Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 64: Nói dối

Dương Vệ đưa cả ba ra khỏi Biệt giới. Hiểu Lâm ngay lập tức biến sắc, cầm lấy tay Tuệ Minh trầm giọng:

– Ở nhà có chuyện không ổn!

Cả ba lập tức dịch chuyển về Từ gia. Bước vào sân nhà, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba chết đứng. Hiểu Lâm không thể đứng vững, cả người hắn run lên, Tuệ Minh liền trấn an:

– Vẫn còn kịp! Hiểu Lâm, huynh còn nhớ bông hoa nửa vàng nửa đen ở Dạ Phong Điện không? Nhanh hái về đây cho ta!

Hiểu Lâm nhìn vào mắt Tuệ Minh, trong đó có một sự chắc chắn đến vô cùng. Hắn ta đành nén lại đau thương, xoay người rời đi.

Dương Vệ tung cầu Ký Ức, để mọi người có thể xem được chuyện gì vừa diễn ra.

***

Lúc Hiểu Lâm rời đi, Lữ Nhạt đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà, gào thét ầm ĩ:

– Từ phu nhân, bà nhanh ra đây!

Từ phu nhân không rõ chuyện gì, bước ra ngoài xem xét, bỗng thấy một đám đông đứng trước nhà bà, toàn bộ đều là người của biệt đội sát thủ. Bên cạnh Lữ Nhạt còn có Tịnh Quân. Chuyện này thoáng làm bà nhớ lại lần đối chất ở Dạ Phong Điện. Trong lòng có dự cảm không lành, nhưng Từ phu nhân vẫn làm ra một dáng vẻ bình tĩnh hỏi lại:

– Lữ công tử, tại sao lại là ngươi?

Lữ Nhạt giơ Trát Lệnh Kỳ lên trước mặt, rằng:

– Sao không thể là ta chứ? Ta nhìn thấy nhà bà chứa chấp người ngoài, Dạ Phong Thần cho phép ta đến nhà bà khám xét!

Trái tim Từ phu nhân đập mạnh một nhịp, bí mật này làm sao có thể lộ ra ngoài. Nếu lúc này bọn họ xông vào, Hiểu Thức chắc chắn sẽ không yên, vì mặt nạ của cậu Tuệ Minh đã mang đi từ đêm qua. Từ phu nhân vẫn bình tĩnh:

– Làm sao có thể? Hẳn là có sự hiểu lầm!

Lữ Nhạt cười nham hiểm:

– Có hay không, chúng ta vào đó là biết!

Từ phu nhân lộ ra chút chần chừ:

– Đợi ta một chút, ý ta là… Ta cần chút thời gian để sắp xếp lại mọi chứ cho gọn gàng!

– Chúng ta đến bắt người, không phải đến làm khách, Từ phu nhân không cần lo lắng.

Lữ Nhạt phất tay, cả đám sát thủ bắt đầu tiến vào. Từ phu nhân xoay người một cái, lập tức vào trong phòng Hiểu Thức, gấp gáp dặn dò con:

– Hiểu Thức, con phải nhanh chạy khỏi đây, không được để họ bắt gặp con không có mặt nạ! Hãy chạy càng xa càng tốt, ta sẽ giữ chân họ ở đây!

Hiểu Thức lộ ra vẻ lo lắng sợ hãi trên mặt. Từ phu nhân còn chưa kịp ôm con một cái, đã phải triển thuật:

– Ấn Sát kỳ thuật: Di!

Bà đặt tay lên Hiểu Thức, cậu bé lập tức biến mất, trước khi đi chỉ kịp cầm theo một chiếc nón phủ mặt, giúp cậu che bớt một phần tuyết rơi xuống trên đầu. Hiểu Thức được mẹ đưa đến một vùng cách nhà khá xa. Nhưng cậu bé vẫn phải tiếp tục chạy càng xa càng tốt. Giữa trời tuyết rơi trắng xóa, Hiểu Thức khẽ run lên, thể trạng yếu ớt khiến từng bước chân cậu bé nặng nề như mang đá. Nhưng Hiểu Thức không thể dừng lại, bởi dừng lại đồng nghĩa với cái chết.

