Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 45: Khu vui chơi bí mật

Năm học thứ 3 kết thúc nhẹ nhàng, vậy là chỉ còn một kỳ thực tập nữa tôi sẽ khép lại khoảng thời gian sinh viên, cũng bắt đầu một cuộc sống mới bên ngoài ký túc xá. Từ sau chuyến đi Vũng Tàu, tôi cũng không nghe ngóng được thêm chuyện gì từ Quốc Bảo. Chắc giai đoạn này nó cũng đang đương đầu với cú sốc tâm lý nhưng Minh Khôi ngày đó.

Cuối cùng, tôi với Hoàng Tuấn cũng danh chính ngôn thuận trở thành người yêu trước sự chứng kiến của cả phòng. Vì vậy mà lắm lúc Hoàng Tuấn địt tôi bị tụi nó trông thấy thì tụi nó cũng không thèm nói gì. Có hôm Hoàng Tuấn đang úp thìa tôi thì Ngọc Lễ kêu: “Nhẹ nhẹ thôi 2 con đĩ! Sập mẹ giường bây giờ. Có hôm tụi tôi địt nhau trong nhà vệ sinh thì bên ngoài Tùng Dương kêu: “Thằng Tuấn bắn nhanh đi, tao còn tắm đi học!”

Bởi vậy cho nên, không còn cái ngóc ngách nào trong phòng mà tôi với Hoàng Tuấn chưa cùng nhau làm tình. Tôi thích nhất là được bế lên bậu cửa sổ, tựa lưng lên khung sắt, chân thì đặt trên vai Hoàng Tuấn, vừa hưởng thụ cảm giác con cặc vừa to vừa cứng của Hoàng Tuấn ra vào đít mình, lại nhìn ngắm được gương mặt đẹp trai với bờ môi khô, trán thì lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển nặng nhọc kèm theo từng tiếng rên đầy dâm dục.

Nhưng mà cũng từ lúc trở thành người yêu của Hoàng Tuấn, tôi cũng tự ý thức được phải giữ khoảng cách với những thằng con trai khác, nhất là Nhật Hào. Tôi thì không biết Nhật Hào nghĩ gì, nhưng bên ngoài nó vẫn vui vẻ và luôn miệng chúc phúc cho tôi.

Sinh nhật năm nay của tôi đặc biệt vô cùng, tính ra thì trước giờ tôi cũng chẳng quan tâm ngày này lắm. Tụi tôi không tổ chức sinh nhật, bởi hầu hết đều là những đứa từ quê lên, chuyện sinh nhật nghe cứ xa xôi phù phiếm thế nào. Hôm ấy, Hoàng Tuấn đã xin nghỉ làm để chở tôi đi dạo một vòng quanh Sài Gòn vào ban đêm. Khi hai đứa dừng ở một chỗ quanh bờ kè để hóng mát, Hoàng Tuấn kêu: “Hưng nhắm mắt lại đi!”

Tôi đoán hẳn là Hoàng Tuấn muốn trao cho tôi một nụ hôn, nhưng không ngờ, Hoàng Tuấn nâng bàn tay tôi lên và đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn. Đó là một chiếc trong cặp nhẫn đôi, chiếc còn lại dĩ nhiên là nằm trên tay Hoàng Tuấn.

Tôi xúc động không nói được gì, Hoàng Tuấn hỏi tôi: “Hưng thích không?”

Tôi gật đầu, cảm xúc trong lòng lâng lâng khó tả. Trước giờ có ai từng tặng nhẫn cho tôi đâu chứ? Hít một hơi thật sâu, tôi đáp: “Sao Tuấn biết cỡ tay của Hưng mà chọn nhẫn vừa khít thế?”

