Đâu chỉ Xuân Linh vướng bận chuyện khiến cô ở lại làng Phục Ma, mà Tuệ Minh cũng thế. Trời nhá nhem tối, Tuệ Minh liền mon men bước vào Tôn phủ, dáng vẻ thập thò lấp ló, người ngoài nhìn vào không khéo lại lầm tưởng “thượng khách” này là ăn trộm.
Tuệ Minh rón rén bước đi trong khuôn viên, chợt một giọng nói vang lên khiến cậu đứng hình:
– Tuệ Minh, đến tìm ta sao?
Tuệ Minh tỏ ra mấy phần khâm phục:
– Chân nhân, người có thể tiên tri được ta sẽ đến tìm hay sao?
Tôn lão sư cười lắc đầu, vừa đưa Tuệ Minh vào bên trong vừa đáp:
– Ta làm sao có thể. Nhưng ta đoán chắc cậu có chuyện quan trọng muốn hỏi đúng chứ?
Tuệ Minh liếc ngang liếc dọc, Tôn lão sư hiểu ý, lập tức phất tay một cái. Toàn bộ căn phòng đều bị che kín bằng sóng linh lực, một âm thanh cũng không thể lọt ra ngoài.
Tuệ Minh vào thẳng vấn đề:
– Chân nhân, thứ lỗi cho Tuệ Minh tò mò. Nhưng ta biết, cung Phục Ma không phải tự dưng lại xuất hiện trên người Hiểu Lâm, trong khi nó vốn thuộc về Tôn gia. Hiểu Lâm từng nói với ta, cung Phục Ma là di vật của cha hắn. Vậy thế nào Từ lão gia lại có nó trong tay?
Tôn lão sư không lộ ra chút bất ngờ nào, ông biết trước có lúc Tuệ Minh hỏi ông điều này. Rót một tách trà cho Tuệ Minh, rồi lại thở dài một hơi, Tôn lão sư lại thong thả kể chuyện:
– Chuyện này dài lắm, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng kể ra. Cậu có thể giữ bí mật?
Tuệ Minh đáp ngay:
– Chân nhân cứ yên chí!
Tôn lão sư hớp một ngụm trà lấy giọng, lại đảo mắt nhìn về xa xăm, hồi tưởng một thời ký ức cũ.
Vào thời mở mang bờ coi, làng Phục Ma và làng Ấn Sát chính là nương tựa lẫn nhau để đứng vững trước những làng khác. Mối giao hảo từ ngày ấy đến giờ vẫn vậy.
Năm ấy Tôn phu nhân vừa mới hạ sinh Kỳ Bách, Tôn lão sư đã cầm binh ra trận nghênh chiến với làng Thiết Thương. Sau bao năm, làng Thiết Thương cuối cùng cũng tìm ra cho họ một thủ lĩnh xứng tầm, một đại cao thủ nổi danh thiên hạ, bách chiến bách thắng.
Dù cho trong tay Tôn lão sư có cung Phục Ma, vẫn phải chịu thất thế trước uy lực kinh hoàng của trận Thương Vũ. Tôn lão sư ngày ấy cũng chưa lĩnh hội được Lôi Vũ để chống trả thiên địch lớn nhất của làng.
Quân đội làng Phục Ma thất thế, Tôn lão sư dẫn dắt tàn quân trốn vào rừng. Biết tin, Dạ Phong Thần lập tức xin quân sang ứng cứu. Đi theo còn có Lã Thành Hinh, Hồ Hán Sương cùng Từ Hiểu Đình.
Mắt Tuệ Minh liền sáng rực:
– Vị họ Từ kia là cha của Hiểu Lâm có đúng không?
