Nắm trong tay đội quân “bù nhìn”, Dạ Phong Thần liên tục oanh tạc hết làng này đến làng khác. Điều đáng nói chính là đội quân không chỉ răm rắp tuân theo mệnh lệnh, mà sức chiến đấu cũng mạnh mẽ hơn gấp bội phần. Hiểu Lâm và Dương Vệ may mắn thoát khỏi sự điều khiển, nên tuyệt nhiên không nhúng tay vào bất kỳ trận chiến nào. Nhiều người cho rằng bọn hắn đã chết mất xác từ đời nào vì “cơn gió độc” trên Dạ Phong Điện, còn Dạ Phong Thần cũng đã bắt đầu chú ý đến những kẻ vắng mặt.
Một sáng nọ, khi Hiểu Lâm cùng Tuệ Minh còn đang say giấc, Hiểu Thức cùng Từ phu nhân đã dạo một vòng quanh chợ. Đại Bá vẫn ngồi nơi gánh hàng quen thuộc, vẻ mặt gấp gáp hướng về phía Từ phu nhân ngoắc tay:
– Từ phu nhân! Từ phu nhân…
Từ phu nhân trông thấy vẻ mặt ấy của hắn, liền tiến đến hỏi dò:
– Đại Bá, ngươi có chuyện gì sao?
Đại Bá băn khoăn:
– Từ phu nhân, ta nghe nói Hiểu Lâm gặp chuyện. Thế nào lại như vậy?
Từ phu nhân hiếu kỳ:
– Là ai nói với ngươi như thế?
– Người không biết gì sao? Tất cả mọi người đang truyền tai nhau Hiểu Lâm đã gặp chuyện chẳng lành rồi. Những trận chiến gần đây đều không có hắn tham gia. Nếu không phải có chuyện gì, thì tại sao…
Từ phu nhân cắt ngang:
– Hiểu Lâm vẫn ổn, ngươi đừng lo!
Lời vừa dứt, chợt nghe tiếng gió rít vèo vèo từ trên cao vọng xuống. Biệt đội sát thủ như những cánh chim đang xé gió bay về tổ. Hiểu Thức nhìn lên khoảng không trên đầu, chợt bắt gặp một dáng hình quen thuộc, trái tim trong giây phút ấy nhói lên một nhịp.
Là Tịnh Quân. Từ ngày trở về, hắn chưa bao giờ đến gặp Hiểu Thức một lần, thậm chí không còn nhớ ra cậu là ai. Giờ đây, Tịnh Quân lại biến thành một cỗ máy chém giết trong tay người khác, là cánh tay đắc lực của Dạ Phong Thần. Chỉ cần lệnh triệu tập được phát lên, hắn sẽ lập tức có mặt, không một lời mặc cả.
Hiểu Thức đau lòng nhìn dáng hình ấy vụt qua trên đầu, lòng ngậm ngùi chua xót khi bản thân chẳng thể thay đổi thực tại. Đại Bá lại lên tiếng:
– Lại thêm một làng xấu số lọt vào tầm ngắm. Mà Từ phu nhân, chắc người không biết đâu, ta nghe nói dưới Dạ Phong Thần còn có một kẻ khác, là kẻ nắm quyền điều khiển toàn bộ sát thủ của làng.
– Là ai? – Từ phu nhân hỏi lại.
Đại Bá nhún vai:
– Ta không biết, chỉ biết là một nữ nhân!
Từ phu nhân cùng Hiểu Thức trở về, trong lòng vẫn không thôi nghĩ về chuyện mà Đại Bá tiết lộ cho họ. Nữ nhân trong làng, dù có tài ba như Từ phu nhân đi nữa, trước nay vẫn không được xem trọng. Cô gái kia là ai mà lại được Dạ Phong Thần trọng dụng như vậy?
Hiểu Thức về đến cửa đã gặp Tuệ Minh từ trong bước ra. Nhìn bộ dạng thất thểu của cậu, Tuệ Minh liền kéo cậu ngồi xuống bàn gỗ, dò hỏi:
– Đệ có chuyện gì sao?
