Từ lúc Nhật Hào vào phòng, tôi như thế bị Duy Long và Ngọc Lễ cho ra rìa. Lúc trước tụi nó đi đâu làm gì cũng rủ tôi theo, còn bây giờ lúc đi ăn thì hỏi “Nhật Hào muốn ăn gì em?”, đi siêu thị lại kêu “Nhật Hào rảnh không đi xách giỏ giúp anh với!”, khi rảnh rỗi lại hỏi “Nhật Hào ra Phố đi bộ dạo không em?”. Tôi tự thấy mình trong mắt tụi nó chẳng còn chút giá trị.
Nhưng mà cũng khó trách, Nhật Hào tuy nhỏ hơn một tuổi, nhưng tướng tá phải to gấp rưỡi tôi với hai đứa nó. Mà cậu nhóc luôn siêng năng, hay giúp đỡ người khác, đặc biệt vô cùng ga lăng với 3 đứa bê đê bóng gió tụi tôi. Hễ không thấy thì thôi, còn nếu bắt gặp tụi tôi đang làm gì nặng nhọc thì không cần kêu Nhật Hào cũng nhảy vào giúp một tay.
Có lần cả đám kéo nhau vào Vạn Hạnh Mall xem phim đi dạo các kiểu, bản thân tôi không chịu được lạnh mà lại quên áo khoác, Nhật Hào lại cởi áo khoác ra cho tôi mặc. Chuyện này khiến Duy Long và Ngọc Lễ chiến tranh lạnh với tôi không ít hơn một tuần. Hơn nữa, mỗi khi đi bộ sang trường, Nhật Hào luôn tranh đi ở phía ngoài, nói với tụi tôi: “Đi vào trong này nè, bên ngoài xe nguy hiểm!”.
May mà bản thân tôi đã có một tinh thần thép mang tên Hoàng Tuấn chứ không thì quả thực không xong. Còn Duy Long với Ngọc Lễ thì đã nghĩ đến viễn cảnh tụi nó và Nhật Hào về chung một nhà, sáng giặt giũ nấu cơm chờ Nhật Hào đi làm về, tối thì tắm rửa sạch sẽ thơm tho nằm nghiêng ráo nước cho Nhật Hào xơi.
Mỗi khi trong phòng chỉ còn cả 3, tôi hay nói với tụi nó: “Bớt nghĩ viễn vông lại. Còn chưa biết nó là bê đê hay trai thẳng đó mấy má! Làm như không có thằng con trai nào ga lăng không bằng ấy?”
Duy Long đáp: “Mày có Hoàng Tuấn rồi nên mày không hiểu được đâu! Hành động nó dành cho tao không đơn thuần là ga lăng đâu, là kiểu quan tâm dành cho người yêu đó!”
Ngọc Lễ lại nói: “Ê cái con này, tính giành chồng với tao hả? Mày đã được Nhật Hào mua trà sữa cho như tao chưa mà mơ?”
Duy Long xía một tiếng, đáp: “Mắc cười chị quá! Hổm chị chỉ nó làm Toán nên nó mua trả công chị thôi! Chứ nó thích tôi! Cạnh tranh công bằng thôi, ai có được thì của người đó!”
Ngọc Lễ liếc Duy Long: “Ừ, chờ xem! Tới lúc chị và Nhật Hào ngủ chung trên cái giường này mong em vẫn giữ được bình tĩnh ha!”
Tôi lắc đầu ngao ngán, dù sao cũng ở với nhau cả năm trời ấm êm không một lần to tiếng, cuối cùng vì trai lại đấu đá lẫn nhau. Tôi cố tìm một khuyết điểm trên người Nhật Hào để làm tụi nó từ bỏ ý định, nhưng mà rõ là không thể tìm ra. Mặt mũi hoàn mỹ, thân hình săn chắc cao ráo, cu thì chắc chắn là to, đối nhân xử thế lại tốt…
Trong mắt tụi nó, Nhật Hào chính là hot boy bước ra từ trong tiểu thuyết, hoàn hảo không vết xước. Tôi thì lại mong Nhật Hào là trai thẳng, để cho tụi nó buông bỏ ý định mà hòa hảo như xưa.