Tôn lão sư gật đầu xác nhận. Ngoài Tam đại sát thủ làng Ấn Sát, Từ Hiểu Đình năm ấy cũng là một cao thủ nổi danh lại còn khiêm tốn. Ông cảm thấy bản thân không xứng được liệt vào hàng đại sát thủ, liền từ chối danh xưng mà thủ lĩnh làng Ấn Sát khi ấy ban cho. Về sau Tôn lão sư có hỏi, ông lại giải thích:
– Danh cao vọng trọng, sau cùng vẫn là trở về cùng cát bụi. Mê đắm làm gì những thứ chẳng thể mang theo. Kẻ kính nể ta, dù ta có là ai vẫn sẽ kính nể. Kẻ không coi trọng ta, dù ta có làm thống lĩnh, hắn cũng chẳng để ta trong mắt.
Tôn lão sư thời trẻ hiệu là Tế Pháp, cũng là kẻ rất thích đùa, bèn vặn hỏi:
– Thế ý ngươi là Tam đại sát thủ là kẻ ham mê danh vọng sao?
Từ Hiểu Đình đan tay sau đầu, nhắm mắt thả lỏng:
– Ta chẳng quan tâm. Nếu họ thực sự như thế, thì ta có nghĩ thế cũng không sai. Nếu họ không như thế, họ há phải quan tâm ta nghĩ gì?
Sau nhiều ngày kề vai chiến đấu, cuối cùng làng Thiết Thương buộc phải rút quân vì họ vốn chẳng phải đối thủ của làng Ấn Sát. Một trời Thương Vũ của chúng đều bị Hồ Hán Sương dùng Hộ Kiếm Vũ đánh bật. Quân sĩ Thiết Thương ra trận còn chưa thấy kẻ địch nơi nào, đã bị Phong Đao của Dạ Phong Thần cắt cho máu đổ đầu rơi. Cả thống lĩnh của chúng cũng không thoát được tiêu trận của Lã Thành Hinh.
Dưới sự hộ tống của biệt đội sát thủ, Tế Pháp mới có thể trở về an toàn. Mối quan hệ giữa hai làng cũng ngày càng bền chặt hơn. Tam đại sát thủ là kẻ ruột để ngoài da, Tôn lão sư nhìn qua một phát liền biết họ là người thế nào. Duy chỉ thiếu niên họ Từ kia, một phần tâm tư ông cũng không đoán được.
Chỉ biết rằng, những trận chiến sau đó, Từ Hiểu Đình luôn luôn có mặt để hỗ trợ làng Phục Ma, dù Tam đại sát thủ có tham gia hay không.
Một chiều chạng vạng, Từ phu nhân hạ sinh đứa con trai thứ hai. Nhưng Từ Hiểu Đình chỉ vừa kịp về nhìn con, đã hay tin làng Phục Ma bị thủy sư của làng Ác Thủy đánh chiếm. Từ Hiểu Đình tức tốc đến yểm trợ, mặc cho Từ phu nhân nức nở:
– Tướng công, chàng có thể đừng đi được không?
– Ta không thể không đi, mong nàng thứ lỗi!
Thế rồi, Tế Pháp thất thủ. Cả ông lẫn Hiểu Đình đều bị mang về làng Ác Thủy. Bọn chúng muốn dìm chết ông để báo thù cho những binh sĩ đã nằm lại. Tôn lão sư bị trói trên cột bằng dây nước, lại bị tước mất thần khí, hoàn toàn không thể làm gì ngoài chờ chết. Cạnh ông còn có Hiểu Đình chịu chung một số phận.
Nhìn Hiểu Đình mặt dửng dưng, ông bèn hỏi:
– Đã biết trước cái kết, ngươi còn cố chấp cứu ta làm gì?
Hiểu Đình vẫn không thay đổi sắc mặt:
– Ta chỉ làm những gì bản thân nghĩ là đúng.
Tế Pháp lắc đầu:
– Ngươi vẫn cứ cố chấp như vậy sao?
