Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào mắt, Hoàng Tuấn nằm quay mặt về tôi, đưa lưng về phía cửa sổ nên vẫn ôm tôi ngủ ngon lành. Cũng đã gần trưa, Minh Khôi thì về từ lúc nào rồi tôi cũng chẳng biết.
Tôi lay lay Hoàng Tuấn dậy, hỏi: “Hôm nay không đi làm hả?”
Hoàng Tuấn giọng còn ngáy ngủ, đáp: “Có chứ, nhưng không muốn. Đi làm được có mấy đồng, làm sao mua nổi mấy lúc nằm cạnh Hưng thế này chứ?”
Tôi véo mũi Hoàng Tuấn, cười đáp: “Càng ngày càng dẻo miệng rồi!”
Hoàng Tuấn choàng tay sang bóp mông tôi thật mạnh, đáp: “Miệng phải dẻo thì mới làm Hưng sướng được chứ!”
Nói thì nói vậy, chứ sau một lúc trêu đùa nhau trên giường, tụi tôi vẫn phải chuẩn bị ra về để Hoàng Tuấn còn ra quán. Trong đầu tôi lúc này lại có mối bận tâm khác lớn hơn, không gì khác ngoài chiếc hình xăm con mèo trông thấy tối qua trên livestream.
Về đến ký túc xá, ngoài Ngọc Duy đã đi làm từ sớm, Tùng Dương, Thế Sang chưa về, tụi còn lại thì vẫn ngủ say như chết. Minh Khôi nằm yên ổn trên giường với chiếc bụng trần và quần ngắn, hẳn là mới về không lâu và ngủ giấc thứ hai, có thể đêm qua nó bị sốc cả đêm không ngủ được cũng nên. Trong khi Hoàng Tuấn tắm rửa chuẩn bị đi làm, tôi lại chạy ra ban công xem xét một chút.
Tôi lấy điện thoại ra xem cái video mà mình quay lại được, rồi so sánh cái sào phơi quần áo trong video và bên ngoài. Bất ngờ thay, một chiếc quần áo cũng không thiếu! Nổi bật nhất là cái quần lót đỏ của Nhật Hào phơi ở đầu sào.
Tối qua chỉ có Vũ Linh, Trọng Quân, Duy Long, Ngọc Lễ, Nhật Hào và Ngọc Duy về phòng. Nếu người bị đụ tới tấp trong livestream là Ngọc Duy, thì top chỉ có thể là Nhật Hào! Bởi vì chiếc body của Nhật Hào nổi bật hơn hết thảy những đứa còn lại, cặc cũng dài hơn gấp rưỡi!
Đầu tôi tự dưng nhảy số: “Rõ ràng hôm trước Nhật Hào nó bị “yếu” mà nhỉ? Thế nào tối qua đút cặc ra vào đít Ngọc Duy cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không hề gì?”
Trước đây, tôi cứ tưởng Nhật Hào “yếu”, nên tự ti không dám quen ai, cũng không dám tìm bạn chịch, vì vậy mà tôi thường hay bú cu giúp nó, cũng cho nó bú cu tôi. Xem ra chuyện này có gì đó sai sai rồi.
Tôi còn đang nghĩ ngợi, bên ngoài đã có tiếng gõ tay vào cửa sắt, tiếng thầy quản lý vang lên: “Phòng 6xx, mở cửa cho thầy vào nói chuyện chút.”
Hoàng Tuấn đang trong nhà tắm, nên tôi ra mở cửa cho thầy vào. Thầy mới đi vào mấy bước đã nói: “Phòng ngủ nướng dữ he! Dậy nghe thầy phổ biến cái này rồi ngủ tiếp.”
Tôi lật đật dựng đầu từng đứa dậy, tới lượt Vũ Linh, nó lại cằn nhằn trong cơn mê ngủ: “Hôm nay Chủ nhật mà! Thầy quản lý nghỉ rồi chứ ai mà lên đây?”
Thầy nghe thấy liền đáp: “Tại vì chuyện này gấp cho nên thầy không nghỉ cuối tuần luôn, không dậy nghe thì mất chỗ ở ráng chịu nghe!”
Cả phòng nghe thấy mà tỉnh cả ngủ, đứa nào không dậy nổi cũng ráng nằm mở mắt mà nghe. Thầy thông báo: “Do ký túc xá chuẩn bị nâng cấp hai tầng 6 7, cho nên hết học kỳ này trường sắp xếp cho các em di chuyển sang ở ký túc xá kia của trường mình. Nhưng mà phòng bên kia chỉ có 9 giường, cho nên ai đăng ký ở chung thì ghi tên vào tờ giấy này cho thầy, ai không có tên thì nữa thầy xếp sang phòng khác.”
