Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương cuối: Đoàn viên

Mấy ngày liền sau đó, Hiểu Lâm cứ bám lấy Tuệ Minh như hình với bóng, chỉ là chưa đến mức dùng dây buộc Tuệ Minh lại với hắn. Tuệ Minh không những được sống lại, còn được ở trong làng Thảo Phu, quanh nhà trồng trọt chăn nuôi, sống những tháng ngày êm đềm mà đã rất lâu cậu luôn mơ ước.

Như mọi hôm, Tuệ Minh đứng nấu nướng bên bếp lửa, Hiểu Lâm liền ôm lấy cậu từ phía sau, hạ thấp người đặt cằm trên vai cậu. Thỉnh thoảng, nhân lúc Tuệ Minh chú tâm vào món ăn trên bếp, Hiểu Lâm lại lén hôn lên má cậu một cái. Những ngày này, cả hai như lạc vào cõi mộng, một câu chuyện tình yêu mà chẳng ai dám tin rằng nó thực sự tồn tại trên đời.

Tuệ Minh vừa nấu nướng, vừa làm ra bộ dạng nũng nịu:

– Hiểu Lâm, huynh muốn nhốt ta trong nhà cả đời hay sao chứ? Ta còn chưa được về thăm Từ phu nhân, sư tỷ và Hiểu Thức nữa đó! Ta có rất nhiều chuyện chưa rõ muốn hỏi họ.

Hiểu Lâm thản nhiên đáp:

– Ngươi muốn hỏi điều gì? Ta nói cho ngươi nghe.

Tuệ Minh hỏi bừa một câu:

– Chuyện của Tịnh Quân và Hiểu Thức. Tịnh Quân làm sao có thể trở về được?

Hiểu Lâm vẫn ôm mãi không buông, bắt đầu luyên thuyên kể chuyện. Ngày ấy Tịnh Quân trở về, nhưng không phải về tay không mà còn mang theo một ác chú.

Nhưng Tuệ Minh đã hỏi đúng người, bởi chuyện này Tịnh Quân chỉ dám kể toàn bộ với Hiểu Lâm, Hiểu Thức và Từ phu nhân không biết được những chi tiết khiến người ta nổi hết da gà.

Thiên Trị Vương ngày đó không đơn giản chỉ mang Tịnh Quân về như một lá chắn bảo vệ mạng sống cho ông ta. Mà còn bởi nguyên nhân khác.

Sau khi mang Tịnh Quân về Thiên Vương điện, Thiên Trị Vương cởi bỏ mặt nạ của bản thân. Đằng sau giọng nói và bộ y phục của một đại thúc, Thiên Trị Vương chỉ là một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cả Tịnh Quân. Chỉ là khi ra trận, hắn ta dùng thuật chuyển âm làm cho giọng nói như một người lớn tuổi khiến kẻ thù lo lắng.

Những tưởng Tịnh Quân sẽ bị giam vào tử lao, nào ngờ Thiên Trị Vương mang hắn vào tĩnh thất, cho người giúp hắn tắm rửa sạch sẽ thơm tho. Tịnh Quân bị phong bế kinh mạch, chẳng thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn.

Tịnh Quân được đám người hầu đặt lên giường, trên người không một mảnh vải che thân, chỉ có một tấm chăn đắp tạm trên người. Sau khi đám người hầu đi khỏi, cũng là lúc Thiên Trị Vương xuất hiện trong tĩnh thất.

Thiên Trị Vương đến bên giường, nhẹ nhàng nói:

– Ta là bất đắc dĩ mới phải làm vậy với chàng, thật lòng ta chẳng muốn. Từ hôm nay, hãy ở lại đây cùng ta, sống một đời vinh hoa phú quý.

Tịnh Quân không thèm nhìn hắn, lạnh lùng đáp:

– Ta thà chết cũng không muốn sống cùng ngươi!