Hiểu Thức không giấu giếm:
– Đệ vừa gặp Tịnh Quân ca ca!
Tuệ Minh mắt sáng rực:
– Sao? Hắn nhớ lại rồi à?
Hiểu Thức chỉ im lặng lắc đầu, Tuệ Minh liền hiểu ra. Chợt cậu bé nắm lấy tay Tuệ Minh, nài nỉ:
– Tuệ Minh ca ca, huynh giúp đệ một chuyện có được không?
– Chuyện gì, đệ nói ta nghe!
– Giúp Tịnh Quân ca ca thoát khỏi sự khống chế của Dạ Phong Thần. Huynh ấy không cần nhớ ra đệ cũng được, nhưng vẫn không nên là một cỗ máy chém giết cả đời nghe người khác sai khiến…
Tuệ Minh bày ra vẻ mặt khổ sở:
– Thực lòng ta rất muốn giúp đệ, nhưng ta thậm chí còn không biết thứ độc dược hắn uống phải được chế ra bằng cách nào, làm sao…
Hiểu Thức nghe đến đây, không kìm được liền gục mặt xuống bàn, trông thảm thương hết mức. Hiểu Lâm bên trong bước ra, bâng quơ hỏi:
– Những phương thuốc kỳ bí nhất vốn đều từ làng Thảo Phu mà ra, ngươi thực sự chưa biết bao giờ sao?
Tuệ Minh ngẫm nghĩ một lúc, liền đáp:
– Ngày sư mẫu ta còn sống, có một lần ta bị người đánh đòn vì lén vào mật thất xem trộm sách…
Hiểu Lâm lại hỏi:
– Là sách “đó đó” à?
Tuệ Minh đánh hắn một cái, trả lời:
– Ngươi điên à, là một quyển cấm thư mang tên Quỷ Dược. Trong đó có tất cả những phương thuốc lạ lẫm, mạnh mẽ và nguy hiểm nhất trên đời.
– Thế quyển cấm thư đó bây giờ ở đâu?
Tuệ Minh nhún vai:
– Đã thất lạc từ lúc làng ta bị diệt. Nhưng cũng không chắc, có thể sư mẫu ta đã giao nó cho người khác!
Hiểu Lâm nói nhẹ như không:
– Giờ chỉ cần tìm ra nó là được.
Tuệ Minh lạnh nhạt:
– Ngươi tự đi mà tìm!
Câu nói vừa dứt, Tuệ Minh cảm thấy một bên tay nặng trịch, Hiểu Thức bật dậy như một cái máy, tiếp tục nài nỉ:
– Tuệ Minh ca ca, hay là huynh giúp đệ tìm ra quyển sách đó được không? Tuệ Minh ca ca…
Tuệ Minh thở dài một hơi:
– Thôi được rồi, nhưng đệ đừng trông đợi quá nhiều. Từ sau lần xem trộm sách đó, ta đã không thấy lại quyển sách ấy lần nào, cho đến tận hôm nay. Nhưng thôi, ta sẽ cố gắng…
Tìm được cuốn Quỷ Dược chẳng khác gì mò kim đáy bể. Tuệ Minh chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Chợt một ý nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cậu. Tuệ Minh bàn bạc với Hiểu Lâm, không chần chừ ngày mai lập tức thực hiện.
***
Mặt trời vừa lên, Hiểu Lâm đã ra khỏi nhà, chợt trông thấy Dương Vệ đã đứng sẵn bên ngoài. Chuyện hôm trước tuy đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng nhìn thấy Dương Vệ, Hiểu Lâm lại không kìm được mà nhớ lại. Dương Vệ trông thấy hắn liền mở lời:
– Hiểu Lâm ca ca, Tuệ Minh ca ca có ở nhà không?
Hiểu Lâm lạnh nhạt:
– Tìm hắn có việc gì? Lại cởi đồ cho hắn xem?
