Protected: Ký Túc Xá Nam Sinh

0 of 74 lessons complete (0%)

Chương 59: Bước đường cùng (3/4)

Lúc tôi tỉnh dậy, bên cạnh giường bệnh là Duy Long. Tay tôi gắn kim truyền nước biển, còn cù chỏ và đầu gối phải vì dán đầy băng gạc. Thấy tôi mở mắt ra, Duy Long kêu lên: “Cha mẹ ơi mừng quá! Mày làm tao sợ gần chết Hưng ơi!”

Tôi chẳng biết gì, Duy Long nói tiếp: “Hôm qua mày xỉu giữa đường! Nằm mãi một lúc mới có người chạy ngang nhìn thấy mà gọi xe cấp cứu đưa mày vào đây.”

Tôi hỏi: “Rồi sao mày biết mà vào đây vậy?”

Duy Long đáp: “Tao thấy mày không về, tao gọi cho mày. Lúc đó thì y tác bác sĩ gì đó bắt máy, tao mới biết mà chạy vào! Trời ơi tao đã nói rồi, đừng có cố sức quá! Tao xin mày đấy! Mày mà còn làm kiểu vậy hoài tao gọi về méc mẹ mày đó!”

Thấy thái độ Duy Long, tôi biết nó không phải đang hù dọa tôi. Chuyện tương tự mà xảy ra lần nữa chắc chắc nó sẽ méc mẹ tôi thật. Cho nên sau khi khỏe hẳn, tôi chỉ dám làm 10 tiếng mỗi ngày, 6 tiếng còn lại tôi đành phải chia lại cho mấy đứa nhỏ trong quán.

Trước ngày tôi xuất viện, thằng Định và chị Ngân không quên vào thăm tôi. Thằng Định kể một chuyện mà khiến tôi nghe xong ngồi bật dậy trên giường. Nó nói: “Tao nói mày rồi, con phò đó kiểu gì cũng trả báo! Hôm trước bà vợ ông Lân lên đánh ghen tại công ty luôn. Đụ má tao nói hé, bả xé áo nó lòi dú luôn ba! Bả đánh mà ông Lân đéo dám bước vô can. Nhỏ kia la lên “Anh Lân cứu em cứu em!” mà mặt ổng hèn đéo chịu được. Không dám làm cái lồn gì cả!”

Tôi bật dậy nói: “Trời đụ! Rồi cuối cùng ai can?”

Chị Ngân kể tiếp: “Có ai dám can đâu. Bả dắt theo nguyên đám ba bốn thằng cao to đen hôi. Bả nói “Chuyện riêng của tôi, các anh để yên thì tôi đập một mình con đĩ này. Các anh mà nhúng tay vào thì tôi đập luôn cái tòa này cho các anh xem.” Gặp tao tao cũng không dám vô can.”

Thằng Định nói: “Bà kể thiếu rồi. Mấy ông bảo vệ đòi kêu ông an nữa. Xong bả nói: “Mấy anh cứ việc kêu. Từ giờ đến lúc công an tới thì cũng vừa kịp hốt xác con đĩ này đó! Trên đó anh em tôi cả thôi, tôi gọi một tiếng thử coi nửa tiếng sau có ai tới không biết liền”. Đm ngầu vãi lồn! Tao suýt chút nữa đứng lên vỗ tay bốp bốp rồi!”

Tôi nghe thôi cũng thấy sợ thay Thúy Diễm, lại tò mò hỏi: “Rồi con nhỏ kia sao?”

Chị Ngân kể tiếp: “Còn sao được? Nó cứ kêu “Chị ơi, mọi chuyện là hiểu lầm thôi! Em làm sao có gan làm chuyện đó với anh Lân chứ chị?”. Bả không nói gì, phất tay một cái, thằng đệ đứng kế bên mở cái clip trong điện thoại lên liền. Đụ má bả mở loa lớn hết mức, cả phòng nghe nó rên “Lân ơi em sướng quá… Đút sâu vào đi anh, mạnh lên nữa anh…”. Bả vừa mở clip vừa đập nó theo nhịp luôn, mặt mũi bầm tím hết.”

Tôi lại hỏi: “Rồi ông Lân không can hả?”