Thiên Trị Vương cười bí hiểm:

– Lát nữa chàng sẽ đổi ý ngay thôi!

Dứt lời, hắn kéo phăng tấm chăn vứt xuống sàn nhà, thân thể Tịnh Quân tất cả đều phô bày trước mặt hắn. Cả người Tịnh Quân cơ bắp cuồng cuộn, khiến Thiên Trị Vương không kiềm được mà suýt xoa. Tịnh Quân cả đời chưa bao giờ có cảm giác nhục nhã như hiện tại. Đối với hắn mà nói, cái chết thậm chí còn tốt hơn nhiều.

Tịnh Quân gằn giọng:

– Ngươi muốn làm gì?

Thiên Trị Vương không đáp mà tập trung ngay vào việc. Đôi bàn tay hư hỏng của hắn sờ soạng khắp người Tịnh Quân, cuối cùng dừng lại trên cự vật ở giữa hai đùi. Hắn bắt đầu kích thích Tịnh Quân bằng đủ thứ chiêu trò khiến Tịnh Quân hét lên căm phẫn:

– Dừng lại ngay tên khốn!

Thiên Trị Vương vừa “ngậm nuốt” bên dưới, vừa đưa mắt nhìn lên Tịnh Quân đang không thể làm gì khác ngoài nằm yên chống cự, giọng điệu nham nhở:

– Chàng mắng ta sao? Hãy tiếp tục đi, ta thật thích nghe người khác mắng chửi, nhất là những người tuyệt hảo như chàng.

Tịnh Quân cảm thấy tên này vừa điên vừa biến thái, nhưng chẳng có cách nào khác. Đột nhiên, Tịnh Quân nảy ra một ý. Hắn sẽ không phản ứng gì, nằm yên ra như một khúc gỗ, mặc cho Thiên Trị Vương trên người hắn làm đủ trò. Tịnh Quân chỉ nói một câu trước khi hoàn toàn giữ im lặng:

– Ngươi có được thân xác ta, nhưng mãi mãi không có được tâm trí ta! Một kẻ thất bại đang cố nghĩ rằng bản thân mình chiến thắng! Một kẻ đáng thương!

Từ sau câu nói ấy, Tịnh Quân như hóa thành một khúc gỗ. Thiên Trị Vương ngồi lên hạ thân hắn, dùng hậu huyệt nuốt trọn cái ấy vừa to vừa dài lại vừa cứng như đá của Tịnh Quân, nhưng một tiếng rên khẽ Tịnh Quân cũng không thèm rên. Tịnh Quân nhắm mắt, mặc kệ sự đời.

Thiên Trị Vương trên người Tịnh Quân nhún nhảy như mông gắn lò xo, nhưng thực ra trông thấy Tịnh Quân như thế, hắn cũng mất hứng vô cùng. Trước giờ không ít nam nhân bị hắn mang về đây rồi dùng cách này “đối đãi”, nhưng chỉ Tịnh Quân là kẻ không chút mảy may động tâm với hắn.

Sau một hồi “tự biên tự diễn”, hậu huyệt của Thiên Trị Vương dường như đã rộng ra gấp ba lần. Ấy vậy mà Tịnh Quân vẫn chẳng giải phóng hạ thân dù chỉ một lần. Điều này trực tiếp đánh sập lòng tự tôn của Thiên Trị Vương, khiến hắn đùng đùng nổi giận, bỏ đi không thèm nhìn lại.

Suốt những ngày sau đó, Tịnh Quân vẫn tuyệt nhiên không nói gì. Dù Thiên Trị Vương dùng bao nhiêu lời đường mật, vẫn không thể có được nam nhân này. Tịnh Quân đối với Thiên Trị Vương là một thứ gì đó vừa khiến người ta thích thú, lại vừa khiến người ta chán ghét.

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dùng thử đủ mọi phương cách, Thiên Trị Vương cuối cùng cũng đành bất lực. Sáng hôm đó, Thiên Trị Vương vào gặp Tịnh Quân, như níu kéo chút hi vọng sau cùng.

