Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 13: Tiệc tân niên

Đợi mãi mới được một ngày Hoàng Tuấn không đi làm buổi tối, chúng tôi nhân cơ hội đó tổ chức một buổi tiệc tân niên có mặt đầy đủ thành viên. Buổi tiệc đã vui lại càng vui thêm, khi mà “đại gia” Minh Phong của chúng tôi trả một nửa tiền. Thật ra, Minh Phong là con nhà có điều kiện, nhưng sống rất giản dị và bình dân. Hơn nữa tôi để ý, có vẻ niềm vui của nó là dùng tiền để giúp đỡ người khác, nhất là tụi tôi.

Mỗi đứa được phân công đi mua một thứ. Quốc Bảo, Thế Sang, Minh Khôi và Tùng Dương xung phong đi mua mồi, tôi biết kiểu gì tụi nó cũng toàn mua thứ tụi nó thích. Vũ Linh, Ngọc Lễ, Duy Long, Hoàng Tuấn và Bá Kiên thì ở lại dọn dẹp phòng. Còn tôi với Minh Phong, một đứa trông có vẻ ngây thơ nhất, một đứa có vẻ hiền nhất thì được giao nhiệm vụ đi mua bia.

Ký túc xá dĩ nhiên là không cho chúng tôi quang minh chính đại mà mang bia vào, cho nên tôi với Minh Phong bèn đeo ba lô, bên trong nhét cái hộp rỗng (dùng đựng bánh kẹo) để cái balo phì ra, đến mức vừa bước ra đến cửa cô bảo vệ đã nói với chúng tôi: “Trời đất ơi, đeo cái balo muốn bự hơn tụi con luôn rồi.”

Tụi tôi cười hề hề, nói mang tập sách và laptop đi học nhóm. Nhưng sau khi vừa ra khỏi ký túc xá, chúng tôi đã chạy sang tiệm tạp hóa bên đường, mở cái hộp rỗng ra rồi chất bia vào. Phòng 11 đứa, thằng Phong mua cả một thùng 24 lon. Nhậu sương sương mỗi đứa hai lon vẫn thừa. Riêng tôi thì 1 lon thôi đã gãy ngang rồi.

Bia đã mua xong thì mồi cũng về, phòng óc cũng vừa được dọn dẹp sạch sẽ. Chúng tôi bày mâm ngồi dưới nền phòng thành một vòng, tựa lưng vào thành giường. Chúng tôi tắt đèn trần vì nó quá sáng, sau đó mở đèn bàn học trên giường tôi. Ánh sáng vàng trầm ấm, đủ sáng mà không chói, rất phù hợp với không khí nhậu nhẹt thế này.

Thế Sang gặp bia thì sáng con mắt, miệng nó cũng lanh hơn bình thường: “Sau đây tôi xin giới thiệu nhà tài trợ vàng của chúng ta ngày hôm nay! Thủ quỹ Minh Phong!”

Tụi tôi vỗ tay ầm ầm, Minh Khôi lại nói: “Mời nhà tài trợ có đôi lời phát biểu trước khi nhập tiệc!”

Minh Phong xua tay: “Thôi thôi tao xin tụi mày đấy! Dô cái đi!”

Thằng Thế Sang bắt đầu câu “hò uống rượu”: “Anh em ơiiiiii!”

Cả phòng: “Ơiiiiii!”

Thế Sang: “Vực nào sâu thăm thẳm?

Cả phòng: “Vực nào sâu bằng cái ly này!”

“Hò dô ta nào,

Kéo cái ly này lên!”

2 3…

Dô!

2 3…

Dô!

2 3…

Uống!

Uống cái gì?

Uống rượu!

Uống thế nào?

Uống hết!

Hết thế nào?

Hết sạch!

Sạch thế nào?

Sạch sành sanh!

2 3…

Dô!

2 3…

Dô!

2 3…

Uống!”

Mỗi đứa nốc hơn nửa ly rồi cùng nhau cười ha hả, kêu nhau “Ăn đi ăn đi!”. Tụi kia mua về một con gà nướng, bò lá lốt, cá viên chiên, khô mực, chân gà, hạt dưa, sò nuôi chiên, đậu phộng, đậu nành… mỗi thứ một ít. Lâu lâu chúng tôi mới có dịp ngồi cùng nhau như thế, cũng là cơ hội hiếm có để hỏi thăm chuyện học hành, chuyện tình cảm, chuyện thầy cô trong trường và cả những chuyện thường ngày ít nói đến.