Duy Long hỏi: “Ủa thầy, sao chỉ nâng cấp hai tầng 6 7 thôi vậy thầy?”
Thầy đáp: “Thì sửa dần dần từ trên xuống, đến hết năm sau là sửa xong hết! Qua bên kia ở đi, có thang máy, máy giặt đầy đủ tiện nghi. Sau khi sửa xong thì ký túc xá mình cũng sẽ có những tiện ích này. Lúc đó mấy đứa muốn về ở lại thì có thể chuyển về!”
Tôi thì không quan tâm việc chuyển đi chuyển về, nhưng mà phòng tôi đang có 12 người, phòng bên kia chỉ có 9 người, vậy buộc phải có 3 đứa bị tách ra, chuyển sang phòng khác!
Thầy dặn dò thêm vài câu, trước khi rời đi còn nói: “Tranh thủ ghi rồi nộp lại tờ giấy cho thầy nghe. Cuối học kỳ này chuyển rồi đó!”
Thầy vừa đi khỏi, Ngọc Lễ đã tặc lưỡi: “Thông báo sớm ghê, nói cuối học kỳ nghe cho xa, chứ còn “những” một tháng!”
Cả phòng tự nhiên rơi vào trầm lặng, không đứa nào nói câu gì, hẳn trong lòng không đứa nào muốn tách ra để ở phòng khác. Nói thật thì dù cho không có máu mủ ruột rà, những ở với nhau đã lâu, chơi với nhau cũng hợp tính, thành ra nói đến chuyện tách ra, đứa đi hay đứa ở lại đều không khỏi thấy buồn.
Tôi nói: “Thôi ngủ tiếp đi, có gì tối nay họp phòng rồi bàn bạc.”
Thế là “Hội bàn đào” lại được tổ chức, chỉ là không có mồi, cũng không có rượu bia gì sất. Cả đám ngồi dưới đất, đứa này liếc liếc đứa kia trầm mặc. Tôi nói: “Thôi thì giờ chỉ còn nước bốc thăm thôi. Đứa nào đi đứa nào ở, không tự quyết định được thì xem ý trời!”
Quốc Bảo nghe chuyện xong thì nhảy lên giường ngồi, nói: “Tao quên chưa nói với tụi bây, cuối kỳ này tao ra ở với anh tao, cho nên khỏi tính tao vào.”
Không ai nói với ai, nhưng cảm giác cứ như đứa nào cũng thở phào nhẹ nhõm. Tự nhiên cảm giác chuyện tách phòng cũng không còn quá nghiêm trọng như lúc nảy nữa.
Thế Sang chợt lên tiếng: “Tao ra ở với bồ. Nhường slot cho tụi mày đó!”
Tùng Dương tặc lưỡi: “Đù má, sướng vậy ba?”
Thế Sang nói: “Con bồ nó kêu tao qua nhà nó ở hoài. Mà đụ má, nó sung dữ lắm ba. Ở chung với nó chắc mỗi ngày nó nhún tao 3 cử! Nhưng mà vì anh em, tao chịu được!”
Vũ Linh hỏi: “Ủa rồi mày qua nhà nó hoài ba mẹ nó biết hai đứa bây chịch nhau hông?”
Thế Sang nói: “Đụ má, ba má nó thiếu điều muốn bắt xác tao luôn á. Mỗi tuần ba nó còn mua một hộp bao cao su đưa cho tao, còn nói: “Chú thấy tướng mày chắc cu phải bự lắm, bởi vậy chú mua size lớn nhất!”. Con coi sắp xếp dọn qua đây ở luôn đi, đỡ tốn tiền trọ, rồi cơm nước nữa. Mà con gái chú cũng đỡ ngày nào cũng trông cũng ngóng mày!”
Quốc Bảo ngồi bấm laptop trên giường, quay sang nói: “Đm, kiếp trước mày giải cứu thế giới hay gì? Chuột sa hủ nếp mẹ rồi!”
Trọng Quân nói: “Kêu chú mỗi lần mua bao cho anh mua thêm hộp salonpas luôn đi. Chứ em lo cho cái lưng anh quá!”
Cả phòng cười lớn, Duy Long nói: “Trời ơi, cỡ này thằng Quân nó lây ai mà nó lanh dữ!”
Tôi chốt lại: “Vậy giờ còn 10 đứa ha? Để bốc thăm coi đứa nào may mắn bốc được phiếu rời khỏi nhà chung trong 10 phiếu!”
