực trị thương. Liễu Thịnh thỉnh thoảng ho ra một búng máu, xem ra vết thương không nhẹ chút nào. May là có áo giáp hộ thân, nếu không chắc cậu đã bị đánh nát lục phủ ngũ tạng. Vừa trị thương, Tuệ Minh vừa hỏi:

– Kỳ Bách, sao đệ nói với ta Tây phủ đang sửa chữa?

Kỳ Bách nhìn sang hướng khác không đáp, Tuệ Minh nghiến răng:

– Sau chuyện này, ta tính sổ với đệ sau!

Kỳ Bách cười hề hề:

– Tuệ Minh, huynh đừng như vậy mà. Tây phủ là để cho khách ở, đối với nhà ta, huynh đâu phải là khách chứ!

Tuệ Minh liếc Kỳ Bách một cái, cậu ta liền im bặt. Trong khi đó, Liễu Thịnh trên giường không có dấu hiệu gì là ổn định hơn. Đầu Tuệ Minh bắt đầu nhảy số, cậu ngoắc tay ra hiệu cho Kỳ Bách đến giường bệnh, rằng:

– Ngồi xuống đây, ta cần đệ giúp việc này!

Kỳ Bách còn chưa hiểu gì, Tuệ Minh đã cầm lấy tay cậu. Kỳ Bách còn chưa kịp vui mừng, Tuệ Minh đã vạch ngực áo Liễu Thịnh ra, trực tiếp đặt tay Kỳ Bách lên đó. Kỳ Bách hốt hoảng giật tay ra:

– Huynh làm gì vậy?

Tuệ Minh tặc lưỡi:

– Ban ngày đọc sách Long Dương, ban đêm đã “nghiện lại còn ngại”?

Kỳ Bách la hét:

– Đệ không phải người như thế!

Tuệ Minh nhíu mày:

– Ta đùa thôi, nhanh cho ta mượn một chút linh lực, linh lực của ta không có tác dụng!

Thấy Kỳ Bách còn ái ngại, Tuệ Minh giục:

– Nhanh đi Nhị công tử, là đang cứu người đó!

Kỳ Bách đành bấm bụng đặt tên lên ngực Liễu Thịnh, vận sức cho cậu bé một chút linh lực. Một chốc sau, hơi thở của cậu ta liền đều đặn hơn, cũng không ho ra máu nữa. Tuệ Minh gật gù:

– Ta đoán đúng rồi. Do linh lực tương sinh, đệ có thể cứu được cậu ta. Mà ta nói cho đệ biết, cuộc chiến này thắng hay bại là nhờ vào cậu ta đó! Chịu khó một chút!

Kỳ Bách trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng vì đại cuộc đành phải chấp nhận. Tuệ Minh dặn dò:

– Khi nào sắc mặt cậu ta hồng hào hơn thì đệ có thể dừng. Đệ ở lại đây, ta ra ngoài xem tình hình.

Tuệ Minh đi ra đến cửa, Kỳ Bách nói với theo:

– Nhưng mà ai sẽ bảo vệ huynh?

Tuệ Minh không ngoảnh lại, đưa một tay vẫy vẫy:

– Ta không yếu ớt như thế đâu!

Tuệ Minh trở lại chiến trận, bên ngoài vẫn không có dấu hiệu gì là sắp kết thúc. Một bên là đội quân quái vật không biết mệt, một bên là đội quân người đánh đến mệt lại hồi sức đánh tiếp. Tuệ Minh đứng trên vách đá, gọi lớn:

– Xuân Linh, nghỉ tay uống thuốc một chút! Nhân tiện đến đây giúp ta một tay.

Tuệ Minh nhắm hướng Xuân Linh quăng đến một ống tre đầy thuốc bổ, Xuân Linh đón lấy rồi chia cho tất cả quân binh. Tuệ Minh đứng trên mỏm đá cao, rải xuống một mớ hạt giống, vận thuật đập tay xuống đất, niệm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Nguyệt hoa đại pháo!

Những bông hoa như nòng súng mọc đầy trên mõm đá. Xuân Linh vừa đáp xuống, Tuệ Minh gấp gáp:

– Xuân Linh, cô có thể cho ta mượn một ít nguyệt năng không?

Xuân Linh gật đầu. Sử dụng năng lượng ánh trăng chính là khả năng của mẹ cô truyền lại. Xuân Linh đưa tay lên không trung vẽ một đường, ánh trăng theo tay cô mà bị hút vào trong những bông hoa. Tuệ Minh phất tay, Nguyệt hoa bắn đầu bắn đạn ánh sáng về phía đám người bùn. Đạn nổ đùng đùng khiến chúng chỉ có thể đứng yên chịu trận, dù không mang nhiều lực sát thương, nhưng đạn từ Nguyệt hoa có thể khiến bọn chúng cử động chậm chạp.