Thằng Định cười khẩy: “Ổng tuổi lồn chứ can. Bà vợ ổng chửi ổng luôn. Bả nói: “Ở nhà vợ đẹp con ngoan, tao kêu mày ở nhà với tao đi, tiền bạc tao không thiếu. Mày cứ đòi ra ngoài kinh doanh. Mày kinh doanh cái gì? Kinh doanh sừng hả? Hay kinh doanh tinh trùng? Đúng là trời bất dung gian! Hết hôm nay mày cút khỏi nhà tao! Hai đứa con tao lo được, không cần thằng cha khốn nạn như mày!”. Rồi ông Lân hoảng quá, quỳ xuống ôm chân bả lạy lục van xin. Đĩ mẹ đây tao nói nhìn nó hèn thì thôi chứ!”

Hóa ra gia thế trước giờ mà Quang Lân tạo dựng trước mắt mọi người, đều là nhờ bám vào nhà vợ mà có. Nhưng mà biết được điều này, thì tôi cũng hiểu tại sao hắn ta lại đi ngoại tình với Thúy Diễm. Lúc nào cũng ở dưới trướng vợ mình, chẳng trách sẽ luôn khát khao được trở thành một thằng đàn ông đúng nghĩa trước mặt đứa con gái khác.

Nhưng mà đó là lý do để giải thích, không phải lý do để bào chữa. Sai thì vẫn là sai. Những gì nhận được cũng đều xứng đáng!

Rồi tôi chợt nhận ra nảy giờ quên chưa hỏi: “Ủa rồi sao bà vợ ông Lân biết vậy?”

Thằng Định vỗ ngực: “Tao lấy acc clone gửi bả coi đó! Đừng có đùa với tao! Ai trong nhà ông Lân tao cũng biết hết! Gửi xong tao tự khóa acc luôn, bốc hơi khỏi drama, còn lại để bả xử lý.”

Hèn gì hôm trước lúc tôi gửi clip nó lại mạnh miệng tuyên bố như vậy. Thúy Diễm bị phốt khắp nơi, xem ra chặng đường sau này của cô ta cũng khó khăn không ít. Cũng chẳng biết “anh yêu” Quang Lân của cô ta có còn yêu cô ta hay không nữa…

Nhưng mà tôi cũng không lưu tâm chuyện đó chi nhiều, việc của bản thân tôi lo còn chưa hết. Sáng nay đi làm, anh chủ quán đột nhiên báo cho tôi tin vui: “Từ lúc em vào quán đông khách hẳn, từ tháng sau lương em tăng thêm 5 triệu nhé!”

Tôi giật mình thon thót: “Trời ơi anh? Anh tăng lương cho em thì em biết ơn lắm. Nhưng mà con số này nhiều quá, anh làm em bất an đó!”

Anh lại nói: “Coi như thưởng chuyên cần với doanh số cho em thôi. Tụi nhỏ nhân viên em đào tạo cũng được việc hẳn, không có như hồi trước. Em làm nhiều thì hưởng nhiều chứ có gì đâu!”

Tôi suýt chút nhảy đụng trần nhà. Vậy là chỉ với 10 tiếng đi làm mỗi ngày, tôi vẫn kiếm được số tiền lương như cũ.

Sau cơn mưa, cuối cùng trời cũng sáng. Thậm chí còn có cầu vồng nữa!

Cuộc sống dần trở lại bình thường, phố phường cũng nhộn nhịp trở lại. Tôi chẳng có người yêu, nên sau mấy tháng cách ly cũng chẳng nôn nóng đi gặp ai cả. Nhưng Ngọc Lễ thì khác, ngày nào cũng than nhớ bồ. Bất ngờ hơn là hôm nay bồ nó bí mật sang thăm, tôi với Duy Long mới sáng ra chưa kịp ăn sáng thì đã thồn cơm chó.

Ngọc Lễ quen một anh lớn hơn một tuổi, tên là Khánh Đăng, khá đẹp trai, cao hơn nó một cái đầu. Quan trọng là từng lời nói, từng cử chỉ của anh ta toát ra vẻ bad boy điển hình. Mở riệng ra toàn thính, mỗi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, tinh tế ga lăng. Còn ánh mắt thì lúc nào cũng gợi tình. Ngặt nỗi gu thằng Lễ chính là như vậy. Nó cứ hay khoe với tụi tôi là bạn trai nó như “trong tưởng tượng của nó bước ra”.

Ăn cơm trưa với nhau xong, Khánh Đăng mượn nhà vệ sinh một lúc. Tôi ngoài này lại trêu chọc Ngọc Lễ: “Ủa, nay thấy mày ăn ít vậy?”

Duy Long lập tức hùa theo: “Nó chừa bụng ăn cái khác đó mày ơi!”

Tôi với Duy Long nháy mắt với nhau cười hố hố, Ngọc Lễ thì chửi: “Chọc tao hoài đi mấy con đĩ!”

