Nhớ ngày này 2 năm trước, tụi tôi còn chụp ảnh chung trong lễ tốt nghiệp ở trường. Vậy mà giờ đây đã mỗi đứa một nơi, chủ yếu theo dõi nhau qua mạng xã hội. Ở độ tuổi mới đi làm được vài năm, đứa nào cũng bị cuốn theo công việc, thỉnh thoảng hỏi nhau được đôi câu cũng là quý lắm rồi.
Hôm trước tụi Nhật Hào, Trọng Quân nhắn mời tụi tôi đến dự lễ tốt nghiệp của tụi nó. Nhưng Duy Long và Ngọc Lễ nhất mực không đi. Tụi nó vẫn còn giận Nhật Hào chuyện cũ, nhưng tôi thấy tụi nó là chưa vượt qua được sự thất vọng trong lòng thì đúng hơn. Cho nên cuối cùng chỉ có mình tôi đến.
Tôi hay nói với tụi nó: “Tao còn không thèm để tâm, tụi mày giận nó làm gì?”
Duy Long đáp: “Mày khác tụi tao khác. Sao mà mày hiểu được.”
Ừ, phải rồi. Lúc trước dù sao cũng là Nhật Hào mê tôi, chứ tôi đâu có theo Nhật Hào tò tò như hai đứa nó. Sao mà tôi hiểu được cảm giác crush của mình bị sụp đổ hình tượng trong lòng mình.
Tôi lại nói: “Nhưng mà kiểu gì cũng sắp gặp lại nhau, đừng làm khó nhau quá.”
Ngọc Lễ hỏi: “Ai thèm gặp lại nó làm gì?”
Tôi chìa ra hai cái thiệp cưới trước mặt tụi nó, nói: “Thiệp mời thằng Sang gửi tao đưa hai đứa mày nè. Hôm trước nó nhắn trong nhóm rồi mà tụi mày quên hả?”
Duy Long cười đáp: “Dạo này tao đãng trí quá! Thôi kệ đi, để lên shopee coi sắm bộ đồ vía đẹp đẹp, gặp lại cho nó tiếc!”
Kể ra thì Thế Sang là đứa ít sóng gió nhất trong cả cái phòng ký túc xá cũ. Sau cái đợt đi chơi Vũng Tàu không bao lâu thì Ngọc Linh có bầu, cả nhà bồ nó không trách cứ tiếng nào, thậm chí còn mừng ra mặt. Lúc đó thai cũng lớn rồi, không tiện mặc đồ cưới, thành ra đến lúc đứa nhỏ vài tháng rồi thì mới làm đám cưới bù.
Tôi đi đám cưới cũng không biết diện đồ gì, vest thì tôi không mua nổi, áo thun thì lại quá xề xòa, thành ra chỉ mặc mỗi quần tây sơ mi trắng. Mấy đứa bạn cũ gặp lại cứ trêu tôi dạo này nhìn như trai thẳng. Tôi không thèm đôi co với tụi nó, chỉ mãi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Tiệc này đãi ngoài nhà hàng tiệc cưới to tướng xa hoa bậc nhất Sài Thành, quan viên hai họ đều tựu họp về đây. Thực sự thì góc nào cũng được trang trí rất tỉ mỉ, rất tinh xảo. Ngay cả từng tấm thảm trải bàn ăn cũng được thuê hoa đủ màu đủ sắc, khiến người cưới nhìn thích mắt, người không cưới như tôi nhìn cũng vui lây.
Rồi khi tôi nhìn xa xa ở một bàn phía đằng kia, bất chợt, dáng hình thân thuộc năm ấy đập vào mắt tôi khiến tim tôi dường như thắt lại…
Phía bên kia là Hoàng Tuấn bằng xương bằng thịt trong bộ vest đen lịch lãm, đầu tóc chải ngược vuốt keo chỉn chu. Có điều, người trong lòng tôi lúc này đã không phải là người của tôi nữa rồi.
Ngồi cạnh Hoàng Tuấn là Ngọc Duy trong bộ vest trắng. Ngọc Duy vẫn như thế, xinh đẹp yêu kiều, chưa bao giờ có đối thủ về nhan sắc ở những nơi cậu ta đến. Một đen một trắng như thể hai cực đối lập. Nhưng nếu tách một trong hai ra để ghép người khác vào thì thật không cân xứng.
