Sáng nọ, tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Đức Công đã réo qua đường dây điện thoại: “Hưng ơi cứu anh! Khách dí quá sáng giờ anh còn chưa đi ẻ được nữa. Mày sang đây cho anh nhờ cái!”
Hoàng Tuấn nằm cạnh nghe thấy, giật điện thoại trong tay tôi trả lời: “Hôm nay là ngày nghỉ mà? Vợ em hôm nay bận ở nhà với em rồi. Giờ không qua anh đuổi việc không? Đuổi thì em nuôi luôn!”
Tôi cười khà khà một bên, còn Đức Công thì gào lên tuyệt vọng: “Anh lạy chúng mày! Tao làm không kịp đây nè! Không ai phụ hết, một hồi nữa khách nó đốt quán tao chúng mày đền nhé?”
Tôi nằm một bên rướn cổ sang nói: “Rồi đợi em chút đi, em ra ngay đây.”
Đức Công hối hả: “Nhanh nhanh dùm anh! Tao sắp ẻ trong quần rồi…”. Đoạn, anh hét lớn bên kia: “Nước xong rồi, tới liền nè anh ơi…”
Tôi bật ngồi dậy, Hoàng Tuấn lại ôm ngang eo ghì tôi xuống, phồng má nói: “Em còn chưa hôn anh mà muốn ra khỏi giường hả?”
Tôi bật cười rồi cúi xuống hôn anh một cái, đã tuổi này rồi còn nhỏng nhẽo như con nít. Hoàng Tuấn lúc nảy nói thì nói vậy, chứ cả tôi và anh đều thực sự biết ơn Đức Công. Không có Đức Công ngày ấy, chắc cũng không có “chúng tôi” bây giờ.
Nói là ngày nghỉ để trêu Đức Công là chính, chứ hôm nay công ty Hoàng Tuấn vẫn phải tăng ca. Làm nghề của anh, làm gì có chuyện nghỉ theo lịch chứ. Cả hai kéo nhau vào nhà tắm, một đứa đánh răng thì đứa kia đi vệ sinh. Bồn vệ sinh đặt riêng một bên, nhưng lại gắn cửa kính trong suốt. Tôi thì ngại ngùng không biết giấu mặt đi đâu, còn Hoàng Tuấn đang đánh răng lại cứ thò đầu nhìn sang, tôi đuổi ra thì cứ trơ mặt cười hề hề.
Giải quyết xong xuôi, Hoàng Tuấn vặn nước vòi sen, chỉnh nước vừa đủ mát. Tôi mới bước ra khỏi nhà vệ sinh đã bị anh kéo vào dưới làn nước. Trừ lúc ra khỏi phòng, chẳng lúc nào khác cả hai chịu tách nhau ra. Anh gội đầu cho tôi, còn tôi cầm chiếc bông tắm vòng tay ra phía sau lưng anh kì cọ. Lưng xong thì đến ngực, đến bụng, rồi đến vùng nhạy cảm dưới kia.
Tôi mới đưa tay xuống, thằng nhỏ nhà anh đã cương lên cứng ngắc, chỉa vào người tôi như nòng súng. Lúc tôi kì cọ chỗ đó, anh còn cố tình làm nó giật giật mấy nhịp khiêu khích. Tôi giả vờ hỏi: “Nó bị gì thế kia?”
Hoàng Tuấn đáp: “Nó bị lạnh nên run đó! Đang cần một nơi để sưởi ấm!”
Đợi làn nước cuốn trôi sạch xà phòng trên người, tôi nhanh chóng ngậm lấy con cặc cương cứng nóng hổi của Hoàng Tuấn. Anh hơi ngả người ra sau, dựa lưng vào tường hưởng thụ. Tôi siết miệng vào thân cặc, kéo ra rồi đẩy vào khiến anh hít hà sung sướng. Tay anh đặt trên đầu tôi, nhưng tuyệt nhiên không nắm tóc để điều khiển. Anh chỉ xoa nhẹ mớ tóc ướt đẫm trên đó, tại lần dò xuống sờ nắn hai gò má tôi, và cả cái khoang miệng đang phập phồng to nhỏ vì mỗi nhịp con cặc anh đẩy ra đút vào.
