Tạm biệt thằng Phú ngoài bến xe, tôi tìm đến xe trung chuyển để di chuyển về ký túc xá. Tiến về phía trước một chút, tôi lại không thấy xe đâu, chỉ có một nhóm rất đông người đứng đó bấm điện thoại hoặc là mắt nhìn xa xăm.
Tôi đến chỗ một nhân viên của hãng xe và hỏi: “Chú ơi, con muốn trung chuyển về trạm Lê Hồng Phong, thì làm sao vậy chú?”
Chú trả lời: “Đợi một hồi nữa mới có xe. Khách lên đông quá xe chở không kịp.”
Tôi nhìn đám đông đến trước tôi còn đang đợi xe mà hi vọng về đến ký túc xá đúng giờ cũng vụt tắt. Hiện tại đã hơn 11 giờ đêm, nếu tôi về liền lúc này, tôi còn xin xỏ với cô chú bảo vệ để vào bên trong được, nếu trễ hơn nữa thì tôi không chắc.
Trong đám đông kia cũng có không ít bạn trẻ trạc tuổi tôi, tôi đoán chắc phần lớn cũng đều là sinh viên trở lại Sài Gòn sau Tết. Tôi tia được một bạn đeo kính trông khá bảnh trai, nhưng cũng chỉ là chốc chốc nhìn lén từ xa, không dám nhìn trực diện lộ liễu.
Đợi một lúc sau xe cũng đến, nhưng tuyệt nhiên không có chỗ cho tôi. Từ bến xe về trạm Lê Hồng Phong ít nhất cũng mất hai mươi phút, cả đi lẫn về là 40. Với số khách hiện tại, tôi đoán chừng phải 5 6 chuyến xe nữa thì mới hết được. Vậy ít nhất tôi cũng phải đợi thêm cả tiếng đồng hồ.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, là của bác nhân viên lúc nảy tôi hỏi thăm. Bác bắt máy, giọng như trả lời người quen: “Sao đấy?”
Tôi nghe loáng thoáng bên kia trả lời: “Xe hư rồi đang kêu thợ sửa, hôm nay chạy nhiều quá. Giờ còn có một chiếc thôi, kêu khách thông cảm đợi xíu.”
Tôi nghe mà choáng váng cả đầu óc, lúc này đã là 11h20 đêm. Bác nhân viên cũng thông báo ngay sau đó: “Ai về Lê Hồng Phong thì thông cảm chờ chút nha, xe chạy nhiều quá nên hư máy rồi, đang đợi người sửa.”
Vậy là mỗi đợt xe tôi đợi 40 phút. Đến tận đợt xe thứ 5 thì tôi mới có thể chen chân được vào, sớm một chút so với dự tính. Lúc này đồng hồ đã điểm 2h sáng, sau một hồi vật vã tại bến xe, tôi cuối cùng cũng yên vị trên ghế ngồi cạnh cửa sổ bên trái. Bên phải tôi thế nào lại là bạn nam lúc nảy.
Ngồi gần nhau mới thấy bạn ấy đẹp trai thật, nhưng tính tôi ngại ngùng, chỉ liếc mắt nhìn ra cửa sổ. Tốn cả đêm đi xe làm tôi thấm mệt, tôi lựa đầu vào ghế ngủ quên cả trai đẹp. Trong mơ màng, tôi cảm nhận có gì đó cọ vào chân. Khi tôi định thần trở lại thì phát hiện chân tôi và bạn nam bên cạnh đang đặt sát vào nhau.
Chuyện này vốn dĩ không có gì mới mẻ, mấy lần đi xe trước tôi cũng thỉnh thoảng cọ chân với người lạ. Nhưng mà khác nhau ở chỗ, người khác sau khi nhận ra chân mình cọ chân người lạ sẽ lập tức tìm cách tách ra, còn bạn nam này dường như không có ý định đó.
Xe chạy trên đường không tránh khỏi một số chỗ nhồi và xóc nẩy, nhưng chân bạn cứ đặt dính vào chân tôi, từ đầu gối trở xuống cạ cạ vào nhau. Bỗng dưng bác tài đạp thắng gấp, cả xe suýt chúi nhũi về phía trước, tôi cũng giật mình mở mắt ra. Chỉ nghe bác tài lẩm bẩm: “Má mấy cái thằng trẻ trâu này! Đường khuya vắng nó chạy bán mạng!”