Chưa uống được bao nhiêu tôi đã thấy khó chịu trong người. Tửu lượng tôi kém vô cùng, chuyện này thì cả phòng đều biết, cho nên bọn nó cũng không chấp tôi làm gì. Khoảng 30 phút sau khi bắt đầu, người tôi bắt đầu nóng lên, có cảm giác buồn ngủ và hơi nhức đầu. Hoàng Tuấn ngồi kế bên, tôi bèn tựa đầu vào vai nó.

Quốc Bảo nhìn sang tôi cười cười, nói: “Hai đứa bây càng ngày càng giống bồ bịch nha!”

Tôi đáp bằng giọng nửa thật nửa đùa: “Thì có sao đâu trời!”

Duy Long nói: “Ủa vậy là thiệt hả? Dễ thương quá dạ!”

Hoàng Tuấn ngồi kế bên cười cười không nói gì. Trong khi đó, Vũ Linh lại quay sang Quốc Bảo nói: “Mày nói người ta, còn mày kìa. Hổm rài nghe đồn mày cặp với bà Hân K41 phải hông?”

Minh Khôi nói: “Phải hông con mẹ gì nữa? Cả ký túc xá ai mà không biết!”

Tôi lại nói: “Thì cũng có sao đâu! Yêu nhau là chuyện bình thường mà!”

Thế Sang có vẻ hơi cao hứng. Tôi mới xong một lon, đã ngưng uống và ngồi nói chuyện. Còn nó đã ba lon rồi. Nó trả lời tôi: “Tình yêu là bình thường, nhưng mà như mày với thằng Tuấn, tao sợ mày chịu không nổi đâu!”

Vừa nói nó vừa cười ý nhị, Ngọc Lễ tò mò hỏi: “Cái gì chịu không nổi ba?”

Thế Sang đáp: “Nhìn tướng thằng Tuấn là biết nó cu bự rồi, nó dập là mày chết!”

Cả phòng cười rần rần. Tụi trai thẳng có tí men vào chuyên gia nói mấy chuyện gái gú, chim cò các thứ. Tôi cũng hùa theo: “Dữ vậy sao? Để hôm nào tao check hàng nó phát!”

Hoàng Tuấn đang im lặng lại đáp: “Check bây giờ luôn đi!”

Tôi ngượng ngùng đỏ mặt, mặc dù mặt đã đỏ do bia từ nảy giờ. Ngọc Lễ, Minh Phong, Duy Long cười như được mùa. Tùng Dương lại nói: “Ê ê tụi tao còn ngồi đây chưa có chết nha!”

Thế Sang lại nói: “Còn thằng Quốc Bảo nhìn là biết nó cu nhỏ rồi!”

Quốc Bảo ưỡn ngực lên, đáp: “Ê, ai nói vậy?”

Tùng Dương liền khích tướng: “Vạch ra chứng minh liền đi Quốc Bảo!”

Thằng Bảo đứng lên, tôi cứ tưởng nó thật sự vạch cu ra trước mặt tụi tôi. Nhưng mà việc nó làm còn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Nó dùng tay phải vịn vào giữa hạ bộ, sau đó dùng ngón cái và ngón trỏ của tay trái bóp vào quần, vuốt ngược lên phía bẹn. Phần vải quần nó vuốt ngón tay qua bám sát vào thân cặc, làm nó lộ rõ trước mắt chúng tôi. Cặc nó tầm 17cm, lúc này đã cương cứng.

Minh Khôi nhìn thấy con cặc ẩn sau lớp quần liền cảm thán: “Đù má!”

Tùng Dương lại nói: “Mới uống có 2 lon mà nứng rồi ba?”

Duy Long la lên: “Trời ơi ghê quá! Có đứa nào có keo 502 không đưa cho tao nhỏ mắt cái!”

Cả phòng cười hô hố. Thằng Sang lại nói: “Rồi thằng Kiên sao nảy giờ ngồi im ru vậy ba? Mày cũng nứng như nó hay gì rồi?”

Bá Kiên bình thường không nói gì nhiều, nhưng mà không ngờ “rượu vào” mà lời nó cũng không ra. Tôi cứ tưởng vậy, nào ngờ sau đó nó cũng lên tiếng: “Gái gú tao chơi nhiều đến ngán. Gặp gái còn không nứng nổi chứ huống hồ mấy lon bia!”

Ngọc Lễ làm giọng trêu chọc: “Dữ vậy sao?”

