Hiểu Lâm đứng trước mặt Tuệ Minh, tự tay cởi bỏ từng lớp y phục. Tuệ Minh ngại ngùng quay đi chỗ khác, Hiểu Lâm lại chỉnh đầu cậu quay về chỗ cũ. Thoắt cái trên người Hiểu Lâm chỉ còn một chiếc quần lụa mỏng, “ác điểu” bên trong cũng đã nhô ra thấy rõ từ bên ngoài. Hiểu Lâm đưa tay cởi nốt, Tuệ Minh liền ngăn lại:
– Hiểu Lâm, huynh say rồi! Chúng ta đi ngủ!
Sau một lúc làm nũng, Hiểu Lâm cũng chịu bế Tuệ Minh lên giường đi ngủ. Tuệ Minh cũng cởi y phục nằm trên người Hiểu Lâm, da thịt chạm nhau khiến trong tim dâng lên một cảm xúc nồng ấm. Những tưởng đã thoát một “kiếp nạn”, ai ngờ lúc trời gần sáng, Hiểu Lâm lại… tỉnh rượu!
Tuệ Minh đang ngủ say, lờ mờ cảm thấy ai đó đang tích cực xoa bóp phía sau cậu, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một mạnh hơn. Tuệ Minh dụi mắt nhìn lên, thấy Hiểu Lâm mắt vẫn nhắm tịt, nhưng đôi tay vẫn làm việc không ngừng. Tuệ Minh biết hắn ta giả vờ, liền đưa tay xuống dưới hạ thân hắn “trêu ghẹo” một phen.
Hiểu Lâm lập tức “có phản ứng”. Hắn luồng tay vào trong mảnh quần còn lại của Tuệ Minh, kéo nó trôi tuột khỏi người cậu. Tuệ Minh ngại ngùng:
– Hiểu Lâm, huynh làm gì thế hả?
Hiểu Lâm cười ma mị, đáp:
– Có hay không có, vốn không khác nhau!
Mặc dù ngại đỏ cả mặt, nhưng hạ thân Tuệ Minh cũng đang căng cứng. So với Hiểu Lâm, của cậu dĩ nhiên không bằng. Hiểu Lâm đưa tay vào giữa hai quả đào căng mọng của Tuệ Minh, vân vê huyệt đạo bên dưới. Tuệ Minh có chút không quen, lập tức co người, ép chặt tay Hiểu Lâm ở giữa. Hiểu Lâm lấy tay ra, Tuệ Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng một khắc sau liền cảm thấy hai tay hắn đang tách hai chân cậu ra. Tuệ Minh trông tư thế úp sấp trên người Hiểu Lâm, nhưng cũng là quỳ gối trên giường.
Hiểu Lâm trong chớp mắt đã dùng chân kéo người hắn xuống dưới, đầu hắn ngay dưới hạ thân Tuệ Minh. Tuệ Minh hốt hoảng:
– Hiểu Lâm, huynh… đừng… Hiểu… Hiểu Lâm…
Tuệ Minh còn chưa kịp nói, Hiểu Lâm đã ngậm lấy cự vật bên dưới, mút như trẻ con ăn kẹo, cẩn thận không để răng hắn chạm vào. Tuệ Minh ngại đến đỏ mặt, nhưng cũng không thể phủ nhận loại cảm giác sung sướng này cũng là lần đầu tiên bản thân được trải nghiệm.
Được một lúc, Hiểu Lâm nhả hạ thân Tuệ Minh ra, nhưng lại xuống sâu hơn một chút nữa. Hắn trực tiếp đưa miệng đến huyệt đạo bên dưới, ra sức dùng lưỡi công phá. Hiểu Lâm càng đẩy lưỡi vào sâu hơn, Tuệ Minh liền mím môi để không phát ra âm thanh man dại. Tuệ Minh chống cự yếu ớt, tay chân chống trên giường cũng không trụ được mà run rẩy liên hồi. Tuệ Minh không trụ được, đổ gục trên giường, Hiểu Lâm lại đẩy người trở về chỗ cũ, cho Tuệ Minh nằm nghỉ bên trên.
