Vừa lúc đó thì Ngọc Duy bên ngoài mở cửa bước vào. Trên người mặc quần tây sơ mi, mặt có make up theo kiểu nhẹ nhàng khả ái. Tôi kêu: “Duy về rồi hả? Còn bia còn mồi nè, vào ngồi cho vui!”
Ngọc Duy nhẹ nhàng từ chối rồi đi thẳng vào nhà tắm. Mỗi ngày đều vậy, không lệch phút nào. Tôi chắc rằng tắm xong cậu ta sẽ leo lên giường đắp chăn đi ngủ. Bên ngoài này, cuộc trò chuyện của mấy thằng ngà ngà say còn chưa chấm dứt. Trời xuôi đất khiến làm sao, Quốc Bảo lại nhớ ra một chuyện: “Ê, tụi bây biết chuyện của cái đứa mới bị đuổi ra khỏi ký túc xá hông?”
Thế Sang hỏi lại: “Cái thằng mà đi về trễ nhiều quá nên bị cắt hợp đồng đuổi đi ấy hả?”
Quốc Bảo hừ một tiếng, nói: “Đó là cái cớ để che mắt người ngoài thôi! Sự thật ghê hơn nhiều! Tao trong Liên chi hội mấy anh chị kể tao nghe hết!”
Minh Khôi chửi: “Mẹ! Cứ úp úp mở mở quài! Kể mẹ đi!”
Quốc Bảo kể tiếp: “Thằng đó làm đĩ trong ký túc xá, bị bắt quả tang nên bị đuổi! Nghe đồn bên trường chuẩn bị đuổi học luôn rồi!”
Duy Long nhăn nhó: “Mày có thể dùng từ khác không? Kêu đĩ nghe tục quá!”
Quốc Bảo gắt: “Làm đĩ là làm đĩ! Dùng từ nào thì cũng một nghĩa vậy thôi!”
Ngọc Lễ nói: “Má tội ghê, bị đuổi học rồi biết làm gì trời.”
Quốc Bảo nói: “Tội mẹ gì? Biết bao nhiêu nghề nó không làm đi làm đĩ? Lại còn bắt khách trong ký túc xá dắt về phòng thì ngu rồi! Xứng đáng thôi.”
Tôi nói: “Thôi, mình cũng có phải người trong chuyện đâu, đừng nên cay nghiệt quá.”
Quốc Bảo tiếp: “Thanh niên trai tráng, biết nhiêu chuyện làm được. Tại siêng ăn biếng làm nên mới chọn nghề vậy thôi. Không cay nghiệt với tụi nó khác gì ủng hộ mại dâm.”
Thấy Quốc Bảo càng nói càng xa, mặt tôi nóng hầm hập, trả lời: “Sao mà biết được? Nếu không phải là không còn cách khác thì ai lại muốn làm cái nghề đó để cho người ta xem thường và chà đạp chính mình?”
Minh Khôi nói nửa thật nửa đùa: “Ê, nhiều khi nó làm vì đam mê nữa đó. Làm xong thành ghiền!”
Tôi đáp: “Thì cũng có kiểu này kiểu khác chứ, nghề nào mà không có dăm ba kiểu người. Cùng một nghề, có người làm vì đam mê, có người làm vì tiền, ngành nào chẳng vậy? Đồng ý hông?”
Tùng Dương nói: “Ừ thì đúng là có người này người khác. Nhưng mà mấy đứa làm đĩ thì thường thích việc nhẹ lương cao, không phải sao?”
Tôi phản bác: “Lỡ đâu người ta cần tiền trả nợ, mua thuốc, chăm lo gia đình này kia thì sao?”
Quốc Bảo cười nửa miệng, nói: “Ai kêu gây nợ chi rồi phải bán thân trả nợ? Còn nếu là tao ấy hả, thuốc thang mua bằng mấy đồng tiền nhơ nhuốc như vậy tao cũng không có uống nổi! Xài tiền của đĩ thì cũng coi như là có liên quan, gián tiếp ủng hộ rồi còn gì?”
Duy Long thốt lên: “Nói cái gì mà cực đoan dạ ba?”
Ngọc Lễ lại nói: “Mình có ở trong hoàn cảnh đó đâu mà mình biết!”
Quốc Bảo gắt: “Vậy chứ tụi mày từng làm rồi hay gì? Hay là tụi mày có người quen làm đĩ nên bênh?”
Tôi nói: “Mình chỉ nhìn thấy một phần câu chuyện của người ta, có xác minh được động cơ người ta làm vậy là gì đâu? Biết đâu người ta đã vào đường cùng rồi, không có ai giúp đỡ được, cho nên mới làm tất cả những chuyện mình có thể làm thôi. Thông cảm với ủng hộ không có giống nhau. Thông cảm không có nghĩa là sẽ làm giống người ta. Nói ra thì ai cũng cay nghiệt với cái nghề đó, vậy thử hỏi người ta bất chấp sự cay nghiệt của người đời chỉ vì sự ham vui của bản thân hay gì?”