Vũ Linh nói: “Hổm nó kể tao nghe hồi học cấp 3 là nó chơi gái rồi. Mà cũng phải, nhìn mặt nó dâm vậy cũng không bất ngờ gì!”

Đầu tôi nhảy số đến hình ảnh nó đứng chơi cái cốc thủ dâm trong nhà vệ sinh, đúng là dâm thật. Như thể được cạy miệng, thằng Bá Kiên kể: “Hồi xưa tao quen hoa khôi của trường, mà đụ má tao có biết nó dâm vậy đâu. Đừng tưởng con gái đứa nào cũng hiền, có tuần sáng nào nó cũng qua nhà tao, có ngày còn chịch tới 3 nháy. Tao chịu muốn hết nổi mà nó cứ đòi nhún không tha. Nhắc tới còn sợ.”

Minh Khôi nói: “Ừ đụ má. Mấy đứa con gái thời cấp 3 sung sức vãi lồn. Nó vắt riết tao lớn muốn không nổi.”

Tùng Dương tỏ vẻ bất ngờ: “Vãi lồn, mày mất trinh từ thời cấp 3 rồi à?”

Minh Phong tặc lưỡi: “Má, đúng là không nên trông mặt bắt thình dong. Tao còn tưởng thằng Khôi hiền!”

Quốc Bảo đáp: “Phòng này con trai có mình tao hiền chứ ai!”

Vũ Linh đáp: “Mày chắc chưa? Để xíu tao kêu bà Hân lên đây hỏi coi mày hiền không.”

Quốc Bảo vuốt vuốt con cặc nó từ bên ngoài quần, nói: “Đụ má, mày thấy cái gì đây không? Giờ này mày kêu bả lên là 10 tháng 10 ngày nữa con tao đầy tháng đó!”

Tụi nó cười ngả nghiêng, còn tôi lúc này đã bắt đầu thấm men. Đầu tôi nhức như búa bổ, mắt cũng không mở nổi nữa. Hoàng Tuấn quay sang hỏi tôi: “Buồn ngủ rồi hả?”

Tôi lặng lẽ gật đầu, sau đó nói: “Thôi tụi mày tiếp đi, tao gãy rồi, lên giường nằm đây. Dẹp dùm tao nha.”

Duy Long nói: “Ừ thôi lên giường nằm đi mày. Để lát tụi tao dọn dẹp cho.”

Tôi leo lên giường xong, thằng Hoàng Tuấn cũng leo lên theo. Duy Long trông thấy thì hét lên: “Á… Trời ơi nó lên nằm chung luôn rồi!”

Tùng Dương nói: “Thằng Hưng sỉn thì thôi đi, thằng Tuấn xuống đây mày! Còn bia nè!”

Thế Sang nói: “Mày nhìn còn không rõ hả? Thằng Tuấn ngồi đây nảy giờ là do có thằng Hưng thôi ba! Mấy lon bia này hả, để tao lo cho!”

Tôi nằm nhắm mắt trong lòng thằng Tuấn vẫn nghe được tiếng cười ha hả của tụi nó. Thằng Sang bợm bia cả phòng đều biết. Nó chỉ sợ thiếu bia chứ không sợ thiếu bạn nhậu.

Hoàng Tuấn áp mũi lên tóc tôi hít một hơi, thì thầm hỏi: “Nhức đầu hả?”. Thấy tôi gật đầu, nó nói tiếp: “Để Tuấn lấy thuốc giải rượu cho.”

Hoàng Tuấn vừa chuyển sang công việc mới, phục vụ trong quán karaoke, với ngoại hình của nó bị không ít người nhòm ngó. Mỗi ngày nó gần như đều phải uống bia với khách. Người ta mến mình, mời mà không uống thì không được, quán sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng uống quá nhiều thì sức khỏe sẽ không chống chọi được bao lâu. Cho nên nó chọn cách luôn mang thuốc giải rượu bên người.

Tụi kia chỉ lo luyên thuyên nói chuyện, men say trong người càng nhiều tụi nó nói càng hăng, không thèm quan tâm người đã rời bàn nhậu như tôi và Hoàng Tuấn. Uống thuốc xong, đầu tôi cũng đỡ đau hẳn, nhưng cơn buồn ngủ thì vẫn cứ thế. Một lát sau, tôi thiếp đi lúc nào không hay, chỉ biết khi mở mắt dậy thì cả phòng đã ngủ hết, nhưng cái giường đôi cạnh cửa sổ ban công thì trống trơn không có người nằm.