Nhưng mà làm gì có chuyện ông trời cho một người tất cả, bọn nó thấy Nhật Hào “mười phân vẹn mười” bởi vì khuyết điểm của cậu ta thật ra nằm ở chỗ tụi nó không thể thấy được.
Sáng thứ Sáu của hai tuần sau đó, như thường lệ cả phòng lại đi hết, nhưng mà hôm nay tôi chẳng thấy Nhật Hào hớ hên nữa, có lẽ là nó đề phòng tôi mất rồi. Trọng Quân tắm xong thì thay quần tây áo sơ mi trông nghiêm túc hết sức, tôi hỏi: “Đi đâu mà mặc đồ trang trọng dữ vậy?”
Trọng Quân đáp: “Em đi phỏng vấn vào câu lạc bộ. Lát thằng Hào dậy anh chỉ nó đồ ăn sáng treo bên giường em nhe, nó gửi em mua giùm.”
Tôi ậm ừ đáp lời, thiết nghĩ sinh viên giờ năng động thật, mới năm nhất đã năng nổ tham gia hoạt động trường lớp, chẳng ai lười chảy thây như tôi.
Trọng Quân đi khỏi thì Nhật Hào cũng dậy, con cu trong quần lót vẫn chưa xìu hẳn, nhưng mà nó cũng không ngại ngùng gì trước mặt tôi. Sau khi Nhật Hào đánh răng rửa mặt xong, tôi chỉ nó bịch đồ ăn sáng Trọng Quân gửi lại.
Nhật Hào ở trần, bên dưới vẫn chỉ mặc quần lót, cầm hộp thức ăn ra ngồi ngoài ban công. Sau khi ăn xong, nó trở vào phòng, lục lọi dưới gầm giường Quốc Bảo, lôi ra một sợi dây kháng lực. Loại này chuyên dùng để tập squat, bản lề rất to, kháng lực cũng rất lớn.
Tôi vừa chơi game vừa liếc mắt hỏi: “Cái gì dạ?”
Nhật Hào đáp: “Dây kháng lực, em tập mông phát, anh đừng cười nha.”
Tôi trong lòng nghĩ: “Siêng tập vậy hèn gì mông mẩy nó cứ núng na núng nính thế kia!”
Nhưng bên ngoài tôi lại hỏi: “Ủa em tập lâu chưa? Bình thường không thấy tập?”
Nhật Hào đáp: “Bình thường em tập trong nhà tắm ấy, sao anh thấy được? Nay phòng vắng nên ra đây tập cho khỏe.”
Nhật Hào bước hai chân vào trong dây kháng lực, sau đó kéo nó dần lên phía đùi trên. Cứ mỗi nhịp squat, cái mông nó cứ nâng lên hạ xuống trước mắt tôi, quần lót ôm sát vào mông khiến cho từng chuyển động càng thêm rõ nét.
Tôi là đứa hay tò mò, lại luôn muốn có một vòng ba căng tràn cho nên chơi game xong liền nhảy xuống dưới, hỏi Nhật Hào: “Ê cái này làm mông to lên thật hả?”
Nhật Hào kêu tôi: “Anh thử đi!”
Sau khi tôi tròng dây kháng lực vào hai chân, Nhật Hào giúp tôi kéo dây lên đến trên đầu gối. Tôi không đợi được mà làm luôn một nhịp squat, kết quả lực dây quá lớn làm hai đầu gối tôi chụm vào nhau, quỳ luôn ra sàn. Nhật Hào cạnh bên cười nắc nẻ. Tôi kêu: “Má, nhìn nó có chút xíu thế này ai biết lực nhiều dữ!”
Nhật Hào kêu: “Chưa gì mà anh gấp rồi! Anh kéo dây lên trên ấy. Càng kéo cao lên trên thì lực dây càng nhỏ, tập từ từ rồi mới nâng lực lên được.”