Được một lúc, anh kéo tôi lên phía trên, đặt lên môi tôi một nụ hôn dịu dàng. Tôi nhìn anh phì cười, nói: “Anh Công chắc chịu không nổi rồi quá!”
Hoàng Tuấn lại trưng ra vẻ mặt bá đạo mà nói: “Kệ ảnh! Anh cũng không chịu nổi rồi nè!”
Cuối cùng, chuyện vẫn là không thể tránh được. Chỉ trách Đức Công xui thôi.
Hoàng Tuấn quỳ phía sau tôi, muốn đưa miệng vào cửa hậu để đẩy lưỡi sâu vào liếm láp. Tôi lập tức cản lại, phần vì gấp rút, phần vì tôi còn mới đi vệ sinh xong.
Nhưng thực ra cũng không cần cầu kỳ như vậy. Cơ thể tôi cũng đã thích nghi với thằng em của Hoàng Tuấn mất rồi. Chỉ cần thấy thằng em Hoàng Tuấn “giương cờ” khí thế, cổng sau của tôi tự khắc “mở cửa” cho quân địch xâm thành. Quả là đồ phản chủ!
Hoàng Tuấn nhổ nước bọt bôi trơn, có điều mới đánh răng xong nên chẳng đủ trơn, đành với tay lên kệ lấy chai gel dùng tạm. Tôi đẩy mông về phía sau, Hoàng Tuấn chầm chậm đút vào. Khi cặc bắt đầu di chuyển, cũng là lúc anh vòng hai tay ngang bụng ôm lấy tôi. Đầu anh đặt trên vai tôi, miệng anh thì liếm láp trên vành tai khiến tôi kêu rên trong điên dại.
Tôi hé mắt nhìn sang tấm gương bên cạnh, lúc này đang phản chiếu hình ảnh của tôi và anh. Bờ mông anh căng tròn, đong đưa theo mỗi nhịp đẩy cặc. Anh không phải dạng cơ bắp khổng lồ như mấy tay đấu sĩ trên màn ảnh, nhưng lúc này đây cơ chân cơ tay đều gồng lên cuồng cuộn.
Dạo gần đây, lúc làm tình anh cũng không còn khẩu dâm nhiều như trước, chính tôi cũng vậy. Thay vào đó chỉ có mấy tiếng ưỡm ờ kéo dài không dứt. Bởi lẽ bây giờ, ngay cả khi không nói, tôi và anh đều hiểu bản thân mình cảm thấy thỏa mãn thế nào khi được gần gũi với người kia. Bù lại những nụ hôn thì kéo dài triền miên hơn, cuộn trào từng dòng cảm xúc chảy đều trong huyết quản.
Lắm lúc tôi lại thấy ghét Duy Tân ghê, nhờ công ơn của các buổi cum control mỗi tháng của anh ta mà giờ đây Hoàng Tuấn vốn đã “trâu” giờ càng “trâu” hơn. Nếu anh muốn ra thì liền ra được, còn không muốn thì có thể chơi mãi mà không ra. Tôi thừa biết đó là một lời anh “quảng cáo minh họa cho sản phẩm”, nhưng dĩ cũng nhiên không dám liều lĩnh mà thử xem giới hạn của anh là bao lâu. Bởi khi anh dập liên tục 30 phút thì tôi đã thấy mấy ông trời rồi!
Hoàng Tuấn mỗi lúc làm tình đều nhiệt huyết không khác gì lần đầu. Tôi còn sợ anh lao lực vì quá sức, nhưng có vẻ nỗi lo của tôi chỉ bằng thừa. Dạo này mỗi ngày một lần đã là ít, cuối tuần ít nhất cũng phải ba lần.
Một lúc sau, Hoàng Tuấn bỗng nhiên ngừng nhịp. Anh đưa tay xuống bắt đầu sục cặc tôi. Tôi trong cái thế này không trụ được lâu, huống hồ anh còn là người hiểu cơ thể tôi nhất. Tôi liền hỏi đùa: “Sao anh dừng sớm vậy? Chán rồi sao?”
Hoàng Tuấn lém lỉnh cắn vào vành tai tôi, thỏ thẻ: “Anh cũng chán em lắm, nhưng thằng nhỏ không cho, gặp người khác nó không cửng được!”
