Tuệ Nghi trở về Dạ Phong Điện, biết trước bản thân sẽ phải đối mặt với kết cục gì. Cô đã giao kèo với Dạ Phong Thần và một kẻ khác nữa, nhiệm vụ của cô không chỉ đơn giản là xử lý Tuệ Minh, mà còn giúp Dạ Phong Thần mở rộng xâm chiếm, độc bá thiên hạ.
Nhưng khi những sự thật được phơi bày trước mắt, Tuệ Nghi như bừng tỉnh. Cô không muốn tiếp tục làm người xấu, nhưng tuyệt nhiên quay đầu không còn thấy bờ được nữa. Từ lúc ra khỏi biệt giới, ý định của cô đã bị phát hiện. Từ trong Dạ Phong Điện, có một kẻ khoác y phục chu sắc bước ra, trên vai còn có một con chim anh vũ.
Chu Nhã Thần sắc mặt không mấy hài lòng:
– Thế nào, cô không muốn hợp tác nữa hay sao? Hay là cô muốn đứng về phía bọn chúng?
Tuệ Nghi bình tĩnh:
– Từ giờ ta sẽ không đứng về phía ai cả. Không phải các người nói chỉ cần ta muốn liền có thể rời đi hay sao?
Chu Nhã Thần trong nháy mắt lướt đến bên cạnh Tuệ Nghi, không nói lý lẽ trực tiếp đặt tay lên vai cô, biến cô thành con rối. Ngay từ đầu, khi Tuệ Nghi tham gia giao kèo này, cô đã bước vào con đường không có kết thúc, hoặc là một kết thúc không hề tốt đẹp.
Tuệ Nghi trong sự thao túng của Chu Nhã Thần đã điều khiển đội quân đánh dẹp chính những người khác trong làng. Không ít sát thủ đã quay về nhà mình, lạnh lùng xuống tay với phụ mẫu thân sinh, anh em bằng hữu. Hiểu Lâm cùng Tịnh Quân đi đến đâu liền cứu người đến đấy, Dương Vệ mở ra một biệt giới, đưa những người không thể chiến đấu vào trong.
Những người được cứu, nhiều trong số đó là những cựu sát thủ từng chiến đấu cho làng. Họ liền ý thức được Dạ Phong Thần từ lâu đã bị người khác chiếm mất thân xác, muốn biến làng Ấn Sát thành công cụ trừ khử những làng khác, dọn dẹp tất cả những thứ ngáng đường.
Hiểu Lâm đi đến đâu, cứu được bao nhiêu người, đều nói với họ:
– Mong chư vị có thể góp sức chiến đấu vì làng!
Không có ai phản đối lời đề nghị của hắn, khi âm mưu của Dạ Phong Thần đã lộ rõ. Trong binh đoàn của Dạ Phong Thần, Hiểu Lâm trông thấy Lữ Nhạt cũng ở đó, nhưng hắn hoàn toàn không có dấu hiệu bị điều khiển. Chỉ có điều, một bên tay của hắn đang có cuộn vải trắng bó qua, máu bên trong rỉ ra làm ướt mấy lớp vải bên dưới.
Tịnh Quân nghiến răng:
– Là bọn chúng cấu kết người ngoài, “cõng rắn cắn gà nhà”!
Có thêm người giúp sức, cuộc chiến của bọn hắn cũng nhẹ nhàng hơn phần nào. Nhưng điều đáng nói chính là họ không thể giết những kẻ trong đội quân của Dạ Phong Thần được, bởi tất cả đều là người nhà. Hiểu Lâm vắt óc suy nghĩ, trước mắt cứ thử một phen:
– Tử Linh ngọc thuật: Dẫn hương!
Tịnh Quân tưởng bản thân nghe lầm, liền trố mắt:
– Hiểu Lâm, ngươi vừa niệm cái gì thế hả?
Hiểu Lâm không trả lời, chỉ thấy một làn sương khói từ ngọc Tử Linh tỏa ra khắp mọi hướng. Bọn sát thủ hiếu chiến ngửi được mùi hương lập tức dừng đánh, hướng về phía Hiểu Lâm mà đuổi theo.
