Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 10: Chuyến xe trễ giờ

Sau khoảng chục ngày ăn Tết ở quê, cuối cùng cũng đến ngày tôi quay lại thành phố. Chỗ tôi ở không cách quá xa Sài Gòn, nhưng ngặt nỗi không có một bến xe chính thức. Cho nên mỗi lần về quê và trở lên, tôi đều phải “quá giang” xe từ một bến xe khác.

Tôi thường đi xe PT, cái hãng xe này hẳn là ai cũng biết. Lúc đó, PT vẫn còn loại xe ghế ngồi cho các tuyến không quá xa. Tôi thích đi xe ghế ngồi hơn xe giường nằm, bởi vì không cần phải cởi giày dép hết sức bất tiện. Nhưng tôi chỉ có thể đi loại ghế ngồi khi từ SG về, còn lúc trở lên SG, vì phải “đi ké” xe ở một bến xa hơn, cho nên chỉ có xe giường nằm.

Tôi lại thường mua vé gần sát ngày, cho nên chỉ còn vé giường trên ở phía cuối xe. Mà tính ra thì tôi cũng dễ tính, tôi chẳng quan tâm vị trí trên xe cho lắm. Dù sao cũng chỉ nằm một chút rồi bước ra chứ có phải nằm mãi đâu đúng không?

Minh Quang ở lại nhà Nội tôi cho đến ngày tôi đi, thậm chí còn là người đưa tôi ra bến xe. Đến khi tôi bước lên xe nhìn lại phía sau vẫn trông thấy nó nhìn theo xe mà không khỏi chạnh lòng. Nhưng mà chắc sẽ sớm thôi, nó sẽ lại trở lại cuộc sống trước đây, lúc chưa làm chuyện đó với tôi. Hoặc tốt hơn, sẽ gặp một người nào đó hợp tình hợp ý để cuộc sống bớt đơn độc.

Gác lại chuyện dưới quê đằng sau bánh xe lăn dài, tôi nhìn số ghế trên vé xe rồi đi thẳng về phía cuối xe tìm chỗ. Tôi nằm ở ghế cuối cùng cạnh cửa sổ bên phải. Năm ấy, PT vẫn còn sử dụng loại xe cũ, 5 ghế cuối nối thành một dãy liền nhau, đồng nghĩa với việc tôi nằm chung cùng với 4 người khác. May mà tôi nằm bìa chứ không nằm giữa, cho nên cùng lắm cũng chỉ tiếp xúc với 1 người.

Cũng vì đặt vé trễ mà tận 6h chiều tôi mới lên xe, đi còn chưa đến đâu thì trời đã sụp tối. Tôi thở dài ngán ngẫm, cầu mong trên đường không kẹt xe để tôi có thể trở lại ký túc xá trước 11h đêm. Tôi bật điện thoại, cắm tay nghe vào, thả hồn theo giai điệu vang lên trong đầu. Được một lúc, tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Lúc mở mắt ra thì xe đã đỗ ở trạm dừng chân. Tôi không có thói quen ăn uống gì ở đây, cho nên chỉ nằm chờ những hành khách khác trở lại. Cảm thấy buồn chán không có việc gì làm, tôi theo thói quen lại bật app B lên (ai cũng biết mà đúng hông?), bật định vị để tìm kiếm xung quanh xem có “đồng dâm” nào không.

Ở trạm dừng chân mà không có thì hẳn là vô lý. Tôi quét một phát ra cả chục người. Người cách 10m, người cách 20m, người cách 50m… Đa số đều xinh tươi rạng rỡ. Duy chỉ có một tài khoản không để ảnh mặt mũi, trông có vẻ bí ẩn thế nào. Sự tò mò đã khiến tôi bấm vào xem profile, cũng không có ảnh mặt mũi gì cả. Một lát sau, tài khoản đó xem lại profile của tôi, sau đó yêu cầu xem ảnh riêng tư.

Ừ thì cũng chỉ là việc bình thường như ở huyện, ai yêu cầu xem ảnh của tôi, thì tôi yêu cầu xem ảnh của họ lại. Người này giống kiểu người ở ẩn trên app B, không up ảnh mặt mũi, chỉ có chiếc body sáu múi và ảnh cây hàng khá là chất lượng. Tôi tặc lưỡi một cái rõ to, không ngờ giữa trạm dừng chân này lại có cực phẩm.

