Từ lúc cả phòng biết tôi là gay, tôi sống cũng thoải mái hơn nhiều, bớt cẩn trọng, bớt dè dặt. Anh em trong phòng cũng vì vậy mà gắn kết hơn. Có điều cả tháng nay, tôi ít thấy Đức Mạnh chat sex trước mặt cả phòng nữa. Đến nỗi Ngọc Minh cũng hỏi: “Anh Mạnh dạo này có bồ rồi à? Không thấy chat sex lộ thiên nữa ta?”
Đức Mạnh nằm trên giường, đánh mắt sang chỗ tôi rồi đáp: “Tìm được thú vui khác rồi, sướng hơn chat sex nhiều.” Tôi thì ngại cứng người, không dám đáp lại ánh mắt đó. Ngọc Minh thì nhìn tôi rồi lại nhìn Đức Mạnh, vẻ mặt ngập tràn sự nghi ngờ.
Sáng thứ Bảy, lẽ ra tôi sẽ ở phòng cùng Ngọc Minh, nhưng mà hôm nay cậu ta bận việc đột xuất bên ngoài, cho nên dù muốn ở phòng tò te tú tí với tôi thì cũng không thể. Lúc tôi tỉnh dậy thì cũng đã 10h hơn, sẵn con cặc cương cứng trong quần, tôi bật Twitter vừa xem vừa sục. Chừng 30 phút, sau vài lần kiềm lại không bắn, tôi cuối cùng cũng xuất tinh lên bụng, có phát còn bắn lên đến mặt.
Ngay lúc đó, Duy Long chợt nhắn tin hỏi thăm tôi: “Dạo này sao rồi mày?”
Tôi trả lời qua loa: “Tao ổn cả.”
Duy Long lại hỏi: “Người yêu mày thế nào?”
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì tay đã nhanh hơn não, nhắn lại: “Người yêu gì cơ?”
Duy Long quăng liền một loạt dấu chấm hỏi: “??????”
Chợt nhớ lại, lúc chuyển ra khỏi ký túc xá, tôi đã nói dối là chuyển ra ở cùng với người yêu, tôi liền chống chế: “Đang giận nhau nên coi như không có đi, yêu đương làm éo gì, mệt mỏi chết được.”
Duy Long nói bâng quơ: “Sống kiếp bê đê còn khổ vì tình.”
Tôi cười ha ha, nói qua loa thăm hỏi vài câu, biết được cả phòng yên ổn cả thì cũng an tâm. Tôi sau đó nhảy xuống giường, mớ tinh trùng trên bụng chưa kịp khô chảy dọc xuống đám lông mu, còn bốc lên thứ mùi đặc trưng tanh tưởi. Tôi mở bài nhạc yêu thích, dự định vừa tắm vừa nghe nhạc, kết quả thì trong nhà tắm chỉ có mỗi tiếng nhạc, còn nước thì đợi mãi cũng không thấy chảy ra.
Tôi tự nhủ: “Đm, sáng ra đã cúp nước là sao?”
Tôi nhắn hỏi Ngọc Minh: “Ê sáng mày tắm có nước hông? Giờ cúp mẹ rồi!”
Ngọc Minh trả lời: “Sáng tao tắm nhờ phòng khác. Phòng mình lâu lâu bị tắc đường ống, nhờ chú bảo vệ lên sửa đi! Sáng tao xuống không thấy chú nên không kêu được. Mày đi hỏi đi, để chiều cả phòng khỏi tắm đó!”
Tôi nhăn nhó khó chịu, với cái bộ dạng vừa lết thết vừa tanh rình này thì tôi vác mặt xuống dưới kiểu gì? Nhưng không muốn cũng phải đi, không vì tôi thì cũng vì cả phòng.
Rút tờ khăn giấy lau chùi qua loa tàn tích trên người, tôi lon ton xuống ba lầu thang bộ để xuống tầng trệt. Chú bảo vệ không có trong phòng, tôi cứ đứng thập thò lấp ló ngoài cửa. Được một lúc thì phía sau có tiếng ai đó vang lên: “Em kiếm ai?”