Tôi chẳng biết cảm giác trong mình lúc này là gì nữa. Có chút tiếc nuối, lại có chút cảm thấy bản thân mình thua kém nhiều đến vậy. Không ngờ rằng khoảng thời gian không có tôi, Hoàng Tuấn sống tốt đến vậy. Chẳng biết Ngọc Duy và Hoàng Tuấn là gì của nhau, nhưng nhìn ánh mắt cử chỉ không kém phần thân thiết.
Hai người họ không ngồi chung với tụi tôi, có lẽ là chủ ý của Thế Sang. Nhưng mà bàn bên kia hình như cũng toàn người quen của bọn họ. Nếu không phải đối tác làm ăn thì chắc cũng là bạn bè thân thiết. Tiếng cụng ly leng keng kéo dài không dứt, ai nhìn ai cũng đều tay bắt mặt mừng.
Xem ra, hai năm nhìn cứ tưởng ngắn ngủi nhưng dòng đời xoay chuyển thế nào chẳng ai biết trước. Người ta lúc này có giao thiệp rộng, có nhan sắc, có tiền tài, có địa vị. Còn tôi, nói một cách tự hào nhất thì thành tích của tôi chắc là vừa mới trả hết nợ xong.
Cô dâu chú rể đến mời rượu từng bàn, dĩ nhiên là không thiếu phần tụi tôi. Vì là bạn bè thân thiết suốt một thời đại học, Thế Sang còn ưu ái mời hẳn 3 ly. Tùng Dương chọc: “Má, thằng Sang uống kiểu này 9 tháng 10 ngày sau thêm đứa nhỏ nữa quá!”
Thế Sang ôm eo Ngọc Linh từ phía sau, nói: “Mày khỏi đợi 9 tháng 10 ngày, 6 tháng nữa là đẻ nữa rồi!”
Ngọc Linh nhanh tay che miệng Thế Sang, hốt hoảng: “Trời ơi anh! Đã dặn là đừng có nói rồi mà!”
Tụi tôi nghe mà cười không ngớt. Ngọc Linh lại hỏi: “Em đã ráng giữ eo để mặc đồ cưới cho đẹp rồi, cuối cùng bể kế hoạch nữa. Lên hình cái bụng chình ình vậy đó!”
Duy Long an ủi: “Không có đâu, vẫn đẹp mà em!”
Tôi hùa thêm một câu: “Có thể bức ảnh không đúng với ý muốn của em, nhưng mà nó đặc biệt hơn ảnh cưới của người khác còn gì! Đừng có siết bụng quá, hôm nay uống ít thôi, tội nghiệp đứa nhỏ!”
Thế Sang vỗ vai tôi, nói: “Mày đừng có lo! Con tao mang gen giống tau, nó cân hết tụi mày còn được!”
Cả đám cười hô hố, hô to: “Hay! Con giống cha là nhà có phúc!”
Tôi thật cũng mong con thằng Sang được như nó, nhìn thì có vẻ chẳng màn chuyện gì, nhưng cuộc đời không nhiều phần vất vả như bao người khác.
Tôi cũng lai rai mấy từ đầu buổi đến giờ, thêm 3 ly này nữa bụng dạ liền cảm thấy có chút không ổn. Bên dưới khoang bụng đã đầy ắp thức ăn, cảm giác sắp trào ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào.
Thấy tình hình không ổn, tôi một tay che miệng, nhanh chân đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Đằng sau cánh cửa vừa khép, tôi gục mặt xuống lavabo bên ngoài mà nôn ra mọi thứ, gấp gáp đến mức không kịp vào bên trong buồng toilet. Bụng tôi quặn lên từng cơ đau điếng, ống ruột như xoắn lại hết vào nhau, ngực tôi vì không kịp lấy hơi mà đau dữ dội.
Tôi biết trước kiểu gì cũng sẽ có cảnh này, cho nên trước giờ đều không uống quá một lon. Tôi với tay vặn xả vòi nước để dòng nước cuốn trôi đi những thứ không ai nhìn thấy vừa rồi.