Tịnh Quân hoác mồm:
– Có tác dụng thật sao? Viên ngọc này là của ngươi à?
Hiểu Lâm lắc đầu:
– Là của Tuệ Minh.
Lúc nhắc đến Tuệ Minh trong mắt Hiểu Lâm lộ ra vẻ dịu dàng đến lạ. Linh ngọc là vật có ý thức, nếu Hiểu Lâm có thể sử dụng được ngọc Tử Linh, đồng nghĩa với việc, trong tâm trí Tuệ Minh, Hiểu Lâm chính là người thân thuộc nhất. Tịnh Quân hích vai Hiểu Lâm một cái:
– Cậu ta là “bằng hữu” lần đó ngươi nói với ta đúng chứ?
– Giờ thì không phải.
Hiểu Lâm gật đầu đáp nhẹ, lại nhanh chóng xoay người rời đi, hướng về làng Phục Ma mà bay về. Đội quân sát thủ như cá đớp mồi, truy đuổi theo đến tận cùng.
Chu Nhã Thần đứng trên Dạ Phong Điện, trông thấy Hiểu Lâm bay qua, kéo theo cả biệt đội sát thủ đi theo hắn, liền bực dọc:
– Không lý nào hắn thần thông quảng đại như thế được!
Dạ Phong Thần bước ra sau lưng cô ta, trả lời:
– Thuật dẫn hương là thuật tự sát, cao hơn một bậc so với thuật khiển nhân. Cộng thêm, hắn dùng ngọc Tử Linh triển thuật, công lực lại cao cường. Nếu cô có thể điều khiển được chúng thì mới là chuyện bất ngờ đấy.
Chu Nhã Thần búng tay:
– Đúng là người ta chọn có khác!
Dạ Phong Thần thở dài ngao ngán:
– Thật không nói nổi cô. Hắn đang đưa người về làng Phục Ma, cô lo liệu việc kia thế nào rồi?
Chu Nhã Thần tươi cười:
– Ổn thỏa! Chúng ta cùng đến đó đón phu quân của ta về nào! Nhân tiện, trả món nợ cũ!
Dạ Phong Thần cùng Chu Nhã Thần mang theo Tuệ Nghi, lặng lẽ theo sau biệt đội sát thủ về làng Phục Ma. Dù rõ ràng nơi ấy có cung Phục Ma trấn giữ, những bọn chúng không lộ ra chút mảy may sợ sệt, dường như đã có suy tính điều gì.
Hiểu Lâm và Tịnh Quân bay đến thấm mệt cuối cùng cũng đến được làng Phục Ma. Đám sát thủ bị thuật khiển nhân bay vào vùng trời làng Phục Ma mà không gặp bất cứ trở ngại gì, bởi họ bị Tuệ Nghi điều khiển bằng trùng độc. Trông thấy cả đám đông trên bầu trời, Sỹ Luân cùng Xuân Linh nhanh chóng tiếp ứng.
Dương Vệ cũng nhanh chóng xuất hiện, cùng với Lam Thủy đưa mọi người vào trong Biệt giới. Hiểu Lâm thu thuật dẫn hương, đám sát thủ đứng yên gầm gừ, như đám con rối có người cầm trịch. Xuân Linh bắt lấy cơ hội, ra hiệu cho Sỹ Luân cùng nhau triển thuật:
– Phục Ma kỳ thuật: Y vũ!
– Phục Ma kỳ thuật: Thương ngục!
Xuân Linh bắt trói từng người bằng tay áo của cô, bắt được liền đem nhốt vào trong thương ngục của Sỹ Luân. Đó chính là cách tốt nhất khi không thể đánh trả. Chỉ một thoáng vận công, gần như toàn bộ biệt đội sát thủ đã biến thành cá chui vào rọ. Hàng trăm thương ngục lơ lửng trên không, lấp kín cả một khoảng trời.
