Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 61: Lễ tân hôn

Đèn hoa rực rỡ, pháo nổ đùng đùng, không khí tưng bừng náo nhiệt chẳng khác gì ngày hội, dân làng Phục Ma đều kéo đến Tôn phủ không thiếu một ai, họ thành tâm cầu chúc cho đôi tân nương tân lang hạnh phúc bên nhau đến răng long đầu bạc. Thuyền cạn dừng ngay trước cổng, Từ phu nhân cùng Tuệ Minh, Hiểu Lâm, Hiểu Thức bước xuống trước sự chào đón của tất cả mọi người. Già trẻ lớn bé trong làng đều hướng họ mà ra một lễ.

Từ phu nhân trong ngày trọng đại của con gái đã chọn cho mình bộ y phục bản thân ưng ý nhất, tóc cài trâm ngọc Tuệ Minh tặng, trông bà không khác gì một phu nhân trong một gia đình có quyền có thế. Từ cách ăn mặc cũng có thể suy ra được bà là người phụ nữ chu toàn, giỏi giang những cũng không kém phần sắc xảo.

Xuân Linh không kìm được nhớ nhung, trên đầu đội khăn tân nương, thật nhanh chạy đến bên cạnh Từ phu nhân, nước mắt đã chực trào. Từ phu nhân như một người mẹ ôm Xuân Linh vào lòng, rơm rớm nước mắt:

– Hôm nay con đẹp lắm!

Cuối con đường dẫn vào chính điện, Tôn lão sư và Tôn phu nhân đang ngồi ở vị trí chủ trì. Sỹ Luân mặc hỷ phục đỏ rực đang đứng một bên hướng về Xuân Linh không rời mắt. Xuân Linh mặc hỷ phục có váy xòe rộng, tóc cài trâm vàng, dung nhan mỹ miều lại thêm bội phần hoa lệ. Nếu không có khăn trùm đầu có lẽ Sỹ Luân nhìn thấy sẽ không thể đứng vững nổi.

Từ phu nhân cầm tay Xuân Linh, từng bước dắt cô bước vào trong. Tuệ Minh cùng Hiểu Thức đi phía sau, vẻ mặt vui tươi hớn hở vô cùng. Hiểu Lâm đi sau cùng, không lộ ra biểu cảm gì, nhưng chắc hẳn hắn cũng đang chúc phúc cho ngày trọng đại của Xuân Linh.

Từ phu nhân tiến đến trước mặt Sỹ Luân, Tôn lão sư và Tôn phu nhân cũng đứng dậy tiếp đón. Bà ôn tồn:

– Ta tuy không phải là người sinh ra Xuân Linh, nhưng Xuân Linh đối với ta không khác gì Hiểu Lâm, Hiểu Thức hay Tuệ Minh, đều là người thân ruột thịt. Hôm nay ta giao Xuân Linh cho cậu, mong rằng cậu cả đời yêu thương Xuân Linh, như cách mà Xuân Linh sẽ luôn yêu thương cậu!

Sỹ Luân cúi đầu, đáp:

– Sỹ Luân xin vâng lời nhạc mẫu!

Từ phu nhân trao tay Xuân Linh cho Sỹ Luân, bản thân bà được mời vào ngồi ngang hàng với Tôn lão sư và Tôn phu nhân ở phía bên kia.

– Nhất bái thiên địa…

– Nhị bái cao đường…

– Phu thê giao bái!

Đôi ba câu cả con nít cũng thuộc lòng, nhưng đối với những người trong cuộc lại thiêng liêng khó tả. Tuệ Minh nhìn cặp đôi giữa điện không chớp mắt, trong lòng thầm ngưỡng mộ. Hiểu Lâm thấy thế liền ghé vào tai cậu nói nhỏ:

– Hay là chúng ta cũng làm giống vậy?

Tuệ Minh đỏ mặt ngượng ngùng, giả vờ đánh yêu Hiểu Lâm mấy cái. Tiệc tùng linh đình bắt đầu vui như hội, tiếng cười nói xen lẫn lời chúc phúc vang một góc trời.

