May mà lúc nảy tôi mang theo nón bảo hiểm với ý định quá giang Minh Khôi về, lúc này cũng tiện để di chuyển sang nhà nó. Minh Khôi thuê được một căn phòng trọ không quá xa trường, nhưng nằm trong hẻm nhỏ. Đã vậy, phòng không thoáng chút nào, đóng cửa lại thì bên trong tối om, chỉ có mấy tia sáng yếu ớt bên ngoài lọt qua từ khe cửa.
Minh Khôi bật điện, thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là một đống khăn giấy vo thành cục ngổn ngang khắp phòng, chỗ cạnh cái nệm nó nằm ngủ là nhiều nhất. Đâu chỉ vậy, trên đầu nằm con có một hộp bao cao su vơi mất một nửa. Tôi nhìn thôi cũng biết nó làm gì với đống đó, tôi hỏi: “Rủ gái về chơi dữ vậy ba?”
Minh Khôi vừa gom đống khăn giấy bỏ vào sọt rác, vừa đáp: “Đang khổ muốn chết nè. Dạo này tao bị bệnh lạ, đéo hiểu luôn.”
Tôi hỏi: “Mày bị bệnh gì? Từ lúc nào, sao không nói tụi tao biết?”
Minh Khôi nhăn nhó: “Không biết bệnh gì nữa. Từ lúc chuyển đi khỏi phòng là tao bị.”
Tôi hỏi tiếp: “Mày đi khám chưa?”
Minh Khôi đáp: “Đi rồi, bác sĩ nói tao bình thường, không bệnh hoạn gì hết?”
Tôi càng nghe càng thấy vô lý, làm gì có cái bệnh cả bệnh nhân và bác sĩ đều không hay không biết.
Tôi hỏi: “Vậy hiện tại mày thế nào? Giờ có thấy “bệnh” không?”
Minh Khôi đáp: “Không. Lúc nào tao chơi gái mới bị!”
Tôi nhíu mày: “Bệnh quần què gì kì vậy cha??”
Minh Khôi lúng túng: “Mày hông tin đúng hông? Để tao… nhưng mà mày phải giúp tao mới được.”
Tôi gật đầu đồng ý, Minh Khôi với tay tắt đèn, cả phòng lập tức tối om. Minh Khôi đẩy tôi nằm xuống giường, trong chớp mắt đã tuột cả quần ngoài lẫn quần lót của tôi xuống ngang đầu gối. Sau đó nó nắm lấy cu tôi, sục nhẹ. Tôi trước giờ chưa bao giờ tận hưởng cảm giác trai thẳng sục cho mình, Minh Khôi chỉ vuốt mấy cái, cặc tôi đã cứng ngắc.
Tôi tuy sướng nhưng hốt hoảng kêu lên: “Đm, gì vậy ba? Tao gay đó, mày làm vậy tao bắn bây giờ!”
Minh Khôi có vẻ không quan tâm lắm, nó với tay lên trên lấy cái bao cao su trong hộp ngang đầu tôi. Đầu tôi nhảy số liên tục, nói bằng giọng vừa nứng vừa sợ: “Ê đm, lỗ tao còn trinh đó! Mày tính làm gì vậy?”
Tim tôi đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực, thằng Khôi muốn tái hiện cảnh chịch gái để tôi xem nó đang bị bệnh gì à? Nhưng mà như thế thì cái lỗ này làm sao mà đối diện với con cu của Hoàng Tuấn được nữa chứ?
Minh Khôi chỉ đáp: “Mày nằm yên đi, tao không làm gì đâu.” Dứt lời, nó lại lấy thêm một cái bịt mắt bắt tôi đeo vào. Tôi kêu lên: “Đm, đã tối đen như mực rồi còn đeo bịt mắt làm cái lồn gì nữa? Bịt mắt bắt dê hả cha?”
Minh Khôi đáp: “Tao ngại.”
Tôi trong lòng chửi mắng: “Đm, mày dắt tao về rồi bày trò đụ tao mà ngại là ngại cái chó gì?”
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được cặc mình bị thứ gì đó bao trùm lấy từ đầu khấc cho đến tận gốc. Còn chưa kịp hỏi han đó là gì thì lại thêm một thứ khác trùm lên cặc tôi. Cảm giác ấm nóng chạy từ chỗ cặc tôi lan ra khắp người, cặc tôi bị thứ đó siết chặt khiến tôi đê mê, cổ họng rên lên ú ớ.
Tôi dùng tay sờ xuống dọc theo bụng mình. Bất ngờ, còn chưa chạm đến cặc mình, thì tôi đã cầm phải cặc Minh Khôi, lúc này đang cứng ngắc nóng hổi trên bụng tôi. Tôi đưa tay sờ soạng xung quanh, phát hiện ra Minh Khôi đang ngồi trên cặc tôi. Cái cảm giác có thứ gì trùm lên lúc đầu là từ chiếc bao cao su Minh Khôi đeo cho tôi, còn cảm giác nóng ấm siêu khít chính là bởi vì cặc tôi đã chui tọt vào trong lỗ đít nó.