Tôi hỏi thì hỏi vậy, chứ thừa biết là đến giờ phải đi rồi, cả hai còn mây mưa thêm nữa thì trễ mất!
Anh vuốt cặc tôi thêm chục cái, tôi liền khép chân lại, chống đỡ cơn sướng từ đầu cặc mình bắn ra. Tiếng tinh trùng bắn vào tường kêu lách tách, nghe riết cũng thành quen. Lỗ đít tôi lúc bắn tinh thì siết vào cặc anh, anh cũng nhân lúc đó đẩy cặc nhẹ nhàng mấy cái rồi ôm chặt tôi để xuất tinh vào trong đó.
Cả hai mới tắm xong, giờ lại phải thoa xà phòng kỳ rửa tiếp. Tôi và anh không nói gì nhiều, chỉ có nhìn nhau cười ngây ngốc. Tôi sau đó nhanh chóng thay quần áo rời đi, kẻo Đức Công ẻ trong quần thật thì có mà quán phá sản. Người ta lại giật tít thành “Bất ngờ chủ quán cà phê ẻ trong quần vì nhịn ẻ khi quán quá đông” thì có mà chết dở.
Tôi lật đật rời đi trước, đến nơi thì lại thấy quán có đông khách bên trong, nhưng khách bên ngoài thì đã hết. Tôi tỏ vẻ bất ngờ hỏi Đức Công: “Ơ, có đông khách đâu anh?”
Đức Công nhăn nhó: “Chắc khách đợi mày tới rồi mới mua nước hay gì em? Anh đã trừ hao 30 phút mà không đủ với chúng mày. Sáng giờ anh còn chưa có gì trong bụng, còn tụi mày mới nức mắt ra đã ăn nhau! Trông quán hộ anh, anh đi giải quyết phát!”
Tôi nhìn anh khép chân lê từng bước vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên mà thấy tội. Nghĩ cũng khổ, quán ngày trước có mỗi 2 đứa nhân viên, mùa này là mùa thi, tụi nó đứa nào cũng sợ rớt môn cho nên đồng loạt xin nghỉ hết. Mà tôi với ổng thì nặng vía, chẳng tuyển được đứa nào khác.
Bất đắc dĩ, anh chủ quán đành đích thân ra đứng quầy. Ai nghĩ ổng làm chủ suốt ngày “chỉ tay 5 ngón” thì đúng là sai lầm. Một mình ổng đủ sức cân cả 3 đứa nhân viên tụi tôi ngày trước. Vừa order, vừa pha chế, vừa phục vụ… ổng chẳng sót món nào. Có điều dạo này mùa thi, nên nhiều khi cũng “thất thủ” nếu chỉ có một mình.
Tôi đứng trong quầy không biết làm gì, định lấy điện thoại nhắn tin chọc ghẹo Hoàng Tuấn mấy dòng. Nào ngờ vừa đưa tay vào túi thì phát hiện điện thoại chẳng có bên trong. Hẳn là lúc nảy đi vội quá để quên ở phòng Hoàng Tuấn mất rồi.
Tôi còn đang buồn chán nghĩ ngợi, thì từ bên ngoài thấy bóng dáng ai quen quen. Nghĩ là Hoàng Tuấn mang điện thoại sang cho mình, nhưng mà không phải. Người đó tiến gần hơn một chút, tôi mới nhìn rõ chính là Duy Long.
Tôi thấy Duy Long thì hỏi ngay: “Ơ, hôm nay có tâm trạng đi cà phê chứ không ngủ nướng như mọi ngày à?”
Duy Long chống nạnh một bên, chán nản đáp: “Tâm trạng con khỉ họ! Anh người yêu của mày nhờ tao đem điện thoại qua cho mày nè! Riết rồi chuyện gì cũng tới tay tao! Ngộ thiệt chớ!”
Tôi tỏ vẻ khó hiểu hỏi lại: “Ơ, mày cứ từ chối không giúp là được mà? Ủa mà Hoàng Tuấn qua đập cửa phòng mình nhờ mày hả?”
