Hiểu Lâm khoác áo choàng đen tiến về Dạ Phong Điện, cố gắng diễn ra vẻ một kẻ bị hành hạ bởi cơn gió độc quái ác. Trên vị trí chủ trì, có kẻ đã chờ sẵn, kẻ đó lên tiếng:
– Từ Hiểu Lâm, cuối cùng ngươi cũng đến sao? Ta thật khâm phục khả năng chịu đựng của ngươi đó, nếu là kẻ khác chắc đã chết rục xương từ lâu.
Là một giọng nữ nhân, cánh tay phải thay Dạ Phong Thần điều khiển đội sát thủ chinh chiến muôn nơi. Hiểu Lâm quỳ xuống giữa điện, cất tiếng:
– Xin người cho ta thuốc giải.
Cô gái kia cười sảng khoái:
– Nghe lời cầu xin mới thật thích làm sao! Nếu ngươi ngoan ngoãn hơn một chút, có lẽ đã không chịu quá nhiều sự dày vò!
Cô ta ném cho Hiểu Lâm một lọ thuốc, Hiểu Lâm ngước mặt lên chụp lấy. Vừa hay lại trông thấy Tịnh Quân đứng hầu một bên, không có bất cứ biểu tình gì, đơ ra như tượng. Hiểu Lâm không thèm để ý thêm, lập tức rời đi. Chợt cô gái kia như phát giác được điều gì, lập tức ra lệnh cho Tịnh Quân chặn Hiểu Lâm lại.
Hiểu Lâm cất lọ thuốc vào trong người, đỡ đòn từ Tịnh Quân. Cô gái đứng sau liền hỏi:
– Viên ngọc đó, ngươi ở đâu mà có?
Hiểu Lâm có hơi bất ngờ, làm sao cô ta biết được Hiểu Lâm đang đeo ngọc Tử Linh trên người? Thấy cô gái có vẻ thần bí, Hiểu Lâm tìm cách thoát thân trước. Tịnh Quân toan đuổi theo, cô ta liền phất tay cho hắn dừng lại. Miệng cô ta lẩm nhẩm:
– Lý Tuệ Minh, đã lâu không gặp! Thật hay, chúng ta có thể đấu với nhau một trận. Không còn bà ta, xem ngươi có thể làm được gì!
***
Hiểu Lâm trở về nhà đã thấy Tuệ Minh đứng trông trước sân. Tuệ Minh thấy hắn bước vào liền hỏi:
– Có lấy được không?
Hiểu Lâm lấy lọ thuốc ném cho Tuệ Minh, Tuệ Minh nhanh tay đón lấy. Nhưng bên ngoài lọ thuốc có gì đó ươn ướt, Tuệ Minh trộm nghĩ đó là mồ hôi của Hiểu Lâm, liền hỏi:
– Ngươi đánh nhau sao?
Hiểu Lâm gật đầu:
– Tịnh Quân cản ta lại. Cô gái mà mẹ ta kể, cô ta biết về ngọc Tử Linh!
Tuệ Minh mắt tròn xoe, dường như phát giác điều gì đó:
– Lẽ nào…
Bỗng dưng Tuệ Minh ngưng lại, gục xuống ngay dưới chân. Lọ thuốc cầm trên tay cũng lăn lông lốc sang một chỗ khác. Hiểu Lâm vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi:
– Tuệ Minh, ngươi làm sao?
Tuệ Minh không trả lời, hô hấp của cậu bỗng nhiên trở nên dồn dập. Một khắc sau, Tuệ Minh quay phắt về phía Hiểu Lâm, mắt long sòng sọc. Tuệ Minh dùng một chưởng đẩy Hiểu Lâm ra xa, tuy không có bao nhiêu công lực, nhưng Hiểu Lâm vẫn cảm nhận được ác ý trong đó.
Hiểu Lâm hốt hoảng gọi:
– Tuệ Minh! Ngươi làm sao?
Tuệ Minh gầm gừ như một con hổ đói, liên tiếp nhắm Hiểu Lâm mà tung ra vô số chiêu thức. Từ phu nhân từ trong chạy ra thấy màn này càng hốt hoảng, Hiểu Lâm đang giữ Tuệ Minh lại, một bên ném ngọc Tử Linh cho bà, hô to:
– Mẹ, mau giúp con một tay!