Dù đều là con trai với nhau, nhưng mà tôi với Duy Long cũng rất tôn trọng sự riêng tư của hai người bọn nó. Buổi trưa tôi với Duy Long ở bên dưới, phía trên gác thì hai con người kia quấn lấy nhau, lúc thì cười nói hú hí, lúc thì hôn nhau chụt chụt cả phòng đều nghe. Chiều đến thì hai đứa còn tắm chung, xuyên qua cánh cửa nhà tắm mờ đục tôi còn thấy thằng Lễ bú cu Khánh Đăng trong đó.

Không biết có phải tụi nó cố tình cho tụi tôi thấy không mà cứ lựa khoảng trống ngay sau cánh cửa mà hành sự. Khánh Đăng đứng thẳng người, cổ ngửa ra sau, tay thì đặt trên tóc Ngọc Lễ. Ngọc Lễ thì ra sức bú mút để làm người yêu nó sướng, đầu cứ kéo ra đẩy vào. Đến lúc Ngọc Lễ nhả con cặc Khánh Đăng ra để mút xuống bên dưới hai hòn dái, tôi lờ mờ còn thấy được con cặc kia cũng không phải dạng vừa. Hèn gì Ngọc Lễ cứ mê như điếu đổ.

Tôi với Duy Long phải đợi một lúc lâu hai đứa nó mới chịu bắn tinh để kết thúc cuộc vui đùa bên trong nhà tắm. Tôi nhường Duy Long tắm trước vì nó còn bận việc phải ra ngoài. Đến lúc tôi vào được nhà tắm thì trời cũng đã chạng vạng. Tôi cũng chẳng để ý gì nhiều, cho đến khi nhìn thấy cái quần lót của mình có gì bất thường.

Trên quần lót dính đầy vết tinh trùng còn ẩm chứ chưa khô hẳn.

Tôi bất giác giật mình. Cái quần lót này tôi mới thay ra sáng nay, nếu tối qua tôi có mộng tinh thì lúc này cũng đã khô rồi. Duy Long thì không có hứng thú với quần lót của tôi. Còn Ngọc Lễ lại càng không, người yêu nó ở đây cơ mà.

Từ sáng đến giờ, chỉ có mình Khánh Đăng là người lạ bước vào nhà vệ sinh. Lúc này nghĩ lại tôi mới thấy lạ, buổi trưa thấy anh ta vào nhà vệ sinh lâu vậy, tôi còn tưởng anh ta ăn xong thì chột bụng. Nhưng tôi cũng không có bằng chứng để khẳng định anh ta là người bắn tinh vào cái quần lót của mình.

Trong nhà tắm chỉ có tôi và Ngọc Lễ treo quần lót, Duy Long thì nó cất riêng trong túi đồ. Vậy chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, Khánh Đăng nghĩ đó là quần lót của Ngọc Lễ nên dùng nó thủ dâm và bắn tinh vào. Thứ hai… Khả năng này tôi không dám nghĩ đến.

Tôi phải đứng thừ người ra một lúc dưới dòng nước để nước cuốn trôi hết những suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Cuối cùng, tôi kết luận chuyện đó là khả năng thứ nhất, chắc là một sự trùng hợp nào đó thôi.

Tôi trở ra khỏi nhà tắm thì Duy Long đã đi mất, Khánh Đăng và Ngọc Lễ đã đặt gà rán về ăn tối. Tôi tranh thủ lau tóc cho khô, phía bên kia Khánh Đăng đang lục tủ lạnh, hỏi: “Phòng hết đá rồi hả em? Anh định uống tí nước ngọt.”

Ngọc Lễ đáp: “Dạ, để em đi mua cho. Hưng đừng có mua cơm nha, tụi tao mua gà rán nhiều lắm!”

Ngọc Lễ lon ton xỏ dép vào chạy xuống tiệm tạp hóa đầu ngõ mua nước đá. Phía bên bàn ăn chỉ có một mình Khánh Đăng ngồi đó. Thấy không khí hơi yên ắng, Khánh Đăng hỏi chuyện: “Hưng nè, bình thường ở phòng Lễ nó có hay nói xấu anh hông?”

Tôi cười đáp: “Tụi em còn mong nó kể xấu anh ấy chứ. Em cảm giác nó quen anh mà như fan đu idol vậy đó. Ai nói động tới anh cái là nó nhảy dựng liền.”

Khánh Đăng xoay nửa mặt sang tôi hỏi: “Thế là em với Long nói gì anh hả?”