Hoàng Tuấn nắm tay tôi, đáp: “Bàn tay này Tuấn nắm mỗi ngày, nếu còn không biết cỡ tay, thì quá vô trách nhiệm rồi còn gì! Tuấn còn biết Hưng mặc áo thun size M, áo sơ mi size L, quần ngắn size M, quần tây size S, quần lót size L, jockstrap size M, giày cổ cao số 38, giày cổ thấp số 39. Sai cái nào không nhỉ?”

Tôi vốn biết Hoàng Tuấn luôn đối đãi tốt với mình, chỉ là không ngờ cả những chi tiết nhỏ tôi chưa từng nhắc đến này, Hoàng Tuấn cũng đều ghi nhớ hết.

Ba tuần lễ trôi qua, công ty hôm trước tôi nộp đơn xin thực tập cũng đã phản hồi kết quả. Tôi được nhận vào làm ở vị trí thực tập sinh, xem như cũng là có nơi “dung thân” cho khóa luận lần này. Biết tôi có việc làm mới, Nhật Hào nói: “Anh Hưng, tối nay đi ăn mừng không? Em mời!”

Tôi đáp: “Để anh xem Hoàng Tuấn tối nay có hẹn anh đi đâu không đã!”

Nhật Hào hờn dỗi: “Từ ngày hai người làm người yêu chính thức, anh không bú cu em nữa đã đành. Giờ đi chơi đi ăn thôi mà cũng không được hả? Vì trai bỏ bạn quá rồi đó!”

Tôi nhắn hỏi Hoàng Tuấn, nhận lại được câu trả lời tối nay Hoàng Tuấn bận, hình như có khách hàng quan trọng nên không xin nghỉ được. Không có lý do gì để từ chối, cho nên tôi cuối cùng cũng đồng ý ra ngoài ăn với Nhật Hào.

Nhật Hào lấy xe xong thì đậu ngay trước cổng, vừa ngồi trên xe nhắn tin với ai đó vừa cười tủm tỉm. Tôi hỏi: “Gì mà vui thế? Nhắn tin với người yêu à?”

Nhật Hào lắc đầu: “Người em muốn yêu đã trở thành “vợ người ta” rồi. Khi nào tìm được người giống anh thì em mới nghĩ đến chuyện đó.”

Tôi ngồi lên sau xe, đội mũ bảo hiểm vào, xe bắt đầu di chuyển thì tôi cũng nói: “Thôi mày đừng có đổ thừa anh! Chẳng qua mày thích đong đưa, chưa ăn hết trai Sài Gòn thì chưa chịu yêu nghiêm túc chứ gì!”

Nhật Hào tặc lưỡi đáp: “Đó! Chỉ mỗi anh là hiểu em thôi! Em còn yêu ai được?”

Tôi đánh vào vai nó, cái chứng thích nhây của nó chỉ ngày một nặng hơn. Nhật Hào lái xe đi vòng quanh rất lâu, cuối cùng lái vào một con hẻm lớn. Trong hẻm lớn có hẻm nhỏ, trong hẻm nhỏ lại có hẻm nhỏ hơn. Cuối cùng, chúng tôi dừng xe ở một quán hủ tiếu gõ ở cuối con hẻm rất nhỏ, rất sâu. Nhưng điều làm tôi hiếu kỳ chính là xung quanh xe đậu rất đông, dù trong quán không thấy nhiều người đến vậy.

Nhật Hào nói: “Nay em đưa anh đi ăn đặc sản. Không phải ai cũng tìm được chỗ này đâu!”

Tôi nghĩ thì đúng thật, từ chỗ đầu đường vào đây chắc cũng đã phải chặt hẻm 7749 lần. Tôi hỏi: “Thế sao em biết được chỗ này?”

Nhật Hào đáp: “Bạn em chỉ!”

Người đứng bán là một ông chú xăm trổ trông vô cùng bặm trợn, tôi cứ kêu qua loa cho có món để ăn được rồi, chứ mà cù cưa một hồi tôi sợ ổng nhúng đầu tôi vào nồi nước lèo mất thôi. Nhưng mà đúng là không uổng công chặt hẻm, hủ tiếu gõ chỗ này đặc biệt vô cùng, ngon hơn hẳn những chỗ trước giờ tôi ăn, dĩ nhiên giá thành cũng phải gấp 2 3 lần những quán khác.