Minh Khôi ngồi một bên trầm lặng từ đầu buổi, trông nó có vẻ thất thần. Chỉ tôi và Hoàng Tuấn biết tại sao nó thành ra như vậy, có vẻ cú sốc tâm lý tối qua là không nhỏ. Lúc này, nó đột nhiên cất tiếng: “Thôi không cần bốc đâu, tao chuyển ra.”
Ngọc Lễ hỏi: “Sao vậy ba? Mày chuyển ra ở với bồ hả?”
Minh Khôi lắc đầu: “Không, tại muốn ra ở trọ xem nó như thế nào thôi.”
Ngọc Duy nói: “Vậy Khôi nghĩ kỹ nha. Trước khi vào ký túc xá Duy cũng ở trọ, nhưng mà chi phí cao lắm đó, tiền trọ thôi ít nhất cũng cả triệu rồi, chưa kể tiền ăn.”
Trọng Quân hỏi: “Thấy anh Khôi nay lạ lạ. Anh ổn không vậy? Có trong trạng thái sáng suốt để đưa ra quyết định hông?”
Minh Khôi cười nhạt đáp: “Bình thường mà!”
Tôi nói: “Ừ, bình thường thì tốt, có gì thì nói với tụi tao nghe, đừng có giữ trong lòng.”
Duy Long chợt hỏi: “Ê mà chuyển qua bên kia có thang máy máy giặt đồ nữa, vậy có tăng tiền hông?”
Tôi đọc thông tin trong tờ giấy thầy quản lý đưa cho rồi đáp: “500k một tháng.”
Thế Sang kêu: “Má, gấp 3 lần luôn rồi!”
Nhật Hào nói: “Cũng phải rồi anh, Quận 1 mà, còn đối diện Phố đi bộ Bùi Viện nữa.”
Duy Long nói: “Mắc thì cũng phải ở thôi. Mình còn có lựa chọn nào nữa đâu. Không lẽ ra ở trọ, tiền đâu lo cho nổi?”
May mắn là cuối cùng buổi họp phòng kết thúc trong êm đẹp. Quốc Bảo, Thế Sang, Minh Khôi sẽ chuyển ra ngoài. Cả phòng 9 người còn lại chuyển qua ký túc xá kia của trường. Cái ký túc xá được mệnh danh dành cho tụi học hệ chất lượng cao, cho nên phòng óc cũng khang trang hơn, tiện nghi cũng nhiều hơn bội phần.
Một tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, sáng sớm xe tải đã đậu trước cổng ký túc xá. Thùng xe khá lớn, có thể chứa một lúc hết đồ đạc của cả 5 6 phòng. Mà thực ra sinh viên ở ký túc xá như tụi tôi thì cũng có gì nhiều đâu. Dù muốn mua nhiều đồ đạc cũng không có chỗ để trong không gian nhỏ hẹp.
Sau hai chuyến xe đầu tiên thì cũng đến lượt đồ đạc tụi tôi được chuyển đi. Hoàng Tuấn nói với tôi: “Hưng ngồi nghỉ đi, Tuấn bê đồ lên xe cho.”
Tôi thực ra cũng thấm mệt vì bưng đồ đạc lên xuống sáu lầu thang bộ cả buổi sáng, cho nên với lời đề nghị này tôi không thể từ chối, chỉ đáp gọn: “Cảm ơn Tuấn!”
Duy Long trông thấy lại bĩu môi nói: “Quần què! Đứa nào đói không? Ăn cơm chó rồi lấy sức bê đồ tiếp nè!”
Xe tải chở đồ đạc đi trước, tụi tôi cũng lấy xe máy chạy theo sau. Ký túc xá Quận 1 thật khác, đồ sộ hơn, khang trang hơn, phòng ốc thiết kế khoa học bài bản, tôi thích nhất là cái nhà vệ sinh và nhà tắm tách làm hai phòng riêng biệt đối diện nhau. Tùng Dương thấy thế liền thốt lên: “Vậy là đỡ lo ỉa trong quần vì bị kẹt nhà tắm rồi!”
Bên này lên xuống bằng thang máy nên chuyển đồ đạc cũng đỡ vất vả, có điều khi ra vào tụi tôi phải quẹt thẻ để mở cổng ra vào, cũng như khi đi thang máy lên các tầng trên. Ban đầu thực hiện còn lọng cọng rối rắm, cũng may được cô chú bảo vệ hỗ trợ nên cũng mang hết đồ đạc vào trót lọt.
Khi Vũ Linh bước vào phòng, điều đầu tiên nó thốt lên chính là: “Trời mẹ, giường 3 tầng cao dữ vậy? Rồi đứa nào nằm trên cùng?”
