Mặt trời đã trên cao rọi xuống, nhưng Hiểu Lâm vẫn tuyệt nhiên ôm chặt Tuệ Minh không buông, như thể hắn chỉ cần lơ là một nhịp là kẻ khác sẽ “cuỗm” Tuệ Minh đi mất. Tuệ Minh chẳng nghĩ trên đời lại có thứ biến một sát thủ máu lạnh như Hiểu Lâm thành một đứa trẻ suốt ngày chỉ biết làm nũng hắn. Tuệ Minh phải dụ dỗ hắn bằng đủ thứ, hắn mới chịu “tha” cho cậu bước ra ngoài.
Tuệ Minh vừa ló đầu ra khỏi gốc hắc tâm thảo, thấy tuyết đã rơi trắng xóa khắp tứ phương. Khoảng thời gian này trong năm, cũng chỉ có núi Lĩnh Nghi là có tuyết. Thời gian này năm trước, Tuệ Minh đang cùng Hiểu Lâm bôn ba bên ngoài, nên giờ đây trông thấy tuyết rơi, Tuệ Minh cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Hiểu Thức mặc đồ ấm chơi đùa tung tăng dưới tuyết, cậu cầm chổi trên tay, tranh thủ quét tuyết ra khỏi mấy khóm hoa cậu bỏ sức vun trồng. Quét được mấy đường, trong đống tuyết trắng bỗng có một sinh vật thò ra, Hiểu Thức giật mình hét toáng:
– Aaaa! Có rắn!
Tuệ Minh nhanh chân chạy ra ngoài, thấy Hiểu Thức đang cầm chổi trong thế thủ toan đập đầu con rắn. Nhưng con rắn này xem ra cũng “lễ phép” lắm, thấy người cũng chỉ đứng im, không phồng mang trợn má gì cả. Từ phu nhân nghe tiếng hét cũng chạy ra xem sao, có một con rắn trắng đứng giữa cổng nhà như ngóng ai bên trong. Đối với Hiểu Thức thì là to tát, chứ Từ phu nhân mà búng tay một cái thì con rắn bay đầu.
Thấy Từ phu nhân sắp “tiễn” con rắn đi, Tuệ Minh từ sau chạy tới, giọng vội vã:
– Từ phu nhân, nó là của ta!
Từ phu nhân không khỏi bất ngờ, Hiểu Thức nấp sau mẹ:
– Huynh nuôi rắn từ bao giờ, sao không cho đệ biết?
Tuệ Minh đến trước mặt con rắn, dịu dàng đặt tay xuống sát đất. Con rắn nhẹ nhàng bò lên tay cậu, cuộn tròn lại trong bàn tay, thật nhanh hóa thành một bông hoa nhỏ. Hai người đứng bên kia trố mắt, Tuệ Minh giải thích:
– Đây là Bạch Xà Thảo lần trước ta cho mẹ con A Khôi. Hẳn là đã có chuyện gì rồi. Hiểu Thức, phiền đệ cho ta mượn mặt nạ một lúc, ta cần đến đó kiểm tra.
Hiểu Thức gật đầu, chạy vào nhà sau cời mặt nạ. Một lát sau, Hiểu Lâm từ trong bước ra với mặt nạ trên tay, hướng Tuệ Minh hỏi:
– Có cần ta đi cùng không?
Tuệ Minh lắc đầu:
– Chuyện nhỏ, ta tự lo được. Ngươi…
Tiếng quạ kêu inh ỏi phát ra từ bên ngoài cắt ngang câu nói của Tuệ Minh. Hiểu Lâm bước ra gốc hắc tâm thảo trước nhà, liền trông thấy một con quạ đang đậu trên cành cây kêu lên những tiếng ghê rợn. Trên chân nó có buộc một mảnh giấy cuộn tròn, không cần nghĩ Hiểu Lâm cũng biết đó là gì. Bước vào trong nhà, hắn mở mảnh giấy ra đọc, quả nhiên không nằm ngoài những gì hắn nghĩ. Từ phu nhân liền hỏi:
– Dạ Phong Thần lại triệu tập dân làng có việc gì?