Tôi nói ra hai chữ “phòng mình” liền cảm thấy có chút không đúng. Trên danh nghĩa thì tôi đúng là còn ở chung với Duy Long và Ngọc Lễ, bởi vì tiền phòng tôi vẫn chia đủ. Nhưng mà từ ngày hôm đó, tôi có bước chân về phòng khi nào đâu.
Duy Long ngồi xuống bên băng ghế chờ dành cho khách, kể lại: “Mẹ bà, sáng tao đi ra mua đồ ăn sáng. Định bụng ăn xong lên ngủ tiếp. Thằng Tuấn ở đâu chạy ngang, gặp tao nó kêu như bắn rap: “Long Long Long, nhờ Long gửi Grab cái điện thoại này cho Hưng nha, gấp lắm. Tuấn đi ngược đường mà trễ giờ rồi không qua đưa cho Hưng được. Cảm ơn Long nha!”. Nói xong nó chạy đi nước một, tao kịp ú ớ mẹ gì đâu?”
Tôi cười hỏi: “Rồi sao mày hông gửi Grab?”
Duy Long đáp: “Thôi trời! Rồi lỡ mất mát gì chắc đêm về tao ngủ không yên! Mất cái điện thoại thì thằng Tuấn dư sức mua lại cho mày mấy cái, nhưng mất mấy đoạn “phim nghèo, phim tập đánh vần” của tụi mày sao tao đền nổi?”
Tôi biết Duy Long là người kỹ tính, cũng hay lo xa, nhưng nhờ vậy nó lại là đứa rất chu đáo. Tôi kêu: “Rồi rồi, cảm ơn nhiều lắm! Ngồi nghỉ chút đi, tao pha cho ly nước uống cho tỉnh táo rồi về! Uống gì đây?”
Duy Long đáp: “Trà đào cam sả full topping nha mậy!”
Duy Long thực tế chẳng ham gì ly nước tôi mời, chỉ là tôi với nó cũng cả tuần chưa gặp, dù cho sự thật là hai đứa ở sát một bên, nên nó cũng ngồi lại nói với tôi đôi câu. Nó ngồi một bên, liếc mắt sang tôi pha chế bên này, lại nói: “Ê cái đó nhìn vui quá mậy! Ủa… mà sao quán có mình ên mày vậy?”
Tôi đáp: “Có ông Công nữa, mà ổng đi ẻ rồi.”. Tôi nói xong thì thấy Đức Công trong bếp bước ra, liền nói thêm: “Ổng ra rồi kìa!”
Đức Công liếc tôi một cái: “Mày nói anh bận trong bếp hông được hả Hưng? Anh xin mày! Khách nào tới hỏi chủ quán đâu mày cũng kêu đi ẻ rồi thì ai mà dám mua nước nữa? Ủa, Long mới qua chơi hả em?”
Duy Long đáp: “Dạ. Hoàng Tuấn nhờ em mang điện thoại sang cho thằng Hưng.”
Đức Công nói: “Đúng là người tàn ác thì sống thảnh thơi em ha?”
Duy Long cười vui vẻ, tôi mang ly nước mới làm xong đặt vào máy ép rồi nói: “Ráng mà cưng nựng tôi đi, rồi tôi cho các người xin vía có bồ ha!”
Đức Công nhếch mép nói: “Chắc anh mày cần!”
Tôi hứ một tiếng đáp: “Ừ, hay lắm, rồi mai mốt mà than với em là em không có thèm nghe đâu ha!”
Đức Công nói: “Ừ, tao biết mà. Mày có bồ rồi đâu có còn coi người anh này ra gì!”
Duy Long hùa theo: “Em chơi với nó từ năm nhất, giờ nó có bồ rồi nó còn vứt em sang một bên không ngó đây. Anh thì đã là gì!”
Tôi kêu lên: “Trời đụ! Nay mày lanh vậy Long? Còn bênh người lạ diss tao nữa!”
Đức Công chợt quay sang hỏi Duy Long: “Em có xem anh là người lạ hông Long?”
Duy Long lắc đầu: “Em biết anh từ lúc giới thiệu thằng Hưng qua chỗ anh làm mà, lạ gì nữa.”
Đức Công lại nói: “Á à! Thì ra là mày nói anh lạ ha Hưng? Phải rồi, chắc giờ chỉ quen với mỗi 2 người thôi!”
