Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 52: Người xưa trở lại

Hai người bọn hắn cứ như hai đứa trẻ, đùa cợt la lối khắp cả chặng đường. Với tốc độ “thần sầu” của Kỳ Bách, không bao lâu thì thuyền cạn đã đổ trước cửa nhà. Lần này trở về trong lòng Tuệ Minh nôn nao không dứt. Tuệ Minh hướng về phía Kỳ Bách nói nhỏ:

– Kỳ Bách, đa tạ đệ! Ta phải vào nhà đây, nếu có ai thấy thì thật phiền phức!

Kỳ Bách vẫy tay rời đi, Tuệ Minh hí hửng bước vào trong nhà. Dàn hoa cạnh hàng rào đang trong mùa nở rộ, khiến cho một góc sân tràn ngập màu sắc. Cảnh vật sao quá đỗi bình yên, ống khói sau nhà vẫn đều đều nhả khói. Tuệ Minh biết ngay Từ phu nhân đang loay hoay dưới bếp bèn rón rén bước vào.

– Từ phu nhân, ta về rồi!

Từ phu nhân đang cặm cụi bên bếp lửa, nghe tiếng Tuệ Minh liền như tan hết bao mệt nhọc:

– Về rồi sao? Thật tốt! Ngồi xuống đây kể cho ta nghe nào!

Từ phu nhân dìu Tuệ Minh ngồi xuống bên bàn, Tuệ Minh lấy trong người ra một túi vàng bạc, chìa ra trước mặt:

– Đây là thù lao ta nhận được đó! Tất cả cho người!

Từ phu nhân cười hiền:

– Tuệ Minh thật giỏi! Nhưng cậu cứ giữ đó mà dùng! Hôm qua Hiểu Lâm mang về cho ta cũng không ít!

Tuệ Minh dĩ nhiên là biết, bèn phụng phịu:

– Người chê tiền của ta không nhiều bằng hắn có đúng không?

Sau một hồi “làm tình làm tội”, Tuệ Minh cuối cùng cũng ép cho Từ phu nhân nhận lấy tiền vàng của cậu. Tuệ Minh hớp một ngụm nước, bèn hỏi:

– Từ phu nhân, Hội làng năm nay có kẻ nào làm khó được Hiểu Lâm hay không?

– Có!

Hiểu Thức từ bên trong bước ra đáp lời, gương mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng như thể cả đêm thức trắng. Tuệ Minh vừa lo lắng vừa hiếu kỳ:

– Là ai? Mà Hiểu Thức, đệ bị làm sao? Thuốc ta cho đệ hết rồi à?

Hiểu Thức thở dài một hơi:

– Là Tịnh Quân ca ca!

Càng trả lời lại càng thêm rối, Tuệ Minh lắp ba lắp bắp:

– Cái… cái… cái gì? Đệ nói là Tịnh… Tịnh Quân sao? Không phải hắn đã…

Hiểu Thức nằm vật ra bàn:

– Chính đệ cũng không thể tin được, dù đệ tận mắt nhìn thấy. Nhưng Hiểu Lâm ca ca đã nói người đó thực sự là Tịnh Quân ca ca!

Tuệ Minh khó hiểu:

– Tịnh Quân trở về, đệ sao lại không vui như thế?

Hiểu Thức úp mặt xuống bàn không đáp. Từ phu nhân tiếp lời:

– Tịnh Quân đã không còn nhớ ra ai ngoài cha mẹ cậu ta nữa! Hơn nữa tính cách còn vô cùng lãnh đạm, không khác gì một cỗ máy chém giết. Ta nghe nói, Tịnh Quân và Hiểu Lâm đã đánh nhau từ trưa nắng cho đến lúc chiều tà, đến khi Dạ Phong Thần tuyên bố hòa nhau thì cuộc chiến mới kết thúc!