Hiểu Lâm đanh giọng:
– Ông ấy lại muốn trừ khử làng Độc Sương. Mẹ ở nhà, con sẽ đến Dạ Phong Điện xem sao!
Vậy là Hiểu Lâm muốn đi cùng Tuệ Minh cũng không được. Nhưng không hiểu sao, chính Hiểu Lâm cũng có dự cảm không lành. Cuộc chiến làng Pháp Chú lần trước đáng ra đã giúp hắn có một quyền lựa chọn sẽ tham gia vào những cuộc chiến sắp tới hay không, nhưng trong thư tuyệt nhiên buộc hắn phải đến Dạ Phong Điện. Xem ra Dạ Phong Thần thật sự là có vấn đề.
Tuệ Minh đưa tay vào trong áo, nắm lấy viên ngọc Tử Linh đang đeo tháo ra ngoài, không nói không rằng choàng nó lên cổ Hiểu Lâm. Hiểu Lâm toan cản lại, Tuệ Minh liền nói:
– Ngươi đến chỗ nguy hiểm, tuyệt đối không được cởi ra! À, nhân tiện hỏi thăm mẹ Dương Vệ giúp ta!
Hiểu Lâm đành “ngoan ngoãn” vâng lời. Họ chia thành hai hướng bước đi, Từ phu nhân phía sau nói với theo:
– Tuệ Minh, Hiểu Lâm, nhớ cẩn thận!
Sống ở vùng đất này biết bao năm nay, nhưng mỗi lúc có một đứa trẻ bước ra khỏi nhà, Từ phu nhân trong lòng lại như có lửa đốt. Bởi việc sinh tồn ở nơi này chưa bao giờ là dễ dàng, chỉ khi những đứa con trở về nhà, kẻ làm cha mẹ mới có thể cởi bỏ lo lắng trong lòng mà thở phào nhẹ nhõm.
Tuệ Minh đi được vài dặm bắt đầu nghĩ đến việc của Huệ Sương, cô ấy sẽ không nhờ cậy cậu nếu chỉ có vấn đề nho nhỏ. Nghĩ đến đó, Tuệ Minh lại bâng quơ có một dự cảm không lành. Dọc đường đi, hàng trăm hàng ngàn sát thủ khoác áo choàng đen bay qua vun vút trên đầu, Tuệ Minh cố giữ sự bình tĩnh, bước đi thật đều để những kẻ bên trên không lấy làm nghi ngờ.
Hiểu Lâm thoắt cái đã bay đến Dạ Phong Điện, cùng toàn bộ sát thủ trong đội quân của làng tập hợp trên tán cây đại thụ. Dù tất cả đều mang mặt nạ, song bầu không khí căm phẫn xen lẫn uất ức dường như bao trùm trên tất cả. Không mấy người vui vẻ với lệnh triệu tập lần này của Dạ Phong Thần. Nhìn về phía đối diện, Hiểu Lâm trông thấy một dáng hình quen thuộc: Mạc Tịnh Quân, hắn đứng hiên ngang ở một phía, trơ trơ như một cỗ máy đợi chờ nhận lệnh, không có một biểu cảm gì.
Dương Vệ vừa hay đáp xuống vị trí cạnh bên Hiểu Lâm, vỗ vai hắn một cái, hí hửng:
– Hiểu Lâm ca ca, đã lâu không gặp! – đoạn cậu đổi sang giọng khinh bỉ – Cái tên Lữ Nhạt ấy thế mà vẫn không biết xấu hổ, vẫn chễm chệ đứng cạnh vị trí chủ trì của Dạ Phong Thần, mặt dày đến mức kiếm đâm không thủng!
