Liễu Thịnh lặng lẽ mang thi thể của Liễu phu nhân về nhà. Không có tiếng khóc thút thít, nhưng nước mắt cứ chảy ra thành dòng không thể ngưng. Liễu Thịnh quỳ trước mẹ, liên tục dập đầu xin lỗi, đến khi trán đã chảy máu, cậu vẫn không dừng lại…
Kỳ Bách sau khi hồi phục cũng tìm đến. Thấy Liễu Thịnh đang tự hành hạ bản thân, Kỳ Bách liền đến cạnh, lấy tay che chỗ đang chảy máu lại, nói nhỏ:
– Sau này đừng làm chuyện dại dột nữa!
Liễu Thịnh đau lòng nấc nghẹn, cậu chính là cảm thấy có lỗi với mẹ, với tất cả dân làng Phục Ma. Lỗi lầm này, cậu có chết cũng không bù đắp được, cậu còn sống thì sẽ mỗi ngày đều bị nó dày vò…
Liễu Thịnh không nhìn Kỳ Bách, rằng:
– Tôn Nhị công tử, Liễu Thịnh đã làm ra những chuyện này, bản thân không còn xứng đáng với người nữa.
Kỳ Bách lại hỏi thêm:
– Có phải có kẻ đã xúi giục ngươi?
Liễu Thịnh khẽ gật đầu:
– Những ngày trước, ta thường xuyên nằm mộng, trong thấy một người phụ nữ lạ mặt. Cô ấy nói với ta, chỉ cần giúp cô ấy lấy cung Phục Ma, ta… sẽ có được công tử.
– Thế ngươi làm sao biết được cách lấy cung Phục Ma?
– Cũng là do cô ta chỉ điểm. Ta nhân lúc tập luyện đã cố tình làm người bị thương. Rồi dùng máu của người mang cung Phục Ma đi. Ta không còn mặt mũi nào ở lại, cũng không đủ dũng khí sống tiếp. Xin công tử hãy ban cho ta cái chết!
Kỳ Bách khẽ ôm đầu Liễu Thịnh, thì thầm:
– Ngươi chết rồi, ta phải sống thế nào?
Liễu Thịnh lắc đầu. Đối với thứ tình cảm mà cậu ngày đêm mong cầu, đến lúc này đã không thể, đúng hơn là không dám mơ tưởng đến nữa. Kỳ Bách nhân lúc cậu không để ý, đã dùng thủy thuật trói hai tay cậu lại, đồng thời làm cho hai hàm răng cậu hở ra nhưng không thể khép lại. Liễu Thịnh có thể nói được, nhưng không cắn lưỡi của cậu được.
Kỳ Bách mang Liễu Thịnh về Tôn phủ, cùng dân làng chôn cất Liễu phu nhân. Mọi chuyện xong xuôi, Liễu Thịnh chỉ còn chờ Tôn lão sư trở về định tội.
***
Thấy bị truy đuổi gắt gao, Dạ Phong Thần vừa chạy trốn vừa mắng chửi:
– Cô đúng là thứ ăn hại! Ta vì tin cô mà cược cả mạng mình. Cô thế nào lại đánh giá thấp bọn chúng như thế?
Chu Nhã Thần đáp trả:
– Thế ngươi thì làm được cái gì? Trách móc ta không cứu được cái mạng cho ngươi đâu!
Trên trời sấm chớt lập tức nổi lên khắp bốn phía. Là Lôi vũ của Cung Phục Ma! Chỉ cần bị đánh trúng một đòn, hai kẻ bọn chúng sẽ bị hồn siêu phách lạc. Dạ Phong Thần bay lên cao rồi bay xuống thấp, len lỏi dưới những tán cây để không bị đánh trúng. Nhưng quái lạ thế nào, rừng cây lớn đến nỗi bay mãi không thể thoát ra được…
Dương Vệ một bên đứng cười ha hả:
– Hai kẻ ngốc, có bay đến sáng mai cũng không thể thoát khỏi Biệt giới của ta!