Tuệ Minh bên trong đi ra, vỗ vai Hiểu Lâm:
– Ngươi thù dai như thế à? Dương Vệ, để tìm ta có việc gì?
Dương Vệ thành thật:
– Mẹ đệ muốn mời huynh đến nhà, có chuyện quan trọng muốn kể cho huynh nghe!
Tuệ Minh cởi ngọc Tử Linh đeo lên cổ Hiểu Lâm, dặn dò:
– Ta đến nhà Dương Vệ một lát, ngươi phải cẩn thận, đi sớm về sớm!
Hiểu Lâm không nói thêm điều gì, nhanh chóng rời đi. Tuệ Minh cũng theo Dương Vệ vào biệt giới. Mẹ Dương Vệ đã đợi sẵn trong nhà, tâm trạng dường như có chút bồn chồn lo lắng.
Tuệ Minh chào hỏi cho đúng lễ nghi, sau đó liền vào thẳng chuyện:
– Dương phu nhân, ta nghe Dương Vệ nói rằng người có chuyện quan trọng cần phải kể ta nghe sao?
Mẹ Dương Vệ kéo cậu ngồi xuống bàn, thong thả rót một tách trà, sau đó liền hướng Dương Vệ mà rằng:
– Dương Vệ, mẹ cần nói chuyện riêng với Lý đại phu một chút!
Dương Vệ hiểu ý liền ra ngoài. Tuệ Minh thấy lạ, không kìm được lại hỏi:
– Dương phu nhân, chuyện này cả Dương Vệ cũng không được biết sao?
Dương phu nhân lặng lẽ đáp:
– Phải! Hôm nay ta mời cậu đến đây, trước tiên muốn cảm tạ cậu đã cứu mạng mẹ con ta, hơn nữa ta nghĩ chuyện này cậu nên biết…
Tuệ Minh không vòng vo:
– Không cần cảm ơn ta, ta chỉ làm những việc nên làm. Còn chuyện khác là chuyện gì, ta thật nóng lòng muốn biết!
Sau một tiếng thở dài, Dương phu nhân bắt đầu kể lại câu chuyện không mấy vui vẻ:
– Là chuyện của cha Dương Vệ.
Chuyện này Tuệ Minh có nghe Dương Vệ kể một lần, cha cậu đã bị đuổi khỏi làng từ lâu. Thấy Dương phu nhân đã nói thế, Tuệ Minh liền hỏi thăm một câu:
– Thế ông ấy hiện tại ở đâu?
Dương phu nhân nghẹn ngào, giọng run run:
– Ông ấy… từ lâu đã không còn!
Tuệ Minh bất ngờ tròn xoe mắt:
– Tại… tại sao?
Dương phu nhân bộc bạch:
– Ta không dám nói với Dương Vệ sự thật. Phu quân của ta thực ra không phải bị Dạ Phong Thần đuổi đi, mà là…
Tuệ Minh bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ lại, dường như suy nghĩ ra điều gì đó:
– Vậy là Dạ Phong Thần đã ra tay với Dương tướng quân sao? Không lẽ… Dương tướng quân đã phát hiện bí mật gì của ông ấy?
Dương phu nhân gật đầu, cùng lúc đó đặt tay lên bàn niệm chú:
– Ấn Sát kỳ thuật: Tinh cầu!
Một quả cầu sáng xuất hiện ngay trước mắt, Dương phu nhân tỏ ý muốn Tuệ Minh nhìn vào. Từng cảnh tượng được chiếu lại trong quả cầu đều là ký ức của Dương tướng quân.
Ngày xưa, ông là một vị tướng quân dưới trướng Dạ Phong Thần, lập không ít chiến công hiển hách. Nhưng trong một lần tình cờ, ông đã chạm tay vào người Dạ Phong Thần và biết được một sự thật kinh hoàng. Khả năng nhìn thấy bản chất của người khác là năng lực ít ai có được, nhưng có lúc nó lại trở thành thứ giết chết chủ nhân của mình.