Từ phu nhân đưa Xuân Linh vào phòng tân nương, dặn dò con gái mấy điều trước khi chính thức về làm dâu Tôn phủ. Chợt ở một góc phòng, có tiếng rột rẹt, một dáng hình quen thuộc chầm chậm bước ra.

Xuân Linh đội khăn trùm đầu, chỉ nhìn thấy được bàn chân người ấy. Nhưng cô lập tức nhận ra người đứng trước mặt là ai, bởi đôi giày hoa thêu hình khổng tước trên đời này vốn dĩ chỉ có một!

Xuân Linh mở khăn trùm đầu, òa khóc:

– Tỷ tỷ!

Như một đứa trẻ, Xuân Linh lao vào lòng Xuân Loan đang đến trước mặt khóc ra bao nỗi nhớ nhung. Xuân Loan ôm em gái vỗ về:

– Hôm nay là ngày vui của muội, đừng khóc!

Xuân Linh dường như nhớ lại gì đó, ngước lên hỏi:

– Tỷ tỷ vẫn còn nhớ muội sao?

– Dương Vệ đã giúp ta có lại ký ức về muội!

Vài hôm trước khi vô tình gặp Dương Vệ, Tuệ Minh lại mang chuyện đám cưới của Xuân Linh kể với hắn, lại than thở tội nghiệp Xuân Linh vì chẳng có một người thân ruột thịt nào đến chúc mừng. Ấy vậy mà Dương Vệ lại có khả năng gieo trồng lại ký ức cho Xuân Loan, Tuệ Minh lại hiểu thêm vì sao cha hắn bị Dạ Phong Thần giả mạo kia hạ sát trong chớp mắt. Vì năng lực của Dương tướng quân thực sự quá khó lường.

Để tránh bị nhòm nhó, Từ phu nhân đã nhờ Kỳ Bách đưa Xuân Loan vào phòng tân nương, chờ Xuân Linh bái đường xong sẽ cho chị em cô hội ngộ. Đây có lẽ là món quà lớn nhất và quý báu nhất mà Xuân Linh nhận được trong ngày trọng đại của mình.

***

Ngoài tân nương ra, những người khác đang bị “ép rượu” đến mức đi đứng không vững ngoài bàn tiệc. Hiểu Thức bản thân ốm yếu, may mắn được tha, nhưng Hiểu Lâm và Tuệ Minh thì không đời nào. Dân làng này gặp họ như gặp lại người nhà, tiếp đón nồng hậu hết mức. Sau một hồi vật vã, Hiểu Lâm, Tuệ Minh, Hiểu Thức, Kỳ Bách và Liễu Thịnh mới được trả lại chút yên bình. Cả đám bọn họ ngồi lại một bàn, chỉ mỗi Hiểu Thức còn tỉnh, những người khác đã sắp mở mắt không lên.

Kỳ Bách ngồi cạnh Hiểu Lâm, ghé tai hắn nói nhỏ:

– Hiểu Lâm, huynh… đã đọc sách chưa hả?

Hiểu Lâm nhớ lại mấy thứ viết trong sách, mặt lại ửng đỏ thêm một chút.

Kỳ Bách lại tiếp:

– Tìm ngày tốt chi bằng hôm nay! Dùng luôn cho nóng!

Tiệc rượu kéo dài đến tận chiều tối, khi đám đông đã tan, Hiểu Thức được hộ tống về đến Tây phủ ở với Từ phu nhân. Kỳ Bách lái thuyền đưa bốn kẻ say về Bắc phủ. Không biết là say hay tỉnh, Kỳ Bách bế Liễu Thịnh trên tay, mang cậu ta vào phòng, còn quay sang tỏ vẻ khích bác Hiểu Lâm. Hiểu Lâm cũng lập tức bế Tuệ Minh lên, mang vào phòng bên cạnh.