Duy Long hỏi: “Hoàng Tuấn với ai nữa anh?”
Đức Công đáp gọn: “Thằng Tuấn phiên bản mini nữa.”
Lời nói vừa dứt, hai người bọn họ nhìn nhau cười hô hố. Tôi còn chưa kịp phản bác gì thì âm thanh quen thuộc từ cái “máy Grab” đặt trên bàn thu ngân lại reo lên 2 lượt kề nhau. Âm thanh thì hơi chói tai, nhưng mà nghe thấy thì tôi vui lắm, tại vì có tiếng kêu là có đơn hàng mới vừa đến.
Tôi lướt ngón tay trên màn hình, vừa bấm đơn vừa kêu: “2 đơn 15, tổng cộng 30 ly nè anh ơi!”
Đức Công liếc mắt sang nói: “Tao biết ai luôn! Mày làm mình ên đi con!”
Tôi cười hí hí, cùng lúc 2 đơn lớn, giao đến cùng một chỗ, chỉ có thể là Hoàng Tuấn thôi. Tôi lại nhìn sang Đức Công, nói: “Giờ anh hông làm đúng hông? Để em gọi Hoàng Tuấn hủy đơn đổi quán nha!”
Đức Công hằn học quát: “Má, nó ngang ngược ghê trời!”
Duy Long ngồi bên kia nhìn ra cửa kêu lên: “Ê ông Grab tới rồi kìa!”
Vậy là tôi với Đức Công luýnh quýnh hết cả lên, có mỗi hai người quơ chân múa tay thì khó mà nhanh được. Duy Long đành nhảy vào phụ một tay, nó không biết pha chế, nhưng nhìn đơn xếp ly vào túi thì nó làm được, nhưng khó tránh còn chút vụng về chậm rãi. Đến cả tôi với Đức Công quen việc đã lâu, lúc gấp gáp tay chân còn phải loạn xạ.
Đức Công cầm cốc đường đen muốn rót vào trong ly, tôi hét lên: “Anh cái ly đó là trà sữa! Cái ly bên này mới là sữa tươi trân châu đường đen nè ba!”
Đức Công đáp: “Bà mẹ, tao nhìn ly này mà tay tao chụp ly kia. Ê trà đào size L bỏ nhiêu đường?”
Tôi đáp: “Anh là chủ quán mà hông nhớ sao em nhớ được!”
Duy Long bỏ ly bạc xỉu vào túi nhựa, bỏ thêm cái ống hút nhỏ vào. Tôi lại kêu: “Ê cái ly đó lấy ống hút lớn với muỗng nữa! Trong đó có trân châu trắng, đưa ống nhỏ khách hút hổng lên báo nữa đó.”
Duy Long cũng phải độ quạo: “Mẹ bà! Má nội nào uống bạc xỉu topping trân châu trắng vậy trời!”
Tôi cười đáp: “Bà trợ lý giám đốc trong công ty Hoàng Tuấn á!”
Đức Công hỏi dò: “Rồi bả có người yêu chưa?”
Tôi đáp: “Hổng biết nữa, mà chắc chưa đâu!”. Nhìn sang chỗ kia thấy Duy Long bỏ ly trà đào cam sả vào túi nhựa bên này, tôi hét lên: “Ê hông phải, ly đó của đơn sau này nè!”
Duy Long đáp: “Ủa má, chứ không phải giao tới một chỗ hả?”
Tôi ngẩn tò te: “Ừ ha! Xin lỗi đi, quýnh quá tao quên!”
Còn chưa làm được một nửa, ông shipper thứ 2 lại đến. Bởi vì shipper thường không nhận một đơn hàng quá lớn, cho nên 30 ly phải tách thành 2 đơn. Ban nảy 1 cặp mắt quan sát đã áp lực rồi, lúc này thì áp lực thêm gấp bội.
Đang làm dở dang thì khách phía trên lầu chạy xuống, kêu: “Anh ơi, cho em xin thêm đá được không ạ?”
Đức Công đại diện trả lời: “Em lên trên đi anh mang lên liền nhé!”
Khách đi rồi tôi mới kêu lên: “Ê ngoài này hết đá rồi, vô máy làm đá xúc thêm đi anh.”