Tuệ Minh chính là tìm cách kéo dài thời gian trong lúc chờ quân binh hồi phục. Đánh nhau cả đêm, đến cả Tôn lão sư còn phải đuối sức vì thuật Hộ thần phải thi triển liên tục. Nhưng trong đầu Tuệ Minh đã có những tính toán, trận chiến này rồi sẽ kết thúc sớm thôi.

Bắn xong mấy hồi pháo ánh trăng, Tuệ Minh liền dừng lại. Thấy thế Xuân Linh liền hỏi:

– Tại sao cậu không tiếp tục?

Tuệ Minh hơi chau mày:

– Bọn chúng đang dần kháng lại pháo Nguyệt hoa. Nếu ta dùng thêm, có thể chúng sẽ học được cách miễn nhiễm! Vả lại…

Tuệ Minh đánh mắt về hướng Đông, Xuân Linh hiểu ý cậu muốn nói rằng mặt trời đã sắp mọc trở lại. Nguyệt hoa ngừng bắn, bọn quái bùn lập tức lao lên như vũ bão. Tôn lão sư từ nảy giờ đã có đủ thời gian hồi sức, thuật Hộ thần của ông có thể không gặp trở ngại mà thi triển đến lúc mặt trời mọc. Đêm nay xem như đã qua được.

Tuệ Minh chợt hỏi:

– Xuân Linh, cô bắt được con quái nào chưa?

Xuân Linh chợt nhớ ra, suýt nữa thì cô đã quên mất việc quan trọng. Xuân Linh nhảy lên không trung, triển thuật kéo dài tay áo đến vô tận. Cô điều khiển tay áo quấn quanh đám quái bùn, nhấc bổng chúng lên không trung. Xuân Linh hướng về phía Sỹ Luân hỏi lớn:

– Tôn công tử, hầm chiến đấu ở đâu?

Thấy cuộc chiến đã sắp tàn, Sỹ Luân xoay người hướng về hầm chiến đấu, đáp:

– Theo ta!

Xuân Linh một mình mang ba con quái bùn bằng tay áo dài vô tận, gắng sức bay theo Sỹ Luân đến hầm chiến đấu. Nhưng bọn chúng vùng vẫy không yên, lại còn vô cùng nặng nề, Xuân Linh cả người chao đảo. Sỹ Luân trông thấy, nhanh chóng bay sát đến chỗ cô, từ tốn:

– Để ta giúp cô!

Sỹ Luân phất tay, ngọn thương lập tức đỡ cả Xuân Linh bên trên. Sỹ Luân đứng phía sau, hai tay vịn vào đôi vai nhỏ nhắn của Xuân Linh để giữ cho cô khỏi ngã, lẩm nhẩm:

– Xin thất lễ!

Có Sỹ Luân dìu đi, Xuân Linh lập tức đứng vững vàng dù cho lũ quái bên dưới điên cuồng vùng vẫy tìm cách thoát thân. Mặt trời đã bắt đầu lấp ló đằng Đông, Sỹ Luân tăng tốc, nếu không đến kịp trước lúc mặt trời lên, đám quỷ này sẽ tan hết ra thành bùn nhão, tất cả sẽ tốn công vô ích. Hắn ta vịn chặt vai Xuân Linh, nói:

– Ta phải tăng tốc mới kịp, nếu cô sợ thì hãy nhắm mắt lại!

Xuân Linh gật đầu không đáp. Là Sỹ Luân nghĩ hắn quá nhanh, chứ hắn có bay hết tốc lực thì Xuân Linh chưa chắc đã sợ. Mặt trời vừa chiếc những tia nắng đầu tiên, bọn họ cũng vừa hay vào được bên trong hầm chiến đấu. Đó là một căn hầm rộng lớn được đào dưới lòng đất, sử dụng cho những cuộc diễn tập bí mật. Xuân Linh cắt tay áo thành những đoạn vừa đủ để trói chặt bọn quái bùn. Chợt cô hỏi:

– Tôn công tử, huynh có cách nào để treo chúng lơ lửng trên không hay không? Nếu đặt chúng dưới nền đất, có thể chúng sẽ trốn mất!

Sỹ Luân gật đầu, đến một chỗ đất trống, đặt tay niệm chú:

– Phục Ma kỳ thuật: Thương ngục!

Từ dưới đất, ba mũi thương trồi lên, nối nhau thành một mình tam giác xoay vòng lơ lửng. Xuân Linh mang ba con quái bùn trói vào thương ngục, không để chúng có cơ hội chạm đất.

Mọi việc xong xuôi, Xuân Linh nhanh chóng quay về tìm Tuệ Minh xem cậu đã nghĩ ra được cách gì. Sỹ Luân có ý tốt mời cô cùng cưỡi thương bay về cho đỡ tốn sức, nhưng lúc nảy vì cô phải mang ba con quái vừa to vừa nặng, chứ lúc này cô có vác thêm hắn cũng không thành vấn đề, huống gì là một chuyện bay về cỏn con.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!