Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 46: Đánh đổi vì nhau

Từ khi chuyện vỡ lỡ, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà ở phòng. Cũng may nhờ có công việc, tôi cũng có cái cớ để suốt ngày rong rủi bên ngoài. Nhưng tôi cũng nghe cả phòng nói, Hoàng Tuấn từ hôm đó thì hiếm khi về phòng lắm. Có lẽ cậu ta mang đồ đạc qua bên quán ở tạm luôn rồi. Nếu tôi là Hoàng Tuấn, có lẽ tôi cũng sẽ như thế thôi, chẳng còn cách nào khác để đối diện.

Mấy nay, tuy tôi không nói gì, nhưng cả phòng tất nhiên là nhận ra điều khác thường. Ngay từ đêm đầu tiên không thấy Hoàng Tuấn về ngủ cùng tôi, cả đám đã nhốn nha nhốn nháo.

Một tối nọ, Duy Long trèo lên giường tôi, hỏi han: “Ê, mày với thằng Tuấn có chuyện gì vậy?”

Tôi thừa biết có nói dối thì cũng không qua mặt được tụi nó bởi bộ mặt đưa đám của mình. Cho nên tôi chọn nói thật: “Tao với Hoàng Tuấn chia tay rồi.”

Ngọc Lễ bên dưới cũng hốt hoảng kêu lên: “Ủa gì vậy trời? Đang êm đẹp mà tự nhiên kì vậy?”

Tôi cười nhạt, nói: “Yêu đương rồi chia tay thì cũng bình thường mà. Người ta lấy nhau, có con với nhau, rồi ly dị còn được mà!”

Duy Long nói: “Ừ, thì biết vậy, nhưng mà nghe buồn chớ. Hết ke OTP để hít mỗi ngày rồi.”

Tùng Dương thì có vẻ lạc quan hơn, nó nói: “Thôi đừng buồn, không có thằng này thì có thằng khác! Mai mốt có mối nào ngon tao giới thiệu cho!”

Vũ Linh nói: “Mày tào lao, kêu đừng buồn cái hết buồn liền hay gì? Mày phải kêu là “Buồn một chút rồi thôi, đừng có buồn quài buồn quài!”. Vậy đó!”

Tôi mỉm cười ngây ngốc trước sự hỏi han của tụi nó. Dù ngoài miệng tôi không nói đến Hoàng Tuấn, thế nhưng trong lòng tôi chẳng thể nào không nghĩ. Tôi thừa biết, Hoàng Tuấn đang trong tình trạng còn tệ hơn tôi nhiều.

Nhưng mà lúc này đây, tôi vẫn chưa đủ dũng cảm để đối diện với sự thật này, huống hồ là chấp nhận và tha thứ.

Đang nói chuyện thì Ngọc Duy từ bên ngoài về, vừa vào phòng thì Ngọc Duy đã nói: “Phòng mình sắp có người mới rồi á.”

Trọng Quân hỏi: “Ủa, phòng mình đủ người rồi mà?”

Ngọc Duy đáp: “Tuấn chuyển đi rồi.”

Tùng Dương lật đật lục tủ quần áo của Hoàng Tuấn, phát hiện trong đó chẳng còn gì nữa rồi. Tùng Dương trách: “Má cái thằng này tệ! Đi cũng không nói tiếng nào với anh em!”

Tôi linh cảm được điều gì đó, liền mở điện thoại tìm trang cá nhân của Hoàng Tuấn. Cậu ta đã đóng hết tất cả tài khoản mạng xã hội, chúng tôi chẳng ai liên lạc được nữa.

Biết được điều đó, trong lòng tôi hụt hẫng vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ đến Hoàng Tuấn sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi mà không hề báo trước. Thậm chí còn chẳng cho tôi cơ hội nói vài lời sau cùng. Có lẽ, Hoàng Tuấn cũng sợ… bởi vì hiện tại, chúng tôi đã chẳng còn như trước.

Ba tháng trôi qua, khóa luận của tôi cuối cùng cũng xong. Tôi cũng đã được nhận vào làm chính thức ở công ty thực tập. Người ta nói xa mặt cách lòng quả chẳng sai, cho dù tôi không thể quên được, nhưng không nhìn thấy nhau cũng làm tôi cảm thấy chút nhẹ nhõm trong lòng.