Thấy Từ phu nhân biến vào nhà, cả đám sát thủ cũng lập tức ùa theo, nhưng Hiểu Thức đã được mẹ đưa đi xa. Từ phu nhân đứng bên ngoài trong khi đám sát thủ dò xét mọi ngóc ngách bên trong. Chợt bà lấy trong tay áo một lá bùa, kẹp giữa hai ngón tay rồi đốt rụi nó. Từ đâu Hán Nhân lập tức xuất hiện, lên tiếng hỏi:

– Từ phu nhân, người có chuyện cần ta giúp sao?

Từ phu nhân nói nhỏ:

– Hồ công tử, cậu giúp ta đưa Hiểu Thức chạy xa khỏi làng giúp ta!

Nói xong Từ phu nhân cũng đưa Hán Nhân đến chỗ Hiểu Thức. Hán Nhân vừa đi khỏi, Lữ Nhạt liền chạy ra ngoài la hét:

– Bà giở trò đúng không?

Từ phu nhân làm ra vẻ khó hiểu:

– Ta nên nói gì đây? Cậu đến nhà ta lục soát, không có bất thường liền nói ta giở trò?

Lữ Nhạt cười khẩy:

– Được! Đừng trách ta! Tịnh Quân!

Tịnh Quân bỗng dưng phủi tuyết trên một khoảng đất, sau đó áp tai xuống bên dưới, niệm:

– Ấn Sát kỳ thuật: Thổ âm!

Dù từ một khoảng cách rất xa, Tịnh Quân đều có thể nghe rõ tiếng đôi chân đang chạy trên đất. Tịnh Quân đứng lên không nói gì, chỉ khẽ hướng Lữ Nhạt gật đầu. Lữ Nhạt phất tay, Tịnh Quân nhảy lên cao, sau đó chui tọt xuống đất.

Từ phu nhân cố giữ sự bình tĩnh trước thuật Độn thổ của Tịnh Quân. Ấn thuật truy đuổi gắt gao trên diện rộng bất cứ kẻ nào bước chân trên mặt đất. Lữ Nhạt bước ra khỏi nhà, cười lớn:

– Ta nghĩ bà nên cầu phúc cho hắn đi!

Lúc này Hiểu Lâm và Tuệ Minh vẫn còn kẹt bên trong Biệt giới, cơ bản không biết được động tĩnh bên ngoài. Tịnh Quân đúng như một cỗ máy, lập tức đuổi đến nơi Hiểu Thức vừa chạy qua. Khi Hán Nhân đến đã mang cậu bé bay lên, nên Tịnh Quân không thể nghe được động tĩnh nữa. Nhưng với khả năng của Tịnh Quân, bắt kịp hai người bọn họ là nằm trong lòng bàn tay.

Hán Nhân cảm thấy có người đuổi đến, cảm thấy nếu mang theo Hiểu Thức cùng đi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt kịp, liền niệm chú đưa Hiểu Thức đi trước, bản thân sẽ ở lại câu giờ:

– Ấn Sát kỳ thuật: Ký gửi!

Hán Nhân tạo ra một con sơn dương, đặt Hiểu Thức lên trên lưng nó. Sơn dương phóng đi như bay, chỉ cần Hán Nhân còn đủ linh lực để duy trì thì sơn dương sẽ chạy mãi không dừng lại.

Chỉ một khắc sau khi Hiểu Thức đi khỏi, Tịnh Quân đã xuất hiện ngay trước mặt Hán Nhân. Hán Nhân cố ý khiêu khích hắn, cản chân Tịnh Quân không cho hắn đuổi theo Hiểu Thức. Tịnh Quân là cỗ máy giết chóc, chỉ cần có kẻ dám chọc hắn, hắn quyết sẽ tiễn kẻ đó về thế giới bên kia.

Hiểu Lâm vung đao chém đến, từng đòn uy lực như vũ bão. Hán Nhân không phải là đối thủ, chỉ có thể vừa đánh vừa lui về phía ngược lại, để kéo khoảng cách ngày một xa. Nhưng thật không ngờ, chỉ chưa quá ba đòn Tịnh Quân đã đánh bật kiếm khỏi tay Hán Nhân. Hán Nhân mất vũ khí chỉ có thể vừa bỏ chạy, vừa niệm chú hộ thân. Tịnh Quân triển thuật:

– Ấn Sát kỳ thuật: Tất sát!

Một đòn đao lướt ngang người Hán Nhân tạo ra hàng chục vết cắt sâu hoắm. Hán Nhân đổ gục ngay lập tức, hơi thở thoi thóp như sắp lìa đời. Tịnh Quân vừa chuẩn bị tung thêm một đòn quyết định thì Hồ Hán Sương xuất hiện, trong chớp mắt mang theo Hán Nhân rời đi.