Nhật Hào hỏi: “Ngon không?”

Tôi đáp: “Ngon, nhưng mà hơi ít thì phải!”

Nhật Hào kêu: “Món này là ăn nhẹ thôi! Lấy sức lát em dắt anh đi ăn món ngon hơn!”

Mắt Nhật Hào nháy nháy vẻ rất mờ ám, tôi liền nghi ngờ cái “món ăn” tiếp theo đó không biết là thứ gì, chẳng lẽ lại là cái thứ lúc đầu thì mềm, lúc ăn thì cứng, ngậm được nuốt được không nhai được, ăn vào thì no miệng dưới chứ không no miệng trên?

Ăn xong, tôi đứng lên định ra xe trước thì Nhật Hào liền kéo tôi lại, nói: “Chỗ tiếp theo mình đi ăn là ở trong này.”

Tay Nhật Hào chỉ vào trong, phía đó chỉ có một cánh cửa buồng được che màn có vẻ cũ kỹ mục nát. Tôi nhìn thôi cũng thấy ớn lạnh, lại không biết Nhật Hào có ý định làm gì mình hay không. Nhật Hào lại nói: “Anh sợ em làm gì anh hả? Em chỉ thích tự nguyện thôi, không có thích dùng thủ đoạn, anh cũng biết rõ mà! Đi theo em nè!”

Nhật Hào nắm cổ tay tôi kéo đi theo nó. Bên trong cửa buồng lại có một lối đi nhỏ hẹp và hơi tối khác. Nhưng mà ở cuối lối đi, lại là một tòa nhà khá lớn. Nó chỉ có vài 3 tầng, nhưng diện tích mỗi tầng đều rất rộng. Dưới sảnh tòa nhà, tôi trông thấy có lễ tân đứng đón khách, không gian trang trí cũng chẳng khác gì một quán bar, nhẹ hơn một chút là quán karaoke.

Lễ tân thấy có người đến thì chào hỏi rất nhiệt tình, Nhật Hào sau khi đọc số điện thoại thì lễ tân kêu: “Hai anh vui lòng đưa điện thoại cho quán nhé! Chỗ em không cho phép chụp ảnh quay phim ạ!”. Sau đó, cô hướng sang một nhân viên khác, kêu: “Em ơi, đưa khách lên tầng 3, khách VIP.”

Tôi hỏi Nhật Hào: “Chỗ này là chỗ nào vậy?”

Nhật Hào đáp: “Quán karaoke!”

Mọi thứ sẽ rất bình thường nếu như khi tôi bước vào phòng không nhìn thấy cái “ghế tình yêu” đập ngay vào mắt. Trên tường phòng trang trí bằng đủ thứ hình vẽ dâm tục, lại còn là cảnh đàn ông đụ nhau. Trên bàn karaoke không chỉ có micro, mà lại có thêm đủ bộ đồ chơi BDSM, đuôi cáo, tai thỏ, mặt nạ, bao cao su, gel bôi trơn… Có đánh chết tôi cũng không tin chỗ này là một quán karaoke bình thường!

Quả là phòng vip có khác, cả ông chủ quán cũng vào tiếp khách. Vừa trông thấy Nhật Hào, ông ta liền mở to hai mắt, miệng suýt chút là rơi cả nước dãi. Ông ta hồ hởi nói: “Chà! Hot boy Nhật Hào tới mà không báo trước! Anh là fan của em nè, không bỏ sót livestream nào luôn đó!”

Nhật Hào nằm dài trên chiếc ghế tình yêu, nói: “Báo trước thì có được ưu đãi không anh?”