Tôi bật điện thoại xem, đã 1h sáng. Tụi tôi nhậu từ 8h tối, lúc tôi đi ngủ là 10h. Tụi nó có ngồi chây lì lắm thì cũng chỉ đến 12h là cùng. Bất chợt, tôi linh tính có điều gì đó bất thường. Bởi vì, trên giường của mỗi đứa ngủ rồi đều có một miếng khăn ướt. Có đứa còn trùm lên mũi, đứa thì đặt cạnh gối. Mà cái sàn nhà thì vẫn bừa bộn, chưa dọn dẹp gì.

Phòng bên cạnh tôi hình như cũng ăn tiệc tân niên, giờ này vẫn còn mở nhạc sập xình đến bên này còn nghe rõ. Tôi cẩn thận bước xuống giường để không gây ra tiếng động như một thói quen, sau đó chạy đến bên giường Hoàng Tuấn. Tôi lay lay Hoàng Tuấn, không thấy có động tĩnh gì. Thực sự có hơi vô lý, vì tửu lượng thằng Tuấn không ít, lý nào 1 lon đã say?

Tôi nhìn xuống giường dưới, thấy thằng Sang vốn là bợm rượu cũng đã ngủ kho kho, miếng khăn ướt còn đắp trên mặt. Nó ở trần nằm ngửa, mặc quần đá banh. Như một thói quen tôi nhìn vào chỗ hạ bộ nó, chỗ đó u lên một cục. Tôi đánh bạo sờ vào một cái, cảm nhận rõ ràng con cu dưới lớp quần, tuy không cương nhưng cũng rất to.

Thấy nó không phản ứng, tôi bóp bóp nhẹ hai ba cái. Vẫn không phản ứng, tôi nghĩ chắc bia đã làm nó say bí tỉ rồi. Tôi chạm vào đầu cu, vuốt nhẹ xuống dưới gốc. Nhưng điều không đúng chính là tôi có làm thế nào nó cũng không cương lên. Tôi liền bỏ nó sang một bên và thăm dò những giường khác.

Thằng Quốc Bảo ngủ kéo áo lên trên ngực, phơi bụng ra trước gió. Nó mặc quần short mà không mặc quần lót, cho nên khi kéo áo lên, giữa quần và bụng nó lộ ra một kẻ hở. Tôi thăm dò con cu nó bên ngoài quần, sau đó luồn tay từ trên lưng quần xuống, chạm vào chùm lông rậm rạp và con cu ngủ say.

Tôi càng nghĩ càng thấy vô lý, dù là say rượu đi nữa, nhưng chỉ với 4 5 lon là không đủ để khiến tụi nó mất hết nhận thức như vậy. Tôi lay thử từng đứa khác, nhưng kết quả vẫn là như nhau, không có phản ứng.

Ngay lúc đó, nhạc ở phòng kế bên cũng tắt, tôi thở phào vì tụi nó cuối cùng cũng chịu đi ngủ. Nhưng thay vào tiếng nhạc, là một tiếng “lạch bạch” quen thuộc phát ra từ trong phía nhà tắm.

Tai tôi như thể vểnh lên, nhón chân đi về phía nhà vệ sinh. Tôi tự trách mình tại sao từ ban nảy đến giờ không để ý đến cái cửa nhà vệ sinh đang bị khóa chặt chứ?

Tôi leo lên giường, quỳ gối và đưa mắt nhìn vào bên trong nhà tắm, những gì tôi thấy khiến cả người tôi run lên. Thằng Bá Kiên nằm dài dưới sàn nhà tắm, còn Minh Phong thì đang nhún trên cặc nó. Cả hai đứa nó đều trần truồng như nhộng, tiếng lạch bạch đó chính là phát ra mỗi khi thằng Phong dập mông nó để lút cán con cặc thằng Kiên.

Vì lúc tôi tỉnh dậy, nhạc ở phòng bên cạnh vẫn còn, tiếng nhạc đã vô tình che đậy đi âm thanh dâm ô bên trong. Tôi lại nhớ lại cái clip quay được hôm trước, thằng Kiên chỉ dài cỡ trung bình, cho nên có đâm lút cán thì mới thỏa mãn được bạn tình. Nhưng tam quan tôi dường như đảo lộn, khi biết Minh Phong thực tế không giống những gì tôi suy nghĩ.