***

Hội Làng năm nay vẫn đông đúc như những năm trước, chỉ khác mỗi việc luật lệ đã trở lại như cũ, khiến những kẻ tham gia tuyệt nhiên phải cẩn trọng trong mỗi lần ném cờ thách thức đối phương. Ngay cả kẻ hống hách như Lữ Nhạt cũng tuyệt nhiên chẳng còn dám khua môi múa mép.

Nếu Tuệ Minh có ở đó, hẳn sẽ nhận ra vô số điều khác biệt, nhất là Hán Nhân đã đứng về phía đối diện với Lữ Nhạt, lại còn luôn ném về hắn ta một ánh mắt sắc lẻm. Ở một góc xa xa, Xuân Loan vẫn thướt tha uy vũ như năm nào, chỉ tiếc giờ đây cũng chỉ còn mình cô tham dự. Mọi người xung quanh xì xầm bàn tán, có kẻ tặc lưỡi quở trách Xuân Linh, kẻ đã bị lãng quên bởi những người trong gia tộc.

Dương Vệ năm nay không tham gia tranh tài, mẹ cậu không cho phép dù cậu có nài nỉ thế nào. Nhưng vì bệnh của mẹ cậu đã có thuốc chữa, cậu cũng không cần kiếm tiền để đi khắp nơi tìm đại phu. Lần này, Dương Vệ vừa đến làm một khán giả, vừa đóng vai một người trông trẻ, mà “đứa trẻ” đó chẳng ai khác là Hiểu Thức.

Dạ Phong Thần gõ chiêng một tiếng, những người tham gia lập tức tỏ ra thận trọng. Ai nấy đều quan sát sắc mặt và ánh mắt đối phương. Bởi chỉ cần ném cờ vào sai người, thì cái mạng có thể chẳng giữ được.

Không khí căng thẳng trên sân đấu khiến những kẻ xem đấu đứng ngồi không yên. Nhưng chẳng mấy ai nhìn đến chỗ Hiểu Lâm, khi cả làng đã ngầm xác nhận kiếm thuật của hắn thuộc hàng cao thủ, là đối thủ khó nhằn nhất trong Hội làng lần này.

Hiểu Thức từ xa xa trông vào, thấy một người khoác áo choàng đen đặc trưng. Dáng người to lớn vạm vỡ, nhìn từ sau lưng cảm giác rất quen thuộc. Hiểu Thức lẩm nhẩm:

– Chắc chỉ là người giống người…

Nhưng rồi chính hắn ta là kẻ đầu tiên ném cờ thách đấu vào người khác. Hắn nhảy lên sân đấu, mắt nhìn đâm đâm về phía đối thủ, không nói không rằng vung đao chém tới.

Vừa lúc ấy, Hiểu Thức, Dương Vệ lẫn Hiểu Lâm đều không khỏi bất ngờ. Chiếc mặt nạ Ngưu thần không và đao pháp tuyệt mỹ không lẫn vào đâu được.

Kẻ đó chính là Tịnh Quân.

– Tịnh Quân ca ca… Là Tịnh Quân ca ca!

Hiểu Thức như vớ được vàng, trong lòng vui mừng khôn xiết, từ ngoài chạy vào muốn gọi Tịnh Quân một tiếng. Dương Vệ thấy vậy liền ngăn lại, rằng:

– Huynh đợi một lát, huynh ấy đang chiến đấu, nếu phân tâm thì không hay!

Hiểu Thức nghe lời liền nén lại ý định, trong lòng như dầu sôi sùng sục. Hiểu Lâm trên sân cũng không khác gì, mỉm cười suy nghĩ trong đầu làm sao Tịnh Quân có thể trở về, hơn nữa đao pháp lại dường như cao hơn vài bậc.

Điều Hiểu Lâm nghĩ và thứ Hiểu Lâm thấy hoàn toàn trùng khớp, Tịnh Quân thời gian qua không giống như mất tích, mà là bế quan tu luyện đao đạo. Từng đường đao sắc lẻm chết người, những kẻ mạnh không thể chịu nổi quá một đòn, kẻ yếu bị Tịnh Quân thách đấu lập tức đưa túi tiền ra xin hàng.