Còn chưa kịp nghe câu trả lời, hai người bọn họ đã bị đám thủy sư dìm xuống nước. Cọc gỗ bọn họ bị trói vào là gỗ chìm, chỉ cần thả vào nước, khúc gỗ sẽ hút hết linh lực của kẻ bị trói, rồi chìm sâu xuống đáy. Trong khoảnh khắc đó, Tế Pháp tua lại vô số ký ức ngày xưa.
Tế Pháp và Hiểu Đình từ nhỏ đã chơi cùng nhau, lúc ấy Tế Pháp tầm sư học đạo ở làng Thảo Phu bên cạnh. Một lần lên núi dạo chơi, Tế Pháp chẳng may lọt vào địa phận làng Ấn Sát. Chính Hiểu Đình là người đứng ra bảo vệ cho ông. Từ ấy, thỉnh thoảng cả hai lại gặp nhau trò chuyện, tình thân như thủ túc.
Tế Pháp tính tình vui vẻ, Hiểu Đình lại nghiêm nghị vô cùng. Luận về võ công, Hiểu Đình lại còn cao hơn một bậc. Hiểu Đình mỗi khi rảnh rỗi lại tìm Tế Pháp dạo chơi, đưa cậu đến khắp đỉnh núi chân mây, có khi dừng chân trên một cánh rừng hoang vắng.
Tế Pháp hay chọc ghẹo Hiểu Đình, cứ nói:
– Ngươi làm gì suốt ngày cứ trưng ra cái vẻ mặt khó ở như thế? Nữ nhân trông thấy ngươi sẽ đều bỏ chạy mất!
Hiểu Đình lầm lì đáp:
– Ta vốn không cần họ!
Tế Pháp tỏ vẻ khó hiểu:
– Thế nào lại không cần? Chẳng phải cha mẹ ngươi đang một mực muốn ngươi lấy vợ sinh con đó sao?
– Ta không lấy.
Tế Pháp nhún vai lắc đầu, chẳng còn biết lựa lời nào để nói với hắn. Thế nhưng, Hiểu Đình lại chẳng thể làm được như lời hắn nói.
Trong làng, có cô gái mang tên Dạ Liên nổi danh tài giỏi. Dung mạo thì chưa ai biết ra sao, chỉ biết cô từng một mình đánh đuổi ngàn quân, xứng đáng được liệt vào hàng nữ trung hào kiệt. Mà người có thể làm cô để mắt đến, cũng chỉ có mỗi Hiểu Đình.
Hiểu Đình bị cha mẹ ép đến đường cùng, đòi sống đòi chết. Cuối cùng, hắn vẫn là về chung một nhà với Dạ Liên.
Đêm tân hôn, tân lang Hiểu Đình đột nhiên biến đâu mất. Đến lúc hắn trở về, bộ dạng đã say khướt. Và kẻ đưa hắn về, chẳng ai khác chính là Tế Pháp.
Đêm ấy, khi uống say, Hiểu Đình đã nói hết nỗi lòng mình. Hắn không phải chê Dạ Liên không tốt, mà hắn cảm thấy bản thân không xứng với nàng.
Bởi từ đầu hắn đã không hề… thích nữ nhân!
Hiểu Đình kể rồi lại khóc, đoạn hắn quay sang ôm chặt Tế Pháp, từng dòng lệ tuôn ra mặn đắn, hắn nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
– Tế Pháp, ngươi ở cạnh ta bao lâu nay, lẽ nào lòng ta ngươi không rõ? Nếu có kiếp sau, người có bằng lòng… bằng lòng cùng ta kết thành đạo lữ hay không?
Tế Pháp khi ấy không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ cũng không quá để tâm những lời của kẻ say, liền đáp:
– Được! Hẹn người kiếp sau kết thành đạo lữ!
Nhân duyên sao lắm nỗi trớ trêu. Đêm ấy Hiểu Đình trong phòng tân hôn, Tế Pháp ngồi ngoài bìa rừng lòng đầy tâm sự.