Sau khi mọi việc ổn thỏa, tôi lại ngả đầu nhắm mắt. Rồi khi để ý cái chân kia, thì phát hiện ra không chỉ từ đầu gối trở xuống, mà từ đầu gối trở lên cũng dính sát vào nhau. Tôi ti hí mắt thấy bạn kia cũng ngả đầu ra và có vẻ như ngủ rồi, nhưng cớ sao bạn lại đặt tay lên đùi tôi?
Đã vậy lòng bàn tay còn úp xuống chứ không phải ngửa lên! Nếu nói là vô tình thôi thì cũng hơi miễn cưỡng quá rồi đó!
Không biết thì thôi, còn biết rồi thì tôi nào có phải sắt đá? Con cặc lúc nảy tôi vắt chéo sang một bên vẫn nằm nguyên vị trí đó, nó đang từ từ cương lên. Nếu mà cương hết cỡ, chỉ sợ ngón tay út của cậu ta sẽ phát giác được.
Nhưng mà kiểu gì cũng phải cương, chứ tôi không khống chế được nữa rồi. Sau mỗi lần xe xốc nảy, tay cậu ta lại theo quán tính xốc nảy theo, rồi hạ xuống trên đùi tôi. Có điều, mỗi lúc cái tay một gần chỗ thằng em tôi nằm.
Xe còn khoảng 1km nữa là đến nơi, lúc này tay cậu ta cũng đã nằm sát chỗ túi quần của tôi. Những tưởng chỉ đến thế là cùng, không ngờ ngón tay út của cậu ta cử động, chạm lên phần đầu cặc và thân cặc cương cứng dưới hai lớp quần của tôi.
Tôi vì không đề phòng cho nên bị giật mình, tôi gồng cơ đít làm con cặc cương hết cỡ, giật giật bên dưới lớp quần. Lúc đó tôi chỉ muốn đập vỡ cửa kính mà phóng ra ngoài, chứ ngồi bên trong nhục quá không chịu được. Tôi càng xấu hổ hơn khi liếc mình nhìn cậu ta, thấy cậu ta vẫn nhắm mắt mà trên môi cong lên một nụ cười.
Xe lúc này cũng đã vào đến trạm, không còn thời gian để nô đùa, cậu ta bạo dạn chụp cả bàn tay dọc theo thân cặc tôi bóp lấy một cái. Sau đó lại giả vờ giống như không có chuyện gì, mở mắt ra hít thở một hơi như người tỉnh dậy sau một giấc ngủ. Trước khi bắt xe ôm đi khỏi, cậu ta còn nhìn tôi cười ma mãnh. Chúng tôi không ai nói với nhau câu gì, cũng không có thông tin liên lạc. Nhưng kệ, tùy duyên ấy mà.
Xe đến trạm vừa đúng 2h21 sáng. Bình thường tôi sẽ đi bộ về, đoạn đường cũng chỉ có 800m. Sinh viên mà, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, huống hồ mọi ngày tôi đi học cũng đã đi bộ hết 500m, đi về thêm 500m, 800m cũng là chuyện nhỏ.
Nhưng mà nhìn cảnh đường phố vắng tanh, tôi thực ra có chút lo sợ. Với mớ đồ đạc trong tay, nếu gặp cướp hay tương tự, tôi không thể nào thoát thân một cách vẹn toàn. Chú xe ôm thấy tôi phân vân, lên tiếng mời chào: “Xe ôm không con? Tới đâu chú chở cho nè?”
Tôi tặc lưỡi, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất rồi. 30k cho một đoạn đường 800m, thực sự có hơi chua chát. Nhưng mà đánh đổi sự an toàn của tôi với cái giá đó thì không có gì để chê.
Đứng trước cổng ký túc xá mà tôi không dám kêu cửa, dù biết rằng mỗi đêm đều có cô chú bảo vệ thay phiên nhau ngủ bên trong để trực, phòng trường hợp khẩn cấp. Loay hoay một hồi, cũng đến ba giờ sáng. Vừa buồn ngủ, vừa mệt mỏi khiến tôi không thể chịu thêm, dù có ăn biên bản thì tôi cũng phải vào trong bằng được!
May thay, ông trời quả là không tuyệt đường sống con người. Cô bảo vệ mở cửa cho tôi là người rất dễ tính, cô nói: “Sao không kêu cô sớm? Hôm nay nhiều bạn kẹt xe lên trễ lắm chứ không phải mình con. Có điều con là người lên trễ nhất rồi đó.”
