Hoàng Tuấn bình thường là trai ngoan, nhưng lúc cần thì cũng có thể đóng vai trai hư một cách hoàn hảo. Một hôm, Hoàng Tuấn lân la đến quán cà phê đó, gọi một cốc nước. Khi nhân viên mang nước ra, Hoàng Tuấn cố tình cản chân cậu nhóc, khiến cả cốc nước đổ ập vào người, áo quần đều ướt mem. Hoàng Tuấn làm lớn chuyện, bắt buộc phải gọi chủ quán ra nói chuyện bằng được.
Quản lý dàn xếp không được, chủ quán cuối cùng cũng phải từ căn nhà gần đó chạy sang. Hoàng Tuấn đổ quạo: “Giờ anh tính sao đây? Lát nữa tôi còn phải đi công việc đấy!”
Chủ quán định chạy sang xem thằng nào to gan dám làm náo loạn chỗ làm ăn của mình. Nào ngờ qua thấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Hoàng Tuấn, từng thớ cơ bên dưới đều hiện lên rõ nét, lập tức thay đổi thái độ mà rằng: “À, nhà tôi cũng gần đây, anh sang đó tôi đền cho anh một quần áo khác!”
Hoàng Tuấn biết cá đã cắn câu, giả vờ nói: “Coi như anh cũng biết điều đấy!”
Hoàng Tuấn sau đó đi theo cậu ta về căn nhà gần đó. Căn nhà lộng lẫy như một tòa lâu đài, nhìn qua cũng biết thế gia hiển hách. Hoàng Tuấn sẵn hỏi: “À, anh tên là gì?”
Cậu kia đáp: “Tôi tên Khánh Đăng, năm nay 24 tuổi.”
Hoàng Tuấn đáp: “À, vậy lớn hơn em rồi. Em 22.”
Hoàng Tuấn bước theo Khánh Đăng lên phòng, cười nói qua loa cho có lệ. Phòng ngủ của Khánh Đăng to như cả cái phòng khách bên dưới. Khánh Đăng lại nói: “Em cởi đồ ra đi tắm đi, lát anh để anh đặt bộ đồ mới cho em.”
Hoàng Tuấn đáp: “Em đang hơi vội, chắc không tắm kịp. Anh cho em mượn quần áo đi, em lấy nước lau sơ người rồi mặc vào đi công việc đã.”
Khánh Đăng lắc đầu: “Lau bằng nước sao mà sạch được!”
Hoàng Tuấn nháy mắt hết sức dâm đãng, nói một câu ý tứ đẩy đưa: “Vậy lau bằng cái gì mới sạch? Hay là anh lau giúp em đi!”
Dứt lời, Hoàng Tuấn không ngại cởi sạch quần áo, chừa lại mỗi quần lót với cục u bên dưới. Khánh Đăng trông thấy đã thèm nhỏ dãi, lập tức vồ đến dùng miệng lưỡi mà “lau người” cho Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn cũng nhiệt tình rên rỉ, làm cho Khánh Đăng càng bú càng sung. Cặc Khánh Đăng cũng to, nhưng cặc Hoàng Tuấn to hơn. Theo một “quy tắc ngầm” trong giới, thằng nào to hơn thì thằng đó top.
Nhưng thực ra Khánh Đăng là kiểu linh hoạt, thế nào cũng chơi được. Nhìn cặc Hoàng Tuấn trưng ra trước mắt, Khánh Đăng trèo lên nhún không chút lưỡng lự. Vừa nhún, Khánh Đăng vừa kêu: “Đụ má! Đây là con cặc to nhất cứng nhất anh từng chơi! Em có làm đĩ không mà kỹ năng em đỉnh vậy?”
Hoàng Tuấn nghe câu này, trong lòng chợt có chút không vui. Cậu trở mình, đè Khánh Đăng xuống dưới rồi dùng hết sức lực mà đẩy cặc ra vào. Con cặc kéo ra đẩy vào nhanh không kịp đếm, Khánh Đăng vừa sướng vừa đau, thân thể bị Hoàng Tuấn áp chế phía trên, không cựa quậy gì nổi.