Từ phu nhân lướt đến bên cạnh Tuệ Minh, chóng nháy mắt đeo ngọc Tử Linh vào cổ cậu. Hiểu Lâm ôm chặt Tuệ Minh từ phía sau, chờ ngọc Tử Linh phát huy tác dụng.
Tuệ Minh cắn vào tay Hiểu Lâm đến chảy cả máu, Hiểu Lâm chỉ đành chịu đựng, vết thương trên tay không đau bằng vết thương trong lòng. Ngọc Tử Linh đeo trên cổ bắt đầu phát sáng. Tuệ Minh gầm gừ la hét đủ kiểu, cuối cùng dường như đã kiệt sức, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Những người khác không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đợi Tuệ Minh tỉnh lại. Ở một nơi khác, có kẻ đang cười hả hê cũng đột nhiên tắt ngúm.
***
– Tuệ Minh! Tuệ Minh!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tuệ Minh mơ màng tỉnh dậy. Thấy Hiểu Lâm đang ngồi cạnh bên, còn Hiểu Thức lấp ló đằng sau, trên tay mang một bát cháo đến cho cậu. Tuệ Minh không nhớ gì, hỏi lại:
– Ta làm sao lại nằm ở đây?
Hiểu Thức phía sau thập thò:
– Huynh không nhớ gì sao? Lúc nảy huynh rất đáng sợ, còn cắn Hiểu Lâm ca ca đến chảy máu!
Tuệ Minh giật mình thảng thốt, vội chụp lấy cánh tay đang dùng vải bó lại của Hiểu Lâm mở ra xem một chút. Vết thương vẫn còn rướm máu, không thiếu một dấu răng nào.
Tuệ Minh nhìn Hiểu Lâm, lắc đầu tỏ vẻ không biết, ánh mắt vô cùng ăn năn hối lỗi. Hiểu Lâm chỉ dịu dàng:
– Không sao!
Hiểu Lâm vừa đút cháo cho cậu, vừa kể lại khung cảnh kinh hoàng ban nảy. Tuệ Minh sau khi nghe xong, liền nói bâng quơ:
– Cảm giác như ta bị người khác điều khiển? Nhưng bằng cách nào chứ?
Tuệ Minh lục soát lại ký ức, chỉ có duy nhất một thứ đáng nghi, cậu hỏi lại:
– Hiểu Lâm, lúc huynh nhận bình thuốc, có thấy gì bất thường hay không?
Hiểu Lâm luôn nhớ rõ mọi thứ, ngay cả những chi tiết vụn vặt:
– Bên ngoài bình thuốc giống như có bôi dầu, khá trơn và ẩm ướt.
– Chắc chắn là nó! – Tuệ Minh thốt lên.
Hóa ra thứ ẩm ướt đó không phải là mồ hôi, mà là một thứ độc dược khác do cô gái kia cố tình bày trí. Hiểu Lâm lúc nhận thuốc trên người đeo ngọc Tử Linh, chất độc không thể xâm nhập vào người hắn, nhưng điều đó là khiến cô ta phát giác được viên ngọc. Còn Tuệ Minh không biết, nên đã vô tư cầm lấy bình thuốc từ Hiểu Lâm, hậu quả là chất độc đã thấm qua lòng bàn tay vào người.
Hiểu Thức lo lắng:
– Tuệ Minh ca ca, huynh phải làm sao?
Tuệ Minh cười tươi:
– Ta đeo ngọc trên người, tạm thời vẫn sẽ ổn. Nhưng dù ta có bị điều khiển, ta cũng không đánh lại Hiểu Lâm. Còn chuyện thuốc giải, ta sẽ tìm cách.
Bên ngoài thì nói như thế, nhưng Tuệ Minh biết rõ chuyện này đã ngày một nghiêm trọng. Cô gái kia là kẻ có lai lịch thế nào, lại có thể chế ra thứ độc dược thấm qua da, lại còn có thể từ một khoảng cách xa như vậy điều khiển người trúng độc?
Đêm khuya trăng sáng, Tuệ Minh nằm trong lòng Hiểu Lâm thủ thỉ:
– Nếu có lúc ta bị điều khiển để chống lại huynh, làm hại Hiểu Thức và Từ phu nhân, huynh sẽ làm thế nào?
Hiểu Lâm đặt mũi lên tóc Tuệ Minh hít một hơi dài, đáp:
– Sẽ không có lúc đó.