Dương Vệ thừa hưởng khả năng thao lược từ cha, chỉ cần nhìn một chút, cậu liền biết sau đó nên làm gì. Cậu bé đã giăng sẵn Biệt giới, hai kẻ trốn chạy do sơ ý đã lọt vào trong từ lúc nào không hay biết.
Tôn lão sư thi triển Lôi vũ bên trong Biệt giới, chỗ nào có bầu trời, chỗ đó sẽ có sấm chớp. Hai kẻ kia chạy đến điên cuồng, cũng không tìm được cách nào thoát thân.
Dương Vệ phất tay một cái, toàn bộ khu rừng lập tức biến mất. Ngay lúc đó hai luồng sét đánh xuống, trực tiếp thiêu rụi linh hồn đang trú ngụ bên trong thân xác của Dạ Phong Thần và Chu Nhã Thần. Tôn lão sư đặt một ấn chú lên người Dương Vệ trước khi hai lời nguyền chết chóc kịp chạm đến cậu. Dương Vệ dắt mọi người đến chỗ hai kẻ xấu số bị sét đánh đến cháy đen. Hiểu Lâm thở phào, Tịnh Quân lại cười ha hả:
– Về nhà thôi!!!
***
Vừa ra khỏi Biệt giới, bọn họ lập tức cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Mặt trời đã lặn, bóng tối đã ôm trọn núi rừng. Trong ánh trăng mờ, bọn họ trông thấy những bãi đất trống đột nhiên động đậy. Từ những nơi đó, quái bùn chui lên từ bên dưới, nhắm vào những ngôi nhà trong làng mà tấn công.
Tôn lão sư gửi tín hiệu yêu cầu cứu viện từ làng Phục Ma. Lúc này bọn họ chỉ có vài người, không thể bảo vệ tất cả dân làng khỏi cuộc tấn công của quái bùn. Dương Vệ đã không còn đủ sức thi triển Biệt giới để nhốt hết đám quái lại, thương vong dự tính không phải là con số nhỏ.
Trong lúc còn chưa biết phải làm gì, trên nền trời liền xuất hiện một đội quân ồ ạt bay đến. Tất cả khoác áo choàng đen, lướt đi trong gió như một đàn quạ. Nhưng không phải quân đội làng Phục Ma, mà là biệt đội sát thủ của làng Ấn Sát.
Không biết điều gì đã giúp họ cởi bỏ sự thao túng. Từ trên cao, đoàn quân hô lớn:
– Từ công tử, Mạc công tử, chúng ta giúp mọi người một tay!
Tôn lão sư rằng:
– Từ công tử, Mạc công tử mau trở về nhà! Chuyện ở đây để cho ta và Dương Vệ!
Hiểu Lâm rời đi, Tịnh Quân cùng Dương Vệ cũng theo cùng. Hiểu Lâm liền không khỏi thắc mắc:
– Ngươi không về nhà sao?
Tịnh Quân búng tay:
– Cha mẹ ta ở nhà rảnh rỗi, vừa hay có thứ cho họ vận động xương cốt!
Hiểu Lâm lắc đầu, tỏ ý không biết nói gì hơn. Nhưng lúc bọn hắn vừa rời đi, cũng là lúc Lữ Nhạt xuất hiện ở ngoài chiến trận. Lữ Nhạt cầm trên tay một túi bột không biết là gì. Hắn bay trên cao, từ trên rải bột xuống bên dưới.
Cho đến khi Tôn lão sư và Dương Vệ phát giác ra hắn, toàn bộ biệt đội sát thủ đã trúng độc gục ngã trên đất.
Dương Vệ tức giận quát:
– Ngươi đúng là kẻ súc sinh!
Lữ Nhạt cười mãn nguyện:
– Cuộc chiến này kết thúc, các ngươi chắc chắn không để ta yên! Chi bằng chúng ta đồng sinh đồng tử! Để ta xem, ai cứu nổi dân làng khỏi bọn quái bùn!