Còn ảnh của tôi cũng chỉ có vài ảnh mặt mũi, một ảnh mông chụp nửa kín nửa hở, và một ảnh của body slim. Bên kia xem xong nhắn lại: “Ngon thế! Gu tui!”

Tôi cười nhắn lại: “Quá khen rồi! Ngon không bằng ông!”

Bên kia lại nói: “Ông đang về quê hay lên Sài Gòn vậy?”

Tôi đáp: “Đang lên lại SG.”

Vừa lúc đó, những hành khách khác cũng bắt đầu trở lại xe, từng chỗ trống nhanh chóng được lấp đầy. Tôi nhắn: “Xe tui sắp chạy rồi. Tiếc ghê, phải có nhiều thời gian hơn chạy ra gặp nhau cái ha?”

Bên kia nói: “Hay là ông xuống xe gặp tui đi, rồi mình giả vờ không tìm thấy xe, đi ké xe sau.”

Tui cười cười bên ngoài, bên trong nhắn lại: “Thôi ba đừng có xúi dại! Mấy nay xe nào cũng hết chỗ đó!”

Bên kia cũng ậm ờ rồi tạm biệt tôi. Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi như vậy đôi khi cũng giúp tôi cảm thấy bớt chút cô đơn. Cuộc nói chuyện đã dừng, nhưng tay tôi thì vẫn lướt trên những tấm ảnh ban nảy. Đầu nghĩ bâng quơ nếu gặp người này bên ngoài thì thế nào nhỉ?

Xe chạy đã được năm phút, nhưng tâm trí tôi vẫn cứ ở đó. Tôi tải đi tải lại, tìm xem còn có “đồng dâm” nào ngon nghẻ tương tự không. Và khi tôi đang đọc profile một anh chàng nọ, thì tài khoản ban nảy bỗng gửi thêm một tin nhắn cho tôi.

Nội dung tin nhắn làm tôi giật mình: “Ủa, sao cứ cách nhau 10m mãi thế?”

Tôi trả lời: “Chắc app bị lag đó. Xe tui chạy nảy giờ rồi.”

Bên kia rep ngay: “Xe tui cũng chạy nảy giờ rồi.”

Dường như cả hai bên đầu đều nhảy số lùng bùng, cùng lúc nhắn hỏi nhau: “Xe ông biển số mấy?”

Tôi lật đật móc cái vé xe trong túi ra, nhìn vào dãy biển số xe. Tự dưng lại nổi hết da gà, tim thì đập thình thịch, bởi vì dãy số trên vé của tôi và biển số mà người kia trả lời là một! 51B-194.

Tôi vội hỏi: “Ông ngồi ghế nào đấy?”

Bên kia trả lời: “B4. Phía trên bên trái ấy!”

Tôi nhắn lại: “Nhìn về phía góc sau bên phải của xe đi!”

Tin nhắn vừa gửi xong, phía trên đã có một cặp mắt đánh một góc 135 độ nhìn về phía tôi. Tôi nhìn thấy cậu ta, có chút bất ngờ. Nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc, chắc cũng chỉ trạc tuổi tôi là cùng.

Cậu ta trả lời: “Có duyên thế!”

Tôi phì cười khi nhìn thấy cậu ta bên trên cứ loay hoay nhìn về phía này. Cậu ta cũng thấy tôi cười, bởi vì ngày đó chúng tôi chưa cần đeo khẩu trang bắt buộc khi đi xe. Tự dưng chuyến xe buồn tẻ trong đêm của tôi rạng rỡ hẳn. Tôi trả lời lại: “Ừm, không ngờ thiệt.”

Thì ra lúc nảy bật app B lên quét xung quanh là ý tưởng lớn của tôi và cậu ta gặp nhau. Từ đầu chúng tôi đã đi cùng một xe mà chẳng hề hay biết. Nhưng đã gọi là duyên thì hẳn sẽ phải gặp nhau mà, nhỉ?

Nhưng còn chưa vui được bao lâu thì thảm cảnh xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi…

KẸT XE…

Tôi lẩm bẩm: “Thấy mẹ rồi! Lên trễ giờ có mà ăn biên bản!”

Phía trước là một hàng dài nghịt, không thể nhìn thấy được điểm đầu là ở đâu. Xe lớn chen chúc nhau kẹt cứng trên đường, xe máy cũng không tốt gì hơn, chỉ có thể tấp vào bên đường chờ tan đám kẹt xe, chứ ngồi mãi trên xe có mà phí xăng còn phí sức.