Tuệ Minh sờ vết thương trên tay hắn, dặn dò:
– Nếu thực sự như vậy, huynh phải bảo vệ họ, ngay cả khi phải giết ta, huynh nhớ chưa?
Hiểu Lâm ôm chặt cậu, thì thầm:
– Đừng nói linh tinh.
Tuệ Minh cơ hồ cảm nhận được ngọc Tử Linh sẽ không bảo vệ được cậu quá lâu, sẽ đến lúc chất độc này biến cậu thành một cỗ máy cho kẻ khác sai khiến. Nhưng đâu đó, Tuệ Minh cũng mong ước điều này sẽ không xảy ra, nếu không thì… Nhưng thôi, gác lại chuyện chất độc sang một bên, Tuệ Minh bèn nói chuyện khác:
– Hiểu Lâm, ta còn có chuyện này chưa kịp kể cho huynh nghe!
Tuệ Minh nhỏ giọng, kể lại những cảnh tượng trong tinh cầu của Dương phu nhân. Nhưng khác với những gì Tuệ Minh mong chờ, Hiểu Lâm không có vẻ gì là bất ngờ lắm. Hắn ta điềm tĩnh như không:
– Có lẽ không ít người biết, nhưng vốn không thể vạch trần.
Tuyệt kỹ Phong Đao của Dạ Phong Thần có thể sử dụng thành thuật như vậy, thì kẻ mạo danh kia cũng không phải dạng thường. Dù có đứng ra vạch trần ông ta, liệu cả làng có mấy người địch nổi?
Tuệ Minh nổi giọng hào hứng:
– Không cần vạch trần, ta đến nhờ Tế Pháp chân nhân dùng Cung Phục Ma bắn ông ta là được!
Hiểu Lâm nhéo mũi Tuệ Minh một cái:
– Cung Phục Ma còn đó, ông ta không dám làm càn. Phải tìm thuốc giải cho ngươi trước!
***
Tuệ Minh suốt mấy ngày hôm sau đều rất chăm chỉ bào chế thuốc giải. Nhưng ngặt nỗi không biết làm thế nào để kiểm tra được thuốc giải có hiệu nghiệm hay không, khi mà suốt mấy ngày hôm nay Tuệ Minh không có lần nào “lên cơn” nữa.
– Có lẽ ngọc Tử Linh đã giúp cậu giải độc rồi!
Từ phu nhân ngồi cạnh bên lên tiếng, nhưng Tuệ Minh vẫn cảm thấy không an tâm chút nào. Chợt bên ngoài có tiếng nói quen thuộc, là binh sĩ làng Phục Ma ghé ngang “xin thuốc”.
Tuệ Minh hào phóng mang một túi thơm đầy thuốc đưa cho hắn, rằng:
– Ta cho ngươi nhiều một chút, không cần tốn công đi đi lại lại.
Tên kia nhận thuốc xong rối rít cảm ơn. Đoạn, hắn nói:
– Đại phu, ba ngày nữa là lễ cưới của Đại công tử nhà ta với Lã tiểu thư, Lão gia muốn mời mọi người đến dự tiệc!
Tuệ Minh cười tươi:
– Ái chà, nhanh như vậy sao? Thôi được, đa tạ ngươi, ta sẽ đến đó.
Tuệ Minh quay lưng vào nhà, chợt nhớ ra điều gì, lại gọi hắn ta lại:
– Ta nhờ ngươi nhắn với Kỳ Bách, tuyệt đối phải trông chừng cung Phục Ma cho cẩn thận, cậu ta sẽ tự hiểu.
– Vâng, ta biết rồi. – Tên binh sĩ đáp lời, nhanh chóng rời đi.
Vừa lúc đó, Hiểu Lâm từ đâu đã đi đến phía sau Tuệ Minh, cất giọng hỏi:
– Ngươi lại nhắn nhủ điều gì với Tôn Nhị công tử sao?
Tuệ Minh biết hắn nghĩ gì, không thèm đáp, trực tiếp với tay hái một chùm hắc tâm thảo trên đầu đưa cho hắn rồi bỏ vào trong nhà.
Tuệ Minh đi thẳng xuống bếp, báo tin cho Từ phu nhân:
– Từ phu nhân, Xuân Linh sắp cưới rồi! Ba ngày nữa, Tôn lão sư mời chúng ta đến dự tiệc.