– Huynh vẫn không mảy may suy nghĩ những điều ta nói hay sao?

Tịnh Quân thậm chí không thèm trả lời. Thiên Trị Vương liền tiếp:

– Thôi được, ta sẽ trả huynh về làng Ấn Sát.

Nói rồi, Thiên Trị Vương bắt ấn niệm chú trong miệng, sau đó Tịnh Quân được đả thông kinh mạch, nhưng lập tức đâm ra nghi ngờ:

– Ngươi thả ta đi thật sao?

Thiên Trị Vương tỏ vẻ đã nghĩ thông:

– Giữ huynh lại thì có ý nghĩa gì chứ? Ta chỉ mong huynh sau này sẽ không hối hận vì quyết định rời đi!

Tịnh Quân không nói thêm lời nào lập tức bay về làng. Nhưng hắn không biết rằng, ấn chú mà Thiên Trị Vương đã niệm trước đó chính là:

– Pháp Chú kỳ thuật: Ác chú!

“Ta muốn kẻ trúng chú phải quên đi tất cả ngoại trừ người nhà, tâm tình lạnh lẽo như gió mùa đông, thích giết chóc hơn là thỏa hiệp, chỉ khi chính tay mình giết chết người mình yêu, thì ký ức và con người ngày xưa mới được trở về!”

Tuệ Minh nghe xong cũng phải rùng mình, không ngờ còn có loại chú thâm độc như thế. Tịnh Quân chẳng dám kể cho Hiểu Thức nghe cũng dễ hiểu, hắn có muốn kể cũng không biết phải dùng từ ngữ thế nào.

Tuệ Minh nghe xong thì món ăn cũng nấu xong, cậu vừa dọn ra bàn vừa hỏi tiếp:

– Nếu huynh cũng trúng ác chú như vậy, thì huynh có quên đi ta không? Có xuống tay với ta không?

Hiểu Lâm nhanh nhảu hôn “chóc” lên môi Tuệ Minh, rằng:

– Nói gở!

Tuệ Minh cười chọc hắn:

– Không phải lúc mới mang ta về, huynh lúc nào cũng ghét ta sao?

Hiểu Lâm lại choàng tay sang ôm Tuệ Minh âu yếm:

– Có sao? Ta lại chẳng nhớ!

Tuệ Minh lại rằng:

– Huynh là quên hay cố tình không nhớ? Chẳng phải sau lần nhìn ta bên trong nhà tắm, huynh đã khó chịu ra mặt còn gì?

Hiểu Lâm ôm chặt Tuệ Minh bằng một tay, tay kia lại cù lét cậu:

– Còn dám chọc ta!

Tiếng cười đùa vang vọng khắp căn nhà, bọn hắn hiện tại như những đứa trẻ trong hình hài người lớn. Chợt có tiếng ai đó bên ngoài gọi vào, Hiểu Lâm nghe thấy liền bảo Tuệ Minh trốn vào trong phòng.

– Từ công tử, cậu có trong nhà không?

Thì ra chẳng ai khác mà chính là Tuệ Nghi. Trông thấy vẻ mặt cô có chút lo lắng, Hiểu Lâm nhanh chóng mời cô vào nhà, ngồi xuống cạnh bàn ăn có mấy món vừa mới dọn lên khói bay nghi ngút.

Hiểu Lâm ngồi một bên mở lời:

– Đại di đến tìm ta có việc gì?

Tuệ Nghi tròn xoe mắt vì bất ngờ, nhưng cô tự nhủ điều đó cũng đúng. Tuệ Minh gọi cô là tỷ tỷ, Hiểu Lâm với Tuệ Minh bao năm nay vẫn một lòng một dạ, xưng hô như thế cũng cho là hợp lý.