Lòng tôi chợt nghĩ, nhiều là tôi của lúc trước, có lẽ lúc này Hoàng Tuấn vẫn đang đứng cạnh tôi, hoặc là xoa lưng, hoặc là vuốt ngực cho tôi bớt khó chịu.
Ngay lúc đó, cánh cửa ngoài của nhà vệ sinh lại hé mở, nhưng người bước vào là Duy Long. Nó thấy tôi liền hỏi: “Ê ổn hông má? Thấy đi lâu tao sợ quá chạy vô coi nè!”
Tôi đáp: “Không sao. Tao đó giờ vậy mà, uống nhiều thì ói hết. Ói xong đỡ hơn rồi. Ra trước đi tao rửa tay xong cái ra liền nè!”
Duy Long rời đi, tôi thì cố hít thở lại bình thường. Đầu tôi có chút đau nhức, tim đập nhanh không kiểm soát. Rượu bia phá hủy tôi theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Tôi chống hai tay lên dãy lavabo, nhắm mắt thở hổn hển. Tôi tự nhủ lòng cố chịu thêm một lát nữa thôi, tiệc tan rồi tôi sẽ được về nghỉ ngơi.
Rồi từ phía sau lưng tôi có tiếng mở cửa cót két, trong buồng vệ sinh có người bước ra. Tôi thì quá mệt để quan tâm người đó là ai, cứ tập trung lấy lại hơi thở của mình.
Bất thình lình, một bàn tay dịu dàng đặt lên lưng tôi, nhẹ nhàng xoay tròn…
Dù cho cách xa đã nhiều năm, đôi tay ấy cũng có chút khác lạ, nhưng không cần hỏi cũng biết tôi khó chịu chỗ nào mà xoa thì chỉ có một người.
Tôi mở mắt nhìn vào tấm gương trước mặt, người phía sau tôi đích thị là Hoàng Tuấn. Tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào, cũng không biết nói gì, chỉ có thể đứng im như tượng. Hoàng Tuấn đành phải mở lời trước: “Hưng ổn hơn chưa?”
Mấy năm rồi mới nghe lại giọng nói ấy, có chút trầm ấm hơn xưa, cũng có nhiều phần vững chãi. Tôi hít một hơi sâu, gượng đáp: “Ổn rồi. Cảm ơn Tuấn.”
Tôi thật muốn chạy trốn cho xong, nhưng bản tâm lại một mực níu tôi ở lại. Người tôi ngày nhớ đêm mong giờ đang đứng trước mặt, nhưng lại là cảnh “ở không được, đi cũng chẳng đành”.
Tôi đứng thẳng người, xoay mặt lại phía Hoàng Tuấn, bàn tay Hoàng Tuấn trên lưng tôi cũng đành rụt về. Cậu ta lại hỏi: “Hưng với người yêu dạo này thế nào? Người đó có tốt với Hưng không?”
Ngày bỏ đi, chính tôi là người nói dối để làm tổn thương Hoàng Tuấn. Cuối cùng ngày hôm nay, những lời đó lại làm tổn thương chính tôi.
Tôi đáp: “Cũng bình thường.”
Tôi đáp rồi bỏ lửng, không dám hỏi lại “Còn Tuấn thế nào?”. Bởi biết được thì có làm gì được. Nếu cậu ta độc thân, nhìn tôi với cậu ta lúc này thật sự không xứng. Nếu cậu ta có người yêu rồi… tôi thật không muốn nghe.
Hoàng Tuấn cười đáp: “Ừ, bình thường là tốt rồi.”
Tôi nghe lòng mình có chút chua xót, vì lời nói dối ấy mà giờ đây chẳng thể vãn hồi.
Ngay lúc đó thì cửa ngoài nhà vệ sinh lại mở ra lần nữa, người bước vào là Ngọc Duy. Cậu ta đang tìm Hoàng Tuấn, còn tỏ vẻ gấp gáp nói: “Tuấn nhanh trở lại bàn đi. Anh Thuận sắp về rồi, ra uống một ly tiễn ảnh. Ủa, Hưng cũng ở đây hả? Lâu quá không gặp, Hưng khỏe không?”