Đám đông bên dưới xì xào bàn tán, nhưng có người lại mạnh dạn dự đoán:

– Ta nói hôm nay sẽ có một trận huynh đệ tương tàn vô cùng đặc sắc! Ha ha!

Không ít người bắt đầu trông chờ. Sân đấu đã thưa dần đối thủ, tất cả đều do một mình Tịnh Quân dọn sạch. Hán Nhân cũng chỉ chịu được hai chiêu, Lữ Nhạt vừa thấy Tịnh Quân đến đã đưa tay đầu hàng. Chỉ còn Xuân Loan và Hiểu Lâm ở đó.

Tịnh Quân dường như không biết mệt, lại tiếp tục ném cờ vào Xuân Loan. Xuân Loan ngỡ ngàng, cả Hiểu Lâm cũng không tin được những gì hắn thấy. Đến nước này, Hiểu Lâm buộc phải lên tiếng:

– Tịnh Quân, ngươi mất trí rồi sao? Cả Lã tiểu thư mà ngươi cũng muốn đánh?

Tịnh Quân thậm chí không thèm đáp, vung đao xông đến. Xuân Loan trong giây phút ngỡ ngàng chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn thanh đao đang vùn vụt bay đến…

Keng…

Hiểu Lâm rút kiếm trực tiếp lao ra đỡ hộ Xuân Loan một đòn. Hiểu Lâm đối mặt với Tịnh Quân, gằn giọng:

– Tịnh Quân, ngươi là đang bị cái gì?

Tịnh Quân vẫn im lặng không đáp một lời, sau đó nhảy xa khỏi Hiểu Lâm, lại dồn lực chém đến.

Hiểu Thức bên ngoài đứng ngồi không yên:

– Tại sao… Tịnh Quân ca ca sao lại như thế?

Hiểu Thức không đợi được nữa, trực tiếp chạy vào gần võ đài, mặc cho Dương Vệ một bên ngăn cản. Cậu chạy dọc theo sân đấu, gọi lớn:

– Tịnh Quân ca ca! Là đệ đây! Tịnh Quân ca ca!

Tịnh Quân trên sân đấu chỉ khẽ liếc mắt về phía Hiểu Thức một cái, sau đó lại tiếp tục đánh nhau với Hiểu Lâm, hoàn toàn không để tâm gì thêm. Hiểu Thức đứng như trời trồng, trong lòng nhiều phần sụp đổ.

Bên trên sân đấu, Hiểu Lâm cũng thấy Tịnh Quân không còn là người trước đây hắn biết, tiếng gọi của Hiểu Thức đã một lần nữa xác nhận điều đó. Bên ngoài là vỏ bọc của Tịnh Quân, nhưng bên trong là một kẻ chỉ biết chém giết.

Tịnh Quân lui ra một nhịp, niệm chú:

– Ấn Sát kỳ thuật: Tất sát!

Tịnh Quân trong nháy mắt vung đao lướt qua người Hiểu Lâm, vô số tiếng nổ lẹt xẹt phát ra sau đó. Chỉ thấy khắp người Hiểu Lâm chằng chịt vết cắt, tuy không thấu xương nhưng đủ để máu tươm ra.

Hiểu Thức hốt hoảng hét lớn:

– Hiểu Lâm ca ca!

Hiểu Lâm ý thức được nếu hắn còn nương tay với Tịnh Quân, có thể hắn sẽ phải bỏ mạng trên sàn đấu này. Hiểu Lâm vắt kiếm sau lưng, niệm thuật:

– Ấn Sát kỳ thuật: Linh vệ!

Dòng linh lực của Hiểu Lâm tạo thành một lá chắn bảo vệ bản thân, khiến những chiêu thức sau đó của Tịnh Quân giảm đi bảy phần tác dụng. Nhưng Tịnh Quân thực sự là không biết mệt, cứ lao đến quyết tâm một mất một còn.