Tôi đưa tay xuống dưới cặc mình kiểm tra, chỉ sờ được một chút ở gốc cặc, sờ lên trên một chút chính là miệng lỗ đít thằng Khôi. Tôi dĩ nhiên là sướng, nhưng cũng phải hỏi: “Đm, gì vậy Khôi? Thế này là sao?”
Thằng Khôi hơi thở đứt quãng, đáp: “Chết… chết rồi.. chết rồi mày ơi!”
Tôi hỏi: “Sao nữa? Bị cái gì?”
Minh Khôi đáp: “Tao… tao sướng… tao sướng quá…”
Minh Khôi ngồi trên cặc tôi, nó không nhún, nhưng mà tôi cảm nhận được bên trong lỗ đít nó đang co bóp từng hồi, nó sướng lỗ đít khi cặc tôi nằm trong đó. Tôi đáp: “Ừ, đúng là có vấn đề thật đó!”
Minh Khôi kể: “Mỗi lần tao sục cu là lỗ đít tao ngứa, ngứa muốn điên. Hôm trước tao đụ gái, mà lỗ đít ngứa quá, phải vừa đụ nó vừa tự móc đít. Hên là phòng tắt đèn nên nó không thấy!”
Tôi nói: “Ừ, hiểu rồi. Mày có bệnh gì đéo đâu, tại mày nứng thôi.”
Minh Khôi vừa sục cặc nó, vừa nói: “Đm, tao kể mày nghe cái này mày đừng kể ai nghe. Bữa đi nhậu với tụi bây ở nhà thằng Phong, tối đó thằng Kiên phá trinh lỗ đít tao mẹ rồi. Nhưng mà từ đó về sau, lúc nào cặc tao nứng là lỗ đít tao cũng nứng theo.”
Tôi giả vờ không biết gì, lại nói: “Vãi lồn à. Mà vậy thì mày mua cái toy nhét vào là được chứ gì!”
Minh Khôi đáp: “Tao thử rồi, không có xi nhê. Tao có thử rủ trai về chơi rồi, đồ thiệt mới sướng. Đm, vậy có gay không mày?”
Tôi nói: “Mày thử nhún tao vài cái đi!”
Minh Khôi làm theo, lỗ nó rất khít làm tôi sướng điên người. Cặc nó cũng rỉ nước ra, tôi biết nó cũng sướng. Minh Khôi kêu lên: “Đm, tao thấy sướng, chắc gay mẹ rồi!”
Tôi đáp: “Mày vẫn thích chơi gái mà, cùng lắm là bisexual thôi. Có điều bi bot như mày thì hơi hiếm! Mày thích bú cu hay liếm lỗ, chơi lỗ con trai không?”
Minh Khôi đáp: “Thôi đéo, ghê chết mẹ! Tao chỉ muốn cu tụi nó đút vào đít tao thôi, ngoài ra miễn bàn!”
Tôi giả vờ chửi: “Mày cũng lạ lồn ghê. Đó giờ mới gặp tình trạng như mày!”
Minh Khôi hẳn là thấy sướng, cho nên khẽ hẩy mông cho cặc tôi nhấp nhô trong đít nó, lại nói: “Bởi vậy tao mới thấy tao bệnh vcl! Má kiểu này không lẽ mai mốt chơi gái phải kiếm thêm trai kêu nó đút đít tao? Rồi đứa con gái nào cho tao chơi nữa?”
Tôi cười: “Mày không thích con trai thì cứ xem cu tụi nó như công cụ làm mày sướng thôi. Quan tâm nhiều làm chi?”
Tôi chẳng ngờ được, đêm đó thằng Phong với thằng Kiên đã để lại hậu quả lớn thế này. Theo tôi suy đoán, thằng Khôi bị ám ảnh cái cảnh đêm đó. Nghĩa là mỗi khi nó nứng, thì nó lại nhớ về cảnh tượng đó. Mà nhớ lại cảnh tượng đó, thì lỗ đít nó sẽ bị kích thích. Tôi không biết có nên trách tụi Minh Phong và Bá Kiên không nữa, tại tôi cũng được hưởng ké từ âm mưu bất chính của tụi nó.
Minh Khôi giống như vừa thích vừa ngại, đít nó cứ di chuyển nhè nhẹ liên tục. Tôi nói: “Mày thấy sướng thì cứ nhún tao đi. Tao không kể với ai đâu mà lo.”