Tế Pháp hồi tưởng được đến đây, nước sông đã tràn vào ngập trong cổ họng. Cả người lập tức căng cứng vì không thở được, cái chết như đã cận kề.
Nhưng chỉ một chốc sau, Tế Pháp liền cảm nhận được bờ môi ai đó khẽ chạm vào môi mình. Chỉ trong nháy mắt, cậu đã có thể hít thở bình thường, khoảng không trước mặt trống trải, không còn cảm giác bí bách vì nước chen vào mũi, vào miệng.
Tế Pháp mở mắt ra nhìn, lờ mờ thấy được một thứ như bong bóng khí khổng lồ, nối từ chỗ Hiểu Đình sang ông.
Là Phao Cứu Sinh của Hiểu Đình!
Hiểu Đình tuy là sát thủ, nhưng vì dùng khí thuật, cả người hắn giống như một bình khí vô tận. Tế Pháp vừa thoát chết lại rằng:
– Hiểu Đình, ngươi không muốn cùng chết với ta sao?
Hiểu Đình chẳng đùa:
– Ngươi còn đùa được? Không mau nghĩ cách thoát khỏi cái bẫy này?
Dứt lời, cọc gỗ chìm đã cắm sâu xuống đáy sông. Tế Pháp như bắt được vàng, reo lên:
– Có cách rồi! Phục Ma kỳ thuật: Địa dẫn!
Tế Pháp dùng thổ thuật, chỉ cần chạm được vào đất, muốn giết được cậu là khó. Địa dẫn tạo ra một đường hầm xuyên lòng đất, đưa bọn họ chạy thẳng về làng, nhờ đó mà thành công giữ được một mạng.
Thủy xích trên cọc gỗ bị phá làm thủy sư phát giác, chúng lập tức kéo quân đến đánh chiếm làng Phục Ma một lần nữa. Quân đội Phục Ma lúc này đã sức tàn lực kiệt, hoàn toàn không phải là đối trọng. Chẳng may thay, Tam đại sát thủ cũng đang bận bảo vệ làng Ấn Sát, chẳng thể đến cứu nguy.
Thủy sư dâng nước, cố ý nhấn chìm cả làng Phục Ma. Tế Pháp liền đẩy cả làng lên cao như một ngọn núi. Thủy sư lại gọi mưa, trên dưới kết hợp đàn áp.
Đánh nhau một ngày trời, thống lĩnh làng Ác Thủy mất hết kiên nhẫn, quyết định giáp lá cà với những người còn lại. Trận chiến xảy ra kịch liệt, Tế Pháp cạn sức, bị đánh trúng một chưởng, chỉ còn nửa mạng.
Pháp lực tiêu tan, ngọn núi cậu dựng lên dần trụt xuống trong biển nước. Hiểu Đình dĩ nhiên không đứng nhìn, lập tức lao vào ứng chiến.
Mưa giông bão tố bập bùng, sấm chớp đùng đoàng kéo đến. Thủy sư gọi sấm tập trung vào chỗ Tế Pháp mà đánh. Hàng vạn tia sét giáng xuống trên lưng, tưởng chừng cả người cậu bị thiêu rụi. Nào ngờ…
Hiểu Đình đã dịch chuyển đến chỗ Tế Pháp từ lúc nào, thay cậu gánh một đòn chí mạng…
Hiểu Đình cố nén linh lực, vẫn chẳng thể nào ngăn được dòng máu tươi ồ ạt chảy ra từ miệng, hắn cố gắn gượng hỏi:
– Ngươi… ngươi… không sao chứ?
Sét ngưng, Hiểu Đình gục xuống ngay tức khắc. Tế Pháp chẳng thể tin được, Hiểu Đình sẽ bỏ cậu mà đi chỉ trong một khoảnh khắc như vậy, cả lời trăn trối cũng chẳng nói được thành câu.