Tôi quay ra sau, đó là một chàng trai trạc tuổi tôi, chắc là lớn hơn 1 2 tuổi gì đó tôi không chắc. Khuôn mặt anh ta thanh thoát, dáng người cân đối, mặc áo thun ba lỗ và quần đùi caro bằng vải cotton mỏng. Nụ cười của anh có lẽ là thứ đẹp đẽ nhất tôi từng thấy từ khi đến ở nơi này. Nếu nói là một ngọn đèn điện giữa con đường dài tối tăm thì cũng không quá đáng.
Tôi ngẩn người ra mất một lúc rồi mới hoàn hồn trở lại, đáp lời: “Dạ em tìm chú bảo vệ. Vòi nước phòng em bị tắc, em định nhờ chú sửa giúp.”
Anh ta nói: “Ba anh đi ra ngoài rồi. Em ở phòng nào để anh lên sửa cho?”
Tôi bất ngờ hỏi lại: “Ơ… Anh cũng biết sửa hả?”
Nhìn dáng vẻ thư sinh trắng trẻo của cậu trai trước mặt, tôi chẳng thể mường tượng được cậu ta cũng biết làm cả những việc này.
Anh đáp: “Anh biết sơ sơ. Sửa không được thì kiểm tra thử, có gì nói lại với ba anh.”
Tôi đi trước dẫn đường, anh ta đi phía sau theo tôi, không quên túm theo túi đồ nghề thường ngày của chú bảo vệ. Đang đi thì anh hỏi: “Em mới đến đây ở hả? Em tên gì?”
Tôi đáp: “Dạ em tên Hưng. Em ở đây cũng được hai tháng rồi. Mà đến giờ mới thấy anh.”
Anh ta tự giới thiệu: “Anh là Nhân, Hoài Nhân. Hồi trước anh ở đây với ba mẹ, nhưng mà giờ đi làm thì về bên nhà ở rồi.”
Trò chuyện xã giao mấy câu thì cũng đến phòng, tôi tranh thủ phóng vào nhà tắm dọn dẹp sơ sơ để Hoài Nhân đỡ thấy bên trong bừa bộn. Hoài Nhân không chần chừ mà vào việc ngay, anh lấy cái cờ lê từ trong túi đồ nghề bắt đầu vặn vòi nước. Thao tác rất thuần thục, không giống tay mơ chút nào. Tôi nhìn đôi tay thoăn thoắt, không kìm được lại nói: “Anh giỏi quá vậy? Mấy chuyện này mà cũng biết.”
Hoài Nhân cười đáp: “Có gì đâu em. Anh sống ở đây cả chục năm mà. Ba anh đi sửa gì thì anh đi theo coi cái đó. Nhìn ba làm rồi làm theo thôi.”
Hoài Nhân thì ngồi chồm hổm trên sàn nước, tôi thì cái gì cũng ham vui nên đứng khom lưng hóng phía sau. Bất thình lình, vòi nước vừa được vặn ra thì đã bắn nước tung tóe. Hoài Nhân vô cùng kinh nghiệm, mới nghe tôi la “Á!” một tiếng thì đã nhanh chóng đứng lên che phía trước tôi, tay vì bụm vòi nước lại, hỏi: “Em có bị ướt không? Anh quên không kêu em ra ngoài trước.”
Tôi nói: “Em không ướt. Mà ướt thì cũng không sao, em còn định đi tắm đây mà.”
Hoài Nhân nói: “Vậy là nước vẫn chảy ra được, em khóa đường ống lại giúp anh đi. Cái vòi này hư chứ đường nước không tắc.”
Hoài Nhân lục trong túi đồ nghề, lấy cái vòi nước mới lắp vào như thể đã chuẩn bị từ trước. Mọi thứ xong xuôi, Hoài Nhân cũng xách đồ nghề bước ra. Có điều từ trên xuống dưới đều bị nước bắn ướt nhẹp. Chiếc quần mỏng thấm nước thít vào hạ bộ bên dưới, bên trong còn có quần lót nên u lên thành một khối. Ánh mắt tôi vừa chạm đến chỗ đó thì lập tức dời sang nơi khác, tránh việc cả hai phải ngại ngùng.