Từ phu nhân vui mừng khó tả:
– Thật sao?
Tuệ Minh gật đầu lia lịa:
– Là thật! Chúng ta chuẩn bị từ hôm nay là vừa!
Nghĩ ngợi một chốc, Tuệ Minh lại nảy ra một ý:
– Từ phu nhân, hay là… chúng ta mang A Khôi đến Tôn gia.
– Ý cậu là… – Từ phu nhân hỏi lại.
– A Khôi sống ở đây thật quá nguy hiểm, lại còn quá tù túng. Ta muốn cùng người và Tế Pháp chân nhân bàn tính chuyện này một chút.
Từ phu nhân suy nghĩ một lúc, những lời Tuệ Minh nói ra cũng không khác với suy nghĩ của bà là mấy. A Khôi không có cha mẹ, chỉ sợ đến lúc A Khôi lớn một chút, sẽ khó lòng giải thích với cậu bé.
***
Kỳ Bách đang luyện võ dưới hầm chiến đấu cùng với Liễu Thịnh, nghe tin báo từ Tuệ Minh liền cười ha hả:
– Tuệ Minh huynh ấy thật khéo lo, cung Phục Ma là thần khí, đâu phải muốn là có thể lấy được!
Liễu Thịnh nghe đến hai chữ “Tuệ Minh”, trong mắt dường như có một tia lửa. Cậu ta lẩm nhẩm:
– Phục Ma kỳ thuật: Mộc sát!
Liễu Thịnh vung kiếm lướt qua, nhanh như một tia chớp. Kỳ Bách mãi cười nên đã lơ là bị trúng một đòn. Dù kịp né sang một bên, nhưng một ngón tay của cậu đã bị đường kiếm của Liễu Thịnh rạch trúng, vết cắt sâu khiến máu chảy ra ồ ạt. Liễu Thịnh hốt hoảng:
– Nhị công tử, ta xin lỗi, ta không cố ý…
Vừa nói, cậu bé vừa bỏ kiếm sang một bên, nhanh chóng chạy đến dùng khăn tay của mình thấm máu trên tay Kỳ Bách. Đoạn, Liễu Thịnh niệm chú, dùng Mộc lực trị thương cho Kỳ Bách, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi:
– Nhị công tử, ta thật đáng chết!
Kỳ Bách xua tay:
– Không sao. Chỉ là một vết thương nhỏ. Lỗi do ta lơ là, nếu là thực chiến có lẽ đã mất mạng từ lâu rồi!
Kỳ Bách lấy bên trong ra một túi thơm, trong đó có rất nhiều thuốc viên đủ màu, cậu lấy một viên màu đỏ cho vào miệng. Liễu Thịnh cạnh bên trông thấy liền nói:
– Ta có thể trị thương cho huynh, vốn không cần uống thêm thuốc.
Kỳ Bách trông thấy vết cắt sau khi uống thuốc đã lành hẳn, lại rằng:
– Thuốc của Tuệ Minh cho ta, rất tốt. Ngươi cần không, ta cho ngươi một ít? Ngươi thường xuyên luyện tập với ta như vậy, nên bồi bổ một chút!
Liễu Thịnh lắc đầu. Cái tên này cậu ta nghe nhiều đến mức khó chịu. Kỳ Bách cứ một chút là Tuệ Minh, hai chút là Tuệ Minh, như thể lấy Tuệ Minh làm chuẩn mực cho mọi thứ trên đời. Cũng như thể không có ai có thể tốt hơn Tuệ Minh, hay thậm chí có thể sánh ngang cậu ta được.
Kỳ Bách cùng Liễu Thịnh trở về nhà, Tôn gia đang trang trí từng ngóc ngách với đèn hoa rực rỡ. Thấy họ bước vào, đám gia nhân cung kính cúi đầu thật thấp, đến khi Liễu Thịnh đi qua khỏi một đoạn xa mới thôi. Từ ngày lập được công lớn, Liễu Thịnh trở thành phó soái, được tự do ra vào Tôn phủ như nhà của cậu, kẻ trên người dưới đều kính nể ba phần.
Trong những bữa cơm của Tôn gia, Liễu Thịnh cũng được dành riêng một chỗ ngồi. Tuổi trẻ tài cao, cậu bé dường như có được tất cả mọi thứ mà người đời ao ước. Nhưng đó là thứ người khác mong mỏi chờ trông, chứ không phải cậu.