Ngày thường nó ngoan hiền bao nhiêu, thì lúc này bên trong nhà tắm, nó lại tỏ ra vô cùng thuần thục chuyện quan hệ bấy nhiêu. Tôi nhìn nó nhún lên xuống con cặc thằng Kiên không có chút khó khăn, cũng không có chút đau đớn. Chỉ thấy một vẻ mặt thỏa mãn từ đầu đến cuối. Còn thứ ánh sáng giúp tôi nhìn được chuyện diễn ra bên trong không phải là đèn nhà vệ sinh, mà là ánh đèn flash từ điện thoại. Tụi nó không những đụ nhau, mà còn quay cả clip.

Tiếng nhạc tắt cũng làm tôi nghe được tiếng thở dốc của tụi nó, thậm chí thằng Kiên còn không kiêng kỵ gì, chốc chốc lại vỗ mông thằng Minh Phong nghe chan chát. Minh Phong body tròn trịa, hơi có bụng, bù lại cặp đào trắng mịn và mẩy không thua gì Ngọc Lễ. Mỗi lần thằng Kiên vỗ tay vào, âm thanh phát ra vừa thanh thoát lại vừa dung tục khó tả.

Được một lúc, thằng Kiên lấy hai tay nâng mông thằng Phong lên, tạo ra khoảng trống giữa hai cơ thể. Sau đó, thằng Kiên co chân lên, dùng lực đẩy eo từ dưới lên, ra vào nhanh như máy khâu. Tiếng lạch bạch phát ra nhỏ hơn, nhưng nhanh hơn, tưởng chừng như liên hồi không ngắt quãng. Thằng Kiên dập liên tục trong 2 phút không ngưng, giống như không biết mỏi chân là gì, dù cho cơ đùi của nó đã hiện lên thấy rõ.

Thằng Kiên thì vừa dập vừa thở hổn hển, tôi vừa nhìn vừa lo lắng hoa cúc của nó sắp nở thành hướng dương. Nào ngờ, thằng Phong lại rên thều thào: “Sướng quá… Sướng quá… Sướng điên mất!”

Nghe vậy, tôi lại nghĩ khác đi một chút. Thì ra với tốc độ dập đó mới đủ thỏa mãn thằng Phong, cặc nó vẫn cương cứng ngắc chứ không hề xìu. Và vì thằng Kiên dập được như vậy, cho nên trước đây mới cưa được hoa khôi của trường. Ủa… Mà khoan… Thằng Kiên sao lại đụ trai thế này? Trước đây nó quen gái mà?

Tôi còn đang mãi nghĩ thì thằng Kiên đã đổi sang thế đứng. Nó úp mặt thằng Phong vào tường, từ phía sau đút cặc vào mà dập tiếp. Bên dưới thì nó đụ, bên trên thì nó cắn vào vai thằng Phong khiến thằng Phong kêu lên: “Hơ… Đừng… đừng mà! A…”

Thằng Kiên còn chưa chịu tha cho nó, hai tay nó đưa về phía trước bóp lấy cặp vú nảy nở của thằng Phong. Bởi vì người nó hơi mỡ, thành ra vú nó cũng không hề nhỏ so với con gái. Thằng Kiên mặc sức nhào nặn cặp vú, cắn xé hai bờ vai, và hủy hoại cái lỗ đít ấm nóng bên dưới. Minh Phong rên như khóc, nhưng có lẽ thứ âm thanh này lại càng khiến cho thằng Kiên sung máu.

Có lẽ chơi đứng thế này là tư thế yêu thích của thằng Kiên, nên tôi chỉ thấy nó đụ mỗi lúc một khỏe, mặc cho mồ hôi đã tươm ra trên cả người. Âm thanh hai cơ thể va chạm nhau đầy sự dâm dục lại càng thêm nhớp nháp, tôi chỉ nhìn thôi mà cu cũng đã rỉ nước trong quần.

Thằng Kiên từ đầu đến cuối chỉ chuyên tâm đút cặc vào đít và thở hổn hển, lúc này tôi mới bắt đầu nghe nó rên: “Ai… ai là con đĩ của anh?”

Thằng Kiên nắm tóc Minh Phong kéo về phía sau, Minh Phong trả lời trong đứt quãng: “Em… em là con đĩ của anh.”

Thằng Kiên thở dồn dập, nói: “Con đĩ dâm! Con cặc anh làm em sướng không hả?”

Minh Phong đáp: “Dạ sướng… sướng lắm…”

Thằng Kiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, môi nó khô khốc, người nó run lên. Thằng Kiên dồn lực cho những cú dập sau cùng trước khi bắn ra: “Anh đụ nát lồn em nha con đĩ! Em cho mấy thằng đụ rồi mà lỗ còn khít vậy? Siết cặc anh sướng quá! Anh bắn… anh bắn vô lồn em nha!”