Nhưng tiếng nói vừa dứt, Lữ Nhạt trông thấy những lưỡi kiếm phát sáng luồng lách bên dưới những tán cây. Giữa nền trời có một nữ nhân xuất hiện lơ lửng trong ánh trăng vàng, không ai khác chính là “thê tử hụt” của hắn, Xuân Linh.
Trông thấy Xuân Linh xinh đẹp lộng lẫy xuất hiện trước mắt, Lữ Nhạt liền cười gian trá. Nụ cười vừa tắt, hắn đã rút kiếm nhảy đến chỗ Xuân Linh. Trông hắn chẳng khác gì người điên quẩn trí, chỉ muốn làm một điều duy nhất là kéo người khác chết cùng.
Xuân Linh thi triển Nguyệt năng, chỉ có thể cố định bản thân giữa trời. Lữ Nhạt một kiếm đâm tới, lập tức bị Sỹ Luân từ trên trời rơi xuống đạp thẳng vào đầu. Sỹ Luân cũng không hề nhân từ, đâm cho Lữ Nhạt bốn nhát vào hai tay hai chân, giữ cho hắn một mạng, nhưng buộc hắn suốt đời phải làm kẻ tàn phế.
Có quân đội làng Phục Ma cứu viện, bọn quái bùn nhanh chóng bị dọn dẹp. Tôn lão sư phong bế độc tố cho những người hít phải độc, chờ Tuệ Minh bào chế thuốc chữa. Riêng Lữ Nhạt bị bắt giữ, chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ để dân làng định đoạt.
***
Hiểu Lâm trở về nhà, thấy trước sân mọc đầy hoa cỏ dại, còn có một rãnh nước chảy thành vòng tròn, vui vui vẻ vẻ nghĩ rằng Tuệ Minh lại bày trò con nít. Tịnh Quân thậm chí còn gấp gáp gọi lớn:
– Hiểu Thức, ta về rồi đây!
Tuyệt nhiên ngôi nhà im ắng không một tiếng trả lời. Hiểu Lâm toan xông vào trong, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết đứng. Dạ Phong Thần và Chu Nhã Thần vẫn còn sống, thậm chí đang bịt miệng Từ phu nhân và Hiểu Thức dắt họ bước ra bên ngoài. Dạ Phong Thần nở nụ cười hách dịch:
– Ngươi nghĩ đánh bại chúng ta dễ dàng đến thế sao?
Trong lúc chạy trốn, bọn chúng đã dùng thuật Phân thây Tách hồn, gửi một nửa linh hồn vào hai con rối chạy vào biệt giới, một nửa còn lại điều khiển Tuệ Nghi mang về Từ gia. Bởi khi sử dụng thuật này, chúng cần có một khoảng thời gian trước khi cơ thể được tái tạo lại hoàn chỉnh.
Chu Nhã Thần liền tiếp:
– Công tử, chỉ cần huynh đồng ý đi theo ta, chúng ta liền có thể chung sống như người một nhà, không có ai phải chết cả. Bằng không…
– Bằng không thế nào?
Tôn lão sư từ ngoài tiến vào, từ lúc nhìn thấy hai cái xác trong biệt giới, ông đã cảm thấy có gì đó không đúng, liền nói với Hiểu Lâm về trước, ông sau khi giải quyết đám quái bùn liền theo sau. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, những kẻ mưu mô quỷ quyệt như bọn chúng không dễ dàng chịu thua như vậy.
Dạ Phong Thần có vẻ rất tự tin:
– Tế Pháp chân nhân, ông nghĩ chúng ta sợ cây cung đó của ông à? Nào, nếu ông nghĩ mũi tên của ông nhanh hơn tay của ta thì cứ việc thử!
Nói hết câu, bọn chúng liền bóp chặt yết hầu của Từ phu nhân và Hiểu Thức. Tôn lão sư dù trên người mang cung Phục Ma cũng không dám manh động. Ông liền bình tĩnh:
– Các ngươi muốn thế nào?
Dạ Phong Thần cười nham hiểm:
– Chỉ cần ông cùng chúng ta lập Tử thệ, chúng ta sẽ tha bọn họ.