Thấy cuộc trò chuyện ngày càng căng thẳng, Thế Sang khều Hoàng Tuấn: “Thằng Hưng sỉn rồi, đưa nó lên giường ngủ đi! Mồi với bia còn lại để tao lo cho!”
Sau một lúc phân bua, không khí cũng dịu đi bớt. Lon bia lúc nảy cũng thấm vào người, cộng thêm có Hoàng Tuấn bênh cạnh ôm ấp làm tôi ngủ lúc nào không hay.
3h sáng, lượng nước trong người tôi đủ khiến tôi phải tỉnh dậy vì mắc tè. Tôi rón ra rón rén đi vào nhà tắm để không tạo ra tiếng động, sau đó tôi không xả nước vào bồn cầu mà tè xuống ống cống rồi dội nước cho sạch. Làm như vậy sẽ hạn chế được tiếng động, tránh tụi nó thức giấc. Tôi chẳng tốt lành gì đâu, chẳng qua là nếu tụi nó vẫn ngủ say thì tôi ra bóp cu tụi nó dễ dàng hơn thôi.
Sau khi trở ra, cả phòng quả nhiên vẫn ngủ như chết. Thế Sang ở trần, con cặc trong quần ngổng lên to như cái chày vì nó không mặc quần lót. Tôi nhẹ nhàng sờ vào mà cặc trong quần cứng hết cả lên. Trọng Quân ở giường trên thì nằm nghiêng người về phía tường cho nên tôi chẳng sơ múi được gì. Tôi ngó nghiêng trước sau, đột nhiên nhận ra cái giường trên cạnh khung cửa sổ bằng kính không có người nằm.
Đêm đã khuya vậy rồi, Ngọc Duy còn đi đâu nữa?
Tôi rón rén tiến về cánh cửa ban công, không quên sờ cu thằng Khôi khi lướt qua nó. Con cu chắc mẩy vừa vặn thật đã tay. Sau đó tôi khẽ khàng nhìn qua khung cửa kính ngó ra ban công, Ngọc Duy đang ngồi bên ngoài trên chiếc ghế nhựa. Cậu mặc áo ba lỗ quần ngắn, hai bàn chân gác lên cái hàng rào lưới B40 dùng để rào ban công trước mặt.
Nhưng trong tư thế chồm hổm này, hai ống quần của cậu ta đã theo trọng lực mà dồn sát lên đùi, để lộ dường như toàn bộ đôi chân trắng trẻo thon thả mê người. Có điều ở trên đùi phải, có một hình xăm con mèo.
Tôi cố tình động vào chốt cửa để phát ra tiếng động rồi mở cửa bước ra. Ngay khi nghe thấy, Ngọc Duy liền bỏ hai chân xuống đất, vội vàng kéo ống quần xuống che đi hình xăm. Tôi bước ra ban công, nói: “Quần áo Hưng bết mồ hôi không ngủ được, ra đây lấy một bộ khác. Duy không ngủ được hả?”
Ngọc Duy tằng hắng một tiếng, đáp: “Ừm. Duy mất ngủ thôi.”
Có cho tiền tôi cũng không tin. Ánh đèn đường hắt lên khóe mắt còn hoe đỏ, cộng thêm giọng nói nghẹn ngào của Ngọc Duy làm tôi chắc rằng cậu ta vừa mới ngưng khóc. Ngay cả khi tôi không nhìn, Ngọc Duy cũng vẫn giữ cái tay trên đùi phải như muốn che giấu một sự thật không cho ai biết. Tôi nói: “Đừng che nữa, lúc nảy Hưng thấy rồi.”
Ngọc Duy thường ngày ở phòng không bao giờ ăn mặc hở hang, chỉ mỗi lúc trước khi đi ngủ thì cậu ta sẽ mặc quần mỏng dài đến đầu gối. Bấy lâu nay tôi ở cùng phòng với idol Twitter của mình mà không biết.
Bàn tay đặt trên đùi phải của Ngọc Duy run lên vô thức, tôi vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Không sao mà. Hẳn là Duy có nguyên nhân của mình.”
Ngọc Duy xoay mặt đi hướng khác, âm thanh sùi sụt lại phát ra mỗi khi cậu ta hít thở. Ngọc Duy nghẹn ngào nói: “Đây là lần đầu tiên có người nói với Duy câu này.”