Hợp đồng ký túc xá của tụi tôi còn khá dài, nhất là đối với những đứa chuyển đi khỏi ký túc xá cũ. Trường cho phép tụi tôi thuê kéo dài hơn bình thường. Với thời gian thuê dài như vậy, tụi tôi có đủ thời gian để ổn định công việc và kinh tế trước khi chuyển ra ở trọ. Và dĩ nhiên, một đứa ra khỏi ký túc xá sớm như Hoàng Tuấn thì không.

Một hôm, Ngọc Duy hẹn tôi lên sân thượng nói chuyện. Không dài dòng, Ngọc Duy vào thẳng vấn đề: “Duy biết là Hưng chưa quên chuyện cũ. Nhưng mà… Hoàng Tuấn hiện đang khó khăn lắm.”

Nghe nhắc đến tên, tim tôi đập nhanh một nhịp. Tôi hỏi: “Chuyện thế nào?”

Ngọc Duy nói: “Hưng cũng biết rồi, đâu phải tự dưng Duy chọn làm cái nghề này, hoàn cảnh của Duy thì Hưng hiểu mà đúng không? Tuấn cũng không khác mấy. Lúc trước ở ký túc xá, chi phí rẻ, Tuấn còn dư dả chăm lo cho gia đình. Hiện tại thì khác, ở ngoài chi phí rất cao, nhưng mà Tuấn không thể bỏ bê gia đình được. Cho nên Tuấn tự bỏ bê bản thân mình.”

Ngọc Duy đưa tôi xem một bức ảnh chụp Hoàng Tuấn gần đây, cả người đã gầy đi nhiều, mặt mũi hốc hác, mắt thâm quầng, tóc tai cũng chẳng còn chỉn chu như trước. Chẳng thể nhìn ra được, đây là người từng ngày ngày ngủ cùng tôi trên một chiếc giường. Tôi dù muốn cũng không thể ngăn bản thân cảm thấy đau lòng.

Ngọc Duy nói tiếp: “Duy cũng muốn giúp Tuấn, nhưng cũng là lực bất tòng tâm. Tuấn cũng muốn trở lại ký túc xá ở, nhưng mà xui quá, không còn phòng trống nữa.”

Tôi thở dài rồi nhìn ra xa xăm, tự hỏi bản thân có nên làm điều mình đang nghĩ.

Nhưng mà nhìn Hoàng Tuấn như vậy, tôi trong lòng vẫn không yên.

Tôi nghĩ ngợi kỹ càng rồi đáp: “Duy nói với Tuấn chuyển về phòng mình đi. Hưng sẽ chuyển ra khỏi ký túc xá. Dù sao thì Hưng cũng có việc chính thức rồi, lương cũng ổn định, nhà Hưng cũng còn gửi tiền chăm lo.”

Ngọc Duy lo lắng: “Như vậy không ổn đâu. Bên ngoài mọi thứ khó khăn lắm.”

Tôi cười nhạt: “Không sao, cuối cùng thì mình cũng phải ra ở trọ mà. Chỉ là Hưng chuyển ra sớm hơn một chút thôi! Đừng nói cho Hoàng Tuấn biết nhé! Cứ nói là Hưng có người yêu mới rồi, nên chuyển ra ở với người yêu thôi!”

Tưởng chừng chuyện đã đâu vào đấy, nào ngờ mấy hôm sau Ngọc Duy lại nói với tôi: “Bên Ban quản lý làm khó quá! Rõ ràng còn trống mà cứ bảo hết chỗ!”

Tôi chỉ còn cách tự vác thân mình xuống phòng ban quản lý, đích thân giải trình việc muốn đổi chỗ cho Hoàng Tuấn. Lấy lý do Hoàng Tuấn từng ở phòng tôi, tôi cố gắng thuyết phục người trực ban hôm nay. Anh ta khá trẻ, trông chỉ khoảng 24 25. Mặt mũi cũng dễ nhìn, nổi bật nhất là cặp chân mày vừa đen vừa rậm.

Sau khi trình bày một lúc, anh ta nói: “Không được nha em. Ký túc xá chứ đâu phải nhà trọ đâu mà em muốn đổi là đổi được.”

Tôi giải thích: “Thầy thông cảm giúp ạ, bạn em đang khó khăn lắm! Nếu được giúp đỡ thì em rất biết ơn ạ!”

Anh ta nói: “Vậy thì phải coi em biết ơn cỡ nào rồi!”.