Tử thệ là một bản giao kèo giữa hai bên, chỉ cần bên nào không tuân theo những gì đã giao ước, lập tức sẽ nổ tan xác mà chết. Dù có là quỷ quái hay thần tiên, một khi đã dùng Tử thệ thì đều giống nhau, không có ai có thể sống sót nếu dám làm trái.
– Giao kèo thế nào? – Tịnh Quân trầm giọng.
Dạ Phong Thần tiếp lời:
– Ta muốn Tế Pháp chân nhân từ nay về sao không được dùng cung Phục Ma để đấu với bọn ta, ngược lại, chúng ta cũng sẽ không làm hại ông ấy. Nếu giao kèo hoàn thành, ta sẽ hoàn trả lại Từ phu nhân và Từ Nhị công tử nguyên vẹn!
– Không được, ta muốn Hiểu Lâm làm phu quân của ta… – Chu Nhã Thần chen vào một câu.
Dạ Phong Thần gắt:
– Cô đừng có mà tham lam!
Mặc cho Chu Nhã Thần một bên nũng nịu, Dạ Phong Thần tiếp tục:
– Thế nào? Giao kèo như thế không có gì bất lợi cho các ngươi đúng không?
Tôn lão sư tay vẫn giương cung, nhưng vẻ mặt phân vân lưỡng lự. Nếu đồng ý với bọn chúng, nghĩa là sau này ông chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng tác oai tác quái. Bởi không có cung Phục Ma, chỉ bằng những pháp thuật của ông cũng khó lòng hàn phục được bọn chúng.
Thấy Tôn lão sư có vẻ chùn bước, Dạ Phong Thần tiếp tục ở một bên thúc giục:
– Quyết định nhanh lên! Bọn họ không chịu được lâu đâu!
Tôn lão sư nhìn về phía Từ phu nhân, lại nhìn về Hiểu Lâm và Tịnh Quân một bên đang có lửa đốt trong lòng. Từ phu nhân miệng bị bịt chặt, nhưng vẫn cố gắng ư a mấy tiếng, lại còn liên tục lắc đầu. Nếu hôm nay không thể diệt trừ bọn chúng, chỉ sợ hậu họa khôn lường.
Dạ Phong Thần siết chặt tay, Hiểu Lâm cùng Tịnh Quân lập tức la lên:
– Mẹ!
– Hiểu Thức!
Tôn lão sư hạ cung, nhẹ giọng:
– Được! Ta sẽ lập tử thệ cùng các ngươi!
Chu Nhã Thần phất tay, một tấm huyết đồ liền hiện ra giữa không trung, ánh sáng đỏ khiến mọi người xung quanh chói mắt. Từ trong đó, một đám dây xích to tướng vung ra, mỗi đầu dây lại xích vào cổ tay của một người, sau khi biến mất vẫn để lại một ấn chú quanh cổ tay của người đó, nhắc nhở họ không được bội ước vong thề.
Tử thệ lập thành, mảnh huyết đồ cũng biến mất vào không trung. Dạ Phong Thần cùng Chu Nhã Thần xoay người, trong chớp mắt buông Từ phu nhân và Hiểu Thức xuống một bên, lại lướt một cái đến cạnh khống chế Hiểu Lâm và Tịnh Quân đang đứng giữa đám hoa cỏ.
Chỉ cần bị Bán Nhưỡng nhân chạm vào người mà không có thần khí hộ thân, cơ thể nạn nhân ngoài đầu óc còn tỉnh táo, các phần còn lại chỉ có thể đơ ra như tượng. Hiểu Lâm và Tịnh Quân dù có là cao thủ cũng không thể sánh ngang với hai kẻ này.
Từ phu nhân gỡ bịt miệng, hỏi lớn:
– Các ngươi muốn làm gì?
Chu Nhã Thần cười hớn hở:
– Mẹ à, con nói sẽ tha cho mẹ chứ đâu có nói Hiểu Lâm và Tịnh Quân chứ! Con sẽ mang huynh ấy về làm phu quân!