Hoàng Tuấn vừa đẩy cặc vừa chửi: “Đụ má con đĩ dâm nhà anh! Ăn cặc như vậy đã cơn nứng chưa hả? Chưa thì nhổng cái đít cao lên em cho ăn cặc tiếp nè! Đụ má sướng chưa hả con đĩ?”
Hoàng Tuấn kéo mông Khánh Đăng lên, vào thế nửa đứng nửa chùn gối mà đâm cặc vào. Mỗi một nhịp đâm, Khánh Đăng chỉ có thể phát ra tiếng “Ơ… ơ…” dâm đãng. Hoàng Tuấn dập được thêm một lúc liền xoay người nằm bên dưới, để Khánh Đăng nằm ngửa phía trên, cặc Hoàng Tuấn thì vẫn nằm trong lỗ đít. Hoàng Tuấn dùng tay giữ hai cổ tay Khánh Đăng lại, hai chân bắt chéo đè chân Khánh Đăng xuống giường. Tay còn lại, Hoàng Tuấn nắm cặc Khánh Đăng sục gấp gáp.
Khánh Đăng sướng run người, nhưng vẫn muốn sướng thêm nữa, liền nói: “Anh chưa muốn ra… A… Sướng quá! Dừng tay… dừng tay đi em! A… Đụ má… Anh bắn… Anh bắn… Ưm.. Ưm… Ưm…”
Tay chân bị ràng lại, đít thì bị cặc đâm vào, cặc thì được sục, Khánh Đăng làm sao mà chịu nổi. Hoàng Tuấn sau đó cũng tự sục cặc mình, sau đó nhắm vào mặt Khánh Đăng mà xuất tinh lênh láng.
Khánh Đăng nằm thở hổn hển, lại nói: “Má! Không ngờ có ngày gặp người còn bá đạo hơn anh!”
Hoàng Tuấn nằm cạnh bên, lân la hỏi: “Lúc nảy anh rên lớn vậy, không sợ người nhà nghe thấy hả?”
Khánh Đăng đáp: “Có ai ở nhà đâu mà lo. Ba má anh đi suốt, bà chị thì đi lấy chồng 6 7 năm nay. Có người nghe chắc cũng chỉ có ông bảo vệ mở cổng cho em lúc nảy.”
Hoàng Tuấn giả vờ bất ngờ, nói: “Anh có chị nữa hả? Có chị em chắc là vui lắm! Em lúc nào cũng muốn có anh chị gì đó mà không được.”
Khánh Đăng kể lể: “Thôi em ơi, mệt chết. Bà chị anh hồi còn ở đây bả quản anh suốt, trong khi anh có phải con nít đâu!”
Hoàng Tuấn nói: “Thì cũng là thương anh nên mới quản chứ!”
Khánh Đăng chề môi: “Thương nỗi gì. Bả chỉ thương mỗi thằng chồng bả thôi!”
Hoàng Tuấn lại rằng: “Thì phải rồi anh. Phải thương mới lấy được chứ!”
Khánh Đăng đưa tay sang sờ mó con cặc còn chưa xìu hẳn của Hoàng Tuấn, nói: “Chồng bả đẹp trai lắm, cặc to chắc cũng cỡ em à. Nhưng mà hên cho bả, năm đó ổng bị tai nạn mất trí nhớ.”
Hoàng Tuấn nghe liền biết, người đó hẳn là Đông Quân rồi, liền nói: “Trời ơi, người ta bị tai nạn mất trí mà anh nói hên hả?”
Khánh Đăng vẫn không ngưng tay vuốt cặc Hoàng Tuấn, nói: “Hên là ổng mất trí bả mới lấy được ổng đó chứ, chứ ổng có chịu đâu. Đợt ổng bị ba má ép qua đây coi mắt chị anh nè, anh giả bộ trốn lên phòng anh. Anh địa địa hàng là biết bê đê rồi. Mà sau khi tai nạn chắc là quên hết. Cho nên bà chị anh hưởng sái. Mà anh cũng thắc mắc chứ mất trí là quên luôn mình bê đê hả ta?”