Thay vì dùng giường đôi như chỗ cũ, bên chỗ mới lại dùng 3 giường 3. Tôi nhìn cũng muốn choáng, cái giường trên cùng ít nhất cũng phải cao hơn 2m so với mặt sàn. Tôi tặc lưỡi cười nói: “Thì bốc thăm chứ sao nữa!”
*Ai từng ở ký túc xá này sẽ biết cái độ cao giường đó là thật đó! Trèo lên sợ ỉa huhu :((
Ngọc Lễ nói: “Thằng Tuấn với thằng Duy đi làm rồi. Giờ sao bốc?”
Trọng Quân nói: “Em thấy anh Duy cũng dễ mà, chắc nằm đâu cũng được. Còn anh Tuấn thì kệ ảnh đi, ảnh có bốc trúng giường nào thì tối ảnh cũng ngủ trên giường anh Hưng chứ đâu.”
Duy Long cười há há: “Má, quá trời nó lanh rồi! Tao thích!”
Trọng Quân không mở miệng thì thôi, chỉ cần nói câu nào là không đỡ nổi câu đó. Vậy nên 7 đứa cùng nhau bốc thăm, đứa này liếc đứa kia vô cùng hồi hộp. Tôi chỉ từng giường rồi đếm số từ ngoài cửa vào. Giường 1-2-3 là giường dưới, 4-5-6 là giường giữa, 7-8-9 là giường trên. Số càng cao nằm càng cao!
Mặc dù có bảy đứa nhưng tôi vẫn làm đủ 9 lá thăm. Tôi đếm đến ba, đứa nào cũng nhanh tay chụp lấy lá thăm của mình.
Duy Long mở thăm ra trước nhất rồi nhảy cời cời, la lớn: “Số 2! Số 2! Á á á!”
Ngọc Lễ mở tiếp: “Tao số 5 nè! Tao nằm trên mày!”
Duy Long kêu: “Thấy ghê quá má ơi! Ê mà mắc cừ hé, bên kia tao mày chung giường, mày dưới tao trên, giờ đổi lại mày trên tao dưới!”
Ngọc Lễ nói: “Kệ, không phải giường tầng cao nhất là được hahaha!”
Tôi bốc tận hai lá thăm, coi như là bốc thay cho cả Hoàng Tuấn. Tôi kiên nhẫn chờ tụi nó mở hết rồi mới mở.
Nhật Hào mở thăm và thốt lên: “A số 9!”. Vậy là Nhật Hào trở thành nạn nhân đầu tiên nằm trên giường cao nhất. Tôi kêu: “Há há há, mời em lên giường cao nhất trong cùng!”
Mấy đứa khác lần lượt mở thăm. Trọng Quân số 6, nằm giường bên dưới Nhật Hào. Vũ Linh số 1, Tùng Dương số 4. Vậy hiện tại chỉ còn số 3, 7 và 8. Sáu con người, 12 con mắt chăm chú vào lá thăm trên tay tôi. Tụi nó cùng hô: “Số 7! Số 8! Số 7! Số 8!”
Tôi chửi: “Đm tụi mày!”. Sau đó mở thăm ra, số 7 thật!
Tùng Dương cười như được mùa, nói: “Cười người hôm trước hôm sau người cười nha con!”
Tôi hứ một tiếng, nói: “Tao còn một thăm nữa!”
Vũ Linh nói: “Vậy tao giữ thăm cuối cùng cho thằng Duy! Để mất công mày lật lộng!”
Tôi trong lòng cầu nguyện, chắp tay niệm Phật, xá xá ba cái rồi mới mở thăm ra. Giây phút con số kia hiện ra, lòng tôi như chết lặng. Ngọc Lễ giật lấy lá thăm trên tay tôi, la làng lên: “Số 8! Đm, số 8 tụi mày ơi! Ha ha ha! Bốc 2 thăm mà vẫn dính hai giường cao nhất! Cười ỉa!”
Cả phòng cười chọc quê tôi, Trọng Quân lại nói: “Anh Lễ với anh Dương cười cho lắm đi! Hãy nhớ buổi tối có tới 2 người nằm phía trên đầu mấy anh lận đó!”
Thế nhưng cả phòng vẫn cười không dứt, tôi quyết định nằm giường trên cùng ở giữa. Thật ra chỉ là leo hơi cao một chút, nhưng trên này lại rất riêng tư. Tôi với Hoàng Tuấn có làm gì thì cũng đỡ ngại hơn, mặc dù bình thường cũng chẳng có ngại ngùng gì.