Vì tôi chưa tập bao giờ, cho nên Nhật Hào chỉnh dây kháng lực tít lên đùi trên cho tôi. Do tôi mặc quần đá banh nên Nhật Hào liền vén quần tôi lên mà chỉnh dây. Dây càng kéo càng lên cao, không biết vô tình hay cố ý mà trong lúc chỉnh dây, Nhật Hào đã chạm vào thằng em tôi khiến tôi có chút giật mình. Nhưng mà bởi vì dây đeo chỉ dưới hạ bộ tôi một chút, thành ra nếu có lỡ chạm vào thì cũng hợp lý.
Chỉ là không ngờ nó còn chọc tôi: “Anh thả rông à?”
Tôi tặc lưỡi: “Biết rồi còn hỏi!”
Nhật Hào cười cười nói: “Rồi giờ anh xuống thử coi!”
Tôi vào tư thế thực hiện một nhịp squat, đúng là lực này phù hợp hơn thật. Nhưng mà có điều, sợi dây kháng lực ở vị trí quá cao, mỗi lần hạ mông xuống là hạ bộ của tôi lại bị sợi dây cạ vào. Mới lên xuống được 5 nhịp, thằng em tôi đã bị kích thích ngổng đầu. Tôi hốt hoảng kéo sợi dây ra khỏi chân mình, nói: “Thấy lực cũng vào mông đó, để mai mốt anh mua dây về tập!”
Nhật Hào cười nói: “Lực vào mông hay vào chỗ khác? Thấy chỗ khác to lên kìa!”
Tôi đẩy vai nó một cái, nói: “Tại dây nó cọ vào chứ bộ, ai muốn đâu!”
Nhật Hào lại nói: “Bình thường mà anh! Em tập bị cọ suốt thôi, mà riết quen à!”
Tôi trả lại sợi dây cho Nhật Hào, leo lên giường tiếp tục vào game. Bên dưới Nhật Hào vẫn kiên trì tập luyện, có điều cứ squat được khoảng 20 cái thì nó phải dừng lại nghỉ một lúc. Tôi dù không biết một set tập mấy cái là đủ, nhưng mà 20 cái thôi thì chân đùi mông cũng chưa mỏi gì mấy, sao lại dừng không biết?
Rồi nhân lúc Nhật Hào bắt đầu set tập mới, tôi liền giả vờ đi ra phía trước ban công lấy đồ, nhưng thực chất là để quan sát phía trước của Nhật Hào. Tôi phát hiện đúng là nó cũng bị “cạ” vào dây thật. Con cặc trong quần lót được để hướng lên, và đang cứng ngắc không khác gì tôi thấy hôm trước.
Tôi ra ban công xong trở vào thì cậu ta cũng dừng ở nhịp 20, không thêm nữa mà nghỉ một lúc. Nhật Hào chỉnh lại quần lót, nắm cạp quần kéo nó lên phía trên, tránh việc thằng nhỏ thò đầu ra khỏi cạp quần. Tôi thật sự muốn ngồi trước mặt Nhật Hào mà quan sát con cặc trong quần lót trượt lên trượt xuống sợi dây kháng lực. Nhưng mà từ đầu nó đã quay mông về phía tôi, cho nên tôi vốn là không nên địa hàng nó lộ liễu như vậy.
Tôi chỉ đành trở lại giường ngồi chơi game với hình ảnh lúc nảy trong đầu và con cặc cứng ngắc bên dưới. Không nhìn được cặc thì tôi đành ngắm mông và đếm nhẩm trong đầu theo từng nhịp cậu ta nhấc mông lên xuống.
“1… 2… 3… 20… 21… 22…”
Tôi lúc này nhìn chăm chú về phía Nhật Hào, cậu ta không dừng ở 20 cái nữa à? Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra, động tác cũng đã dừng lại ở nhịp 25. Lúc này Nhật Hào đứng thẳng người, nhưng cơ chân phía sau lộ rõ, giống như đang gồng chân lên vậy. Mặc dù là vậy, tôi vẫn thấy cặp chân săn chắc kia run rẩy trông thoáng chốc.