Xe dừng hẳn trên đường, bác tài buồn bực xuống xe châm điếu thuốc. Kẹt xe đến nỗi như thế này cũng là lần đầu tiên mà tôi trải nghiệm. Người trong xe mỗi người một vẻ, có người ngủ quên trời quên đất, có người xem điện thoại giết thời gian, còn tôi và cậu trai kia thì chốc chốc cứ nhìn nhau cười tủm tỉm.

Tôi nhắn cho cậu ta: “Nhìn gì nhìn hoài vậy? Xuống đây chơi nè!”

Cậu ta trả lời: “Ở ngoài ông xinh thế! Xinh hơn trong hình nhiều. Nhìn mãi không chán ấy.”

Tôi cười cười: “Nói quá không hà. Nịnh người ta mà lộ liễu quá!”

Bỗng dưng, cậu ta nhảy xuống giường, vác theo cả ba lô và túi đựng giày dép. Sau đó cậu ta đi một mạch về phía tôi, tôi bất ngờ quá chỉ có thể trố mắt ra nhìn. Chợt cậu ấy khều khều chân của vị khách nằm kế bên tôi, nói: “Chị ơi, chị đổi chỗ với em được không chị? Em với bạn em đi chung xe mà giờ mới biết, chị cho tụi em nằm cạnh nhau nha. Em cảm ơn chị!”

Cạnh tôi là một chị gái, trông cũng độ 24 25. Thấy nó ngoan ngoãn lễ phép, chị gật đầu đồng ý cái rụp. Nhưng tôi nghĩ, một phần nguyên nhân khác là chị ấy cũng như tôi, không thích nằm chung với nhiều người. Tôi thấy sau khi gật đầu đổi chỗ, chị ta còn vui hơn cả cậu trai kia ấy chứ.

Tôi giúp cậu ta leo lên giường và ổn định chỗ. Xong xuôi, cậu ta ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: “Xinh thật mà, đâu có nói quá!”

Tôi vừa thích vừa ngại, nói: “Đúng là văn vở của trap boy đây rồi. Ai mà chịu được?”

Cậu ta đáp: “Oan quá. Có từng trap ai bao giờ đâu…”

Tôi hỏi nhỏ: “Ông tên gì ấy?”

Cậu ta đáp: “Tui tên Phú. Còn ông?”

Tôi lại hỏi: “Tui tên Hưng. Ông tên Phú hả, Phú có Đại không?”

Phú nhìn tôi cười ranh ma, đáp: “Chắc là có đó!”

Tôi nói: “Không trả lời cũng biết là có Đại rồi. Toàn ảnh hot thế kia cơ mà.”

Điều làm tôi bất ngờ nhất chính là thằng Phú đẹp trai, lại có gu ăn mặc. Thế mà trên app B chẳng up một ảnh mặt mũi nào.

Phú nói: “Ảnh photoshop cả thôi. Muốn biết ngoài đời thế nào không?”

Tôi đáp: “Muốn chứ. Khi nào có dịp thì kiểm tra hàng trên ảnh và hàng ngoài đời nha.”

Phú nói: “Dịp cái gì nữa? Giờ luôn cho nóng nè.”

Câu nói vừa dứt, Phú đưa tay qua kéo tay trái của tôi đặt xuống hạ bộ của nó. Tôi giật mình thon thót, không ngờ nó bạo gan dữ vậy. Phú nằm nghiêng mặt về phía tôi, trên người tụi tôi đắp chung một tấm chăn. À không, thực ra là hai cái chăn, bởi vì một cái quá mỏng, người khác sẽ có thể nhìn thấy tụi tôi đang làm gì bên dưới lớp chăn này.

Ba ông khách nằm cùng dãy với tôi ngủ khò khò như chết, những người khác căn bản không quan tâm. Hàng đưa đến tay thì tôi buộc lòng phải sờ nắn vuốt ve, còn không thì chính là đi ngược lại với bản tâm của mình!

Thằng Phú mặc quần thun ngắn, loại quần có dây để thắt lại cho vừa vặn. Vì quần khá mỏng nên tôi có thể cảm nhận rõ ràng con cặc nó dưới lớp quần ngoài và cả quần lót. Nó để cặc hướng lên trên, lúc này con cặc đã cương cứng và thò đầu cặc ra khỏi cạp quần lót. Tôi đưa tay kéo dây quần, lưng quần của nó vừa mới hở ra một chút thì đầu cặc đã trượt lên phía trên, ló cả ra ngoài.