Tuệ Minh “thoải mái” đến kiệt sức, hít thở từng hơi dài. Hiểu Lâm vuốt ve tấm lưng đã đổ đầy mồ hôi của cậu, thăm dò:
– Ta là lần đầu làm như thế, ngươi có thích không?
Tuệ Minh trong lòng cảm động, không ngờ Hiểu Lâm có thể vì hắn mà cả những chuyện như thế cũng không chút ngại ngần. Tuệ Minh liền đáp:
– Huynh làm rất tốt, ta rất thích! Nhưng mà…
– Nhưng mà thế nào? – Hiểu Lâm gấp gáp, sợ bản thân không làm Tuệ Minh hài lòng.
– Huynh làm sao mà biết những chuyện này? – Tuệ Minh hỏi lại.
Hiểu Lâm cười cười:
– Quyển sách Nhị công tử tặng ta!
Sách… sách… Tuệ Minh liền nhớ ra. Thật không ngờ tên tiểu tử đó dám tặng Hiểu Lâm quyển sách ấy. Tuệ Minh hỏi thêm:
– Thế là huynh đã đọc nó?
Hiểu Lâm gật đầu thú nhận. Tuệ Minh lại hỏi:
– Khi nào?
– Đêm hôm trước ở bìa rừng…
Tuệ Minh lờ mờ nhớ ra. Hiểu Lâm lại nói:
– Còn có đoạn sau nữa…
Dứt lời liền bắt đầu hôn Tuệ Minh. Hiểu Lâm cầm tay Tuệ Minh, đặt vào hạ thân của hắn, ra hiệu cho Tuệ Minh di chuyển tay lên xuống. Một lúc sau, bên dưới Hiểu Lâm đã căng cứng cực độ. Hiểu Lâm nhấc mông Tuệ Minh lên cao một chút, rồi lại đẩy nó xuống một chút, vừa vặn chèn hạ thân hắn vào bên trong huyệt đạo. Tuệ Minh cắn răng chịu đựng, lòng thầm nguyền rủa Kỳ Bách vì quyển sách của cậu ta.
Tuệ Minh ngồi lên hạ thân Hiểu Lâm, huyệt đạo từng chút, từng chút nuốt trọn cự vật to tướng bên dưới. Tuệ Minh có chút chưa quen, liên tục co thắt huyệt đạo siết lấy tiểu Hiểu Lâm. Nhưng mỗi lần như vậy, Tuệ Minh lại trông thấy Hiểu Lâm mím môi, rồi lại phát ra một âm thanh lạ lẫm. Tuệ Minh nhìn Hiểu Lâm nhắm nghiền mặt tận hưởng, không kìm được hỏi:
– Cảm giác thế nào?
– Rất… rất tốt!
Hiểu Lâm trả lời bằng giọng đứt quãng, Tuệ Minh thấy hắn sung sướng như thế, liền giả vờ:
– Nhưng ta rất đau đó! Cảm giác rất khó chịu…
Câu nói vừa dứt, Tuệ Minh cảm nhận được cự vật bên dưới không còn hung hãn như ban đầu nữa, lại còn dần mềm ra. Hiểu Lâm hốt hoảng:
– Tại sao trong sách lại viết là rất thoải mái? Ta không biết ngươi khó chịu, ta sẽ dừng lại…
Tuệ Minh vui vẻ trong lòng, chỉ một câu này của Hiểu Lâm, dù cậu có phải chịu cảm giác thống khổ để Hiểu Lâm được thoải mái, Tuệ Minh cũng không có nửa lời oán trách. Tuệ Minh đặt lên môi Hiểu Lâm một nụ hôn, người cậu bắt đầu nhấp nhô theo từng nhịp, cự vật bên trong dần dần to trở lại.