Hoàng Tuấn cười nói: “Thì hôm nào anh qua thử ổng đi! Coi ổng còn bê đê hông?”
Khánh Đăng tặc lưỡi: “Trời ơi ổng bả ở bên Canada xa xôi, chứ không anh cũng qua thử.”
Hoàng Tuấn cười cười: “Dâm quá nha anh trai!”
Khánh Đăng đáp: “Sao mà dâm bằng em được? Khẩu dâm vừa tục vừa nứng, anh xin bái phục bái phục!”
Đùa thêm mấy câu, Hoàng Tuấn lật đật tìm cách rời đi. Trong lòng biết chắc Đông Quân vẫn còn sống. Hơn nữa anh ta còn bị hai bên gia đình tẩy não, muốn sống là chính mình còn khó, huống hồ nhớ ra Xuân Minh.
Xuân Minh biết chuyện liền bỏ hết công việc, giao lại hết thảy mọi thứ cho Hoàng Tuấn. Hoàng Tuấn tuy cũng “cứng cáp” với nghiệp vụ, nhưng nhiệm vụ lần này cũng có phần quá sức. Xuân Minh chỉ nói: “Cái nào em làm được thì làm, không làm được thì bỏ. Anh nhất định phải đi chuyến này, được hay không được gì cũng phải đi!”
Trên đường ra sân bay, Xuân Minh nắm chặt trong tay bức ảnh anh và Đông Quân năm đó đã cùng nhau chụp. Dù chẳng biết Đông Quân có mảy may nhớ ra Xuân Minh không, cũng không chắc họ còn duyên phận ở cạnh nhau một lần nữa hay không, nhưng chỉ cần Xuân Minh được nhìn thấy Đông Quân còn sống bằng xương bằng thịt, nỗi đau đớn bao năm qua chắc chắn sẽ bớt đi rất nhiều.
Lúc Xuân Minh chuẩn bị vào check-in, anh ôm Hoàng Tuấn một cái thật chặt, thì thầm nói: “Cảm ơn em!”
Hoàng Tuấn vỗ lưng Xuân Minh, đáp: “Mong rằng anh và anh ấy sẽ sớm về bên nhau. À, nhân tiện em sẽ dọn về gần chỗ Hưng ở. Một tuần em sẽ qua dọn dẹp nhà cho anh một lần, không cần lo đâu nhé!”
Xuân Minh cười tươi: “Ừ! Nghe nói Hưng còn chưa có người yêu đâu nhỉ? Bây giờ vững vàng rồi, nhanh mà đón nó về đi! Nói không chừng Hưng đang chờ em như Đông Quân chờ anh đó.”
Hoàng Tuấn đáp: “Em biết rồi. Cảm ơn anh, vì tất cả!”
Xuân Minh chạy vào phía trong, dù máy bay cũng còn cả tiếng nữa mới cất cánh, thế nhưng dáng vẻ anh gấp gáp vô cùng. Hoàng Tuấn chẳng biết dựa vào đâu mà lại có linh cảm rằng họ sẽ lại tìm được nhau để viết câu chuyện tình còn dang dở.
Từ ngày Duy Long rủ Quốc Hưng về ở chung, Hoàng Tuấn cũng nhẹ bớt một nỗi lo. Đến khi Duy Long thỉnh thoảng lại gửi “mật báo” nói rằng Quốc Hưng hình như chưa có bồ làm Hoàng Tuấn càng thêm phấn chấn. Duy Long thay Hoàng Tuấn để ý tòa chung cư bên cạnh, nhất là cái phòng có cái cửa sổ nhìn thấy được lối ra vào của chung cư bên này. Ngay khi cái dãy đó vừa trống một phòng, Duy Long liền “bắn tín hiệu” cho Hoàng Tuấn ngay.