Có câu này của tôi, Minh Khôi lập tức đạp hai bàn chân xuống nệm, dùng lực nâng mông lên rồi đặt xuống. Nó mím môi lại, để tiếng rên rỉ không phát ra quá lớn vì phòng chỗ này không có cách âm. Nhưng mà vì ngậm chặt miệng, hơi thở qua mũi của nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Nếu trong phòng mở đèn, biết đâu tôi còn thấy được đôi mắt nhắm nghiền của nó, mà nếu mắt có mở thì cũng là lu mờ trong nhục dục.
Lỗ đít thằng Khôi quá khít làm tôi phải cố gồng người đến không bắn ra, tôi phải chờ thằng bạn mình thỏa mãn bản thân nó cái đã. Không để tôi chờ lâu, sau một lúc vừa nhún trên cặc tôi vừa tự sục cặc mình, tôi cảm nhận được toàn bộ thành ruột trong đít nó bóp chặt cặc tôi. Minh Khôi bắt đầu xuất tinh, cặc nó hướng lên bụng tôi mà bắn. Có phát bắn mạnh quá bay lên đến ngực tôi, có phát bắn vào môi tôi khiến tôi giật mình.
Nhân lúc lỗ đít nó siết vào cặc, tôi tranh thủ nhấp vài cái đẩy cảm giác lên cao trào rồi buông thả cho từng dòng tinh bắn ra khỏi cặc, nhưng là trong lỗ đít Minh Khôi. Minh Khôi kêu lên: “Đm, tinh trùng bắn ở trong nóng quá! Đó giờ mới biết.”
Tôi cười chọc nó: “Ủa, tưởng mày biết lâu rồi!”
Minh Khôi đáp: “Hôm đó sỉn bê chết mẹ, có biết gì nữa đâu. Trai tao dắt về phòng tao cũng bắt bắn ra ngoài thôi.”
Tôi rút cặc ra khỏi đít Minh Khôi, nó lò mò mặc quần áo vào rồi mới chịu bật đèn lên. Thật ra trong lòng tôi biết rằng, Minh Khôi chẳng có bệnh hay điều gì bất thường cả. Nó bất chợt phát hiện ra bản thân có sở thích được chơi lỗ đít, trong thời gian ngắn không thể chấp nhận điều này, cho nên dùng cách “ghét bỏ” con trai như một điều để trấn an bản thân rằng nó không bị “bẻ cong”, nó chỉ xem cặc trai như một thứ đồ chơi tình dục.
Hôm nay nó hẹn gặp tôi, chỉ là muốn nghe một thằng gay như tôi trấn an rằng nó vẫn là một đứa con trai, nó không gay. Bởi chính niềm tin trong lòng nó đang bị lung lay, cho nên nó cần tôi cho nó cảm giác rằng nó vẫn là một đứa con trai thực thụ, được xác nhận bởi một thằng gay rằng nó không gay.
Nhưng mà tôi thừa biết, nếu nó cứ tiếp tục thế này, sau này chẳng ai nói chắc được nó sẽ thành ra như thế nào. Mà thôi, tôi cũng không muốn làm mọi thứ rắc rối thêm ở lúc này, tạm thời vẫn là nên đồng cảm, lắng nghe và an ủi nó. Những chuyện khác, sau này tôi sẽ lựa thời điểm thích hợp mà nói thêm.
Minh Khôi sau khi thu dọn tàn cuộc thì ra ngồi nói chuyện với tôi: “Tao định dọn sang ở chung với Minh Phong, Bá Kiên. Tụi nó rủ từ lúc biết tao ra ở một mình, nói sẽ lo hết chi phí ăn ở cho tao.”
Tôi giật mình: “Gì vậy? Mày không ghét tụi nó hả? Mày cũng biết qua đó thì mày sẽ phải làm gì rồi đó!”
Minh Khôi nói nhẹ như không: “Chứ bây giờ ở đây tao cũng mang trai về. Qua đó vui vẻ với tụi nó còn không cần phải lo chuyện ăn ở. Tụi nó đã làm tao ra nông nỗi này, cũng nên chịu trách nhiệm với tao mà đúng hông?”
Tôi tặc lưỡi: “Ừ thì mày tính sao cũng được. Nếu mà không ổn thì nói cho tao biết. Cần tao “giúp” thì cũng kêu tao luôn! Ha ha!”
Minh Khôi đáp: “Đm, tưởng mày bot thì cu cũng bé bé thôi, đéo ngờ được to không thua gì tao. Thôi xuống tao chở về rồi nói tiếp.”
Trên đường về, tôi vẫn không ngừng nói với Minh Khôi rằng nếu nó còn thích con gái thì nó vẫn là con trai bình thường, mấy chuyện khác cũng là thú vui nhất thời thôi. Cuối cùng, tôi cũng thấy được nó nở lại một nụ cười rạng rỡ, mong rằng khoảng thời gian sau này cũng rực rỡ như nụ cười của nó.