Tôi nằm thẳng chân trái, chân phải thì tôi co lên và tựa vào cửa kính của xe. Nhờ vậy, khoảng trống bên trong chăn rộng rãi hơn nhiều để tôi có thể hành sự mà không ai để ý.

Ngay lúc này thì bác tài xế quay lại xe, sau một khoảng thời gian tắc nghẽn thì có vẻ đã lưu thông được trở lại. Phía trên bác đề xe, tắt đèn sáng trên xe, mở đèn mờ và gạt cần số cho xe chuyển động. Bên dưới này thì tôi nắm lấy cái cần số của thằng Phú, gạt lên gạt xuống liên tục đều tay, đèn không biết mờ không chứ tôi thấy mắt nó đã mờ đi vì phê pha.

Thằng Phú bạo gan hơn tôi nghĩ nhiều. Nó lấy tay tự tuột quần xuống đến tận đầu gối, vén áo lên trên ngực và tự se đầu vú. Tôi vừa vuốt cặc nó, một chốc lại xoa chùm lông mu, sau đó xoa xuống đến hai hòn dái đã săn lên vì bị kích thích. Mặc dù tiếng động cơ xe đều đều, nhưng cũng không thể che đậy tiếng thở hổn hển lạ thường của thằng Phú vào tai tôi.

Tay trái nó se đầu ti, còn tay phải nó bắt đầu lần mò về phía tôi. Tôi ăn mặc kín kẽ mỗi lúc di chuyển xa, hôm nay thì là quần kaki có khóa kéo. Nó xoa nắn bên ngoài hạ bộ của tôi, thì thầm nói với tôi: “Không thua gì top ha?”. Sau một hồi, nó vén áo tôi lên khỏi lưng quần, rồi trực tiếp luồng tay vào đó. Tôi hóp bụng mình lại tạo ra khoảng trống cho tay nó đi vào.

Cu tôi từ lúc chưa cửng đã hướng xuống, giờ này đã cửng thì vẫn yên vị như vậy. Tay nó mò đến chỗ đầu cu, theo chiều hướng xuống mà vuốt mấy cái từ gốc đến ngọn. Sau đó nó túm lấy đầu khấc, chỉnh lại vị trí cho cặc tôi hướng lên trên.

Sau đó nó rút tay ra ngoài, lần mò đến vị trí khóa kéo. Chỉ với một cử động nhẹ nhàng, khóa quần tôi đã được mở ra. Thằng Phú cầm lỗ khóa kéo ghị lên trên một chút, đến khi đầu cu ló ra khỏi khóa thì nó buông tay. Cặc tôi được cái lỗ khóa quần giữ cho dựng đứng dưới lớp chăn, lúc này thằng Phú mới bắt đầu dùng tay nắm lấy mà sục.

Nó siết lấy thân cặc tôi, tôi cũng siết lấy thân cặc nó. Nó sục cặc tôi nhanh, tôi sục cặc nó càng nhanh. Nó dừng lại không sục, tôi cũng không chuyển động tay nữa. Chẳng khác gì trò chơi gương phản chiếu, hai kẻ ngây ngốc chúng tôi cứ như thế, được một lúc thì nhìn nhau cười khúc khích.

Thủ dâm lén lút giữa một rừng người kiểu này vừa sợ lại vừa phấn khích vô cùng. Cặc tôi và nó cứ cứng ngắc mãi không xuống được. Chúng tôi sướng tận óc mà không dám rên lên tiếng nào. Mỗi lúc sướng đến sắp bắn, thằng Phú lại dùng tay nó chụp tay tôi lại, răng nó cắn vào môi thở khì khì hết sức dâm đãng.

Chúng tôi cứ sướng rồi lại dừng, cố nhịn để không bắn ra, cho đến khi xe chạy vào địa phận thành phố. Thằng Phú nhìn tôi, tôi gật đầu hiểu ý. Đã đến lúc chúng tôi phải ra rồi!

Nó ghé sát tai tôi, nói thều thào: “Bắn thôi! Nhịn hơn chục lần, đến giới hạn rồi! Đứa nào trước?”

Tôi nhìn nó cười cười, nó lại hỏi nhỏ: “Bắn ở đâu? Trên xe hả?”