Dừng một chút, Ngọc Duy vừa khóc vừa kể: “Gia đình Duy phá sản, ba Duy bị người khác hại phải ngồi tù. Mẹ Duy không có khả năng lao động. Duy còn hai em nhỏ đang đi học nữa. Duy không còn cách nào cả…”
Tôi hỏi: “Trước đó Duy đã từng làm gì khác chưa?”
Ngọc Duy đáp: “Có chứ! Duy làm phục vụ, làm tiệc cưới, làm hết những việc nặng nhọc, nhưng tiền bạc chẳng đủ vào đâu. Mẹ Duy vốn đã mang bệnh, cú sốc phá sản làm sức khỏe của bà càng xuống dốc. Cuối cùng, chỉ có công việc dơ bẩn này có thể cứu Duy. Duy biết bản thân mình nhơ nhuốc, đồng tiền kiếm ra cũng nhơ nhuốc. Nhưng mà Duy không thể giữ bản thân mình làm người trong sạch để nhìn mẹ mình chết và tương lai hai đứa em mình lụi tàn được…”
Từ một cậu “công tử bột” ăn trắng mặc trơn, Ngọc Duy lại trở thành món hàng giữa chợ đời. Bao nhiêu tủi nhục đều cố gắng nuốt vào trong, phó mặc thân thể mình cho những gã đàn ông chà đáp lăng nhục trong giây phút ái ân hoan lạc.
Tôi không bênh vực Ngọc Duy, càng không ủng hộ cậu ấy làm cái nghề ấy. Nhưng tự hỏi nếu một cậu trai 19 tuổi rơi vào hoàn cảnh tương tự, cậu ta sẽ làm gì để cứu lấy những người thân thuộc của mình? Trình độ không có, kinh nghiệm không có, ai sẽ thuê cậu ấy làm những công việc được trả công hậu hĩnh đủ cho tiền thuốc của mẹ cậu, tiền học của hai đứa em cậu, cả tiền chăm lo cho chính sự tồn vong của cậu trên cái đất Sài Gòn không một người thân thích này nữa.
Tôi gỡ bàn tay trên đùi Ngọc Duy xuống, nhẹ nhàng vén ống quần cậu ta lên, ngắm nhìn kỹ chiếc hình xăm con mèo bằng mực đen. Tôi hỏi: “Duy xăm hình này khi nào vậy? Đẹp thật đó!”
Ngọc Duy hít một hơi dài, ngẫm nghĩ lại: “Lúc mới bước chân vào con đường này, Duy đã biết nó không sáng lạng gì, nên xăm con mèo lên đùi. Duy mong là đường dù có tối thì con mèo này sẽ giúp Duy không lạc đường, không đánh mất chính mình.”
Tôi xoa xoa tóc Ngọc Duy, nói: “Đừng để bụng những lời tối qua tụi nó nói nha. Duy thấy đó, vẫn còn có người thông cảm cho Duy mà! Suy cho cùng cũng là “có cung có cầu”, “thuận mua vừa bán”. Chẳng ai có lỗi, cũng chẳng ai ép buộc ai!”
Ngọc Duy nắm lấy tay tôi, nói: “Cảm ơn Hưng! Nói thật, lời hoa mỹ khen ngợi mặt mũi ngoại hình của mình, bản thân Duy đã nghe không ít. Nhưng sau cuộc mây mưa, họ cũng chỉ xem Duy là một con đĩ không hơn. Mấy ai chịu đặt mình vào vị trí của Duy mà xem xét, mà thông cảm cho hoàn cảnh của Duy.”
Tôi vỗ vỗ trên mu bàn tay Ngọc Duy, nói: “Đêm dài đến mấy mà không qua? Đêm nay cũng sắp qua rồi nè, đi ngủ thôi! Làm gì làm, giữ sức khỏe trước đã!”
Tôi quay người cất bước vào trong, Ngọc Duy liền nói: “Hưng nè…”. Khi tôi xoay người lại, Ngọc Duy liền choàng tay qua ôm lấy tôi, một cái ôm của tình bạn, một cái ôm của sự cảm thông mà Ngọc Duy đã tìm kiếm lâu rồi.
Một lúc sau, Ngọc Duy nói: “Hưng đừng nói cho ai biết Twitter của Duy nha! Ngại chết mất!”
Tôi xoa lưng Ngọc Duy, đáp: “Yên tâm! Hưng xem như chưa biết gì hết!”
Gió ngoài ban công thổi lạnh rồi, nhưng trong lòng chúng tôi ấm áp. Chẳng hiểu sao tôi lại có chút ngưỡng mộ Ngọc Duy. Ngưỡng mộ sự can đảm của một người không buông xuôi trước số phận, dám đánh đổi cả bản thân để bảo vệ những người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Hay quá🥹
lovee