Bỗng dưng bầu trời kéo đầy mây đen sấm chớp. Một cơn gió thổi qua, mang theo không ít linh lực, một đòn cắt đứt toàn bộ xiềng xích của cả hai. Tôn lão sư trông thấy liền cảm nhận được chuyện không lành, đích thân xuất hiện xem kẻ nào muốn ở đây gây ồn ào. Trong gió lại truyền đến một giọng cười quen thuộc:
– Tế Pháp chân nhân, ta đến đòi lại món nợ cũ đây!
Là Chu Nhã Thần, món nợ cô ta nhắc đến chính là lần trước ông đã cứu Hiểu Lâm và Tuệ Minh khỏi tay cô ta. Chu Nhã Thần xuất hiện trên nền trời, sau lưng đám sát thủ. Bên cạnh ả ta còn có Dạ Phong Thần.
Xuân Linh thắc mắc:
– Từ công tử, Dạ Phong Thần tại sao lại xuất hiện cùng cô ta?
Hiểu Lâm giải thích:
– Hắn ta không phải Dạ Phong Thần, là một kẻ chiếm thân xác người khác từ làng Bán Nhưỡng.
Dạ Phong Thần đứng đằng xa đáp lời:
– Ấy, Từ Hiểu Lâm, ngươi nói cho cô ta biết sự thật, nghĩa là cô ta cũng phải chết đấy!
Tịnh Quân hô to:
– Kẻ tà đạo nhà ngươi còn dám xuất hiện ở đây? Không sợ trúng một mũi tên sẽ mất mạng à?
Chu Nhã Thần che miệng cười hí hí:
– Ối, ta sợ chết mất! Nào nào, nhanh lên, nhanh lấy cung Phục Ma ra bắn ta đi!
Một câu nói đùa cợt của ả ta khiến tất cả mọi người cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hiểu Lâm bất giác hướng Tôn lão sư hỏi lại:
– Chân nhân, lẽ nào…
Tôn lão sư không nói gì, nhầm xác nhận nghi ngờ của Hiểu Lâm là đúng. Cung Phục Ma lại một lần nữa biến mất!
Tịnh Quân hít hà:
– Không thể nào? Làm sao một món thần khí lại có thể bị người ngoài dễ dàng lấy đi như vậy?
Dạ Phong Thần một bên làm vẻ bí hiểm:
– Dù sao thì lát nữa ngươi cũng chết mất rồi, để ta nói cho ngươi biết một chút. Cung Phục Ma đúng là không thể tùy tiện mang đi, nhất là bởi người ngoài. Một thứ thần khí ngu ngốc, chỉ cần có máu của người trong gia tộc nắm quyền, nó liền ngoan ngoãn nghe lời!
Máu? Máu…
Kỳ Bách dường như nhớ ra điều gì. Cậu bất giác thất thần. Những ngày gần đây, chỉ có một lần duy nhất cậu phải đổ máu, đó là lần cậu luyện tập cùng Liễu Thịnh!
– Không thể… không thể nào!
Kỳ Bách lẩm nhẩm, mong rằng phán đoán của bản thân là sai lầm. Nhưng chỉ một khắc sau, Liễu Thịnh đã xuất hiện trên nền trời, đứng giữa phe ta và phe địch.
Mọi chuyện phơi bày ra trước mắt, Kỳ Bách không kìm được hét to, gân cổ nổi lên dưới yết hầu:
– Liễu Thịnh, tại sao là ngươi? Làng Phục Ma có lỗi gì với ngươi sao?
Liễu Thịnh quấn cung Phục Ma bằng một tấm vải, đeo nó ra sau lưng. Đúng, chính cậu đã dùng máu của Kỳ Bách, nhân lúc mọi người không chú ý đã lẻn vào Tôn phủ lấy trộm cung Phục Ma rồi trốn khỏi làng. Trước sự chất vấn của Kỳ Bách, Liễu Thịnh như vô hồn vô phách trả lời:
– Làng Phục Ma không có, nhưng huynh thì có!
– Ngươi nói vậy là ý gì? – Kỳ Bách liếc mắt hỏi lại.