Tuệ Nghi liền đáp:

– Mấy ngày liền ta không thấy cậu ra khỏi nhà, dân làng xung quanh cũng chẳng ai thấy. Ta lo đã xảy ra chuyện liền sang đây.

Hiểu Lâm vừa vui vẻ vừa hoài nghi đáp lời:

– Có thể xảy ra chuyện gì với ta được chứ?

Tuệ Nghi làm ánh mắt ái ngại:

– Ta sợ… cậu trong lúc không nghĩ thông suốt, sẽ bỏ lại chúng ta mà đi theo Tuệ Minh!

Hiểu Lâm phân bua:

– Thú thật đã có lúc ta từng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng từ giờ thì không.

Tuệ Nghi đánh mắt một vòng bàn ăn, thở phào nhẹ nhõm:

– Tâm trạng cậu hôm nay tốt nhỉ? Hôm nay là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm ta thấy cậu vui vẻ thế này. Còn có tâm trạng nấu ăn nữa, nhưng mà…

Hiểu Lâm liền hỏi:

– Nhưng thế nào?

Tuệ Nghi vừa tốt bụng vừa thành thật đáp:

– Đồ ăn trên bàn cháy khét như thế làm sao ăn được? Cậu làm ta nhớ Tuệ Minh quá, lúc trước có lần nó cũng nấu ăn cho ta, kết quả đều mang đổ đi không ăn được!

Hiểu Lâm ôm bụng cười khúc khích, lại rằng:

– Người nói thế Tuệ Minh nghe được sẽ đau lòng lắm đấy.

Thấy Hiểu Lâm bình an vô sự, Tuệ Nghi chuyển sự chú ý sang nơi khác:

– Ta vào thăm Tuệ Minh một chút! Cả tháng nay bận rộn, ta chẳng có thời gian đến nhìn Tuệ Minh một cái.

Hiểu Lâm hướng tay về phía cửa phòng, Tuệ Nghi cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh bước vào tìm Tuệ Minh. Dù bao tháng năm trôi qua, cô vẫn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng một ngày Tuệ Minh sẽ tỉnh dậy.

Tuệ Nghi đẩy cửa phòng bước vào, nhưng giường chiếu trống không, Tuệ Minh đâu chẳng thấy. Cô lập tức trở nên hốt hoảng, xoay người hỏi Hiểu Lâm:

– Từ công tử, Tuệ Minh sao lại không có ở đây? Lẽ nào… lẽ nào đã bị người khác mang đi mất?

Hiểu Lâm cũng phối hợp diễn một vở, liền đứng dậy tỏ vẻ gấp gáp trông vào. Tuệ Nghi thì không đợi được, cô hướng thẳng ra cổng mà chạy, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng báo tin để tìm Tuệ Minh về.

Nhưng vừa chạy ra khỏi nhà, đặt chân xuống nền đất trước sân đầy hoa cỏ, Tuệ Nghi lập tức sững người. Tâm trí cô mơ mơ màng màng không biết bản thân đang mơ hay tỉnh…

Tuệ Minh bằng xương bằng thịt đang đứng ở lối vào, lại còn mỉm cười với cô.

Tuệ Nghi còn chưa kịp nói gì, Tuệ Minh đã gọi lớn:

– Tỷ tỷ, đã lâu không gặp!

Tỷ đệ bọn họ cứ thế lao đến ôm chầm lấy nhau, giọt nước mắt hạnh phúc theo dòng cảm xúc mà tuôn trào. Tuệ Nghi ôm Tuệ Minh, chốc chốc lại đẩy cậu ra để nhìn một cái. Tay cô cứ xoa đầu, xoa vai, xoa tay, xoa lưng Tuệ Minh, xác nhận một lượt Tuệ Minh đứng trước mặt cô bình an vô sự.

Tuệ Minh lau nước mắt trên má Tuệ Nghi, dịu dàng nắm tay cô dắt vào trong nhà:

– Hôm nay tỷ ở lại ăn cơm cùng đệ!