Hiểu Lâm nằm vật ra trên giường, vẫn không quên đặt Tuệ Minh trên người hắn. Tuệ Minh liền nói:

– Hiểu Lâm, nhanh cởi đồ ra!

Hiểu Lâm khoái chí, thật nhanh đã cởi hết đồ của cả hai. Tuệ Minh mỉm cười đầy ẩn ý, quỳ gối trên người Hiểu Lâm, hai tay cũng chống xuống hai bên vai hắn, lẩm nhẩm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Tửu khử!

Cả người Hiểu Lâm và Tuệ Minh như bốc hỏa, hơi nóng túa ra nồng nặc mùi rượu, mồ hôi trên người lại tươm ra như tắm. Sau lúc đó, Hiểu Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân tỉnh táo như chưa uống một giọt rượu nào. Tuệ Minh biết Hiểu Lâm muốn làm gì, liền nhanh chóng triển thuật đốt hết rượu bên trong người, dập tắt ý định vừa mới nhen nhóm của Hiểu Lâm.

Nhưng không ngờ, Hiểu Lâm lại hỏi:

– Ngươi biết thuật giải rượu, tại sao đêm đó không dùng? Là cố tình không dùng?

Tuệ Minh mỉm cười không đáp, Hiểu Lâm ôm lấy cậu ta “dạy cho một bài học”. Chợt cả hai dừng lại, có âm thanh gì đó không được trong sáng lắm phát ra từ phòng bên cạnh.

Tiếng rên rỉ xen lẫn trong tiếng thở dốc… Tuệ Minh liền nói với Hiểu Lâm:

– Huynh làm hai kẻ trong phòng bên kia tàng hình được không? La lớn như thế, sợ người khác không nghe thấy hay sao chứ?

Hiểu Lâm chiều ý, đặt cả hai phòng vào trong thuật tàng hình. Lúc này Tuệ Minh có hét khản cổ cũng không ai nghe thấy mà đến cứu cậu, nước đi này Tuệ Minh hẳn là đã đi lầm!

Ở phòng bên cạnh, Kỳ Bách chỉ bế Liễu Thịnh đến giường, xong lại đặt cậu ta sang một bên mà lăn ra ngủ như chết. Liễu Thịnh trong men say, nhìn thấy trước mặt là người mình thích, không kìm được liền cởi y phục Kỳ Bách ném sang một bên, chỉ chừa lại một chiếc quần mỏng. Liễu Thịnh đánh bạo đặt tay lên trên, xoa xoa bóp bóp. Trong lồng ngực trái tim không kìm được mà đập thình thịch, nửa vì thích, nửa vì sợ.

Tủ sách của Kỳ Bách cũng không giấu được Liễu Thịnh, cậu ta không chỉ đọc một quyển, mà đọc tất cả. Vừa hay lại có ngay một cơ hội để thực hành. Liễu Thịnh cởi phăng mảnh vải cuối cùng trên người Kỳ Bách, không chần chừ liền ngậm lấy vật trước mắt.

Sau một lúc tích cực kích thích, cự vật kia bắt đầu to lên trong miệng. Kỳ Bách tuy say nhưng vẫn là cảm nhận được, không kìm được cất lên mấy âm thanh man dại. Liễu Thịnh thấy thế càng hăng, đẩy tốc độ nhanh nhất có thể. Cảm thấy bên dưới Kỳ Bách đã cứng đến hết mức, Liễu Thịnh không ngần ngại mà ngồi lên trên, lại còn ấn người xuống hết mức, đến khi toàn bộ hạ thân Kỳ Bách đã ở bên trong cậu.