Tôi không muốn cũng phải thừa nhận, cái vẻ mặt lúc này của anh ta khiêu khích và gợi tình vô cùng. Tôi vội cụp ánh mắt xuống che đi suy nghĩ, đáp: “Em đâu có dám.”

Khánh Đăng ngoắc tay: “Anh đùa thôi mà, làm gì nghiêm túc vậy. Lại ngồi đi.”

Tôi treo chiếc khăn tắm lên sào trên gác rồi trở xuống. Khánh Đăng vì không mang quần áo theo nên mặc tạm đồ của Ngọc Lễ. Anh ta thì không to hơn bao nhiêu, nhưng chân lại dài hơn, nhất là chân giữa. Lúc này đây, anh ta ngồi trên ghế, chân phải thì co lên đặt ở cái ghế bên cạnh. Rồi chẳng biết vì nguyên nhân gì, “cái chân giữa” kia lại lòi ra khỏi cái ống quần ngủ ngắn cũn cỡn của Ngọc Lễ, chỉa cái đầu đỏ hỏn căng mọng ra khiêu khích.

Tôi vừa bước đến thấy cảnh này thì theo phản xạ giật ngược cả người trở lại. Khánh Đăng cười hề hề bỏ chân xuống, nói: “Xin lỗi, anh vô ý quá. Quần Lễ ngắn quá, anh theo thói quen mà ngồi thôi.”

Tôi cười cho qua chuyện, không biết bình luận thêm gì. Lúc đó thì Ngọc Lễ trở lên với bao nước đá trong tay. Khánh Đăng vội đứng dậy nhận lấy bao đá, đổ ra mấy ly rót nước ngọt cho cả đám vừa ăn vừa uống.

Tôi không phải chính chuyên gì, nhưng mà cũng là người hiểu chuyện. Bàn ăn có 2 phía, tôi liền nhấc ghế sang bên kia ngồi một mình, để cặp chim cu trước mắt thoải mái ngồi cùng nhau phía bên kia. Hai đứa nói cái gì tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ biết gà rán ngon quá trời. Nhưng mà khi tôi đang ăn thì bên dưới có một bàn chân chạm vào chân tôi. Một lần… hai lần… lần thứ ba thì không thèm rụt lại nữa. Mấy ngón chân còn nhúc nhích khều móc lên đến cổ chân tôi. Tôi lập tức nhận ra điều này là cố ý nên thoáng chốc giật mình, cái đùi gà đang cắn trên miệng cũng dừng lại.

Ngọc Lễ hỏi: “Mày sao đấy?”

Tôi đáp: “À không có gì, mắc nghẹn thôi!”

Ngọc Lễ lại nói: “Ăn từ từ thôi, nhiều lắm. Tính mua cho thằng Long ăn nữa mà không biết nó đi chơi.”

Không cần nghĩ cũng biết cái bàn chân không an phận phía dưới kia là của ai. Khánh Đăng miệng cạp đùi gà, còn chân thì sờ soạng đùi tôi. Tôi lúc này ăn cũng không thấy ngon nữa, liền rời khỏi bàn ăn rồi leo lên gác bật laptop chơi game. Lòng tôi thì rối bời, không biết làm sao để nói cho Ngọc Lễ biết bạn trai nó là kiểu người như vậy nữa.

Ngay lúc ngồi cạnh nó còn dám giở trò với tôi. Vậy sau lưng nó, anh ta không biết còn làm những gì.

Nhưng nếu anh ta dám làm vậy, thì mớ tinh trùng trên quần lót của tôi… hẳn là của anh ta rồi!

Tôi thật không dám tưởng tượng Ngọc Lễ mà biết được mấy chuyện này nó sẽ có phản ứng kiểu gì nữa. Mà thôi, chuyện gì không quản được, nhất là chuyện của người khác, thì tốt nhất không nên quản. Ai cũng phải đau để trưởng thành mà.

Tôi chơi game được một lúc, bên dưới kia cũng ăn xong. Tôi lại nghe tiếng Ngọc Lễ vọng lên trên: “Anh lên gác nghỉ đi, cái này em dọn được rồi!”

Khánh Đăng cũng không từ chối lấy một lời, tức tốc lên gác ngồi cạnh chỗ tôi ngồi chơi game. Xong lại móc điện thoại ra bấm bấm gì đó rồi hỏi tôi: “Hưng muốn chơi game này hông?”

Tôi mắt không rời màn hình game của mình, vừa combat vừa đáp: “Game gì anh?”

Khánh Đăng lại nói: “Thì game này nè! Nhìn đây nè!”

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!