Tịnh Quân tất nhiên không đuổi theo, bởi mục tiêu của hắn là kẻ đang chạy trốn còn lại. Tịnh Quân lại áp tai xuống đất, nghe rõ mồn một tiếng bước chân nặng nề.

Hán Nhân gục ngã, sơn dương Hiểu Thức đang cưỡi đột nhiên biến mất, khiến cậu bé ngã nhào ra đất. Hiểu Thức liền hiểu ra Hán Nhân đã gặp chuyện, không chần chừ giây nào liền đứng dậy cắm cổ chạy nhanh nhất có thể.

Trời đông gió rét gào rít liên hồi, Hiểu Thức lê bước nặng nề giữa một vùng tuyết trắng xóa. Dù biết thể trạng yếu ớt, cậu quyết vẫn không bỏ cuộc. Tuyết rơi mỗi lúc một dày, cái lạnh như cắt sâu vào da thịt. Đột nhiên Hiểu Thức cảm thấy nhói đau, một cảm giác lạnh buốt truyền từ giữa bụng lan ra khắp châu thân. Hiểu Thức ngỡ ngàng nhìn xuống…

Một lưỡi đao từ sau lưng xuyên qua bụng cậu, trồi ra đến phía trước…

Tịnh Quân rút đao, Hiểu Thức gục xuống tại chỗ, máu trong miệng trào ra lênh láng. Hiểu Thức tay vịn vào vết thương, cố sức ngoái đầu gọi một tiếng, đôi môi tái nhợt mấp máy không liền câu:

– Tịnh… Tịnh Quân… ca ca!

Xác nhận kẻ trước mặt đã không còn hơi thở, Tịnh Quân liền gác đao quay về. Nhưng vừa bước đi, hắn bất chợt đau đầu dữ dội. Một luồng năng lượng xám xịt được kéo ra từ trong cơ thể, hút cạn hết mọi sức lực, khiến hắn gục xuống ôm đầu la hét.

Tịnh Quân không biết hắn ngất đi bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh lại, hắn đã trông thấy trước mặt có một xác người nằm trong tuyết lạnh, máu tươi nhuộm màu y phục. Một dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú nhưng xanh xao tái nhợt, máu trên khóe miệng đã khô lại thành màu đen…

Tịnh Quân rất nhanh đã nhìn ra đó là ai. Trong khoảnh khắc ấy mọi thứ đều trở nên mờ hồ, hắn cả người run rẩy, quỳ xuống gào khóc:

– Hiểu Thức… Hiểu Thức… Làm ơn, đừng rời xa huynh!

Tịnh Quân ôm thân xác Hiểu Thức đã lạnh lẽo trong lòng, nước mắt hắn rơi trong đau đớn và tuyệt vọng. Hắn đã nhớ lại mọi chuyện, nhớ lại người hắn cả đời muốn che chở. Thế nhưng hiện thực đã khiến cho trái tim hắn vụn vỡ.

Tịnh Quân bế Hiểu Thức trên tay, tức tốc bay về Từ gia, mong tìm được một phép màu. Từ phu nhân vẫn đang đứng ngồi không yên trước sân, Tịnh Quân bước vào, trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội.

Từ phu nhân trông thấy Hiểu Thức, trái tim liền như ai bóp nát. Nước mắt bà tuôn ra như suối thác, tay bà run run sờ lên mặt con trai đã nằm yên bất động. Bà gọi tên Hiểu Thức trong tuyệt vọng…

Tịnh Quân vừa bế Hiểu Thức, vừa trước mặt Từ phu nhân dập đầu liên tục. Dù Từ phu nhân có bỏ qua, hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình. Vừa lúc đó thì Hiểu Lâm mang Tuệ Minh và Dương Vệ cùng về.

Tuệ Minh gỡ mặt nạ trả lại, Tịnh Quân cầm mặt nạ run run, khẽ áp nó lại lên mặt Hiểu Thức. Đây rồi, dáng vẻ mà Tịnh Quân ngày đêm mong nhớ, hắn òa lên khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu đau đớn trong lòng không biết làm sao để diễn tả hết.

Tuệ Minh đến trước mặt Từ phu nhân, rằng:

– Từ phu nhân, là lỗi của ta! – Dứt lời quỳ xuống dập đầu thật lâu mới ngẩng dậy.