Tôn lão sư muốn giương cung, Hiểu Lâm lập tức nhắc nhở:
– Chân nhân, ấn chú!
Dạ Phong Thần lại cười:
– Tế Pháp, ta khuyên ông đừng phí công vô ích. Giết một trong hai bọn ta cũng không có bao nhiêu ý nghĩa đâu! Các ngươi ở lại nhé, bọn ta đi trước, lần sau sẽ gặp!
Dạ Phong Thần mang theo Tịnh Quân, Chu Nhã Thần mang theo Hiểu Lâm toan cao chạy xa bay, chính trong giây phút ấy hình vẽ dưới chân đột nhiên rực sáng. Đám hoa cỏ bên dưới vươn mình trỗi dậy, quấn lấy hai kẻ tà đạo bên trong.
Tuệ Nghi từ trên mái nhà nhảy xuống, hoàn chú:
– Thảo Phu kỳ thuật: Bẫy!
So với bẫy của Tuệ Minh, bẫy của Tuệ Nghi còn cao hơn mấy bậc.
Chu Nhã Thần hốt hoảng:
– Ngươi còn sống?
Trước đó, Chu Nhã Thần đã điều khiển Tuệ Nghi mang ả ta và Dạ Phong Thần về Từ gia. Trên đường đi tiện thể hút đi linh khí của Tuệ Nghi để hồi phục. Khi về đến Từ gia, Chu Nhã Thần cảm nhận rõ ràng Tuệ Nghi đã không còn linh lực, cả hơi thở cũng dừng, tim cũng ngừng đập, liền ném xác cô qua một bên. Chính lúc này, thuật thao túng đã được gỡ bỏ khỏi biệt đội sát thủ.
Bọn chúng vào nhà khống chế mẹ con Hiểu Thức, khi trở ra thì Hiểu Lâm cùng Tịnh Quân về đến, không mảy may để nghĩ đến Tuệ Nghi. Thật không ngờ lúc này lại bị chính cô nhảy ra đánh úp.
Tuệ Nghi vẻ mặt tức giận nhìn chúng:
– Không phải thầy thuốc nào cũng dễ dàng để các ngươi ức hiếp!
Là bí thuật của Tuệ Nghi. Khi cảm nhận được bản thân bị rút đi linh lực, cô đã lén chia linh lực của mình ra, giấu đi một phần. Khi Chu Nhã Thần rút cạn phần kia, tuyệt nhiên đã nghĩ rằng Tuệ Nghi đã về chầu trời.
Chu Nhã Thần lại cười nham hiểm:
– Người ta nói thầy thuốc trói gà không chặt quả chẳng sai!
Dứt lời Chu Nhã Thần quơ tay, toàn bộ dây leo trói trên người họ đều bung bét đứt đoạn.
Tôn lão sư dĩ nhiên không đứng yên mà nhìn, ông cũng giúp một tay:
– Phục Ma kỳ thuật: Cổ ngục!
Một luồng năng lượng chứa ấn chú từ trong bàn tay Tôn lão sư phóng ra ngoài, theo hướng ông chỉ lập tức trói chặt hai kẻ trong trận pháp. Nhưng chính lúc đó, ấn chú trên tay ông cũng bắt đầu nổi đỏ lên như máu.
Dạ Phong Thần cười khẩy:
– Ông đừng quên trên người còn tử ấn!
Tôn lão sư như rất quyết tâm:
– Một đổi hai, không tồi!
Tuệ Nghi lại rằng:
– Tôn lão sư, người chỉ cần giữ chúng lại, còn lại để ta! Từ công tử, phiền cậu cho ta mượn ngọc Tử Linh!
Tuệ Nghi lao ra giữa sân, chạy vòng quanh hai kẻ bị trói, thoăn thoắt vẽ ra một trận pháp. Chu Nhã Thần trông thấy lập tức biến sắc. Cô ta la oai oái:
– Nè, ngươi làm cái gì đó hả? Ta trả người lại cho các ngươi là được chứ gì? Từ nảy đến giờ ta cũng có xơ múi được gì đâu?