Trong gương phản chiếu hình ảnh ba người, nhưng tôi lại thấy chỉ có hai người và một cái bóng đèn. Buồn thay, bóng đèn là tôi. Tôi chớp lấy thời cơ đáp ngay: “Ừ Hưng khỏe. Thôi hai người từ từ nói chuyện nhé, Hưng ra ngoài trước!”
Chẳng hiểu sao lòng tôi lại thấy quá đỗi nghẹn ngào. Tôi tự biết rằng bản thân mình chưa quên được Hoàng Tuấn. Chỉ là tôi không ngờ, tình cảm trong lòng còn lại nhiều đến vậy. Cứ như đống than hồng cháy âm ỉ của cô Mị, còn Hoàng Tuấn lại là ngọn gió xuân, thổi qua một chút liền cháy nát cả tâm can.
Tiệc tan thì cũng đã chạng vạng chiều, bởi vì tụi tôi đến từ buổi trưa muộn. Vậy mà tụi nó còn sức đi tăng 2, tăng 3. Tôi cảm thấy mình sắp gục đến nơi rồi, chỉ đành cáo lui mà trở về nhà. Lúc nảy tôi đi với Duy Long, mà nó còn đang sung sức, chẳng thèm chở tôi về. May mắn là vẫn còn một đứa em nhờ được, Trọng Quân thay Duy Long đưa tôi về, lát sau sẽ vòng lại.
Ngồi sau lưng Trọng Quân, tôi thiếu điều muốn gục trên vai thằng bé. Trọng Quân thấy tôi “bất ổn” quá liền kêu: “Trời ơi anh ngồi sát vô, ôm em nè để rớt xuống đường bây giờ!”
Thấy tôi không phản ứng, Trọng Quân liền vòng tay trái ra phía sau lưng tôi, kéo cả người tôi về phía trước. Sau đó, nó còn chủ động kéo tay tôi choàng lên trước bụng nó. Tay trái rồi đến tay phải, đến khi hai bàn tay tôi đan vào nhau, lấy thân người Trọng Quân làm điểm tựa cho khỏi rơi xuống đường.
Tôi tuy là buồn ngủ cực độ, nhưng đầu óc vẫn cứ tỉnh táo, nhận thức được mọi chuyện diễn ra xung quanh. Tôi còn tranh thủ sờ bụng Trọng Quân, đặt đầu trên vai nó rồi dùng cái giọng cố rặn ra tiếng mà nói: “Ủa, cái bụng em đâu mất rồi? Hèn gì dạo này up story đi gym miết ha!”
Trọng Quân cười đáp: “Phải gym cho mất bụng chứ. Mỡ cá hú không ai thèm!”
Tôi đùa: “Trời đứa nào nói vậy? Ngon vậy mà chê? Đem nấu canh chua là hết sảy!”
Dọc đường về, tôi cứ nói ba láp ba xàm xoay quanh chiếc bụng của Trọng Quân, mãi đến khi vào đến phòng rồi mà miệng tôi còn chưa ngớt. Trọng Quân đặt tôi lên gác rồi chạy xuống bên dưới, lát sau lại mang lên một ly nước chanh nóng cho tôi giải rượu. Tôi dùng dằng: “Thêm đá đi! Uống đá hông uống nóng!”
Trọng Quân kêu lên: “Trời đất ơi! Ai uống chanh giải rượu mà uống chanh đá hả trời?”
Tôi đáp: “Hông uống hông uống!”. Dứt câu thì nằm úp mặt xuống gối, hai chân co lên ngực, cuộn người như con tôm mới luộc xong.
Trọng Quân hết cách đành phải xuống bên dưới làm nước chanh đá cho tôi, còn ly chanh nóng thì thằng bé tự uống. Tôi uống xong ly nước chanh cảm thấy sảng khoái hơn nhiều chút, nhưng mà bên dưới lại cần xả nước. Tôi lật đật chạy xuống nhà vệ sinh, Trọng Quân cũng đi theo đứng bên ngoài canh chừng, còn dặn tôi đừng khóa cửa để có ngủ bên trong thì nó còn lôi ra được.
Mọi thứ xong xuôi, tôi mặc mỗi cái quần lót lao lên giường ngủ thẳng cẳng. Tôi chẳng màn thế sự, Trọng Quân tôi cũng mặc. Bất chấp mọi thứ, ngủ trước tính sau.