Nói xong anh ta đứng dậy vươn vai, có điều động tác đứng dậy chỉ là cố tình khoe ra con cặc đang cương lên dưới lớp quần tây đậm chất công sở mà thôi. Sau đó, anh ta nói: “Thầy cũng không muốn làm khó sinh viên, nhưng mà em phải viết giấy tường trình mới được.”

Tôi gật đầu lia lịa, nhưng khi vừa ngồi xuống, anh ta liền kêu lên: “Ầy, em ngồi bên đó thì cây bút dây này kéo không tới đâu, bắt ghế qua ngồi cạnh thầy này!”

Tôi như cá nằm trên thớt, muốn từ chối cũng không thể, chỉ đành cun cút nghe theo. Tôi bắt ghế qua ngồi cạnh thầy ta, trong lúc tôi đang viết thì chân thầy ta cứ cọ cọ vào chân tôi. Tôi mới viết được mấy dòng thì thầy ta rướn người qua nhìn vào tờ giấy, sau đó chụp bàn tay lên đùi tôi mà nói: “Ái chà, chữ viết đẹp dữ ta!”

Trước khi nhấc bàn tay khỏi đùi tôi, thầy ta còn tranh thủ bóp một cái. Tôi viết bên này thì bên kia thầy ta cũng hí hoáy viết cái gì đó. Rồi không biết vô tình hay cố ý, thầy ta lại làm rớt cây bút xuống bên dưới hộc bàn làm việc, giữa hai chân mình. Thầy ta liền tặc lưỡi: “Thầy bất cẩn quá, làm rớt bút rồi, không biết em có thể nhặt giúp thầy không?”

Tôi chỉ đành gật đầu chấp nhận. Anh ta ngồi ghế xoay có bánh xe, liền đẩy ghế ra một chút cho tôi chui xuống bàn làm việc nhặt bút. Nhưng khi tôi vừa chui vào, anh ta liền di chuyển ghế về vị trí cũ, hai chân dang ra hai bên như thể nhốt tôi trong khoảng trống bên dưới hộc bàn.

Tôi không phải kiểu ngu ngơ mà không biết anh ta muốn gì, khi mà con cặc dưới lớp quần ngày một to hơn và đặt ngay trước mặt tôi. Nhìn tôi lúc này, đâu có khác gì đứa học sinh hư hỏng núp trong khoảng trống dưới bàn giáo viên chuẩn bị bú cu thầy giáo đâu chứ?

Tôi nhặt cây bút xong đưa lên, anh ta cầm bút để trên bàn, lại nói: “Sinh viên tụi em chứ sướng, cả ngày tham gia hoạt động vận động này kia. Còn thầy suốt ngày ngồi một chỗ đau nhức cả người. Em có thể bóp chân cho thầy không?”

Tôi không đáp gì, chỉ lặng lẽ mà làm. Tôi bóp vào phần đùi trên đầu gối, anh ta liền nói: “Lên trên một chút đi em!”

Tôi lại di chuyển tay mình lên trên một chút, lúc này đã ở đùi trên. Anh ta lại kêu: “Lên trên nữa đi em! Khi nào thầy kêu dừng thì hẳn dừng!”

Vậy là tôi như một đứa vô tri, vừa bóp vừa di chuyển tay lên dần. Cho đến khi bóp đến con cặc cứng ngắc trong quần, anh ta mới nói: “Đúng rồi em, chỗ đó đó! Lúc nào cũng căng cứng khó chịu! Xoa bóp giúp thầy nhé! Khi nào nó hết căng cứng là được, nếu cần tiếp xúc trực tiếp thì cứ làm nhé!”

Con cặc cương cứng thế này muốn làm cho mềm thì chỉ có cho xuất tinh thôi. Tôi không cần làm màu mè thêm nữa, nhanh chóng kéo khóa quần xuống, lôi con cặc ra khỏi cái lỗ. Tôi sục sục mấy cái, anh ta liền kêu lên: “A… Thoải mái quá! Em thấy nó cứng quá không? Mà hình như xoa bóp kiểu này hơi khô nhỉ?”

Dâm tục ở chốn văn phòng kiểu này cũng là lần đầu tôi trải nghiệm. Tôi không chờ thêm, kéo ghế sát vào và ngậm lấy con cặc của anh ta. Cặc cũng được khoảng 16cm, nhưng do vướng lại trong quần nên có vẻ ngắn đi một chút. Cặc anh ta cong xuống, nên khi tôi nấp dưới bàn làm việc, dễ dàng nuốt hết từ ngọn đến gốc.