Hoài Nhân hỏi: “Còn sửa gì nữa hông? Hông thì anh xuống dưới trước đây.”
Tôi vội gật đầu nói: “Dạ hông. Em cảm ơn anh nha!”
Hoài Nhân che túi đồ nghề trước hạ bộ ướt sũng rồi đi xuống bên dưới. Từ hôm đó về sau, cuối tuần nào tôi cũng thấy Hoài Nhân sang trông nhà cho chú bảo vệ. Tính tình anh ta cũng rất vui vẻ xởi lởi, mỗi khi thấy tôi xuống mua cơm, anh lại chào một câu: “Đi mua cơm hả em?”
Tôi thường sẽ đáp: “Dạ, anh ăn cơm chưa?”
Hoài Nhân trả lời: “Anh đang nấu. Mà ăn cơm ngoài mãi hông tốt đâu. Hôm nào xuống anh cho ăn ké nè.”
Tôi cười nói: “Được vậy đỡ quá. Mà cô bán cơm không thích điều này nha!”. Chợt nghe mùi thơm từ trong phòng chú bảo vệ bay ra, tôi thuận miệng hỏi: “Anh nấu gì thơm vậy?”
Hoài Nhân nói: “Anh kho thịt nấu canh cơ bản thôi. Mời em ăn không chừng em cười cho.”
Tôi nói: “Em dễ nuôi lắm anh. Em ăn món gì cũng được.”
Hoài Nhân lại nửa thật nửa đùa nói: “Vậy ăn anh được hông?”
Tôi cười ngại ngùng rồi ra hẻm mua cơm. Đến khi tôi cầm hộp cơm trở vào thì cô chú bảo vệ đang ngồi dưới sảnh cùng một vài người bạn già sống xung quanh. Một cô tuổi độ 60, hướng về chỗ Hoài Nhân nói: “Trời ơi, lâu hết sức mới thấy nó qua đây. Lớn rồi đẹp trai quá trời quá đất!”
Chú bảo vệ liền nói: “Tại chị ít qua đây chị không biết thôi. Cả tháng nay nó siêng qua đây dữ lắm. Hổng biết để ý đứa nào bên này hay sao đó!”
Cô kia lại nói: “Trời, đứa nào có phước dữ thần! Nó mà để ý nhỏ út con tui chắc tui mừng hú hồn!”
Tôi đi ngang chỉ dám nhìn Hoài Nhân bẻn lẻn, không quên gật đầu chào cô chú trước khi bước lên cầu thang. Tôi vừa đi khỏi, thì sau lưng đã nghe cô bảo vệ nói: “Thằng nhỏ đó chứ nó dễ cưng dữ lắm. Ngoan hiền lễ phép, không có quậy quạng gì, mà ở chung phòng với thằng Mạnh ta nói trời ơi luôn, sợ thằng Mạnh dạy hư thằng nhỏ không à.”
Mấy lời bàn tán về ông Mạnh thì tôi cũng đã nghe không ít nên cũng không lấy làm lạ. Nhưng mà thực tế thái độ của cô chú bảo vệ cũng không gay gắt, bởi cô chú cũng hiểu những người sống trong tòa nhà này là ai. Nhưng mà 30 phòng chắc cũng chỉ có mỗi mình ông Mạnh là hư hỏng đến cỡ đó, thành ra nhắc tên thôi thì ai cũng biết.
Mấy thằng đàn ông trong phòng tôi suy cho cùng cũng là loại cả thèm chóng chán, có được rồi thì chẳng trân trọng bao nhiêu. Thành ra dạo này dù có là cuối tuần, bọn họ cũng đi chơi cả ngày bên ngoài, chẳng còn ai mê tôi bú cu nữa. Nhưng mà nhờ vậy tôi lại khỏe cái miệng. Họ chán tôi thì tôi cũng chán họ, có qua có lại mới toại lòng nhau.