Bàn ăn chỉ có ba người, nhưng vui vẻ ấm cúng vô cùng. Mấy món ăn trên bàn cháy khét hơn một nửa, nhưng người ăn vẫn gật gù tấm tắc khen ngon.

Trời mới lập đông, tuyết bắt đầu rơi lất phất. Có lẽ tuyết cùng vui mừng vì người ra đi trong mùa tuyết lạnh năm ấy giờ đã trở về. Mặt trời còn chưa lên, Tuệ Minh đã bừng tỉnh, lọ mọ bước xuống giường. Thế nhưng đôi tay rắn chắc của kẻ nằm bên cạnh lập tức siết chặt ngang hông:

– Vẫn còn sớm như thế, ngủ thêm với ta một chút!

Hiểu Lâm mỗi lúc càng nhõng nhẽo, chẳng còn nhìn ra dáng vẻ sát thủ máu lạnh năm nào. Nhưng chỉ mỗi Tuệ Minh nhìn thấy được, cũng chỉ mỗi Tuệ Minh có khả năng biến hắn trở thành như vậy.

Tuệ Minh áp mặt vào ngực Hiểu Lâm, xoa xoa mấy cái:

– Chúng ta về thăm mọi người!

Hiểu Lâm còn vùng vằng không chịu dậy, bên ngoài đã truyền tới giọng của Tuệ Nghi:

– Tuệ Minh, Hiểu Lâm, đã chuẩn bị xong chưa? Ta đến Từ gia trước đây nhé!

Tuệ Minh bên trong nói lớn:

– Tỷ tỷ, để đệ gửi Hiểu Lâm theo!

Vậy là Hiểu Lâm còn chưa tỉnh ngủ đã bị Tuệ Minh đẩy ra khỏi nhà, nhưng một tiếng phản kháng cũng không dám nói.

Tuệ Nghi trông thấy cười hỏi:

– Tính tình Tuệ Minh bướng bỉnh, đệ cứ nuông chiều như thế, sẽ chịu thiệt cho xem!

Hiểu Lâm vừa dìu Tuệ Nghi bay về Từ gia vừa đáp:

– Tuệ Minh vì Từ gia cả mạng sống cũng không màn, chút thiệt thòi này, đệ cả đời cam tâm tình nguyện.

Tuệ Nghi cười lắc đầu, biết chẳng hơi sức đâu mà khuyên bảo những kẻ yêu nhau.

Đến cổng Từ gia, Tuệ Nghi bên ngoài gọi lớn:

– Từ phu nhân, người có trong nhà không?

Từ phu nhân bên trong cầm giỏ đi ra, dáng vẻ rõ ràng đang chuẩn bị đi chợ. Thấy Tuệ Nghi đột ngột xuất hiện vào sáng sớm, bà liền hiểu có chuyện bất thường:

– Tuệ Nghi, đã xảy ra chuyện gì?

– Không có! Ta đến báo tin cho người, đã tìm được thần y, Tuệ Minh sắp được cứu rồi! Nhờ người đi chợ nấu một mâm cơm thật thịnh soạn, chúng ta cùng nhau họp mặt!

Từ phu nhân chụp lấy tay Tuệ Nghi, bồi hồi xúc động:

– Là thật sao? Cô vào nhà đợi ta, ta đi một chút sẽ về ngay! À… Hiểu Lâm đã biết tin chưa?

Tuệ Nghi cười tươi:

– Đệ ấy biết rồi, đã đến làng Phục Ma mời Tôn lão sư cùng đến!

Từ gia một nhà đầy người, ai làm việc nấy. Từ phu nhân, Tôn phu nhân, Tuệ Nghi cùng Xuân Linh tranh nhau nấu nướng, hễ có tên nam nhân nào ló đầu vào nhà bếp liền bị đuổi ra không thương tiếc. Còn việc của những chàng trai là quét tước dọn dẹp. Hiểu Thức cùng Liễu Thịnh hợp sức tạo một lối đi bằng tuyết dọc từ ngoài cổng đến tận bàn ăn, ngẫm nghĩ nếu có thêm hoa mọc hai bên thì đẹp biết nhường nào.