Trong một ngày, Hoàng Tuấn đã dọn đồ đạc về chung cư bên cạnh, dĩ nhiên cũng là Duy Long giúp canh giờ để Quốc Hưng khỏi phát hiện. Từ dạo đó, niềm vui mỗi ngày của Hoàng Tuấn chính là được nhìn Quốc Hưng đi làm.
Được một thời gian, dịch bệnh ập đến, Quốc Hưng thất nghiệp, cảnh nhà túng quẫn đến mức nghĩ tới việc làm callboy. Hoàng Tuấn vừa thấy Quốc Hưng “bán mình” trên app B nọ thì đã nhắn tin hối thúc Duy Long, giả vờ như có một người chị nào đó cho Quốc Hưng vay tiền trả nợ.
Khi dịch bệnh qua đi, Hoàng Tuấn lại nhờ Đức Công – chủ quán cà phê NBR nhận Quốc Hưng vào làm. Nhưng sợ đường xa nguy hiểm, cứ khoảng 10h30 đêm là Hoàng Tuấn lại chạy sang quán, vờ như một người đi đường chạy sau xe Quốc Hưng đến lúc cậu rẽ vào nhà mới thôi.
Hoàng Tuấn không chỉ muốn giúp đỡ Quốc Hưng, mà còn muốn che chở cậu trong những việc bản thân có thể. Làm vậy giúp cậu cảm thấy mình phần nào bù đắp được lỗi lầm của bản thân lúc trước. Quốc Hưng có biết những điều đó hay không, thực ra không quan trọng.
Hôm đó mát trời, Hoàng Tuấn như thường lệ chạy phía sau Quốc Hưng. Dáng hình nhỏ bé hôm nay bỗng liêu xiêu đến lạ. Đến khi Hoàng Tuấn phát giác được sự bất thường thì Quốc Hưng đã ngã xuống một bên đường. Hoàng Tuấn sợ điếng người, tức tốc chạy đến gọi xe cấp cứu. Cậu một bên gọi lớn: “Hưng! Hưng ơi! Đừng làm anh sợ! Hưng!…”
Thấy không có động tĩnh, Hoàng Tuấn chỉ biết ôm Quốc Hưng trong lòng mà khóc lớn. May mà đường vắng nên xe cấp cứu cũng đến nhanh, Hoàng Tuấn liền bế Quốc Hưng đặt lên xe, xong xuôi mới gọi cho Duy Long tiếp ứng. Duy Long đang ngồi với đám bạn, người có chút men nên cũng ngà ngà say. Thấy Hoàng Tuấn gọi, Duy Long hỏi: “Gì đó Tuấn?”
Hoàng Tuấn hớt hãi: “Hưng bị ngất giữa đường, Tuấn gọi xe cấp cứu đưa Hưng vào viện trước rồi! Phiền Long ra xem giúp Tuấn được không?”
Duy Long bật dậy khỏi bàn, tỉnh cả rượu. Cậu lật đật chạy đến bệnh viện, đến nơi thì thấy Hoàng Tuấn đã ngồi đợi sẵn bên ngoài.
Duy Long hỏi dò: “Thằng Hưng sao rồi Tuấn?”
Hoàng Tuấn đáp: “Bác sĩ nói bị ngất do suy nhược cơ thể. Nhưng không có sao, giờ truyền đang truyền nước biển. Sáng mai chắc sẽ về được rồi.”
Duy Long tặc lưỡi: “Long khuyên mãi mà nó không nghe. Khổ thân chứ!”
Hoàng Tuấn nói: “Phiền Long quá. Thôi Long về nghỉ đi, Tuấn canh đêm nay, sáng Long vào đón Hưng về giúp Tuấn nhé!”
Cả một đêm, Hoàng Tuấn không chợp mắt chút nào. Chốc chốc liền đứng bên ngoài phòng bên ngó vào, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Quốc Hưng mà trong lòng chua xót.