Minh Phong gồng người lên chống đỡ những cú dập sau cùng. Tiếng rên vang vọng bên trong nhà tắm, không chút ngại ngùng hay kiêng kỵ.

Thằng Kiên kêu lên thật to: “Anh đếm đến ba rồi anh xuất tinh vô lồn em nha! Anh chịu đéo nổi nữa rồi! 1… 2… 3… A… A… Anh ra rồi! Anh ra rồi! Khép mông lại thật chặt đi em, để anh thụ tinh cho! Đừng để tinh chảy ra ngoài biết chưa con đĩ của anh?”

Cặc thằng Kiên vẫn cứng ngắc sau khi rút ra khỏi đít thằng Phong. Nó rửa cu rồi mặc chiếc quần đá banh vào trước khi ra ngoài. Tôi nhanh chóng nằm xuống giường giả ngủ, chỉ nghe trong kia có tiếng nước chảy, biết chắc thằng Phong đang dọn dẹp chiến trường.

Dù trông thấy hai đứa nó đụ nhau, tôi cũng không cảm thấy quá khó hiểu. Có thể thằng Kiên là bisexual, thích cả nam lẫn nữ. Nhưng việc này quá đỗi mờ ám, nhất là cả đám kia đều ngủ mê như chết, không thể nào là do bia rượu.

Ngày hôm sau, tôi đợi Hoàng Tuấn tỉnh dậy rồi nhắn tin hỏi nó: “Hôm qua khi Hưng ngủ rồi có chuyện gì nữa không?”

Hoàng Tuấn trả lời: “Khoảng 12h thì tụi nó đi ngủ hết. Phong cho mỗi đứa một tấm khăn thơm, nghe nó nói là quà chú nó tặng.”

Tôi lại hỏi: “Khăn thơm là thứ gì?”

Hoàng Tuấn đáp: “Là cái khăn có mùi thơm, Phong nói mùi đó là mùi thảo dược giúp ngủ ngon, sau khi nhậu thì dùng càng tốt hơn bởi vì nó giúp giảm đau đầu nữa.”

Tôi hỏi tiếp: “Trước khi ngủ Tuấn có để ý thằng Kiên với thằng Phong thế nào không?”

Hoàng Tuấn đáp: “Kiên nó uống nhiều quá nên đau đầu. Trước khi ngủ thì Phong có ra ngoài lấy nước lọc cho Kiên.”

Tôi hỏi: “Có ai uống nước đó nữa không?”

Hoàng Tuấn đáp: “Không, cả phòng lúc đó ngủ cả rồi. Tuấn cũng buồn ngủ nên không uống. Mỗi Kiên uống thôi.”

Tôi nhìn về phía bình nước của thằng Phong, đã trống trơn. Không biết nó đã uống hết, hay là đổ đi hết…

Ngày hôm đó, tôi xin thằng Phong một chiếc khăn thơm, vì hôm trước tôi ngủ sớm không được nó tặng khăn thơm. Nhưng mà nó chỉ nói là hết mất rồi!

Có thể, chiếc khăn thơm kia nhiều hơn chỉ là dễ ngủ. Mùi thơm đó rất có thể đã được xịt thêm thuốc mê vào. Cho nên những người hít vào ngủ mê như chết, hạ bộ không thể cương nổi.

Tuy nói uống bia rượu xong sẽ dễ hứng tình, nhưng Bá Kiên không thể nào với 3 4 lon bia đã không kìm chế được mình. Còn cái bình nước kia, chắc chắn không đơn thuần là nước lọc. Thuốc kích dục không màu không mùi bán rất nhiều và dễ mua, huống hồ thằng Phong lại dư tiền như thế…

Rồi tại sao ở ngay trong phòng, mà tụi nó đụ nhau rên la đến mức không kiêng kỵ ai cả? Là vì nứng quá mất kiểm soát, hay Minh Phong vốn biết rằng tất cả đều đã ngủ say?

Chỉ là Minh Phong không biết rằng tôi đã uống thuốc giải rượu, cho nên mới để lại sơ hở.

Tuy không có bằng chứng để kết luận, nhưng mà bấy nhiêu điều mờ ám cũng khiến tôi nhìn nhận nó một cách khác đi. Đúng là ai cũng có góc tối của bản thân mình, tôi không phán xét nó, nhưng tự nhủ bản thân phải cẩn trọng hơn.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!