Tịnh Quân lại bắt đầu nghi vấn, trò chuyện cùng Kỳ Bách và Sỹ Luân:

– Có chắc là cứu được không?

Vừa hay Dương Vệ đang phụ mang thức ăn dọn ra bàn, khẳng định chắc nịch:

– Tuệ Nghi khẳng định với chúng ta: chắc-chắn-có-thể-cứu-được!

Chẳng trách ai nấy đều luống cuống lên, cố gắng làm mọi thứ cho chỉn chu nhất có thể. Chỉ cần có thể cứu được Tuệ Minh, họ sẵn sàng nhọc công hơn như vậy nữa.

Đợi khi tất cả đã xong xuôi, bọn họ xúm nhau đứng nghẹt cả cổng, cung kính chờ đón vị thần y xuất hiện.

Hiểu Lâm ra hiệu:

– Mọi người cứ việc ngồi vào bàn, con sẽ đưa thần y vào đây!

Tất cả yên vị trên bàn tiệc, ai nấy hồi hộp không yên, mắt hướng về phía cổng. Hiểu Lâm đứng dưới cổng vào, tuyết rơi bên trên điểm xuyết cho chiếc áo choàng đen hắn đang mặc. Dưới bầu trời gió nhẹ tuyết êm, vị thần y bước vào, đầu đội nón rộng vành, thả khăn lụa che ngang cằm.

Tay cậu đặt trên tay Hiểu Lâm, chầm chậm bước vào.

Trên lối vào bằng tuyết, mỗi bước chân cậu đi qua, một khóm hoa lại mọc lên tỏa hương khoe sắc, ngay giữa trời đông giá lạnh.

Nhìn thấy khung cảnh ấy, ai nấy đều tin, đây là vị thần y đích thực, Tuệ Minh lần này chắc chắn sẽ trở về với họ.

Giữa con đường hoa có tuyết rơi trắng xóa, vị thần y đứng lại, ra hiệu gì đó. Hiểu Lâm cạnh bên vẫn nắm chặt tay, một tay khác choàng qua, nhẹ nhàng tháo nón che mặt xuống.

Vị thần y hơi cúi mặt xuống một chút, rồi ngước mặt lên, nhìn thẳng về phía trước. Dung mạo không phải mười phần thanh tú, nhưng vô cùng dịu dàng và có vẻ đáng tin.

– Xin lỗi… Đã để mọi người phải chờ lâu!

Từ phu nhân đứng bật dậy khỏi bàn tiệc, vừa chạy về phía trước vừa gọi lớn:

– Tuệ Minh! Là Tuệ Minh đã trở về sao?

Nước mắt bà ròng rã tuôn ra, đôi tay dang rộng ôm lấy Tuệ Minh vào lòng. Ngày ấy thật tiếc, bà chưa bao giờ có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với Tuệ Minh một cách trọn vẹn.

Tất cả những người khác cũng không thể chờ lâu hơn, tiến đến đưa Tuệ Minh vào trong bàn tiệc. Ai nấy trong lòng cũng có điều muốn hỏi, chỉ là chẳng biết nên mở màn từ đâu.

Tuệ Minh tiến về gốc hắc tâm thảo, đưa tay chạm vào. Hắc tâm thảo phát ra một luồng năng lượng xanh, rồi bỗng dang rộng tán cây che hết cả bàn tiệc, để tuyết lạnh chẳng thể rơi xuống đầu.

Tôn phu nhân tấm tắc khen ngợi:

– Vẫn là Tuệ Minh của ta chu đáo!

Tuệ Minh cười vui sướng, trong khi Hiểu Lâm ngồi cạnh không nói gì, nhưng tâm tình hết sức an yên. Kỳ Bách liền hỏi:

– Hiểu Lâm, người của huynh trở về, sao huynh lại ngồi im bất động thế kia?