Thứ Bảy nọ, khi đang ở phòng một mình thì Hoài Nhân từ đâu xuất hiện trước cửa. Trên tay còn cầm theo mấy thứ rau củ cá thịt. Tôi hỏi: “Anh tìm ai trong phòng em hả?”
Hoài Nhân đáp: “Phòng em có bếp không? Bếp phòng anh hư rồi, anh mượn dùng chút.”
Tôi lục lọi bên dưới gầm giường, thấy phòng có hẳn 2 cái bếp ga mini, trông cũng còn mới lắm, chỉ đóng bụi một chút bên ngoài. Nhớ hồi đó Ngọc Minh kể phòng cũng tính nấu ăn cho nên mua bếp ga, cuối cùng lười quá toàn ăn bên ngoài, bếp ga thì nhét vào một xó.
Tôi lựa một cái rồi đưa Hoài Nhân, nói: “Em có bếp thôi chứ không có chai ga, anh tìm chai ga lắp vào thử đi. Không xài được thì lên nói em đưa cái bếp kia. Mà anh nấu cơm sớm thế?”
Hoài Nhân đáp: “Nấu sớm mới kịp.”
Hoài Nhân lấy bếp, không quên cảm ơn tôi rồi đi xuống dưới. Tôi không để ý gì nhiều cho đến giờ đi ăn, tôi vừa mở cửa ra thì Hoài Nhân đã đứng phía trước với cái bếp ga tôi cho mượn, kèm theo một tô cơm thịt kho thơm phức và một tô canh khổ qua dồn thịt.
Thì ra “kịp” chính là kịp lúc tôi xuống mua cơm trưa.
Hoài Nhân trả bếp lại, nói: “Cái này cho em. Coi như trả công cái bếp nha.”
Tôi dùng dằng một lúc, nhưng mà không nhận cũng không được. Nhưng tôi cũng không phải vô tri, nếu tôi nhận thì có gieo cho Hoài Nhân một hi vọng nào đó không? Hay là bản thân tôi nghĩ nhiều, người ta căn bản không có ý gì với tôi cả…
Tôi còn mãi nghĩ thì Hoài Nhân đã mang cơm canh vào phòng sớt ra tô của tôi. Tôi còn chưa nói được thêm câu gì thì Hoài Nhân đã chạy biến đi mất, chỉ để lại một câu: “Nhớ ăn cho hết đó!”
Sống trên Sài Gòn đã gần 4 năm, tôi lần đầu được nếm lại vị “cơm nhà”. Chưa nói đến tay nghề của Hoài Nhân nấu ăn rất ngon, thì một bữa cơm đầy đủ rau củ thế này cũng làm tôi cảm động rơi nước mắt.
Cơm thì ngon đấy, người nấu cũng ngon, chỉ tiếc là khẩu vị của tôi sẽ không vì một bát cơm mà thay đổi.
Nhưng mà, dù cho tôi biết Hoài Nhân có ý gì với mình đi nữa, nếu như anh ta không chính miệng nói ra thì tôi cũng chỉ có thể suy đoán, không thể thẳng thừng nói rõ ý định trong lòng. Những bữa cơm tương tự cứ thế mà được mang đến, dù tôi đã tìm mọi cách chối từ. Tôi thấy cứ như vậy thì không ổn, thà rằng nói ra một lần, để người ta khỏi phải hao tâm tổn sức vô nghĩa vì tôi.
Không biết có phải do vía của tôi hay không, mà tôi ở đây còn chưa đến nửa năm, 3 con người trong phòng đều lần lượt có bồ. Nguyên tắc của tôi trước nay vẫn vậy: Khi có bồ thì không động vào người khác, và cũng không động vào người đã có bồ. Dâm đãng thì tôi không thiếu, nhưng sự cẩn trọng trước những mối quan hệ tay ba thì tôi cũng có thừa.