Chủ quán đáp: “Dĩ nhiên là có chứ! Nhưng mà hôm nay lỡ rồi, anh sẽ chuẩn bị cho em với bạn em hai con hàng ngon nhất! Chắc 1 bot 1 top hả em? Em đợi chút nha, tiếp viên bên anh mới tiếp khách xong một chập, giờ đang nghỉ ngơi hồi sức, chừng 5 phút nữa anh cho tụi nó vào liền!”

Ông chủ vừa bước ra ngoài, tôi đã giãy nãy: “Trời ơi gì vậy? Anh có kêu mày đưa anh đi đá phò đâu? Đi về nhanh lên!”

Nhật Hào nói: “Thôi mà anh, lỡ tới rồi. Giờ anh không đá thì anh ngồi chơi đi coi em đá! Chứ cũng bỏ tiền ra đặt phòng rồi!”

Tôi trong lòng hậm hực nhưng cũng chẳng biết làm sao. Đoạn tôi len lén bước ra bên ngoài, đi ngang các phòng cùng tầng. Thì ra cửa phòng có một lớp màn che, nếu người bên trong vén màn che này lên, thì người bên ngoài có thể nhìn vào rõ rõ ràng ràng. Tôi đi đến hơn mười phòng thì bên trong đã có đến 9 phòng đang địt nhau phầm phập, phòng còn lại thì địt xong rồi đang thu dọn bãi chiến trường.

Tôi đi một lúc thì cũng trở lại phòng, trong lòng cứ hồi hộp không yên. Rủi Hoàng Tuấn biết tôi đến mấy nơi thế này không biết có giận tôi hay không nữa. Ngay sau đó, ông chủ cũng đã trở lại, đằng sau còn có 2 người đứng bên ngoài chờ lệnh. Ông ta vào giới thiệu trước: “Nè, anh đưa hai tiếp viên ưu tú nhất bên anh tới rồi nè! Mai mốt em có tới thì thông báo anh trước, để anh giữ slot đầu tiên cho, để các em nó phục vụ cho sung sức! Mà nói chứ, hai em này là cực phẩm bên anh luôn đó, chưa bao giờ có khách nào chê nha! Vô đây đi 2 đứa!”

Tôi ngồi một góc trên sofa với tâm thế chán nản, nhưng cũng tò mò hai em tiếp viên “cực phẩm” mà ông chủ quán nói có bộ dạng ra thế nào. Tôi đánh mặt sang nhìn hai người đang bước vào, và sau khi nhìn rõ mặt mũi họ, tôi bất giác cảm thấy choáng váng cả đầu óc, toàn bộ thân thể như nhũn ra, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi…

Bởi vì đó là Hoàng Tuấn và Ngọc Duy!

Trái tim tôi như chết lặng, không thể nói thêm lời gì. Nhật Hào hốt hoảng hỏi: “Anh Tuấn, anh làm gì ở đây?”

Ngọc Duy còn hốt hoảng hơn: “Sao 2 người lại tới đây?”

Không khí trong phòng như ngưng trệ khiến cho hô hấp của cả 4 người đều ngưng trệ. Tay chân tôi bủn rủn, chỉ tựa vào ghế sofa mà chống đỡ sức nặng cơ thể. Tim tôi đập nhanh đến mức chẳng thể kiểm soát, tôi phải cố gắng hít thở như bình thường để không gào khóc ngay lúc đó.

Phía bên kia, Hoàng Tuấn không dám nhìn tôi, Ngọc Duy cạnh bên vẻ vô cùng bối rối, phân bua: “Hưng nghe Duy giải thích đã!”

Tôi cố lấy chút sức lực còn lại mà nói: “Còn gì để giải thích nữa?”

Bây giờ trước mắt tôi u mờ, nhưng trong lòng tôi, một số chuyện đột nhiên vô cùng sáng tỏ.

Tại sao ngày đó Hoàng Tuấn vừa bước vào căn phòng “Tứ Đức” liền biết mùi hương trong đó có thuốc kích dục? Hẳn là do cậu ta ngửi nó mỗi ngày khi tiếp khách!