Hiểu Lâm chợt nhớ lời dặn, bèn hỏi:
– Mẹ đệ thế nào rồi?
Dương Vệ mắt sáng rực:
– Mẹ đệ khỏe nhiều rồi, tất cả là nhờ huynh!
Hiểu Lâm định đáp gì đó thì đột nhiên một trận giông gió từ đâu vù vù kéo đến. Không ai bảo ai, bọn họ đều kéo áo choàng lên, trở về thế thủ. Từ trong gió tuyết, Dạ Phong Thần hiện ra với giọng cười ha hả:
– Phản xạ rất nhanh, rất tốt! Lâu như thế không đánh nhau, ta còn lo chư vị quên mất kỹ năng chiến đấu!
Một tên không kìm được nóng nảy, hỏi lớn:
– Dạ Phong Thần, chuyện này là sao? Không phải chúng ta được quyền lựa chọn hay sao? Tại sao trong thư đều là bắt buộc?
Dạ Phong Thần lại rất điềm nhiên đáp:
– Đánh dẹp các làng khác xưa nay vốn là đặc trưng của làng ta, đâu phải muốn bỏ là bỏ! Ta rất biết ơn những anh hùng của làng đã ngày đêm tận tụy, cống hiến không mệt mỏi cho làng. Nhưng ta cũng rất lấy làm tiếc khi cũng có những kẻ ăn cháo đá bát, muốn phá bỏ luật lệ của làng…
Người thanh niên kia thực sự không nghe nổi mấy lời này, quát:
– Như thế chính là nuốt lời! Hay cho một Thống lĩnh giỏi nhất là đổi trắng thay đen! Bọn ta không kể sinh mạng chiến đấu vì làng, đến lúc muốn tìm chút bình yên cho bản thân, lại bị nói như một kẻ ăn cháo đá bát!
Lời vừa dứt, thanh niên kia đột nhiên im bặt. Chỉ thấy hắn gục xuống, từ trên tán cây rơi bịch xuống đất, trên bụng hiện ra một vết cắt sâu hoắm, máu đỏ bắt đầu tràn ra lênh láng. Nhìn về phía Dạ Phong Thần, chỉ thấy ông ta vừa thu tay lại sau khi ném ra một đòn chí tử. Không ai ở đó có thể kịp nhìn thấy chiêu thức vừa rồi là gì. Dạ Phong Thần giết một cảnh trăm, khiến những kẻ khác phải sợ xanh mặt.
Dương Vệ thì thầm:
– Hiểu Lâm, huynh có nhìn thấy chiêu thức vừa rồi không?
Hiểu Lâm không quay đầu, đáp:
– Là Phong đao.
Đó là tuyệt kỹ của Dạ Phong Thần. Ông ta thậm chí dùng chiêu mà không cần niệm, tốc độ nhanh như gió, im lặng như màn đêm, nên mới được gọi là Dạ Phong Thần. Dạ Phong Thần vẫn đứng yên trên vị trí chủ trì, mỉa mai:
– Đó là cái kết cho những kẻ láo xược. Ta nể tình ngươi bao năm cống hiến, nên mới giữ cho ngươi một mạng, đừng tỏ ra không biết tôn ti trật tự!
Nhưng Hiểu Lâm cảm thấy không đúng, Dạ Phong Thần xưa nay tuy tuyệt kỹ cao cường, nhưng vẫn là một anh hùng lỗi lạc, không gian tà phách lối như kẻ đang đứng trước mặt bọn hắn lúc này. Nhiều người cũng muốn lên tiếng bên vực cho thanh niên xấu số kia, nhưng vẫn biết bản thân không phải đối thủ của ông ta, chỉ đành im bặt.
Dạ Phong Thần trở lại vẻ mặt tươi cười:
– Ta chỉ là muốn thử lòng chư vị, chứ ta vốn không quên những gì bản thân đã hứa hẹn! Trong vài hôm nữa, nếu chư vị muốn ứng chiến cho lần này, hãy trở lại đây, ta sẽ luôn đợi!