Kỳ Bách dĩ nhiên là cảm nhận được, mắt tuy nhắm nhưng miệng vẫn thở dốc. Liễu Thịnh không phí công bao ngày đọc sách, thuần thục ra vào khiến cho Kỳ Bách rên rỉ không ngưng. Đột nhiên Kỳ Bách vịn chặt hông Liễu Thịnh, giữ nó ở một khoảng trên cao nhất định, sau đó tự mình đẩy hông đưa hạ thân vào huyệt đạo. So với khi Liễu Thịnh tự làm, tốc độ của Kỳ Bách còn nhanh hơn nhiều. Hậu quả là Liễu Thịnh không chịu nổi phải rên la thảm thiết, khiến cho Tuệ Minh bên kia trách móc một phen.

Kỳ Bách lật người đổi thế, đặt Liễu Thịnh bên dưới, hai chân quàng lên cổ hắn, bắt đầu ra vào. Chậm rồi nhanh rồi thật nhanh, Liễu Thịnh bên dưới cam chịu nhưng trong lòng lại vui sướng, vì có lẽ trong lúc này đây, Kỳ Bách là của riêng một mình cậu.

Trong khi một bên cuồng nhiệt, bên kia lại tĩnh lặng như tờ. Tuệ Minh không phải không muốn chiều ý Hiểu Lâm, nhưng trong người cậu độc dược vẫn còn, sợ rằng sẽ xảy ra những điều ngoài ý muốn. Hiểu Lâm ôm Tuệ Minh trong lòng, an ủi:

– Chúng ta sẽ sớm tìm ra thuốc giải!

***

Ở lại một đêm, sáng hôm sau mọi người đã tập trung ở bến thuyền. Xuân Linh tiễn biệt Từ phu nhân, lòng bồi hồi nuối tiếc:

– Mẹ, người phải về thật sao? Thật lâu chúng ta mới được gặp nhau, là hay người ở đây với con thêm vài hôm nữa!

Tôn phu nhân hiếu khách vô cùng ủng hộ. Nhưng Từ phu nhân nắm tay Xuân Linh, giảng giải:

– Con được gả vào Tôn gia ta rất an lòng. Ta không thể ở lại, như thế là không phải phép. Khi nào có thể, hãy về thăm ta!

Xuân Linh thừa biết tính tình mẹ mình quyết đoán, chỉ đành ngậm ngùi tiễn bà xuống thuyền. Từ phu nhân chống tay ngang hông tự hỏi:

– Cái đứa trẻ này, giờ này còn chưa dậy sao?

Ý bà là Kỳ Bách, cậu ta sẽ phụ trách đưa khách về, nhưng giờ này vẫn chưa thấy mặt. Tuệ Minh đứng cạnh Hiểu Lâm che miệng cười tủm tỉm, lại nói:

– Không sao đâu phu nhân, chúng ta không vội.

Đoạn, Tuệ Minh lại mang chuyện A Khôi ra cùng mọi người bàn bạc. Ban đầu, cậu còn sợ sẽ không ai chấp nhận việc A Khôi ở đây, nào ngờ Tôn phu nhân lại là người đầu tiên lên tiếng đồng ý:

– Cậu bé đáng thương như vậy sao? Hãy đưa A Khôi đến đây. Ôi, từ bao lâu ta luôn mơ ước có trẻ con trong nhà, thật không ngờ lại có cơ hội tốt thế này!

Xuân Linh cũng gật đầu đồng ý, cô cũng từng là một kẻ mồ côi, biết hoàn cảnh của A Khôi cô dĩ nhiên không thể đứng nhìn:

– Ta sẽ nhận A Khôi làm con, yêu thương A Khôi như con ruột của ta. Sỹ Luân, chàng thấy thế nào?

Sỹ Luân yêu chiều vợ hết mực, chỉ cần Xuân Linh muốn thì hắn không đời nào phản đối, dịu dàng đáp lời:

– Vừa mới thành hôn lại có thêm hài tử, quá tốt rồi còn gì!

Vậy là đâu vào đấy, Từ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, gửi lại A Khôi cho Tôn gia. A Khôi mấy hôm nay ở phòng của Lam Thủy, được cô dắt đi chơi khắp Tôn phủ khiến cậu bé thích thú vô cùng. Từ phu nhân dắt tay A Khôi, nói với cậu bé:

– A Khôi, từ hôm nay con sẽ ở lại đây với mẹ nhé!