Tế Pháp ôm thân xác Hiểu Đình trước ngực, la hét đến vang trời. Nộ khí phát ra làm rung chuyển cả không trung. Nước mắt cậu rơi, thương tiếc một tấm chân tình mà kiếp này cậu chẳng thể đáp đền.
Rồi như thể tổ tiên mách bảo, Tế Pháp đứng bật dậy, cầm cung Phục Ma hét lớn:
– Tất cả các ngươi đều phải chết!
Tế Pháp buông tay, mũi tên bay vút lên trời. Thủ lĩnh Ác Thủy cười ha hả:
– Tài nghệ bắn cung như thế lại muốn chúng ta phải chết? Cần ta dạy ngươi cách dùng không hả?
Thế nhưng bầu trời sau đó lại đùng đùng nổi sấm. Thủ lĩnh Ác Thủy cười giòn:
– Đến lượt ngươi rồi đấy!
Từ trên bầu trời nghịt mây đen, hàng vạn luồng sét đánh thẳng xuống bên dưới. Thế nhưng chẳng ngờ được, thứ bị đánh trúng, lại chính là thủy sư, cả tên thủ lĩnh cũng không ngoại lệ. Nộ khí ngất trời khiến luồng sét thêm trăm phần uy lực, bất kể ai bị đánh trúng đều lập tức mất mạng. Huống hồ, thủy sư lại kỵ sét!
Là Lôi Vũ. Ấn thuật mạnh nhất của cung Phục Ma.
Định mệnh đã viết rằng, để học được Lôi Vũ, người dùng chúng buộc phải chịu mất mát một điều khiến họ đau đớn day dứt mãi không nguôi.
Đối với Tế Pháp, đó chính là Hiểu Đình.
Có những thứ vốn đạt được định đoạt bởi số phận, có làm thế nào, con người cũng chẳng thể trốn tránh.
– Thôi thì, đau khổ này ta một đời cất trong tim, hẹn ngươi kiếp sau kết thành đạo lữ…
…
Tuệ Minh lén gạt nước mắt trên khóe mi, hít một hơi sâu, hỏi:
– Vậy ra, đó là lý do người trao cung Phục Ma cho Hiểu Lâm để bảo vệ hắn ta, rồi lại đồn đoán rằng nó bị đánh cắp?
Tôn lão sư hớp một ngụm trà, đáp:
– Ta chẳng thể bảo vệ Hiểu Đình, chỉ có thể dùng cách này xem như báo đáp huynh ấy.
Chẳng trách, lúc Hiểu Lâm gặp nạn, Tôn lão sư đã có mặt kịp thời để ứng cứu, dù chẳng được thông báo từ trước.
Đoạn, Tôn lão sư hít vào một hơi, hỏi:
– Cậu và Hiểu Lâm đã đến bước nào rồi?
Tuệ Minh ngượng chín cả mặt:
– Chân nhân, làm sao… làm sao…
– Làm sao ta biết được hả? – Tôn lão sư hỏi lại.
– Là Kỳ Bách kể cho người nghe?
Tôn lão sư nhíu mày, rằng:
– Ý cậu là, Kỳ Bách cũng…
Tuệ Minh bất giác đưa hai tay bịt miệng, cúi đầu chào Tôn lão sư rồi tông cửa chạy băng băng ra ngoài, nói vọng lại:
– Chân nhân, ta không có ý gì cả! Chuyện hôm nay ta cũng sẽ xem như chưa biết gì… Xin cáo từ!
Tôn lão sư chỉ biết lắc đầu cười trước biểu tình ngốc nghếch của cậu, rồi lại tiếp tục độc ẩm, lòng nặng trĩu nỗi nhớ về cố nhân.
Tuệ Minh sau ngày hôm ấy liền sáng tỏ được nhiều điều. Nhưng những điều ấy, có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không kể với Hiểu Lâm. Những chuyện đã qua, tốt hơn hãy để chúng ngủ yên trong quá khứ.