Rời xa xóm trọ bình dân trong hẻm nhỏ, tôi cùng Duy Long và Ngọc Lễ thuê một căn phòng kiểu căn hộ mini ở một khu chung cư “cao cấp” hơn. Phòng óc chỗ này sáng sủa, ánh nắng ngập tràn, nhà vệ sinh sạch sẽ, có tủ lạnh máy giặt đầy đủ. Tụi tôi nấu nướng ăn uống bên dưới, ngủ cùng nhau ở gác xép phía trên. Chỉ hơi tiếc là phòng không có ban công, tại vì muốn có ban công tụi tôi phải tốn thêm cả triệu đồng.
Điều tôi vui nhất là dù xa cách lâu ngày, nhưng mà “chị em” gặp lại tình cảm vẫn khắn khít như xưa. Tôi còn tưởng Duy Long và Ngọc Lễ sẽ bám miết Nhật Hào đến khi nào Nhật Hào có bồ thì thôi, nhưng xem ra si mê cuối cùng cũng không mang ra đổi thành cơm ăn được. Tụi tôi tốt nghiệp cả rồi, chuyện trước mắt là công ăn việc làm, yêu đương vẫn cứ để tính sau.
Hôm đó, cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại vô cớ nhắc lại chuyện cũ, rồi thuận miệng hỏi: “Ủa, hai đứa bây nỡ lòng để Nhật Hào lại mà ra đi hả?”
Ngọc Lễ đáp: “Úi xời, tao có bồ rồi, ai đâu mà thèm nữa! Hồi xưa dính bùa mê thuốc lú gì mới mê nó thôi!”
Duy Long nói: “Cái thằng gian manh xảo trá đó ai mà thèm.”
Ngọc Lễ nghe câu này thì vội vàng khều Duy Long. Duy Long lại làm như đã lỡ miệng nói ra điều gì không nên, vội vàng đưa tay lên che miệng, có điều tôi đã nhìn và nghe thấy hết thảy.
Tôi hỏi: “Là sao nữa? Nó trap mày hay gì?”
Duy Long ấp úng: “Không phải… Nhưng mà… Ừm thì… Tao không biết nên nói mày nghe không nữa!”
Tôi đáp: “Có gì mà lại không? Tao với nó cũng có gì đâu?”
Duy Long kể: “Hôm đó tao với thằng Lễ lên sân thượng, thì nghe tiếng Duy Long với Ngọc Duy đang ở trên đó.”
Tôi hỏi: “Tiếng gì? Tiếng rên hả?”
Ngọc Lễ nói: “Thà là tiếng rên còn tốt đó! Đằng này tụi tao nghe tụi nó nói chuyện mà muốn bay ra đấm tụi nó chết mẹ cho rồi!”
Tôi hốt hoảng: “Gì nghiêm trọng dữ vậy?”
Duy Long kể tiếp: “Tụi tao biết chuyện của mày với thằng Tuấn rồi…”
Đã bao lâu rồi không nghe ai gọi cái tên đó, bất chợt nghe lại khiến cảm xúc trong tôi cũng có chút rối bời. Chuyện đã qua lâu vậy rồi, nhưng nghĩ đến cũng không khỏi làm người trong cuộc chạnh lòng.
Tôi cố bình tĩnh nói: “Ừ thì sao. Chuyện cũng qua rồi, còn gì nữa đâu mà sợ. Mày kể cho hết đi.”
Duy Long tiếp tục: “Thật ra đêm đó không phải tự nhiên mà mày bắt gặp thằng Tuấn tại chỗ nó làm đâu. Thằng Duy với thằng Hào đã bàn tính với nhau, tìm cách cho mày bắt tại trận thằng Tuấn, vì tụi nó biết với cá tính của mày và thằng Tuấn, tụi mày chắc chắn sẽ chia tay nhau.”
Tôi cười nhạt: “Tụi nó làm vậy có lợi ích gì nhỉ?”