Sỹ Luân cũng có vẻ hớn hở hơn mọi ngày:

– Huynh ấy bất động ở đây, nhưng “động” ở chỗ khác!

Cả bàn tiệc cười vang trời. Tôn lão sư ngồi bên kia vuốt râu, trầm ngâm hỏi:

– Ta thật hiếu kỳ, làm thế nào cậu có thể vượt qua Tử nguyền để trở về?

Tuệ Minh không kể dông dài, chỉ nhắc lại đúng đoạn cuối lời nguyền mà cậu nghe được:

“…chỉ khi có một nam nhân nguyện cả đời chỉ yêu mình ngươi, dù ngươi không còn sống cũng nguyện cả đời ở bên cạnh ngươi, không mảy may thay lòng đổi dạ. Giọt nước mắt của nam nhân ấy mới có thể hóa giải được lời nguyền để mang ngươi trở về từ cõi chết…”

Mọi người “ồ” lên một tiếng, Tịnh Quân vỗ đùi chan chát:

– Ái chà, lời nguyền này thâm độc đấy chứ! Hiểu Lâm, ngươi như thế mà cũng khóc à? Hay là hôm đó… Như vậy phải báo đáp Tịnh Quân ta đấy nhé!

Hiểu Thức ngồi cạnh liền nhét một cái đùi gà vào miệng hắn:

– Huynh ăn đi, đừng nói nữa!

Cả bàn tiệc lại cười rộ lên. Nhưng điều Tịnh Quân nói không phải là không đúng. Chỉ là không ai ngờ được, Hiểu Lâm như thế, lại đem hết lòng mình trao cả cho Tuệ Minh.

Tuệ Minh kể xong, liền tỏ vẻ áy náy:

– Từ phu nhân, ta xin lỗi. Chuyện của ta và Hiểu Lâm… Tuệ Minh có lỗi với người. Mong người rộng lòng chấp nhận ta…

– Không được!

Từ phu nhân đột nhiên lớn tiếng, khí thế vô cùng cương quyết làm tất cả mọi người im bặt. Tuệ Minh trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng cũng không nằm ngoài dự tính. Hiểu Thức từ bé yếu đuối, “gả” cho Tịnh Quân xem như chuyện tốt. Thế nhưng, Hiểu Lâm thì không giống như vậy.

Nghe một câu này, ai nấy cũng phải thay đổi sắc mặt. Hiểu Lâm nắm chặt tay Tuệ Minh, dõng dạc lên tiếng:

– Mẹ! Thứ lỗi hài nhi bất hiếu. Từ trước đến giờ, Hiểu Lâm chưa từng cầu xin người điều gì. Nay chỉ mong người có thể chấp nhận Tuệ Minh!

Xuân Linh thêm vào một câu:

– Phải đó mẹ! Tuệ Minh tốt biết bao! Mẹ có thể…

– Không thể!

Từ phu nhân trước sau như một, mặc cho sắc mặt của mọi người trên bàn tiệc đã bắt đầu khó coi. Thấy không khí trở nên căng thẳng, Tuệ Minh đành tìm cách thoái lui, đợi mọi chuyện êm dịu hơn lại tiếp tục bàn đến. Dù sao đối với một người mẹ, đây cũng là một cú sốc. Từ phu nhân cần thêm thời gian để chấp nhận cậu.

Tuệ Minh cười gượng:

– Từ phu nhân, nếu người đã nói thế, ta…

Hiểu Lâm cắt ngang:

– Mẹ! Con dám hỏi Tuệ Minh có chỗ nào không tốt?

Từ phu nhân rất điềm tĩnh:

– Chuyện đã đến nước này, Tuệ Minh vẫn nhất quyết gọi ta là “Từ phu nhân”! Thử hỏi ta làm sao chấp nhận được?