Dân làng từ buồn chán lại trở nên phấn khởi hơn bao giờ. Tiếng hò hét cổ vũ làm rung chuyển cả rừng cây. Trước giờ đâu có mấy dịp họ được xem một màn đặc sắc đến thế này, lại còn là huynh đệ tương tàn, quả thật náo nhiệt hơn những gì họ có thể tưởng tượng.

Nhưng rồi chẳng mấy chốc, người cổ vũ cũng sức tàn lực kiệt vì trận chiến kéo dài. Hò hét đến khản giọng nhưng trận chiến vẫn chưa nguôi. Mặt trời sắp lặn ở đằng Tây, nhưng hai kẻ trên võ đài vẫn chưa phân thắng bại. Phần đông người đã lật đật kéo nhau ra về, chỉ một số ít ở lại đợi xem kết quả trận chiến.

Dạ Phong Thần ngồi bên trên cũng đã ngáp ngắn ngáp dài, chẳng còn cách nào khác, ông buộc phải tuyên bố trận này hòa. Chỉ khi đó, Tịnh Quân mới chịu dừng lại.

Cả hai kẻ bọn hắn trên người chằng chịt vết thương, nhưng vết thương lớn nhất lại được khắc sâu trong lòng Hiểu Thức.

***

Tuệ Minh há hốc mồm:

– Không thể tin được! Tịnh Quân ngày đó còn sẵn sàng hi sinh giúp cho Hiểu Lâm chiến thắng, lẽ nào giờ đây lại tranh đấu với Hiểu Lâm đến hơi thở cuối cùng?

Hiểu Thức nằm khóc rấm rứt:

– Không tin cũng phải tin thôi! Tịnh Quân ca ca cũng không còn nhớ đệ là ai nữa! Hức…

Tuệ Minh vỗ vai an ủi:

– Hiểu Thức, đệ đừng lo, ta về rồi, sẽ giúp đệ tìm hiểu! À mà, Hiểu Lâm đi đâu rồi?

Từ phu nhân vừa nếm thức ăn trên bếp, vừa đáp:

– Hiểu Lâm đi nghe ngóng tin tức về Tịnh Quân, chắc cũng phải đến tối mới về.

Tuệ Minh gật gù, bèn chuyển sang chuyện khác:

– Từ phu nhân, ta kể người nghe, Xuân Linh cô ấy, đã tìm được ý trung nhân rồi đấy!

Từ phu nhân không kìm được tò mò, đến ngồi cạnh Tuệ Minh, Hiểu Thức cũng nín bặt mà ngẩng đầu dậy nghe chuyện. Tuệ Minh bắt đầu kể lại chi tiết cuộc hành trình của bọn họ ở làng Phục Ma lần này. Chuyện dài quá, Từ phu nhân đành vừa nghe vừa dọn cơm. Chuyện kể từ đầu bữa cơm cho đến khi Tuệ Minh ăn sạch đồ ăn trên bàn rồi mà kể vẫn chưa hết. Chuyện kéo từ bữa cơm trưa cho đến hết bữa cơm chiều, Tuệ Minh cuối cùng cũng kể xong.

Từ phu nhân thở phào, vẻ mặt có chút an tâm:

– Hi vọng Tôn gia sẽ đối xử tốt với Xuân Linh!

Tuệ Minh thêm vào:

– Xuân Linh ở lại đó là phúc phần của họ, họ mà không biết trân trọng, ta sẽ cho họ biết tay!

Hiểu Thức lại tò mò:

– Huynh sẽ làm gì họ?

Tuệ Minh suy nghĩa một lúc:

– À, thì, ta sẽ đến ăn sạch kho lương thực nhà họ, không chừa cho họ một chút nào!

Từ phu nhân và Hiểu Thức bật cười, cách trả đũa này cũng “đáng sợ” quá mức rồi!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!