Ngọc Minh dạo này không rủ tôi thủ dâm chung nữa, Trọng Tiến đi ngủ cũng không để cặc lòi ra khỏi ống quần. Người ngoan nhất tự nhiên chính là Đức Mạnh, không thấy ổng chat sex nữa, mà sục cặc trong nhà tắm cũng không. Tôi cứ nghĩ ổng tu tâm dưỡng tính rồi, nào ngờ đến lúc hỏi đến thì nhận được câu trả lời: “Tao chừa tinh trùng lại để bắn đầy lồn con bồ tao cho nó sướng!”
Hoài Nhân như thường lệ vẫn hay nấu cơm cho tôi ăn ké, dù cho tôi đã nói bóng gió rằng anh ta đừng nên phí sức nữa, nhưng Hoài Nhân có vẻ không quan tâm. Anh cứ hay bảo tôi: “Em đừng nghĩ gì nhiều, tại anh là con út, trong nhà không có em nhỏ nên xem em như em trong nhà thôi. Không cần phải ngại!”. Nhưng tôi không ngại làm sao được? Chỉ mong Hoài Nhân thực sự xem tôi là em-trong-nhà, chứ không phải em-trong-lòng.
Chiều thứ Bảy, tôi đang tắm thì Đức Mạnh gõ cửa. Tôi mở cửa ra chưa kịp hỏi gì thì Đức Mạnh đã nhảy vào trong nhà tắm, cởi sạch bộ quần áo công nhân quăng vào giỏ đồ trong kẹt cửa. Con cặc bên dưới cứng như đá chỉa lên trên, trên người thì đầy mùi mồ hôi, có vẻ như đi gấp từ bên ngoài mới về. Tôi la lên: “Gì vậy? Em đang tắm mà!”
Đức Mạnh đáp: “Tắm chung đi, anh đang gấp đi đụ!”
Tôi dùng dằng: “Thì đợi 5 phút đi em sắp xong rồi!”
Đức Mạnh không quan tâm tôi nói gì, xối nước gội đầu ào ào, còn nói: “Mày nói nhiều tao đụ mày trong này bây giờ!”
Nhìn con cặc gân guốc căng cứng vì nhịn cả tuần lễ tôi không dám hó hé thêm nửa lời, đành ngồi sang một bên nhường Đức Mạnh tắm trước. Mà đúng là trai thẳng từng sống trong quân ngũ có khác, thao tác nhanh lẹ, dứt khoác gọn gàng. Chưa đầy 5 phút kể từ lúc bước vào, Đức Mạnh đã quấn khăn ngang bụng đi ra ngoài thay đồ.
Tôi tranh thủ tắm cho xong rồi ra ngoài, trông thấy Trọng Tiến cũng đang vội vội vàng vàng, Ngọc Minh với Đức Mạnh thì quần áo chỉn chu, đầu tóc vuốt keo, từ trên xuống dưới nước hoa thơm phức. Tôi hỏi: “Mọi người hẹn nhau đi chơi không rủ em à?”
Ngọc Minh đáp: “Không, tao đi qua chỗ bồ tao, tối nay không về.”
Đức Mạnh mới đó đã ra đến cửa xỏ giày vào, trước khi đi cũng nói: “Tao cũng không về, khỏi chờ cửa.”
Trọng Tiến đang tắm trong nhà tắm cũng nói: “Anh cũng không về nha.”
Tôi kêu gì: “Gì đấy? Em ở phòng một mình hả?”
Mặc dù ở đây cũng lâu rồi, nhưng ngủ một mình thì tôi chưa từng. Lớn tầm tuổi này, nhưng sợ ma chẳng khác gì ngày bé.
Ngọc Minh cũng đến lúc phải đi, nói với tôi: “Sợ thì mở đèn ngủ đi. Ráng một đêm thôi!”
Tôi không muốn thì cũng không thể làm gì để giữ chân những con người chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Thôi kệ, cùng lắm thì trùm chăn kín đầu ngủ một đêm.