Tại sao Hoàng Tuấn có thể cho phép tôi đong đưa hết người này đến người kia mà không chút ghen tuông? Bởi thân thể của cậu ta từ đầu đã không dành riêng cho tôi!

Tại sao Hoàng Tuấn có thể làm tất cả cho tôi mà không bao giờ đòi hỏi tôi phải trở thành người yêu danh chính ngôn thuận? Bởi cậu ta thấy mình không xứng!Tại sao Hoàng Tuấn luôn nhìn Ngọc Duy bằng ánh mắt không mấy thiện cảm? Bởi cậu ta sợ hãi Ngọc Duy sẽ tiết lộ chuyện này.

Tại sao Hoàng Tuấn lúc nào cũng đi làm cả ngày lẫn đêm, tại sao cậu ta có thể dư dả để mua chiếc xe đời mới kia trong khi vẫn còn là sinh viên cơ chứ? Hoàng Tuấn không lừa dối tôi, lỗi là do tôi, là tôi chưa bao giờ nghi ngờ hay hỏi đến.

Tôi gục đầu xuống, không khóc mà nước mắt vẫn cứ chảy ra. Hoàng Tuấn hướng về phía Ngọc Duy, gằn giọng: “Là mày nói đúng không?”

Ngọc Duy lắc đầu: “Không phải Duy, thực sự không phải!”

Tôi gào lên: “Lúc này ai nói còn quan trọng nữa sao? Nếu hôm nay tôi không đến đây, thì Tuấn còn muốn giấu tôi đến bao giờ nữa hả?”

Hoàng Tuấn im lặng cúi mặt chẳng đáp lấy một lời. Tôi vừa mới hạnh phúc cách đây không bao lâu, nhưng lúc này chỉ khác mỗi người chết là trái tim còn đập trong lồng ngực.

Tôi gắng sức đứng dậy, tiến đến cạnh Hoàng Tuấn, tháo chiếc nhẫn trên tay đặt vào lòng bàn tay cậu ấy.

Tôi lê thân mình ra khỏi cửa, chỉ có Nhật Hào chạy theo phía sau. Nó luôn miệng nói: “Anh Hưng, em xin lỗi! Là lỗi của em! Em không biết sao mọi chuyện lại thành ra như vậy nữa! Em chỉ muốn ăn mừng anh có việc mới thôi, em không ngờ…”

Tôi lau nước mắt, ngậm ngùi nói: “Mình về thôi…”

Suốt đường đi, tôi chẳng nói được điều gì. Tâm trí tôi rối bời, cõi lòng thì tan nát. Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, lúc biết Ngọc Duy làm callboy, chính là tôi đã khuyên nhủ cậu ấy. Hóa ra, tôi chẳng phải cao thượng như vậy. Chỉ là trong chuyện của Ngọc Duy, tôi chỉ là người ngoài. Còn đến khi gặp chuyện của mình, một lối ra tôi cũng không tìm được.

Tôi tự hỏi lòng làm thế nào để chấp nhận Hoàng Tuấn… Tại sao cậu ta giấu tôi tất cả mọi chuyện? Trước mặt tôi, Hoàng Tuấn luôn không ngừng nói yêu tôi. Vậy mà, ở một nơi tôi không nhìn thấy, cậu ta ngày ngày chung chạ với biết bao nhiêu người.

Cả chiếc nhẫn minh chứng cho tình yêu hai đứa, cũng là từ những đồng tiền đó mà ra…

Tôi cố tìm cho mình một lý do để chấp nhận Hoàng Tuấn, cuối cùng vẫn không thể. Quả là những chuyện tình không có sóng gió, một khi gặp trắc trở sẽ nhanh chóng lụi tàn. Chẳng khác con người ngày thường sống trong yên bình, bị phong ba bão tố dập một trận, cuối cùng chẳng bật dậy nổi.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!