Đoạn, Tuệ Minh lại tiếp:

– Ta nghĩ mình có thể cứu được Hiểu Thức! Ta biết một cấm thuật trong Quỷ Dược, chúng ta vẫn chưa hết hi vọng!

Tịnh Quân ngẩng đầu nhìn Tuệ Minh, Từ phu nhân ánh mắt như van nài. Tuệ Minh liền hỏi tiếp:

– Làm thế nào Lữ Nhạt lại biết được chuyện ta ở đây?

Từ phu nhân chỉ im lặng lắc đầu. Tuệ Minh liếc mắt vòng quanh, dường như phát hiện ra điều gì. Ngay lúc đó, Hiểu Lâm trở về, trên tay cầm theo bông hoa nửa vàng nửa đen mọc trên Dạ Phong Điện.

Tuệ Minh tiến đến bên hàng rào, nơi có bông hoa lạ lẫm đêm qua cậu thấy, hướng miệng nói vào bông hoa:

– Ta có cách để cứu Hiểu Thức rồi, lại đây ta nói nhỏ cho nghe!

Hiểu Lâm tiến đến cạnh bên, ở một nơi nào đó, cũng có kẻ áp tai thật sát vào nghe lén. Tuệ Minh chạy ra xa nhẩm chú Phóng đại, lại chạy đến thật gần bông hoa hét to:

– Cái đồ chết tiệt!

Tuệ Minh hét lớn cộng thêm thuật Phóng đại khiến cho âm thanh làm rung cả một góc trời, ngoài Tịnh Quân đang bế Hiểu Thức, tất cả những người khác đều phải đưa tay lên bịt tai lại. Ở bên kia, có kẻ bị luồng âm thanh cực đại làm đả thương màng nhĩ, trong lỗ tai nổ một tiếng bóc, máu lập tức chảy ra. Hắn bịt tai vừa la hét đau đớn vừa chửi rủa bằng những lời thậm tệ nhất.

Dương Vệ trông thấy liền hỏi:

– Tuệ Minh, không lẽ hét lên như thế có thể đánh thức người chết sống dậy sao?

Tuệ Minh chỉ vào bông hoa trên hàng rào, giải thích:

– Đây là một bông hoa nghe lén! Bông hoa này có hai đầu, kẻ bên kia thông qua nó mà nghe ngóng chuyện trong nhà này. Ta vừa dạy hắn một bài học, nhĩ năng của hắn chắc chắn là đem vứt được rồi!

Nhìn thấy Từ phu nhân đang sốt ruột, Tuệ Minh liền vẽ trận giữa sân. Trong trận có hai vòng tròn lớn và một vòng tròn nhỏ ở giữa xếp thành hàng, được bao quanh bởi các viền chú văn cổ. Bên trong hình tròn thứ nhất, Tuệ Minh vẽ một gốc cây trụi lá, ở vòng tròn bên kia là một cái cây tán lá xum xuê. Tuệ Minh lấy bông hoa Hiểu Lâm mang về cắm vào vòng tròn nhỏ ở giữa, hướng phần màu đen về bản thân, màu vàng về hướng còn lại.

Tuệ Minh nhảy vào bên vòng tròn vẽ cây tươi tốt, ra hiệu cho Tịnh Quân đặt Hiểu Thức vào vòng tròn còn lại, xong liền nói:

– Một mình ta chỉ sợ không thể hoàn thành, phiền các huynh phụ ta một tay! Nhưng trước tiên uống thuốc giải cái đã!

Tuệ Minh ném thuốc giải thuật Khiển nhân cậu vừa chế được cho Tịnh Quân và Dương Vệ. Dương Vệ thắc mắc:

– Đệ cũng cần sao?

Tuệ Minh gật đầu:

– Ta sẽ giải thích sau. Dương Vệ, đưa ngọc Tử Linh cho ta!

Tuệ Minh đón ngọc, ném nó lên không trung, triển thuật:

– Tử Linh ngọc thuật: Hoán Tử Chuyển Sinh!