Sáng hôm sau, Duy Long cũng tranh thủ vào sớm. Thấy Quốc Hưng phía trong vươn vai Hoàng Tuấn mới an tâm rời đi, giao phó lại mọi sự cho Duy Long.
Hoàng Tuấn sau đó gọi cho Đức Công, nói: “Anh giúp em tăng lương cho Quốc Hưng nhé, phần tăng lên em sẽ bù vào. Anh đừng cho Quốc Hưng làm nhiều nữa, hôm qua em ấy mới ngất trên đường về, giờ còn đang phải truyền nước biển.”
Đức Công cũng hốt hoảng một phen, đồng ý giúp Hoàng Tuấn thực hiện mong muốn. Hơn nữa, anh còn tự tăng thêm cho Quốc Hưng một khoản, để cậu không phải quá vất vả vì trả nợ.
Chuyện Quốc Hưng xong xuôi, trên công ty Hoàng Tuấn lại có biến. Sáng nọ, giám đốc gọi Hoàng Tuấn vào phòng, mắng cho một trận rõ to. Bên ngoài ai nấy tranh thủ nghe ngóng “nhân viên ưu tú” của công ty đang hứng chịu cơn thịnh nộ. Có kẻ quan tâm lo lắng, có kẻ cười khoái chí vì lòng đố kỵ bấy lâu nay.
Giám đốc quát vào mặt Hoàng Tuấn: “Từ mai cậu không cần đến làm nữa! Tin tưởng giao cho cậu hợp đồng lớn như vậy mà cậu để vuột mất! Cậu làm tôi quá thất vọng!”
Hoàng Tuấn điềm tĩnh đáp: “Thưa anh, trước khi nhận bàn giao vị khách này em đã có hỏi rõ, hợp đồng này đã bàn giao qua tay 10 người, em là người thứ 11. Là anh tin tưởng giao phó cho em, hay vì không có người khác xử lý được?”
Theo Xuân Minh học tập ít lâu, Hoàng Tuấn cũng không còn là đứa dễ bị ăn hiếp. Xuân Minh còn hay nói với cậu: “Em có năng lực, không sợ thiếu việc. Việc nào mình sai thì nhịn, việc nào không sai thì phải thì bật đến cùng!”
Giám đốc có chút lộ tẩy, liền chống chế: “Thì cậu cũng có xử lý được đâu? Đã vậy còn làm khách hàng tức giận, mất luôn cả cơ hội phục vụ!”
Hoàng Tuấn nhìn thẳng giám đốc, nói: “Thưa anh, em cảm thấy bản thân đã phục vụ khách hàng tốt nhất có thể. Khách yêu cầu quá đáng, vượt khỏi quan hệ khách hàng, em không đáp ứng được!”
Giám đốc tức giận đập bàn: “Không được thì viết đơn xin nghỉ đi tôi ký! Đừng có thái độ không biết nặng nhẹ với tôi!”
Trợ lý giám đốc đứng một bên khều khều nói nhỏ: “Anh, doanh số của Hoàng Tuấn quý gần nhất bằng hết thảy những người khác cộng lại, anh không nên…”
Giám đốc gào lên: “Không nên cái gì? Ra ngoài, tất cả ra ngoài cho tôi!”
Hoàng Tuấn quay người rời đi, đám đông ngoài cửa tản ra mỗi người một hướng. Hoàng Tuấn đi về phía căn tin, Khánh Minh và Gia Trí lật đật đi theo sau. Khánh Minh hỏi: “Anh Tuấn, khách yêu cầu việc gì mà anh không làm được vậy?”
Gia Trí hùa theo: “Ừ, anh cũng thắc mắc ghê đó sếp nhỏ! Trước giờ có kèo nào mà em không cân được đâu?”
Hoàng Tuấn hớp một ngụm cà phê, đáp: “Khách kêu em làm người yêu thì mới chịu ký hợp đồng.”
Gia Trí chửi: “Bà mẹ! Vô lý vậy cũng được nữa hả?”