Tuệ Nghi trừng mắt:
– Tử Linh ngọc thuật: Thanh tẩy!
Tuệ Nghi bay lên không trung, trận pháp rực lên một ngọn lửa xanh cháy dữ dội. Tuệ Nghi càng niệm chú, ngọn lửa cháy càng lớn, hai linh hồn bên trong bị thiêu đốt khiến chúng phát ra những tiếng hét rợn người. Bọn chúng đã sai, khi nghĩ rằng chỉ có cung Phục Ma mới đủ sức trừ khử bọn chúng.
Tuệ Nghi không dừng lại, trong tiềm thức, cô thấy được hai linh hồn kia bắt đầu nguyền rủa mình bằng những lời cay độc nhất. Cô chỉ là không chút sợ hãi, dồn hết linh lực vào trận khiến ngọn lửa xanh bùng lên tít trên cao, chụm lại như một búp sen thiêu rụi tất cả tà khí bên trong nó.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Tôn lão sư nhớ về một dáng hình quen thuộc. Ông hướng về phía Tuệ Nghi, dịch chuyển cung Phục Ma lên người cô, trực tiếp vô hiệu hóa những lời nguyền cay độc của hai kẻ tà nhân. Lúc này, ở giữa trận chỉ còn lại Hiểu Lâm, Tịnh Quân, Dạ Phong Thần và một cô gái không rõ lai lịch, trên người còn có thêm một miếng ngọc bội ngũ sắc rơi ra.
Hiểu Lâm cùng Tịnh Quân mừng rỡ chạy về phía Từ phu nhân và Hiểu Thức. Tịnh Quân ôm Hiểu Thức trong vòng tay, siết chặt cậu bé, để bao nhớ nhung có thể dựa vào đó mà vơi bớt.
Trận chiến kết thúc, Tôn lão sư cũng bị tử chú làm cho bị thương nặng. Tuệ Nghi tiến về phía ông, kính cẩn:
– Ta giúp người trị thương!
Tôn lão sư gật đầu ngồi xuống bàn gỗ. Đoạn, ông hỏi:
– Cô nương từ đâu đến?
– Tiểu nữ tên gọi Tuệ Nghi…
Còn chưa dứt lời, Tôn lão sư đã sực nhớ ra điều gì:
– Là đại đồ đệ của Tử Linh sao?
Tuệ Nghi nhìn Tôn lão sư tỏ vẻ bất ngờ:
– Làm sao người biết?
Tôn lão sư nhẹ giọng, trong mắt lộ ra mấy phần an nhiên:
– Lúc cô thi trận, trông thật không khác gì muội ấy thời còn trẻ.
Tuệ Nghi chữa trị xong, thu tay về cúi đầu đáp:
– Nghịch đồ bất hiếu, thẹn không dám nhắc đến Sư mẫu!
Không phải tự nhiên mà trận pháp Thanh tẩy của Tuệ Nghi có sức mạnh kinh hoàng đến vậy, mà bởi nó được Tử Linh chân nhân chính tay truyền dạy cho cô. Hiểu Lâm bên kia liền thêm vào một câu:
– Chuyện đã qua vốn không nên nghĩ đến quá nhiều. Tuệ Minh…
Nói đến đây, tất cả mọi người đều như giật mình thảng thốt. Hiểu Lâm gấp gáp:
– Mẹ, Tuệ Minh đâu rồi?
Từ phu nhân bần thần, không biết nên mở lời như thế nào. Hiểu Lâm trông thấy điều bất thường, không chờ thêm được nữa, lập tức xông vào bên trong, vừa nhìn xung quanh vừa gọi lớn:
– Tuệ Minh! Tuệ Minh!
Hiểu Lâm nhìn vào phòng hắn, liền trông thấy Tuệ Minh đang nằm im bất động. Hiểu Lâm ngỡ Tuệ Minh ngủ say, liền xoay người bước ra. Nhưng rồi hắn lập tức xoay lại, lao đến cạnh Tuệ Minh, nắm lấy tay cậu.