Duy Long xung phong: “Để tao đi cho.”
Đức Công nói: “Chừng nào xúc đầy xô thì kêu anh nha.”
Duy Long “Dạ” một tiếng rồi chạy vào trong bếp. Tiếng đá viên rơi loảng xoảng xuống đáy xô inox vang ra tận phía ngoài. Duy Long xúc được tầm chục cái thì Đức Công chạy vào nhà bếp, tôi đứng bên ngoài nghe tiếng Duy Long: “Để em xách ra cho!”
Đức Công lại nói: “Nè, em nhìn chỗ cái mép xô nè. Chỗ này nó bén, em không biết cầm vào là đứt tay ngay. Xúc giúp anh xô kia đi, xô này anh bưng ra trước.”
Tôi đích thị là lần đầu thấy Đức Công tử tế chu đáo dữ vậy. Thấy anh đi ra, tôi liền nói ngay: “Em xách nước đá mòn chỉ tay rồi nè, chẳng thấy anh xách giúp lần nào!”
Đức Công đáp: “Thì kêu thằng Tuấn bớt đặt nước lại đi là bớt xách chứ gì!”
Phía bên kia, Duy Long lại tự mình xách xô đá đi ra. Cái xô khá nặng, nó vừa đi vừa khom lưng thấy tội. Đức Công liếc qua nhìn thấy thì xoay người đón lấy, quẹt tay vào ly nước đang làm dở, cả nước lẫn topping đều đổ hết xuống bồn rửa, nhưng Đức Công chẳng thèm quan tâm.
Anh đón lấy xô đá, nói: “Sao không kêu anh vào?”
Duy Long đáp: “Em thấy cũng nhẹ, cũng dễ bưng mà!”
Nói thì nói thế, chứ Duy Long vừa thở hổn hển vừa đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Đức Công lấy cái ly khác xúc đá, hướng mắt đi lên lầu, lại nói: “Người ta đang bận tối mắt tối mũi mà xin đá. Để tao lên tao đá vô đầu nó mới vừa lòng.”
Tôi vừa cười vừa nghĩ: “Khách hàng đúng là Thượng đế, nhưng mà thực tế thì con người cũng lắm khi oán trách ông trời.”
Cả ba lật đật trong quầy suốt nửa gần nửa tiếng mới xong hết 30 ly. Không ai bảo ai, tất cả ngồi phịch xuống ghế thở hồng hộc như mới trải qua một cuộc chiến. Nói vậy chứ trong lòng cũng vui, ai mà lại chê tiền chứ!
Tôi khều Đức Công nói: “Anh lo mà tuyển người mới đi, lễ tới nơi rồi kìa! Cái ngày đó mà thêm khuyến mãi nữa là em với anh chạy lòi con luôn đó!”
Đức Công vừa thở với kêu: “Thì anh đang tuyển mà, tụi nó không chịu nộp đơn chứ bộ!”
Duy Long đó giờ lần đầu mới trải nghiệm cảm giác tay chân luống cuống kiểu này, vừa thở hồng hộc vừa kêu: “Thôi, tao về trước nha Hưng. Hai người ở lại bảo trọng!”
Đức Công thay tôi đáp: “Ừ về nghỉ đi em! Cảm ơn em nhiều nha bé!”
Tự dưng tôi thấy mặt Duy Long ửng đỏ, không biết có phải do chạy tới chạy lui nảy giờ nóng nực quá không. Tôi cũng nói: “Ừ về nghỉ đi mày. Cảm ơn nhiều nghe!”
Vừa lúc đó, một nhóm sinh viên uống nước xong ùa xuống cửa ra về, Đức Công liền kéo Duy Long về phía mình, đứng nép vào trong quầy tránh bị tụi nhỏ tông trúng. Khách đi qua hết, tôi liền xách cái xô nhựa, tay nhét cái khăn lau bàn vào cái túi tạp dề trước bụng, nói: “Em lên dọn bàn nhe.”