Tôi cảm ơn cô rối rít rồi đeo ba lô, xách hành lý lên lầu. Ký túc xá của tôi thực chất có đến 2 dãy cầu thang bộ. Được xem như một dãy thang chính và một dãy thang phụ. Dãy thang chính khá nhỏ hẹp, quấn quanh cái thang vận chuyển rác thải, nhưng mà nó luôn luôn sáng đèn. Còn dãy thang phụ là dãy thang nối giữa các “tivi lầu”, thang rất rộng rãi, nhưng ban đêm thường tắt hết đèn để tiết kiệm điện.
Phòng tôi ở là phòng đầu dãy, ngay lối bước ra thang phụ, cho nên dù là 3h sáng đi nữa, tôi cũng chọn đi thang này, bởi vì đi nhiều thành quen chân cho nên cũng không sợ mấy. Hơn nữa, vì thang rộng nên việc vận chuyển túi hành lý của tôi cũng dễ dàng hơn, không vướng víu như dãy thang chật hẹp kia. Vác được đồ lên đến phòng, tôi thở hồng hộc như muốn chết đi sống lại. Mồ hôi tuôn ra đã ướt cả áo lẫn quần lót của tôi rồi. Môi tôi khô khốc nứt nẻ như ruộng lúa bị hạn hán ba năm. Cho nên cái tôi cần lúc này là một cốc nước.
Tôi lê thân mình ra bình nước đặt ở cạnh cầu thang chính, định bụng rót một cốc nước lạnh đầy ụ mà nốc lấy nốc để. Thế nào cái bình lại đúng lúc hết nước. Vừa định quay lưng đi vào, thì tôi sực nhớ tầng nào mà chẳng có bình nước?
Thế là tôi đi xuống dưới một lầu, bước chân nhẹ nhàng không tạo ra tiếng động. Đi uống ké nước của lầu khác khiến tôi cảm thấy mình cứ như ăn trộm ăn chực, dè dặt vô cùng. Sau khi nốc đầy một bụng nước, tôi liền xoay người trở lên. Bất chợt, tôi nghe loáng thoáng có âm thanh gì đó truyền ra dưới phía dưới cầu thang.
Có lẽ tôi hơi nhạy cảm với âm thanh này, hoặc bởi vì nghe nhiều nên đâm ra quen tai.
“Ưm… sướng quá! Để trong đó đi đừng rút ra… Của anh to dài quá, đâm vào là khít luôn! Sướng vc!”
Tôi đang buồn ngủ nghe được mấy tiếng thều thào mà tỉnh cả người. Thằng em trong quần tôi cũng dựng đứng mà nghe ngóng tình hình. Tôi tiến về sát về phía cầu thang, im lặng nghe ngóng, đến mức nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Âm thanh đó, chính là truyền đến từ góc khuất ngay trước mặt tôi!
Một giọng khác trầm ấm hơn, nói: “Lỗ đít em vừa khít vừa ấm, làm anh nứng vãi cặc. Đúng là còn zin có khác!”
Tôi trên này định tặc lưỡi, cũng chỉ có thể nhịn lại, nghĩ thầm: “Rồi xong, ông cố nội cáo già nào dụ dỗ thằng nhỏ tân sinh viên chứ không đâu hết á!”
Giọng trầm lại nói: “Để anh rút ra một lát.”
Giọng trong veo đáp: “Đừng anh! Cho em sướng một lúc nữa! Đừng mà…”
Tôi bên trên chỉ nghe một tiếng “ọt”, hẳn là âm thanh ông anh kia rút cặc ra khỏi cái lỗ nhớp nháp đầy nước. Sau đó tôi lại nghe: “Để anh bế em lên.”
Một âm thanh sột soạt vang lên, hẳn là ông anh kia bế thằng bé lên rồi lại đút cặc vào cái lỗ. Sao đó, một chuối dài tiếng chùn chụt phát ra, tôi thừa biết là hai con người dưới kia đang nút lưỡi nhau điên cuồng.
Sau đó “ịch” một tiếng, tôi cảm thấy bức tường cạnh mình có chút rung nhẹ, ông anh kia chắc là đặt thằng bé kia trở xuống rồi. Được một lúc, liên khúc “ọt ẹt ọt ẹt”, tiếng da thịt vỗ vào nhau chan chát cứ phát ra đều đều, kèm theo đó là giọng thằng bé nức nở: “Anh… từ từ thôi anh… từ từ…”
Ông anh kia nói trong ngắt quãng: “Lần đầu sẽ… hơi khó chịu một chút! Lát nữa… lát nữa sẽ sướng lắm!”