Trên bàn tiệc, mọi người bắt đầu nhìn nhau dò hỏi. Tôn lão sư vuốt râu cười tít mắt. Tuệ Minh ngồi một đó ngẩn tò te. Tuệ Nghi vỗ vai cậu nhắc nhở:

– Còn không mau gọi mẹ?

Tuệ Minh hướng về Từ phu nhân, ấp úng:

– M… mẫu… mẫu thân! Người chấp nhận Tuệ Minh thật sao?

Từ phu nhân kéo tay Tuệ Minh đặt vào lòng bàn tay bà, cười nói:

– Ta có muốn cũng không tìm được lý do để từ chối.

Tuệ Minh lại rằng:

– Như thế… không phải người sẽ mất đi một người con trai sao?

Từ phu nhân lắc đầu:

– Tuệ Minh, con nhìn xem. Nhà ta có hai đứa con trai, bây giờ lại có đến bốn. Thế làm sao gọi là mất đi cho được?

Liễu Thịnh ngồi một góc, lúc này mới dám thở mạnh:

– Bá mẫu, người làm Liễu Thịnh hết cả hồn!

Kỳ Bách choàng tay sang ôm Liễu Thịnh, xoa xoa đầu cậu, rằng:

– Hai người bọn họ rõ ràng như thế, ta còn nhìn ra, huống hồ là Từ bá mẫu! Bá mẫu, ta nói như thế có đúng không?

Từ phu nhân từ tốn đáp:

– Ta hỏi các vị, có nam nhân nào phòng mình không ngủ, suốt ngày lại chui vào gốc cây ngủ chung với một nam nhân khác không hả?

Cả bàn tiệc cười khúc khích, Hiểu Lâm chỉ đành ngồi một bên ngượng ngùng. Từ phu nhân lại nhìn về phía Dương Vệ, tiếp:

– Ta hỏi các vị, có nam nhân nào vừa nghe bằng hữu của mình bị người khác dắt đi mất liền tức giận đến mức đập nát cửa nhà tắm rồi hung hăng ra ngoài tìm không hả? “Nam nhân” này cũng quá kỳ lạ rồi a!

Dương Vệ cố nín cười đến nội thương. Từ phu nhân lại tiếp:

– Tuệ Minh, ta nói cho con biết. Lần con đưa Xuân Linh đến Tôn gia, Hiểu Lâm mỗi lúc bên ngoài về, câu đầu tiên nó hỏi ta chính là “Tuệ Minh về chưa?”…

Hiểu Lâm đành lên tiếng:

– Mẹ… Xin mẹ đừng nói nữa…

Tuệ Nghi lại tiếp:

– Ta hỏi các vị, có nam nhân nào, vì một vị bằng hữu, ròng rã hàng năm trời ở cạnh, dù chẳng đoán chắc được ngày tháng nào người kia sẽ trở về?

Đến lượt Tuệ Minh ngăn cản:

– Tỷ tỷ à, tha cho huynh ấy đi…

Chẳng ngờ được, Tôn lão sư cũng góp vui:

– Ta hỏi chư vị, có nam nhân nào, thấy trước cái chết trước mắt, vẫn tuyệt nhiên không bỏ rơi đồng đội, dù ngay lúc đó, kẻ kia đã bán thân bất toại, một chút hi vọng cũng không còn?

Nghe một câu này, Hiểu Lâm lại nắm chặt tay Tuệ Minh hơn. Tuệ Minh bất chấp sinh mệnh ở cạnh Hiểu Lâm một lần, Hiểu Lâm liền dùng cả cuộc đời mình chờ cậu tỉnh lại.

Giữa bầu trời tuyết rơi trắng xóa, tất cả nâng ly cùng nhau chúc mừng. Năm ấy tuyết về, lạnh lẽo cô liêu đến bất tận. Năm nay tuyết về, bỗng dưng lại ấm áp vô ngần.

– End –

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!