A Khôi ngơ ngác:

– Mẹ ở đây sao?

Xuân Linh hạ người xuống đất, đưa hai tay về phía trước, tươi cười:

– A Khôi, lại đây với cha mẹ nào!

A Khôi mừng rỡ lao vào lòng Xuân Linh, bên cạnh cô tỉ tê:

– Mẹ đi đâu thật lâu, A Khôi nhớ mẹ quá!

Xuân Linh hôn đứa trẻ trước mặt, cười nói:

– Từ giờ mẹ sẽ không đi đâu nữa! Mẹ sẽ luôn ở đây với A Khôi!

***

Kỳ Bách ở Bắc phủ dường như nghe được ai nhắc tên, giật mình tỉnh giấc. Bên cạnh là Liễu Thịnh trên người không một mảnh vải che thân. Kỳ Bách vội vàng mặc lại y phục, tiếng sột soạt làm Liễu Thịnh tỉnh giấc. Kỳ Bách liền ngó sang Liễu Thịnh rằng:

– Xin lỗi ngươi, hôm qua ta say quá… Ngươi cứ ở đó nghỉ ngơi, ta ra bến thuyền đưa Tuệ Minh cùng mọi người về trước đã!

Liễu Thịnh gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Chỉ cần là lúc tỉnh táo, trong đầu Kỳ Bách chỉ có mỗi Tuệ Minh. Liễu Thịnh vì hắn không tiếc điều gì, cam tâm tình nguyện “nằm dưới” cho hắn thỏa mãn, cuối cùng cậu cũng chỉ xếp sau Tuệ Minh mà thôi.

Kỳ Bách lật đật chạy ra bến thuyền, mẹ cậu vừa trông thấy đã lên tiếng trách móc. Còn Tuệ Minh chỉ đứng một bên cười khúc khích, khều Kỳ Bách nói nhỏ:

– Đệ làm sao phải quá sức như thế?

Kỳ Bách cười ngượng ngùng không đáp, nhanh chóng cho thuyền trời đi trong khi Xuân Linh và Tôn phu nhân còn đứng trên bờ vẫy tay đầy luyến tiếc. Thuyền đi được một đoạn, Kỳ Bách mới nhớ ra chuyện hôm trước, bèn hỏi:

– Tuệ Minh, huynh nói ta phải trông chừng cung Phục Ma, sao phải thế?

Tuệ Minh đang dựa người vào Hiểu Lâm, ngồi thẳng dậy đáp:

– Chuyện này không thể nói bừa, nên ta chưa kể đệ nghe được. Đệ chỉ cần biết có ý đồ xấu, hắn nhất định là nhắm vào cung Phục Ma.

Kỳ Bách cười lớn:

– Ha ha, huynh lo xa quá rồi. Cung Phục Ma là thần khí trấn giữ làng, từ cổ chí kim chưa có kẻ nào mang đi được.

Tuệ Minh khó hiểu:

– Thế việc nó mất tích hồi hai mươi năm trước thì sao?

Kỳ Bách lại bày ra vẻ mặt khó hiểu hơn:

– Huynh nói gì lạ vậy? Có chuyện cung Phục Ma mất tích sao?

Lúc này cả Hiểu Lâm cũng vì bất ngờ mà ngồi thẳng dậy. Kỳ Bách thế nào lại không nhớ chuyện này, trong khi chính cậu ta là người nói cho Tuệ Minh biết về chuyện mất tích đó?

Nhưng hình như không chỉ có Kỳ Bách, toàn bộ dân làng Phục Ma dường như cũng quên bén đi chuyện đó. Vì từ sau ngày cung Phục Ma trở về, họ đã không còn bàn tán gì về thân thế của Hiểu Lâm – kẻ mang thần khí của làng trở về sau hai mươi năm mất tích.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!