Duy Long đáp: “Thằng Hào thích mày, mày chắc cũng biết rõ. Nhưng điều mày không biết là thằng Duy mê thằng Tuấn không thua gì mày đâu!”
Ngọc Lễ chửi: “Đụ má đúng là dòng đĩ! Uổng công đêm đó mày bênh vực nó bao nhiêu, sau lưng mày nó lại làm trò bẩn thỉu như vậy!”
Tôi đang nấu đồ ăn trên bếp, suýt chút là đứng không vững. Một người tôi xem là em, một người tôi xem là bạn, cuối cùng bọn họ lại hợp sức chống lại tôi.
Duy Long kể tiếp: “Vốn dĩ, sau khi chia tay, thằng Tuấn chuyển ra ngoài còn mày ở lại, thằng Hào sẽ có lợi vì dễ tiếp cận mày. Nhưng mà nó không ngờ được mày lại chuyển ra ngoài ở với người yêu. Hoàng Tuấn sau đó chuyển vào, người có lợi vẫn là Ngọc Duy. Còn Nhật Hào, nó không có gì cả, thua toàn tập. Cho nên đêm đó tụi nó cãi nhau to tiếng làm tao với thằng Lễ nghe biết được hết.”
Tôi nghe xong chuyện trong lòng lại có thật nhiều cảm xúc, nhưng không biết nên trưng ra cảm xúc nào. Tôi tưởng rằng mình luôn tỉnh táo sáng suốt trong mọi chuyện, nào có ngờ được bị người ta đem ra mưu tính lúc nào chẳng hay. Tôi hít một hơi thật sâu, mùi đồ ăn thơm phức trên bếp xộc vào mũi. Tôi im lặng lấy dĩa xúc đồ ăn ra bàn, lại nói: “Ăn cơm thôi!”
Ngọc Lễ ngẩn ngơ: “Ủa, mày bị vô tri hả con đĩ?”
Tôi cười đáp: “Chứ giờ tao nên làm gì giờ?”
Duy Long nói: “Tìm tụi nó tính sổ đi chứ! Đm! Chuyện tụi mày đang đẹp như vậy, tụi nó nhảy vào phá đám còn không đáng trách sao?”
Tôi dọn chén bới cơm, đáp lời: “Tao cũng không biết nên trách không nữa. Nói cho cùng, điều tao biết được đều là sự thật. Tụi nó đúng là có mưu tính, nhưng mà không có ngụy tạo nên điều gì cả. Trái lại, người tao yêu ngày đó lại lừa dối tao, cố tình che đậy một sự thật lớn như vậy.”
Duy Long tức không chịu được, nói: “Ừ thì mày nói cũng đúng đi. Nhưng mà mày thử nghĩ khác đi một chút xem. Nếu chuyện không vỡ lỡ ra, mày với Hoàng Tuấn không chia tay. Sau khi tụi mình ra trường, Hoàng Tuấn sẽ tìm một công việc khác mà làm. Chuyện của tụi mày theo đó mà trở nên mỹ mãn!”
Ngọc Lễ thêm vào: “Tao thấy thằng Long nói đúng đó! Mày thấy tụi nó cố tình hông? Rõ biết là tụi mình sắp tốt nghiệp ra trường đến nơi rồi, còn cố tình khui chuyện thằng Tuấn ra làm gì? Nói là không cố ý tao cũng không tin! Rõ ràng là gấp rút làm cho xong, kẻo thằng Tuấn bỏ nghề thì hai đứa mày hạnh phúc dài dài tụi nó không muốn!”
Tôi cười nói: “Thôi ăn cơm đi! Chuyện cũng lỡ rồi, muốn vãn hồi cũng không thể. Trách cứ nhau làm gì! Nếu mà còn duyên còn nợ thì kiểu gì cũng về với nhau. Nếu không thì cũng là ý trời.”