Khánh Minh cười cười: “Được chứ anh, người ta có tiền mà. Người giàu vô lý cũng có thể khiến mình ăn chửi nè. Nhưng mà khách nào vậy anh Tuấn? Có phải cậu trai hay ngồi dưới căn tin chờ anh mỗi buổi chiều hông? Em thấy bạn đó xinh quá trời, lại còn mê anh như điếu đổ.”
Gia Trí tò mò: “Xinh cỡ nào? Xinh bằng em yêu của anh hông?”
Hai người bọn họ ngày nào cũng “phát cơm chó” cho Hoàng Tuấn đến mức Hoàng Tuấn cũng quen rồi.
Gia Trí lại nói: “Mà sếp nhỏ, anh thấy mày kén quá đó! Từ lúc anh vào công ty, thấy biết bao nhiêu người dòm ngó mày. Đứa nào cũng xinh xắn đáng yêu, đã vậy toàn học thứ gia thế khủng. Mày tính làm trap boy hay sao mà khiến con nhà người ta si mê, rồi bỏ bê không ngó vậy?”
Khánh Minh ngồi chống cù chỏ lên bàn, hai tay đỡ cằm, mắt ngước lên mà tưởng tượng: “Em thấy mấy người đó tính cách ngoại hình kiểu nào cũng có. Vậy mà không ai vừa mắt anh hết. Trước giờ em cũng chưa từng nghe anh nói mấy chuyện này. Bộ anh chưa từng yêu ai hết hả?”
Hoàng Tuấn hít một hơi sâu, mắt sáng rực nói: “Thật ra là có đó!”
Gia Trí và Khánh Minh xúm xụm lại với nhau hóng chuyện. Nào ngờ, Hoàng Tuấn chỉ nhìn xa xăm rồi nói: “Anh từng vì quyết định sai lầm mà đánh mất một người. Nếu không yêu được cậu ấy, anh cũng không muốn yêu ai khác.”
Gia Trí đánh vai Hoàng Tuấn, nói: “À, thì ra không phải trap boy, mà là boy si tình ha!”
Vừa lúc đó, trợ lý giám đốc hớt hãi chạy ra. Vừa thấy Hoàng Tuấn, chị ta kêu lên: “Trời ơi Tuấn ơi, em làm chị tìm muốn chết!”
Hoàng Tuấn đáp: “À, em cũng đang tìm chị để nhờ in giúp em cái đơn xin nghỉ việc nè!”
Chị trợ lý xua tay: “Trời ơi nghỉ gì mà nghỉ em. Khách tới tìm em dưới sảnh kìa! Xuống gặp khách dùm chị đi em!”
Hoàng Tuấn mặc dù mới bị đuổi việc, nhưng không vì vậy mà mất đi tác phong chuyên nghiệp của mình. Cậu chỉnh lại quần áo, nhanh chóng tiến xuống sảnh. Gia Trí đứng phía trên nhìn xuống xem vị khách thế nào, bất giác không kìm được hô lên: “Trời, xinh thế!”.
Khánh Minh đứng cạnh cũng tán thành: “Là vị khách vô lý mà anh nói đó. Không những xinh đẹp mà còn sang trọng nữa. Không biết khi nào em mới bằng người ta ha?”
Gia Trí nhéo lỗ mũi Khánh Minh, nói: “Em nói gì vậy hả? Trong lòng anh, em lúc nào cũng xinh nhất! Chỉ thế này anh giữ đã mệt rồi, xinh hơn nữa thì anh có mà điên vì ghen suốt ngày mất!”
Hai kẻ yêu nhau kéo nhau đi nơi khác, phía bên dưới Hoàng Tuấn đã ngồi vào bàn tiếp vị khách kia. Hoàng Tuấn mặc vest đen như thường lệ, đối diện là một cậu trai nhìn có vẻ trạc tuổi, nhưng thực chất là lớn hơn Hoàng Tuấn tận 3 tuổi. Phàm là người ăn trắng mặc trơn, lại biết chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, cho nên trông trẻ hơn bình thường đáng kể.