Rồi một tiếng “lách tách” vang lên, hệt như âm thanh giọt nước rơi xuống sàn nhà mỗi lần tôi mở nước trong nhà tắm. Qua khoảng trống bên dưới hai chân Nhật Hào, tôi nhìn thấy mấy tấm gạch trước mặt cậu ta loang lỗ vệt nước, một vài giọt còn tiếp tục rơi xuống, tất cả đều là màu trắng đục!
Tôi tự hỏi: “Nhật Hào xuất tinh trong lúc tập squat trước mặt tôi luôn sao?”
Cũng lúc đó, Nhật Hào ngoái đầu về phía sau, bắt gặp ánh mắt tôi nhìn nó chăm chú. Nhật Hào liền thở ra một hơi dài, nói bâng quơ: “Đúng là vẫn chưa qua được 20 cái.”
Hóa ra, không phải chân và mông Nhật Hào không chịu được quá 20 cái squat, mà là cặc nó. Mỗi nhịp ma sát vào cặc tưởng chừng không có gì hóa ra lại là kích thích khiến Nhật Hào xuất tinh trong hơn 20 nhịp…
Tôi thật ra không biết nói gì để đáp lại, Nhật Hào lại nói: “Xin lỗi anh nha, em không cố ý. Lúc nảy không kéo cạp quần lên kịp, nó thò đầu lên trên nên bắn ra ngoài…”
Tôi hoàn hồn lại, đáp: “Có gì đâu mà xin lỗi, phòng này cũng là em dọn dẹp nhiều nhất chứ ai, em làm dơ sàn một chút thì có sao.”
Nhật Hào nói: “Anh Hưng… Anh đừng nói chuyện này cho ai khác biết được không?”
Tôi đáp: “Ừ, anh không nói đâu, đừng lo!”
Nhật Hào lại nói: “Không phải chuyện làm dơ sàn nhà, ý em là…”
Ý của Nhật Hào là “đừng nói cho ai biết em là đứa rất nhạy cảm”. Tôi thấy nó đang có vẻ tủi thân, liền xách theo hộp khăn giấy nhảy xuống bên dưới đưa đến trước mặt nó, nói: “Ừ, anh không nói gì đâu, anh xem như không thấy gì hết. Em lau cho sạch trước đi.”
Nhật Hào rút khăn giấy trong hộp lau chùi con cặc của nó trước. Có vẻ còn chưa bình tĩnh nên nó cứ kéo hết con cặc ra khỏi quần lót mà vệ sinh, không thèm để ý đến mọi hình ảnh đã lọt vào mắt tôi cả rồi. Tôi nhìn thấy mà phải nuốt nước bọt khan trong cổ họng, con cặc Nhật Hào quá đẹp, không chỉ thon dài mà còn hồng hào như chưa từng có ai bú qua.
Nhưng mà hành động này của tôi đã lọt vào mắt Nhật Hào, nó hỏi: “Gì nuốt nước miếng dữ vậy? Thèm hả?”
Tôi bị nhìn thấu nên phải lấp liếm: “Nói gì vậy? Cổ họng bị khô thôi!”
Nhật Hào cười cười, rút khăn giấy lau sạch đống tinh trùng bên dưới sàn nhà. Sau đó nó nhân lúc tôi không đề phòng, đưa tay từ dưới chui tọt vào ống quần tôi, nắm trọn con cặc tôi đang căng hết cỡ làm tôi chẳng thể nào chối cãi được.
Nhật Hào cười: “Chắc là cổ họng thằng em anh cũng bị khô nè, nó biểu tình dưới này nè!”