Đức Công “Ừm” một tiếng thì tôi cũng đi khỏi. Tôi cầm xô trên tay bước mỗi lần 2 bậc lên cầu thang, tung ta tung tăng dọn dẹp lau bàn phía trên. Mà tôi còn chưa dọn xong, bên dưới lại ùa lên một tốp sinh viên khác. Nhưng mà cũng dễ hiểu, mùa thi ấy mà.
Tôi nghĩ bụng Đức Công nói không chừng đang đứng bấm đơn bên dưới, tôi tranh thủ dọn cho nhanh còn xuống phụ làm nước. Nào ngờ chưa kịp đi xuống thì đã thấy Duy Long bưng nước lên lầu. Tôi hỏi: “Ủa, mày chưa về hả?”
Duy Long mang nước cho khách xong quay lại trả lời: “Tao mới bước ra thì thấy một tốp khác đi vào. Cái tao vô phụ cho xong luôn. Giúp rồi thì giúp luôn cho trót. Mày dọn từ từ đi, anh Công kêu ảnh làm mình ên được rồi á.”
Tôi ậm ừ rồi lau dọn tiếp, sẵn vào kiểm tra phía trong nhà vệ sinh. Có tầm chục khách hơn, Đức Công một mình cân gấp 2 còn được. Rồi Duy Long cứ đi lên đi xuống ba bốn bận, tôi còn nghe tiếng xúc nước đá rổn rẻng bên dưới.
Tôi dọn dẹp xong xuôi thì xách xô đi xuống, mới tới cổng cầu thang đã nghe Đức Công lớn tiếng: “Anh đã nói rồi mà em không nghe! Đứt tay rồi nè thấy hông? Ngồi đợi anh một chút, anh chạy sang tiệm thuốc kế bên mua đồ xử lý cho!”
Tôi xách cái xô vào nhà bếp, lẩm bẩm trong bụng: “Vía mình mạnh vãi lồn!”
Tôi trở ra ngoài thì Đức Công cũng vừa về đến. Duy Long ngồi trên băng ghế, Đức Công ngồi kế bên một tay nâng tay nó lên, một tay chuẩn bị đổ cồn sát trùng vào.
Cồn nhỏ vào vết thương rát đến run người, Duy Long khẽ hít hà một cái. Đức Công lại nói: “Anh kêu xúc đá đầy rồi kêu anh mà sao hông chịu kêu? Biết đau mà lì!”
Duy Long chỉ bàn tay còn lại lên chỗ ngón tay Đức Công, nói: “Anh cũng bị đứt tay kìa. Mất công cầm vào đứt thêm nhiễm trùng thì lại khổ.”
Đức Công nhìn lại, quả thực trên chỗ ngón tay có vết cắt. Nhưng mà chắc lúc nảy vội quá, với cả quen rồi cho nên không đau đớn gì. Tính ra cái xô đó cắt tay Đức Công không biết bao nhiêu lần, tôi cứ xúi anh ta vứt đi nhưng anh rằng: “Thôi, này là cái xô đầu tiên mà anh mua khi mở quán đó! Đồ kỷ niệm mà vứt gì mày!”
Thế mà hôm đó sau khi Duy Long đi về, tôi lại thấy cái xô nằm trơ trọi bên cạnh thùng rác ngoài lề đường.
Chớp mắt cái thì ngày lễ cũng đến, nhưng chuyện kinh khủng hơn là Đức Công còn chưa tuyển được nhân viên mới. Nhưng không sao, tôi đã có giải pháp!
Có người yêu để làm gì mà không nhờ? Đúng hông?
Vậy là hôm đó Hoàng Tuấn trở thành nhân viên không công của quán. Nhưng mà tôi có tính toán thế nào cũng không ngờ được chiều hôm đó cả ba chạy vắt chân lên cổ cũng vẫn không kịp. Đang lúc sất bất sang bang thì điện thoại tôi rung lên, tôi thì tay làm liên tục chẳng kiểm tra được.
Đến lúc “cơn hành hạ của tư bản” qua đi, tôi mới mở ra xem. Thì ra là tin nhắn của Duy Long. Nó hỏi: “Nay đông hông mày?”
Tôi nhắn lại: “Ba con người ở đây tắm bằng mồ hôi hết rồi! Rảnh hông ra cứu bồ coi!”
Tôi chỉ nói đùa, chẳng ngờ là Duy Long nó ra thật!