Tay Tuệ Minh đã lạnh từ lúc nào. Lạnh không phải bởi do bên ngoài tuyết rơi dày đặc…
Hiểu Lâm tay run đến mức không tự chủ được, đặt bàn tay còn lại lên cổ Tuệ Minh. Hắn thấy tim hắn đập mạnh, hơi thở dồn dập khó lòng kiểm soát, trong lòng mơ hồ cầu nguyện một điều gì đó.
Nhưng bàn tay đặt trên cổ Tuệ Minh, cũng chỉ cảm nhận được một sự lạnh lẽo rợn người. Không còn hơi ấm, không còn mạch đập.
Tuệ Minh đi thật rồi, bỏ lại Hiểu Lâm với sự tuyệt vọng tràn ngập cõi lòng…
Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có tiếng gió rít trên mái nhà. Hiểu Lâm từ bên trong bước ra như kẻ vô hồn, trên tay bế Tuệ Minh đã không còn hi vọng.
Tuệ Nghi trông thấy Tuệ Minh, không kìm được lao đến bật khóc nức nở:
– Tuệ Minh, làm ơn, đừng bỏ lại ta được không? Đệ mau tỉnh lại, ta còn chưa đứng trước mặt đệ nói một lời xin lỗi tử tế! Tuệ Minh…
Hiểu Thức cũng bắt đầu sụt sùi, úp mặt vào Tịnh Quân mà khóc. Chỉ có Hiểu Lâm đứng đó lặng im, không một cảm xúc. Thâm tâm hắn đã chết đi lúc hắn biết Tuệ Minh đã không còn ở lại.
Từ phu nhân lấy ra một bức thư đưa cho Hiểu Lâm, trong thư ấy, Tuệ Minh chỉ kịp viết mấy dòng ngắn gọn.
“Hiểu Lâm, thứ lỗi cho ta lần này thất hứa. Ta có lẽ không ở đây cùng huynh nữa, nhưng lòng ta mãi mãi cũng chỉ có huynh. Cả đời ta làm thầy thuốc, có bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đem lòng yêu lấy một sát thủ! Rồi ta đã lỡ yêu huynh… Nhưng ta cũng nhận ra, yêu huynh, ta chưa bao giờ hối hận…”
Tuệ Nghi sực nghĩ ra điều gì, quẹt đi nước mắt trên má, cô hỏi:
– Từ phu nhân, Tuệ Minh làm sao lại như thế?
Từ phu nhân còn chưa lên tiếng, Hiểu Thức đã đáp trong tiếng nấc nghẹn:
– Tuệ Minh ca ca… là do cứu mạng đệ…
Tuệ Nghi lại cố bình tĩnh hỏi tiếp:
– Cứu mạng đệ sao? Bằng cách nào?
Hiểu Thức lắc đầu không biết, lúc ấy Hiểu Thức đang chết thì làm sao biết được. Từ phu nhân lại đáp:
– Tuệ Minh dùng một trận pháp và một bông hoa nửa vàng nửa đen…
Tôn lão sư chợt lắc đầu:
– Là hoa Hoán Tử!
Tuệ Nghi ngồi thụp xuống đất, ý định của cô không thể thực hiện được nữa. Chính cô cũng muốn đem mạng mình đổi cho Tuệ Minh. Nhưng phàm là người đã đổi mạng cho người khác thông qua Hoán Tử trận, thì không thể sống lại từ một Hoán Tử trận khác.
Tôn lão sư có lẽ là người bình tĩnh nhất hiện tại, ông chợt hỏi:
– Tuệ Minh có tâm nguyện gì không?
Lúc này Hiểu Lâm mới lên tiếng:
– Tuệ Minh muốn trở về làng, muốn xây một căn nhà như Từ gia, có bồn nước vừa ấm vừa thơm bên trong nhà tắm, ở đó ngày ngày hành y cứu người, từ từ gầy dựng lại làng Thảo Phu…
Tôn lão sư gật gù:
– Chúng ta đưa Tuệ Minh về làng thôi!