Anh ta không cần đẩy cặc vào miệng tôi, mà tôi dùng tay kéo rồi đẩy cái ghế anh ta đang ngồi. Bánh xe lăn ra lăn vào, cặc anh ta thì chạy ra chạy vào miệng tôi trong khi anh ta chỉ ngồi yên hưởng thụ. Cổ họng anh ta khản đặc khi nói: “Kỹ thuật xoa bóp tốt quá! Vượt ngoài cả mong đợi của thầy!”

Anh ta ngửa ra ghế, mắt nhắm nghiền, mặt vô cùng thỏa mãn. Ngay lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa lộc cộc, anh ta vội vàng kéo ghế lại sát bàn, giấu hết thân dưới và con cặc cương cứng ló ra khỏi quần vào trong chỗ để chân.

Tôi cũng im hơi lặng tiếng tiếp tục bú, thậm chí nhân cơ hội này đẩy nhanh tốc độ để anh ta mau bắn ra. Có tiếng sinh viên ngay trên đầu tôi: “Chào thầy! Em đến đăng ký chỗ ở ạ!”

Anh ta lật sổ sách, đáp: “Chỗ ở… a… ưm… Chỗ ở… ớ… tạm… tạm thời… hết phòng rồi… ưm… em ơi! Em chịu khó… ưm… đợi… đợi đợt sau nhé!”

Tôi siết chặt miệng bú quyết liệt, khiến cho anh ta phía trên nói chuyện không tròn câu. Cậu sinh viên kia có vẻ bực bội: “Sao hôm qua em được gọi tới làm thủ tục chỗ ở mà? Giờ thầy nói hết là sao ạ?”

Anh ta đóng sổ, nói: “Thì… ứm… hôm trước… có sinh viên… a… nói chuyển ra. Cuối cùng… cuối cùng… ưm… không… không chuyển nữa!”

Cậu sinh viên kia thất vọng: “Vậy thôi chắc em về, khi nào bạn kia chuyển ra thầy báo giúp em nhé!”

Tôi dồn hết sức vào miệng bú thật nhanh thật mạnh, khiến cho thầy ta cũng suýt đổi giọng: “Ừ. Khi nào… a… khi nào mà… bạn kia… ưm… ra… RA… RA… RA… RA… thầy sẽ báo cho em biết!

Mỗi tiếng RA là một lần bắn. Thật ra miệng tôi không dẻo đến thế, trong phút chốc đã làm thầy ta bắn ra rồi. Có lẽ vì làm chuyện mờ ám trước mặt sinh viên khiến thầy ta bị kích thích, cho nên không kiềm chế được.

Tôi nhân lúc thầy ta không để ý, nhả hết tinh trùng vào mớ khăn giấy đã chuẩn bị sẵn. Sau khi cậu sinh viên kia rời khỏi, thầy ta liền hỏi: “Nuốt hết rồi hả?”

Tôi giả vờ gật đầu, vì tôi thừa biết chẳng thằng top nào không thích đối phương nuốt tinh trùng của mình cả. Thật sự, thầy ta vui vẻ vô cùng, tránh sang một bên cho tôi bò ra rồi nói: “Ngoan đó! Thầy thích. Thôi em về đi, chuyện của bạn Hoàng Tuấn gì đó để thầy sắp xếp!”

Tôi lật đật cảm ơn rồi nhanh chóng rút khỏi văn phòng, chạy một mạch vào nhà vệ sinh mà móc họng ói ra. Cuối cùng, tôi cũng hiểu cảm giác của Hoàng Tuấn và Ngọc Duy, chẳng có gì vui vẻ. Tôi chấp nhận bú cu người khác để đổi lại lợi ích cho mình, dù rằng thực chất đó là lợi ích cho Hoàng Tuấn, nhưng trên danh nghĩa vẫn là cho tôi.

Vậy là, sau ba năm gắn bó dưới một mái nhà, tôi cuối cùng cũng phải nói lời chia tay đám bạn cùng phòng. Cuộc sống mới của tôi bên ngoài hẳn sẽ vất vả hơn nhiều, cũng cô đơn hơn nhiều, nhưng cuối cùng mọi thứ sẽ ổn.

Nếu mọi thứ chưa ổn, thì đó chưa phải là cuối cùng!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!