Tôi trên này chửi rủa trong lòng: “Có cụt cứt! Tôi thấy có mình ông sướng thôi.”
Thằng bé kia thở hổn hển, tiếng rên không giống như đang sướng mà giống như chịu đựng nỗi thống khổ. Chỉ có ông anh kia dập cặc vào đít nó mỗi lúc một nhanh, tiếng “lạch bạch” mỗi lúc một rõ ràng. Ông anh trấn an thằng bé: “Để anh sục cặc cho em, lát nữa sướng lắm!”
Giữa đêm thanh vắng, nếu là ở quê thì giờ này chỉ còn tiếng cóc nhái ễnh ương, còn trước mặt tôi là tiếng rên rỉ của con người trong nhục dục thể xác. Tôi đánh bạo bước xuống một, hai, rồi ba bậc thang, để có thể nghe được từng hơi thở hứng tình bị nén lại trong cổ họng.
Tiếng lạch bạch chợt ngắt quãng, thay vào đó là tiếng “bịch” như ai ngồi xuống sàn nhà. Ông anh kia lại nói: “Em nhún cặc anh đi!”
Tôi đoán mò hẳn là ông anh kia nửa nằm nửa ngồi tựa lưng vào tường, mông đặt trên nền và con cặc thì chỉa thẳng lên trên. Thằng bé kia nhanh chóng làm theo, mới được vài cái tôi đã nghe tiếng nó: “A… Sướng thật anh ơi! Sướng… sướng quá! Em muốn nhún hoài đến sáng!”
Thằng bé càng nhún càng nhanh, càng rên càng lớn. Sau đó âm thanh nghe có vẻ đã bị bịt kín, hẳn là ông anh kia dùng tai bụm miệng nó lại. Tôi trong lòng không thể tin được, sao vừa mới đau đây mà đã chuyển sang sướng rồi? Ông anh này là tiên tri hả? Thần kỳ dữ vậy sao?
Nhưng mà tiếng lạch bạch vẫn đều đều phát ra, khiến cho thằng em tôi cứng đến mức như sắp bể ra trong quần. Một tay tôi cầm cốc nước, một tay tôi xoa cặc đều đều. Cái áo đẫm mồ hôi của tôi khô lại và bắt đầu bốc mùi, cơn dâm phát tiết khiến tôi ngửi mùi của chính mình thôi cũng cảm thấy nứng điên dại.
Thằng bé kia vẫn nhún không ngừng lại, tôi nghe giọng nó nói trong ngắt quãng: “Anh… anh… đừng sục cặc em… em nứng quá… đừng mà… em chịu không nổi… em… em sắp bắn rồi!”
Ông anh kia cũng đáp lại: “Cặc anh sướng tê hết rồi! Em bắn đi, anh bắn chung với em!”
Thằng bé nhún thêm mấy nhịp, cả hai đều không chịu thêm dược nữa. Hành sự sắp xong, hai kẻ bọn họ giống như thể không cần nể nang ai nữa. Tôi nghe một dãy âm thanh chồng chéo lên nhau.
“Tê cặc quá! Anh bắn vào lồn em nha! Được không em?”
“Dạ… Em sướng quá! Em ra anh ơi… hức… a… a… em… em bắn rồi…”
“Ưm… ưm… Đụ má sướng quá! Anh bắn vô lồn em nè! A… A… A…Đã con cặc anh quá em ơi!”
Cuộc mây mưa cuối cùng cũng dứt, khá là mỹ mãn khi cả ba cùng sướng và không có ai bị phát hiện. Cái góc khuất kia là chỗ camera an ninh không thể soi tới, cho nên dù là cầu thang sáng đèn đi nữa, nó vẫn là góc khuất an toàn nhất. Vấn đề duy nhất là trong một đêm mà tôi vừa phải xuất tinh hai lần, vừa phải thức đến gần sáng, thành ra có chút mệt mỏi.
Mặc kệ hai người kia thế nào, tôi rón rén quay về phòng đánh một giấc đến 3h chiều hôm sau, phục hồi sức khỏe và tinh thần để còn tiếp tục hóng hớt.