Liễu Thịnh cười nhạt, ánh mắt nửa chán nản, nửa tuyệt vọng:
– Công tử, ta đối với huynh là tâm ý gì, huynh lẽ nào không biết? Nhưng trong lòng huynh, mãi mãi cũng không có ta! Ta làm vậy, cũng chỉ mong có được huynh…
Kỳ Bách không nhìn Liễu Thịnh:
– Sao ngươi biết ta chưa từng để ý đến ngươi? Chuyện cấm kỵ nhất ta cũng đã cùng ngươi làm, ngươi thế nào lại nói được những lời này? Ngươi xem ta là một kẻ tùy tiện, chỉ thích trêu ghẹo ngươi thôi sao?
Liễu Thịnh mở to mắt, nhìn Kỳ Bách trân trối, cậu chẳng ngờ Kỳ Bách sẽ nói những lời này, lại còn là trước mặt toàn bộ những người khác trong giờ khắc sinh tử. Thế nhưng, bấy nhiêu đó có lẽ là chưa đủ thuyết phục Liễu Thịnh, cậu lại rằng:
– Công tử… Lời này có bao nhiêu phần là thật? Chẳng phải trong miệng huynh lúc nào cũng chỉ có Tuệ Minh sao? Có bao giờ huynh nói điều gì với ta mà không nhắc đến cái tên đó không?
Kỳ Bách hít một hơi sâu:
– Là lỗi của ta! Ta chỉ có thể nhắc đến Tuệ Minh, như một cách để bắt đầu trò chuyện cùng ngươi. Ngươi có bao giờ bắt chuyện với ta trước chứ… Tâm tư ngươi thế nào, ta cũng không rõ. Ta không biết gì về ngươi, chỉ có thể dùng cách này…
Liễu Thịnh bất giác ngẩn ngơ. Thì ra trước giờ Kỳ Bách không phải kẻ vô tâm vô phế trong lòng không có cậu, mà ngược lại, chính cách cư xử của cậu đã khiến Kỳ Bách khó lại gần. Cũng vì cậu lún sâu vào ganh ghét đố kỵ, đã không sớm nhận ra, những câu chuyện về Tuệ Minh vốn chỉ là bắt đầu cho câu chuyện về cậu!
Thấy Liễu Thịnh loay hoay khó xử, Kỳ Bách liền tiếp:
– Về đây với ta! Chúng ta làm lại mọi thứ từ đầu! Được không?
Chu Nhã Thần cắt ngang:
– Liễu Thịnh, ngươi đúng là ngây thơ! Những lời này của hắn có thể tin được sao chứ? Chỉ cần ngươi trả lại cung Phục Ma cho bọn hắn, thì ngươi ngay lập tức nhận về cái chết vì phản bội làng! Hơn nữa, ngươi có dám chắc, cả đời này hắn sẽ không thay lòng đổi dạ hay không?
Kỳ Bách còn chưa biết phản bác thế nào, Chu Nhã Thần lại tiếp:
– Nhưng nếu ngươi đứng về phía bọn ta, thì ta chắc chắn với ngươi, sau hôm nay ngươi sẽ có nam nhân mà ngươi muốn. Thậm chí, cả đời này hắn cũng không thể phản bội ngươi, dù chỉ trong suy nghĩ!
Liễu Thịnh xét cho cùng chỉ là một đứa trẻ, mà một đứa trẻ thì chỉ biết làm mọi cách có thể để giành được thứ bản thân muốn, còn chẳng nghĩ đến cái giá phải trả có đắt như thế nào. Chu Nhã Thần hiểu rõ điều này, liền triệt để nắm được tâm tư Liễu Thịnh.
Liễu Thịnh nhìn Kỳ Bách, ánh mắt như đã buông xuôi. Chuyện cậu làm dẫu sai, giờ đây vãn hồi chưa chắc đã là tốt. Nhưng Kỳ Bách thì không từ bỏ hy vọng, cậu hét to:
– Liễu Thịnh, nếu bọn chúng thắng, mạng ngươi cũng không được bảo toàn, đừng nghĩ đến chuyện khác. Dù lúc ấy ngươi còn sống và có được ta trong hình hài một con rối, thì trong suy nghĩ của ta lúc ấy, mới thực sự là không có ngươi!