Ngọc Tử Linh xoay tít trên không, nguồn năng lượng rót vào bông hoa cắm bên trong trận pháp. Hiểu Lâm và Tịnh Quân đứng hai bên truyền linh lực vào hỗ trợ Tuệ Minh. Chú văn trong trận pháp sáng rực giữa ban ngày, linh lực của cả ba hợp với ngọc Tử Linh biến thành một dòng năng lượng màu tím óng ánh. Tuệ Minh trì chú, bông hoa giữa trận bắt đầu xoay tít. Từng cánh hoa bắt đầu rơi rụng, mỗi cánh hoa đen rơi xuống bên phía Tuệ Minh tương ứng với một cánh hoa vàng rơi xuống bên Hiểu Thức.

Dòng năng lượng mỗi lúc một luân chuyển dữ dội, Tuệ Minh cơ hồ cảm thấy linh lực bản thân như bị rút cạn, nếu không có Hiểu Lâm và Tịnh Quân, chỉ sợ một mình cậu thật sự không làm nổi. Từ phu nhân đứng một bên, hai bàn tay chắp vào nhau như đang cầu nguyện, tỉ mỉ quan sát từng biểu hiện của Hiểu Thức.

Dòng linh lực bao quanh Hiểu Thức, len vào vết thương ở giữa bụng cậu. Càng nhiều linh lực được truyền vào, vết thương càng nhỏ đi một chút. Tuệ Minh bỗng nhiên quỳ gối trên đất, hai tay bắt ấn trên cao rồi đập mạnh xuất mặt đất. Ngay khoảnh khắc đó, Dương Vệ không kìm được bất ngờ kêu lên:

– Tim đập lại rồi!

Nếu chăm chú nhìn sẽ dễ dàng nhìn thấy được ngực áo của Hiểu Thức đang phập phồng, quả tim bên trong đã thực sự sống dậy. Nhưng vẫn chưa xong, phải tiếp tục trì chú đợi cho kinh mạch của cậu bé hoạt động trở lại.

Bông hoa giữa trận xoay tít cực đại, những cánh hoa cuối cùng cùng lìa khỏi đài hoa mà rơi xuống. Cây vẽ trong trận pháp của Tuệ Minh cũng trụi lá, còn cây phía Hiểu Thức thì chuyển thành xum xuê. Tuệ Minh gồng người, đập thêm một lần xuống đất, lần này Hiểu Thức đã nhíu mày.

Cả tim và não đều đã sống lại, vết thương đã chữa lành. Chú văn quanh trận từng cái một bắt đầu tắt dần ánh sáng. Ngọc Tử Linh hoàn thành nhiệm vụ, rơi xuống trên tay Tuệ Minh. Tất cả im lặng quan sát động tĩnh trên người Hiểu Thức.

Hiểu Thức nhíu mày, đôi mắt mơ màng hé mở ra liền nhắm chặt lại vì bị chói sáng. Tịnh Quân không kìm được xúc động, lao đến ôm Hiểu Thức vào lòng, vừa khóc vừa hỏi:

– Hiểu Thức, là ta, Tịnh Quân đây! Đệ có nhớ ta không?

Hiểu Thức khẽ đưa tay quẹt dòng nước mắt trên má Tịnh Quân:

– Huynh nhớ ra đệ rồi sao? Thật tốt…

Tịnh Quân ôm chặt Hiểu Thức trong lòng, đặt cằm lên tóc cậu, tay xoa xoa sau lưng cậu. Từ phu nhân trông thấy Hiểu Thức sống lại, xúc động không nói nên lời. Tuệ Minh đứng dậy, phủi mông, hí hửng nói:

– Ta đã nói là cứu được mà! Khoan đã… Không ổn. Biệt đội sát thủ đang kéo đến đây!

Mọi nơi trong rừng đều được Tuệ Minh rải hạt giống nhãn hoa, chỉ cần có điều bất thường cậu sẽ lập tức thấy được. Nghĩ đến cảnh tượng “ba chọi năm trăm” khiến Dương Vệ rùng mình hốt hoảng:

– Chúng ta phải làm sao? Ông ta nhất định đã phát hiện!

Tịnh Quân tặc lưỡi:

– Phải thắng ông ta, nhưng không thể đả thương những người bị điều khiển.

Tuệ Minh reo lên:

– Hay là… Tìm cách đưa ông ta đến làng Phục Ma, phần còn lại nhờ Tôn lão sư lo liệu!

Hiểu Lâm gật đầu, ba người liền chia kế hoạch ra để hành động. Hiểu Lâm bước ra đến cửa, liền quay vào trong hỏi lại:

– Tuệ Minh, ngươi vẫn ổn chứ?

– Dĩ nhiên! Huynh tại sao lại hỏi như thế?