Dạ Phong Thần chắp tay trước mặt, cúi người làm một lễ. Vừa xong, ông xoay người biến mất khỏi Dạ Phong Điện. Biệt đội sát thủ cũng tản ra, không ai mảy may ngó ngàn đến kẻ xấu số đang nằm trên nền tuyết lạnh. Lữ Nhạt trước khi đi còn ném lại một nụ cười đắc ý khiến người ta khó chịu. Đợi biệt đội sát thủ đi hết, Dương Vệ liền nhảy xuống bên dưới, phủi tuyết trên người thanh niên kia, len lén nhét vào miệng hắn ta một viên thuốc.
Hiểu Lâm nhìn thấy liền hỏi:
– Đệ cho hắn ta uống thứ gì?
Dương Vệ đáp:
– Là thuốc cầm máu Hiểu Thức ca ca cho đệ! Hắn ta lát nữa sẽ lành thương, không cần lo lắng.
Nhắc đến “Hiểu Thức”, Hiểu Lâm bỗng dưng cảm nhận một luồng tín hiệu từ chiếc mặt nạ kia.
– Không ổn!
Nói rồi Hiểu Lâm niệm chú, dùng thuật Dẫn đường đến chỗ Tuệ Minh. Dương Vệ tò mò cũng cố níu tay Hiểu Lâm mà đi theo cho bằng được.
Giữa một vùng tuyết trắng xóa, Tuệ Minh thất thần ngồi gục xuống dưới chân. Cảnh tượng trước mắt khiến Tuệ Minh tuyệt vọng cùng cực. Trên tán cây mà cậu làm nhà cho A Khôi, có chiếc thòng lọng chết chóc treo lên tự bao giờ. Dưới đó là một thân hình nữ nhân tròng cổ mình vào đó, thân thể bị tuyết phủ trắng xóa cứng đờ, đung đưa trong cơn gió lạnh.
Huệ Sương treo cổ tự vẫn.
Tuệ Minh thân tâm chấn động, vì thế đã phát ra tín hiệu khiến Hiểu Lâm đến đây. Dương Vệ nhíu mày, lắc đầu, tặc lưỡi. Hiểu Lâm cắt dây đưa Huệ Sương xuống, gương mặt cô đã trắng bệch, rõ là không còn chút cơ hội cứu chữa nào. Trong tay Huệ Sương nắm chặt một mảnh giấy ghi mấy chữ: “Lý đại phu, xin người giúp ta chăm sóc A Khôi. Ân nghĩa này kiếp sau xin đền đáp!”. Tuệ Minh tức tốc chui vào trong hốc cây, lục tìm A Khôi. Cậu bé đang nằm ngủ say không hay biết, Tuệ Minh lay người cậu bé nhưng vẫn không tỉnh, như thể đã uống phải loại mê dược nào đó.
Tuệ Minh không kìm được đau lòng, khóc nghẹn:
– Tại sao lại thế này…
Dương Vệ đứng cạnh hỏi:
– Hai huynh có quen biết với vị cô nương này?
Tuệ Minh đáp:
– Ta từng giúp cô ấy và con trai. Bọn họ đang sống rất vui vẻ, không lý nào đột nhiên lại tự vẫn! Huệ Sương yêu thương A Khôi như thế, không lý nào lại bỏ lại A Khôi một mình trên đời…
Dương Vệ tiến đến cạnh Huệ Sương, đặt tay lên trán cô, lẩm nhẩm:
– Huệ Sương cô nương, xin thất lễ!
Dương Vệ thi triển thuật Ký Ức, xâm nhập vào tâm trí của Huệ Sương đã nằm im không còn hơi thở. Từng cảnh tượng được tua lại trước mắt bọn họ.