Người kia trông rất tĩnh lặng, từ ánh mắt cho đến nét mặt đều toát lên đẳng cấp khác biệt. Anh mở một nụ cười mở lời: “Anh đến ký hợp đồng, em không vui sao?”
Hoàng Tuấn tươi cười đáp lại: “Em vui chứ, chỉ là em hơi bất ngờ.”
Anh ta nói tiếp: “Anh chưa bao giờ bị một ai từ chối thẳng thừng như vậy trước đây. Anh cứ nghĩ mãi, không biết người trong lòng em xinh đẹp diễm lệ đến mức nào mà có thể khiến em dứt khoát như vậy? Cậu ta xinh đẹp hơn anh sao?”
Hoàng Tuấn lắc đầu: “Không hẳn.”
Nếu để đánh giá công tâm, Quốc Hưng nhan sắc còn không bằng một nửa người này.
Anh ta lại hỏi: “Vậy cậu ta giàu có hơn anh? Hay gia thế có thể nâng đỡ sự nghiệp em vững chắc?”
Hoàng Tuấn lại lắc đầu: “Cũng không.”
Anh ta tỏ ra khó hiểu: “Vậy cậu ta có gì đặc biệt?”
Hoàng Tuấn đáp rõ từng chữ: “Em ấy là một phần cuộc đời em. Như giọt nước mát em uống, như không khí em hít thở. Không có gì đặc biệt cả, nhưng lại không thể thiếu.”
Anh ta cười nhạt: “Đúng là anh nhìn không sai. Em không dành cho anh, nhưng thực sự là người xứng đáng để yêu. Mong rằng em và cậu bé ấy hạnh phúc nhé!”.
Anh đẩy bản hợp đồng trên bàn về phía Hoàng Tuấn, nói: “Bản hợp đồng này anh ký rồi. Mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Hoàng Tuấn sau đó tiễn anh ta ra xe. Trước khi bước vào xe, anh nói: “Người ta hay nói rằng mỗi một người mình gặp đều sẽ dạy cho mình một bài học nào đó trong cuộc sống. Khi gặp em, anh đã học được rằng vật chất có sức mạnh vạn năng, nhưng nó vốn vô tri, nên cũng có lúc bất lực trước thứ gọi là chân tình. Một điều khác chính là, cách dễ dàng nhất để thoát khỏi đau khổ chính là buông bỏ.”
Anh nói rồi rời đi, Hoàng Tuấn đứng nhìn chiếc xe chạy đi khuất bóng rồi mới trở vào. Không ngờ cái hợp đồng vuột khỏi tay rồi mà vẫn ký được. Hoàng Tuấn đi vào trong, Khánh Minh với Gia Trí đã đồng lọt hô to: “Xin vía xin vía! Đúng là sếp nhỏ có khác!”
Lúc đó giám đốc cũng bước ra, chạm mặt Hoàng Tuấn đi vào liền nói: “Ngày mai cậu không cần lên công ty. Nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe, đi du lịch đâu đó cho đầu óc khuây khỏa rồi hẳn trở lại làm việc.”
Hoàng Tuấn không quên cảm ơn giám đốc một tiếng rồi trở lại phòng làm việc. Như mọi lần, Hoàng Tuấn lại mời nước cả văn phòng khi chốt được hợp đồng mới. Nhưng quán được chọn không phải đâu khác mà chính là NBR Cafe. Chỉ cần uống ở quán này, mua mấy ly Hoàng Tuấn cũng trả! Đồng nghiệp của cậu cũng rất nhiệt tình, thường sẽ mua hai ly, một uống tại chỗ, một để mang về.
Bởi vì mỗi lần bán được nhiều, Quốc Hưng sẽ vui vẻ cả ngày hôm đó. Đức Công thỉnh thoảng lại xem camera trong quán, tình cờ canh được mấy khoảnh khắc đó mà gửi cho Hoàng Tuấn. Trực tiếp hoặc gián tiếp, chỉ cần có thể khiến Quốc Hưng vui, Hoàng Tuấn nhất định sẽ làm.