– Không nói dối ta chứ?

– Ta có nói dối huynh bao giờ chưa? Nhanh lên đường, không còn kịp nữa! Ta sẽ ở nhà chờ huynh!

Tuệ Minh đến cạnh Hiểu Lâm, nhón chân đeo ngọc Tử Linh vào cổ hắn. Hiểu Lâm khẽ gật đầu, xoay người rời đi cùng Tịnh Quân và Dương Vệ.

Nhưng ngay lúc Hiểu Lâm vừa bước khỏi nhà, Tuệ Minh đã lập tức khuỵu xuống. Từ phu nhân và Hiểu Thức hốt hoảng đưa cậu vào trong nhà. Tuệ Minh thần sắc mỗi lúc một kém, hơi thở trong thoáng chốc trở nên khó khăn nặng nhọc. Từ phu nhân gấp gáp hỏi:

– Tuệ Minh, như thế này là sao?

Tuệ Minh mỉm cười:

– Từ phu nhân, chuyện lần này là lỗi của ta. Thật may, trước khi chết, ta đã có thể chuộc lại lỗi lầm của mình.

Từ phu nhân và Hiểu Thức hai tai lùng bùng, ngơ ngác hỏi lại:

– Tuệ Minh… Cậu vừa nói gì? Chết… chết sao? Tại sao lại chết?

Tuệ Minh cười gượng:

– Từ phu nhân, khi Hiểu Lâm trở về, nhờ người nói với huynh ấy, ta xin lỗi huynh ấy, ta lần này đã nói dối huynh ấy rồi…

Trong cấm thư Quỷ Dược có ghi chép rõ, để cứu một người chết, không chỉ cần ngọc Tử Linh, hoa Hoán Tử và trận pháp, mà còn phải có một người tình nguyện thế mạng. Tuệ Minh chính là cảm thấy chuyện của Hiểu Thức là lỗi của cậu, chỉ có thể dùng cách này để cứu vãn tình hình.

Từ phu nhân và Hiểu Thức biết được mọi chuyện lại khóc òa lên, cái chết một chốc nữa sẽ đến với Tuệ Minh, đó là một điều biết trước, nhưng chẳng có cách nào tránh được. Hai người họ bất lực và tuyệt vọng, Hiểu Thức nói trong nước mắt giàn giụa:

– Tuệ Minh ca ca, đệ xin lỗi, đệ xin lỗi…

Tuệ Minh lắc đầu:

– Đừng nói những lời này, cũng đừng khóc, Hiểu Lâm sẽ trở về mất! Từ phu nhân, Hiểu Thức, thời gian qua ta đã sống rất vui vẻ hạnh phúc. Lẽ ra ta đã chết đi từ mấy năm về trước, nhưng ta đã được mọi người che chở, cuộc đời ta cho đến lúc này không có điều gì làm ta hối tiếc!

Từ phu nhân nắm tay Tuệ Minh, nói như tự huyễn hoặc chính mình:

– Tuệ Minh à, cậu sẽ không sao, sẽ không sao mà…

Tuệ Minh gật đầu:

– Đúng vậy! Ta chỉ ngủ một giấc thôi, không có vấn đề gì! Người và Hiểu Thức lát nữa đừng làm lớn chuyện, Hiểu Lâm đang bên ngoài chiến trận, nếu huynh ấy phân tâm sẽ hỏng chuyện mất!

Trong những hơi thở cuối cùng, Tuệ Minh thều thào:

– Từ phu nhân, Hiểu Lâm, Hiểu Thức, đa tạ! Ta dù ở đây hay ở nơi nào, đều nhớ đến mọi người…

Lồng ngực Tuệ Minh trở về tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cái chết đã đến với cậu một cách nhẹ nhàng, nhưng quá đỗi đớn đau với những người ở lại. Từ phu nhân và Hiểu Thức đứng dậy, nghiêm trang cởi mặt nạ ra, đồng loạt gập người cúi chào Tuệ Minh một lần cuối. Tuệ Minh với họ mà nói từ lâu đã không còn là một người khách, mà chính là một người thân. Nước mắt họ lặng lẽ rơi, trái tim thắt lại từng cơn đau nhói.

Chẳng ngờ có một ngày, Tuệ Minh lại rời đi đột ngột như thế, ngay trước mắt họ nhưng họ chẳng thể làm gì khác ngoài đau đớn chấp nhận.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!