Cả buổi cơm, Duy Long với Ngọc Lễ chỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt. Tụi nó cứ chửi tôi là kẻ vô tri. Nhưng mà tôi nói ra thế nào thì trong lòng cũng nghĩ như thế ấy. Lúc này nổi giận đùng đùng rồi tìm tụi nó tính sổ thì mối quan hệ đã đổ vỡ của tôi cũng chẳng thể trở lại lúc nguyên vẹn như xưa.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, Nhật Hào lâu ngày không gặp bỗng nhắn tin cho tôi: “Chiều anh rảnh không? Đi chơi với em đi!”
Tôi không cần suy nghĩ mà đã đồng ý nhanh gọn lẹ. Dĩ nhiên, tôi sẽ chẳng làm gì Nhật Hào cả, nhưng chuyện gì cần nói rõ thì cũng nên đến lúc giải quyết cho xong.
7 giờ tối, dáng người thân quen đã lâu không gặp đỗ xe trước cổng trọ của tôi. Tôi phải nhìn trước ngó sau kỹ càng mới dám nhảy ra xe, bằng không để Duy Long và Ngọc Lễ trông thấy chắc tụi nó sẽ xé xác cả hai đứa tôi mang đi trộn gỏi. Lâu ngày mới gặp, Nhật Hào chỉ có ngày càng điển trai hơn chứ không giảm, quần áo mặc đơn giản nhưng cũng không khỏi thu hút ánh nhìn, như là minh chứng sống cho câu “lụa đẹp vì người”.
Khu trọ tôi mới dọn đến chỗ ăn quán uống đều không thiếu, nhưng cái tôi thích nhất là những cái công viên gần nhà. Buổi chiều người dân xung quanh thường ra đây tập thể dục, chạy bộ, tán dốc. Đêm đến thì lác đác vài cặp đôi ngồi trên những bệ trồng cây làm bằng xi măng ốp đá hoa cương mà tâm sự. Quanh đó cũng chỉ có 1 2 ngọn đèn xa tít tắp. Không gian vừa yên ắng, vừa lãng mạng, vừa tối tăm, lại có thêm chút gì đó “ám muội” nhưng bình thường.
Đi ăn uống đến khuya, tôi và Nhật Hào tắp xe vào công viên, trên tay là 2 ly sinh tố to tướng mới mua từ anh bán nước ở vòng xoay gần đó. Nhật Hào vừa ngồi xuống cạnh tôi đã luyên thuyên: “Mình không gặp nhau hơn cả năm rồi đó! Sao anh càng ngày càng đáng yêu thế? Không già đi chút nào so với lúc em gặp lần đầu!”
Tôi cười đáp: “Còn cái miệng em thì ngày càng dẻo rồi! Hẳn là một năm qua bú cu không ít!”
Nhật Hào hếch mặt lên trời, nói: “Xời, anh coi thường em quá rồi đó! Em chỉ cho người khác bú cu thôi, chỉ có mình anh là được em bú thôi nhé!”
Tôi đáp: “Vậy người từng bú cu nhiều người như anh thì đáng bị xem thường nhỉ?”
Nhật Hào cười: “Em nào dám!”
Tôi nói: “Em dám mà! Nếu không xem thường anh thì đâu mang anh ra làm con cờ trên bàn cờ của em và Ngọc Duy, mặc cho cảm xúc của anh bị dày xéo, nhỉ?
Nhật Hào chợt im lặng, tiếng cười cũng tắt ngúm. Tâm tình cậu ta như bị bóng đêm nuốt chửng, như một kẻ ăn trộm bị rọi đèn vào bắt quả tang, bị chủ nhà đánh một phát trực diện mà chẳng kịp ú ớ gì.
Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ chăm chú hút ly sinh tố trên tay. Nhật Hào mãi một lúc sau mới thở dài ra một hơi, nói: “Anh biết hết rồi hả?”
Tôi đáp: “Có bức xúc thì cãi nhau qua tin nhắn thôi, đừng cãi nhau to tiếng trên sân thượng. Tai vách mạch rừng!”
Nhật Hào rống lên: “Em không tức sao được chứ? Rõ ràng là anh đã ở lại với em, tại sao nó lại tìm cách đẩy anh ra khỏi ký túc xá chứ? Em không cam tâm!”