Tôi lắc đầu, dùng tay vỗ vỗ lên bụng nó. Nó hiểu ý, liền nằm ngửa ra và co chân trái lên để tạo thêm không gian. Nó kéo con cặc hướng lên rún, sau đó kéo áo xuống phủ lên trên. Tôi nắm con cặc nó qua lớp áo và bắt đầu sục nhanh. Tuy chiếc áo đã giảm sự tiếp xúc với tay tôi, nhưng lại tăng ma sát với thân cặc. Hơn nữa, nảy giờ tụi tôi đã nhịn nhiều lần, chỉ cần một tác động nhỏ thôi cũng đủ bắn ra.

Tôi mới vuốt được mấy cái, thằng Phú đã nghiến răng hít hà, sau đó thì cắn môi mà thở dốc. Tay nó vẫn nắm cặc tôi, lúc vuốt lúc bóp. Tôi vuốt được thêm ba cái thì nó liền chụp tay tôi lại giống như lúc nảy. Thấy sắp đến bến xe, tôi không thể để nó nhịn nhiều hơn, bèn tiếp tục vuốt cặc nó. Nó chịu không nổi, đầu nó áp sát đầu tôi, cắn vào vành tai tôi và cố nén tiếng rên rỉ trong cổ họng.

Nó xuất tinh 5 6 đợt, một mùi tanh nồng từ trong chăn xộc lên mũi cả hai. Nó nhanh chóng kéo quần lên, nhét con cặc còn cương vào quần, sau đó cũng kéo khóa áo khoác lại để mùi tinh không phát tán ra khắp nơi nữa.

Đến lượt tôi, tôi nhét con cặc trở lại vào trong quần dài, vắt chéo sang một bên trong quần lót. Thằng Phú đưa tay vào quần tôi, nhưng bên ngoài quần lót và bắt đầu vừa xoa vừa vuốt. Tôi nhanh chóng cảm nhận được cặc tôi sắp xuất tinh đến nơi rồi, chỉ có thể nhắm mắt bậm môi để không rên lên vì đê mê nhục dục.

Thằng Phú xoa thêm vài cái, tôi liền dùng sức kéo tay nó ra ngoài, nhưng nó cố tình vẫn giữ tay bên trong. Nó sờ bên dưới thân cặc tôi, cảm nhận dòng tinh ấm nóng bắn ra từng đợt. Tinh trùng nhanh chóng thấm ướt cả quần lót tôi, thằng Phú còn đưa tay về phía đầu khấc, xoa xoa chỗ tinh vừa mới trào ra.

Sau khi xong xuôi nó mới rút tay ra, không quên đưa lên mũi ngửi ngửi. Xong lại nói với tôi: “Không nồng lắm, bình thường không rượu bia hút thuốc đúng không? Ngoan thế?”

Tôi cười cười: “Đoán đúng rồi.”

Ngay sau đó, xe cũng bật đèn sáng, chuẩn bị rẽ vào bến xe. Chúng tôi phải đợi tất cả mọi người xuống hết rồi mới dám xuống, kẻo mùi tinh trùng trên người làm người khác hoảng hốt.

Sau khi trèo xuống giường, nó hỏi tôi: “Sao lúc nảy bắn trong quần lót mà không rủ? Bắn lên áo mùi nồng quá nè!”

Tôi đáp: “Quần ngoài của tui dày, bắn trong quần không sao. Còn nhìn cái quần mỏng te của ông đi! Tinh trùng nhiều như suối rồi nó thấm ra tới bên ngoài ấy. Lúc đó nguyên cái SG này biết ông thủ dâm trên xe nha! Hoặc tệ hơn là nói ổng ngủ quên rồi đái dầm đó!”

Phú cười ha hả, lại còn khen tôi thông minh. Nhưng sau đó nó bắt xe buýt về, vì nó cũng ở gần đây, còn tôi lên xe trung chuyển để trở lại trung tâm thành phố.

Thằng Phú, thằng Quang cứ như những cơn gió lướt qua trong đời tôi và ngược lại. Dù không lâu bền, nhưng trong khoảnh khắc đó, chúng tôi đã thực sự vui vẻ. Cuộc sống cuối cùng cũng chỉ đọng lại trong một chuỗi kỷ niệm, chúng tôi vui vì từng là những kỷ niệm vui vẻ trong đời nhau.


Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!