Trong tinh cầu hiện lên một làn khói đen, không rõ nhân dáng hình hài khiến cho Tuệ Minh sởn da ốc. Tuệ Minh bất giác giật mình, thốt lên:
– Như vậy, Dạ Phong Thần không phải là Dạ Phong Thần?
Dương phu nhân ngồi một bên, lòng đau như ai xé nát. Vì phát hiện ra bí mật này, chồng bà đã bị kẻ giả mạo Dạ Phong Thần kia xuống tay giết chết. Ngày hôm ấy, ông được lệnh triệu tập đến Dạ Phong Điện, linh cảm có chuyện không lành, ông liền tạo ra một tinh cầu ở nhà cho vợ mình nhìn thấy những gì ông nhìn thấy.
Dạ Phong Thần nhìn thấy ông đến, lập tức ném ra một phong đao, khiến ông gục xuống tại chỗ mà chưa kịp nói thêm điều gì. Trong tinh cầu chỉ còn vọng lại tiếng thở gấp gáp của kẻ sắp lìa đời. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Tuệ Minh vô cùng kinh hãi, hai ngón tay chọt vào tinh cầu, mọi thứ chỉ còn một màu đen tối cùng tiếng la hét khản giọng.
Giọng nói của Dạ Phong Thần còn thì thầm bên cạnh:
– Đây là cái giá ngươi phải trả vì đã thấy những điều không nên thấy!
Sau khi Dương tướng quân bị giết, Dương phu nhân và Dương Vệ cũng bị truy sát. Bà tạo ra biệt giới khi bị đuổi kịp, nhưng Dạ Phong Thần đã lẻn vào được. Khi mà Dạ Phong Thần sắp giết được bà, bà đã nhờ vào biệt giới thao túng ông ta, đồng thời xóa đi ký ức về gia đình họ.
Nhưng từ đó đến nay, bà vẫn không dám ra khỏi biệt giới, những chuyện cũ vẫn là nỗi ám ảnh cả đời bà không bao giờ quên được.
Vậy là đã rõ, Dạ Phong Thần không phải là Dạ Phong Thần, mà là một cái xác bị người khác thao túng. Khi biết được điều này, Tuệ Minh liền có lời giải cho tất cả mọi chuyện, bao gồm cả cuộc tàn sát làng Thảo Phu, cuộc tiến đánh làng Pháp Chú, chuyện Chu Nhã Thần và những cuộc lạm sát vô tội vạ gần đây.
Tuệ Minh liền hỏi:
– Từ phu nhân, ta thật tiếc cho người. Nhưng tại sao người kể ta nghe chuyện này? Phải chăng người đang lo lắng Dương Vệ và Hiểu Lâm đang bị ông ta nhắm trúng?
Dương phu nhân gật đầu. Dạ Phong Thần tuy đã quên mất chuyện của bà, nhưng chuyện Dương Vệ vắng mặt khỏi những cuộc chiến gần đây chắc chắn ông ta đã biết. Tuệ Minh lại hỏi thêm:
– Nhưng tại sao, hiện tại chúng ta vẫn yên ổn?
Dương phu nhân liền đáp:
– Vẫn còn người có thể đe dọa ông ta! Có thể ông ta đang thực hiện một âm mưu nào khác!
Tuệ Minh liền nhớ ra: Cung Phục Ma của Tôn lão sư. Xem ra kẻ mạo danh kia đã diễn rất tròn vai. Trước khi dọn dẹp hết mọi thứ ngán đường, hắn tuyệt nhiên không hành động khinh suất.
Nhưng điều này chợt khiến cho Tuệ Minh lại nghĩ thêm chuyện khác. Cung Phục Ma chắc chắn là mục tiêu bị nhắm đến! Tuệ Minh đứng phắt dậy, rằng:
– Dương phu nhân, đa tạ người! Ta đã biết tiếp theo nên làm gì!