Thấy tình thế bất lợi, Chu Nhã Thần phẩy nhẹ tay, một đám binh lính lao đến chỗ Liễu Thịnh hòng cướp cung Phục Ma khỏi tay cậu. Kỳ Bách không chút chần chừ, dậm đất bay lên gọi to:
– Liễu Thịnh, trở về với ta!
Liễu Thịnh nghe tiếng gọi, trong lòng như đã rõ tâm tư đối phương, lập tức bỏ chạy về hướng Kỳ Bách. Dạ Phong Thần từ xa phất tay, Hiểu Lâm hô to:
– Cẩn thận Phong đao!
Kỳ Bách lao đến đón lấy Liễu Thịnh, dùng lực xoay người đưa thân mình ra phía sau, thay Liễu Thịnh nhận lấy một Phong đao đầy uy lực. Nhờ có lớp phòng thủ, Kỳ Bách mới không bị Phong đao cắt làm hai mảnh. Nhưng vết cắt vừa rộng vừa sâu, máu chảy ra phía sau lênh láng. Liễu Thịnh hốt hoảng làm rơi cung Phục Ma, đám sát thủ kia lập tức lao đến đón lấy rồi biến mất vào không trung.
Liễu Thịnh không nghĩ được gì thêm ngoài chuyện đưa Kỳ Bách xuống trước. Cậu còn chưa kịp nói thêm lời nào, Chu Nhã Thần đã lên tiếng trước:
– Liễu Thịnh, ngươi phản bội bọn ta, ngươi nhìn xem đây là ai?
Mọi người ngước mắt nhìn lên bầu trời, trong nháy mắt Liễu Thịnh như chết lặng, gân cổ hét to:
– Mẹ!!!
Vừa dứt lời cậu bắt đầu òa khóc, Chu Nhã Thần đã bắt Liễu phu nhân làm thứ bảo đảm:
– Chẳng phải ta nói rồi sao? Giúp ta ngươi sẽ có được thứ ngươi muốn, phản bội ta ngươi sẽ mất đi thứ quý giá nhất! Giờ thì mất cả rồi nhé!
Mọi người tập trung nhìn về Liễu Thịnh, Liễu Thịnh nhìn mẹ cậu đang bị treo lơ lửng trên không mà trong lòng đau đớn. Chính cậu cũng hiểu sẽ không có một kết cục khác dành cho mẹ mình.
Chu Nhã Thần bắt đầu một màn trêu đùa, liền đánh thức Liễu phu nhân dậy. Ả ta bóp một bàn tay, Liễu phu nhân lập tức hét lên đau đớn. Liễu Thịnh trông thấy mẹ mình bị hành hạ trước mắt, liền hét lên:
– Cung Phục Ma ngươi cũng đã lấy rồi, mau trả mẹ lại cho ta!
Chu Nhã Thần gằng giọng:
– Ngây thơ! Kẻ ngốc như ngươi, không được yêu là xứng đáng!
Vừa nói, cô ta vừa siết chặt tay, Liễu phu nhân lại đau đớn thống khổ. Liễu Thịnh nhìn về phía mẹ, ánh mắt bất lực:
– Mẫu thân! Xin thứ lỗi cho hài nhi bất hiếu…
Đột nhiên, Liễu phu nhân từ bên trên dùng hết sức nói vọng xuống:
– Tôn lão sư, Liễu thị ta không biết dạy con, ta ở đây xin tạ lỗi với người! Mong người có thể cho Liễu Thịnh một cơ hội làm lại từ đầu.
Chu Nhã Thần nghe được những lời này lập tức thêm một chút lực. Liễu phu nhân dù có đau đớn, vẫn gắng gượng dặn dò:
– Liễu Thịnh, cha và các ca ca con đều vì làng mà nằm xuống, ta muốn con… không bao giờ quên đi điều này. Tôn Nhị công tử, mong cậu có thể thay ta chăm sóc Liễu Thịnh, có như vậy ta mới có thể an lòng!