Hiểu Lâm chính là vừa sung sướng, vừa cảm thấy tội lỗi. Đôi môi vừa tách ra, Hiểu Lâm lại nói:
– Dừng lại… Không phải ngươi đau hay sao?
Tuệ Minh hiện tại đã dần thích nghi với vật lạ bên trong người mình, cảm giác được “lắp đầy” thực sự là vô cùng thú vị. Tuệ Minh đẩy hông càng lúc càng nhanh, đáp:
– Không đau nữa, cảm giác rất thích!
Nhìn Hiểu Lâm bên dưới sung sướng thở hồng hộc, Tuệ Minh phía trên càng lúc càng hăng. Đột nhiên Hiểu Lâm kéo Tuệ Minh xuống sát người, xoay người một cái liền đổi thành Tuệ Minh ở bên trên, nhưng là chân Tuệ Minh gác trên cổ hắn. Tuệ Minh đột nhiên cảm thấy bản thân bị áp đảo, còn chưa kịp làm gì thì Hiểu Lâm đã bắt đầu “ra vào”.
Tuệ Minh không kìm được phát ra những âm thanh bản năng. Hiểu Lâm nghe thấy lại càng bị kích thích, điên cuồng chống đẩy, mồ hôi chảy theo những rãnh cơ bắp rơi xuống thành giọt. Tuệ Minh mỏi chân, liền đưa chân xuống kẹp ngang lưng Hiểu Lâm, ai ngờ Hiểu Lâm tưởng là “đổi thế”, liền bế Tuệ Minh đứng dậy. Tuệ Minh chỉ có thể vòng tay qua cổ Hiểu Lâm ôm chặt hắn. Hiểu Lâm từ nảy đến giờ không dừng nhịp nào, hai tay còn tranh thủ xoa bóp phía sau Tuệ Minh.
Tuệ Minh thở dốc, cầu xin:
– Hiểu Lâm, huynh… nhẹ… nhẹ một chút!
Hiểu Lâm nghe như không nghe, lại đáp:
– Nhẹ một chút… Ngươi lại chê ta “yếu”!
Tuệ Minh biết bản thân sai rồi, đúng là “cái miệng kiện cái thân”. Đột nhiên Hiểu Lâm để Tuệ Minh dựa lưng vào tường, hắn nhón chân đẩy hạ thân vào sâu nhất có thể. Từng âm thanh rên rỉ đầy dục vọng tuôn trào không gì ngăn lại được, lớn đến mức người bên ngoài cũng có thể nghe được. Tuệ Minh buộc lòng phải hôn hắn, để chặn thứ âm thanh không dám để người khác nghe ở lại trong cổ họng.
Tuệ Minh thấy Hiểu Lâm càng thở càng gấp, như thể hít bao nhiêu không khí cũng không đủ. Hiểu Lâm ấn mạnh hạ thân vào sâu bên trong Tuệ Minh, bạch trọc cứ như thế mà xuất ra từng hồi. Tuệ Minh cảm nhận rõ ràng từng chuyển động nhỏ nhất, cả thứ chất lỏng nóng bỏng Hiểu Lâm đang rót vào bên trong cậu. Tuệ Minh cũng không cầm cự được nữa, trực tiếp trên người Hiểu Lâm mà xuất ra.
Hiểu Lâm lúc này mới như bình tĩnh lại đôi chút, dịu dàng:
– Tuệ Minh, ta… xin lỗi!
Tuệ Minh cười hỏi:
– Xin lỗi gì chứ?
– Ta lúc nảy có chút… không kiềm chế được!
– Không cần xin lỗi, ta rất thích nhìn huynh như vậy, vô cùng cuốn hút!
Hiểu Lâm liền hôn Tuệ Minh thêm một lần, cẩn thận lau dọn, lại ôm Tuệ Minh ngủ một giấc thật yên bình.