Tôi đánh vào tay Nhật Hào cho nó rút tay ra. Nó sau đó gom đống khăn giấy dính tinh trùng nảy giờ ném vào thùng rác, lại nói: “Em mà không bị “yếu” chắc là em tự tin hơn nhiều!”
Tôi nói: “Với những gì em có hiện tại không lẽ không đủ để em tự tin à?”
Nhật Hào đáp: “Em hiện tại có gì đâu?”
Tôi đáp: “Sao lại không? Em có ngoại hình, em có sức trẻ, em có thời gian, em có tài năng…”
Nhật Hào chen ngang: “Nhưng mà không có bồ.”
Tôi nói: “Có bồ quan trọng dữ vậy hả? Em thích con trai không? Phòng này có sẵn 2 đứa cho em chọn nè!”
Nó đáp: “Trong số đó có bao gồm anh không?”
Tôi đánh trống lãng: “Mày chọc anh hoài đi! Mà sao lại như vậy? Bẩm sinh à? Đi khám bác sĩ chưa?”
Nhật Hào đáp: “Em biết thủ dâm từ năm lớp 6, mỗi ngày 3 cử, nên giờ thành ra thế này. Em có đi khám, có uống thuốc rồi.”
Tôi hỏi: “Đỡ hơn chủt nào không?”
Nó đáp: “Đỡ được chút. Cách đây vài tháng em chỉ squat được tới cái thứ 10 là bắn rồi. Giờ 20 cái là đỉnh lắm rồi đó!”
Tôi tặc lưỡi: “À, thì ra sợi dây kháng lực đó vừa để squat mông vừa để đo “độ bền” ấy hả?”
Nhật Hào gật đầu, xong nó kể: “Hồi năm lớp 12 em có quen bạn gái á. Nhưng mà lúc bạn gái bú được 3 nhịp thì em bắn. Xong rồi nó đồn khắp trường biết luôn. Em từ đó về sau không dám quen ai, cũng không dám “ăn ngoài”. Ai cũng chê. Em cũng biết tổn thương mà.”
Tôi an ủi: “Không sao đâu, đang cải thiện dần mà. Với cả, người yêu em thật lòng thì quan tâm gì mấy chuyện này.”
Nhật Hào hỏi: “Thế anh quan tâm không?”
Tôi nói: “Em đi hỏi Hoàng Tuấn thử xem.”
Nhật Hào đáp: “Thôi, anh Tuấn mà biết em cố tình show cu cho anh coi còn bắn tinh trước mặt anh thì ảnh đấm em khỏi thở!”
Tôi kêu lên: “Á à! Thì ra là mày cố tình!”
Nhật Hào lại nói: “Ừ thì em cố tình, nhưng mà anh thích mà đúng không?”
Tôi chối ngay: “Có đâu, nói gì vậy?”
Nhật Hào cười nham nhở: “Không thích xem mà hôm trước cầm điện thoại quay cảnh em sục trong quần lót?”
Tôi ngượng đỏ cả mặt, nói lắp bắp: “Sao… sao…”
Nhật Hào cười còn to hơn nói: “Sao em biết hả? Bữa đó em trùm chăn lên mặt chứ cái chăn em mỏng dính à. Bên ngoài sáng hơn nên em nhìn xuyên qua cái gì cũng thấy!”
Tôi thốt lên: “Vãi lồn luôn!”. Thì ra hôm trước là nó cố tình sục cu cho tôi nhìn.
Nhật Hào lại nói tiếp: “Thật ra bữa đó em không định bắn đâu, nhưng mà tại thấy anh làm theo động tác của em nên em hứng quá em kiềm lại không nổi!”
Lúc này tôi chỉ muốn đào cái lỗ chui thẳng xuống lõi trái đất cho rồi. Thôi thì xem như bí mật đổi bí mật. Mà cũng vì thông cảm với “nỗi khổ” của Nhật Hào nên thỉnh thoảng tôi vẫn bú cu cho nó những lúc nó nhờ. Duy Long và Ngọc Lễ mà biết được chắc tụi nó cạch mặt tôi luôn mất thôi!