Chu Nhã Thần lập tức bóp chết Liễu phu nhân, bà chỉ kịp ú ớ một tiếng trước khi hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Liễu Thịnh quỳ trên đất, nước mắt lưng tròng, đầu cúi thấp không dám nhìn lên. Tôn lão sư tháo miếng vải bên ngoài cung Phục Ma, bên trong liền rơi ra một chiếc khăn tay dính máu.
Chu Nhã Thần cười ha hả tỏ vẻ mãn nguyện vô cùng. Dạ Phong Thần thay lời cô ta:
– Xét ra, các ngươi cũng là người có tài. Tốt nhất nên quy phục chúng ta, có lẽ sẽ được sống thêm nhiều năm nữa đó!
Dương Vệ một bên đưa tay sờ cằm làm vẻ nghi vấn:
– Bọn ngươi tự tin đến thế sao?
Dạ Phong Thần cười khẩy:
– Cái tên nhóc này, không có cha dạy nên hống hách quá nhỉ? Ối quên mất, ta lỡ tay móc mắt cắt lưỡi hắn thì phải, chắc mẹ ngươi không nói cho ngươi biết đâu hả?
Dương Vệ thân tâm chấn động siết chặt tay, hỏi lại:
– Ngươi nói gì?
Dạ Phong Thần đã nắm trong tay ván bài này, không gấp gáp mà kể thêm:
– Đừng nghĩ ta không biết hai mẹ con ngươi trốn trong Biệt giới. Bà ta đã cố xóa đi ký ức của ta, ta cũng không phụ lòng bà ấy mà diễn một vở kịch. Nhưng ta là người nhân từ, ta sẽ cho gia đình ngươi sớm đoàn tụ!
Dương Vệ tim đập liên hồi, không ngờ người cha cậu chờ ngày gặp lại đã từ lâu không còn trên đời. Nén lại đau thương, Dương Vệ đặt lên môi một nụ cười khinh bỉ:
– Ngươi biết ta giấu mẹ ta trong Biệt giới sao? Thế ngươi có biết ta còn có thể giấu thứ gì trong đó không?
Chu Nhã Thần phất tay:
– Ngươi đừng ở đó buông lời hù dọa! Ngươi giấu thứ gì mặc ngươi, chỉ cần cung Phục Ma ở đây, thì…
Nói đến đây, Chu Nhã Thần dường như ý thức được điều gì. Ả ta hét to:
– Cung Phục Ma đâu, mang ra đây cho ta!
Cả đám binh lính bị điều khiển đứng im phăng phắc, đám binh lính cướp cung Phục Ma ban nãy thì chẳng thấy bóng dáng. Không thèm quan tâm thêm, Dạ Phong Thần phất tay, cả đám binh sĩ lao lên chuẩn bị tử chiến.
Dương Vệ cười khẩy:
– Muốn cũng không tìm được đâu! Tôn lão sư, trả cung Phục Ma cho người!
Dương Vệ quơ tay, một hố đen hiện ra bên cạnh. Cậu đưa tay vào trong, trực tiếp kéo ra cung Phục Ma sáng rực. Dạ Phong Thần đã sai lầm khi đánh giá thấp Dương Vệ, bởi cậu có thể thi triển Biệt giới lên cả những người khác, đó là một đẳng cấp cực cao ngay cả cha cậu trước đây cũng chưa từng làm được.
Đám sát thủ sau khi cướp cung Phục Ma liền biến mất bởi Dương Vệ đã nhốt chúng vào trong Biệt giới. Cú siết tay của Dương Vệ khi tức giận đã khiến những kẻ bên trong suýt mất mạng. Biệt giới như một chiếc túi Dương Vệ đeo bên người, có thể tùy ý điều khiển và quyết định mọi thứ bên trong.
Biết kế hoạch không xong, Chu Nhã Thần nhanh chóng cùng Dạ Phong Thần bỏ chạy. Đám sát thủ bị điều khiển lập tức bị Sỹ Luân và Xuân Linh nhốt lại. Tôn lão sư cầm cung truy đuổi, quyết làm “ra ngô ra khoai” với hai kẻ tà đạo. Hiểu Lâm ném lại cho Kỳ Bách một túi thuốc, sau đó cũng gấp rút hỗ trợ.