Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 01: Đánh cược

 – Hiểu Lâm, làng ta vừa mới đại thắng, ngươi có được chia phần không thế hả?

Hiểu Lâm đứng vắt chân trên một cành cây to, tựa lưng vào thân cây, dùng giọng hết sức xem thường mà hỏi lại.

– Đại thắng?

– Thì rõ ràng, càn quét sạch cả một làng khác mà thậm chí không đổ giọt máu nào, không gọi là đại thắng thì gọi là gì?

– Ức hiếp kẻ yếu thế, há lại có thể lấy làm vẻ vang? Cuộc chiến này ta không nhúng tay vào.

Tịnh Quân từ dưới đất nhảy một phát lên chỗ Hiểu Lâm, giọng hết sức ôn tồn:

– Ái chà Hiểu Lâm, ngươi làm gì phải suy nghĩ phức tạp như vậy? Nhưng thật không ngờ, làng Thảo Phu chẳng giao tranh với đời, ấy vậy mà của cải phải bằng ba đời làng ta cộng lại! Tiếc thay cho bọn họ, ở hiền chẳng gặp lành, lại còn rơi vào tầm ngắm của Dạ Phong Thần…

– Cá lớn nuốt cá bé. Ngươi lại đang nghĩ bản thân ở chỗ lấy tình người làm thức ăn hay sao?

Nói rồi Hiểu Lâm nhảy một cái liền mất hút vào không trung, mặc cho Tịnh Quân đằng sau í ới gọi theo, không nhịn được mà cảm thán một câu:

– Thuật ẩn thân của ngươi ngày càng lợi hại đấy, hôm nào dạy cho ta nhé!

Khắp cả vùng rừng núi Lĩnh Nghi, tiếng cười nói reo hò một ngày không ngớt. Cứ cách vài cái gốc cây, lại thấy một đám đàn ông bày mâm nhậu nhẹt. Một lão bụng bự râu xồm vừa cầm chén rượu, vừa cười ha hả:

– Chà, làng Thảo Phu đúng là danh bất hư truyền, bị càn quét đến chẳng còn mấy mạng mà cũng không chống trả lấy một câu! Làng nào cũng như làng ấy thì thật tốt biết bao ha ha!

Một tên khẳng khiu ngồi cạnh bên cũng phụ họa lấy một câu:

– Trông hiền lành ngốc nghếch thế, ai lại biết được bọn chúng giàu có đến như vậy chứ? Nếu ta mà biết thì đã sớm càn quét chứ không đợi đến bây giờ!

Một tên khác mang dáng vẻ “trưởng giả” lại tỏ ra hết sức tâm cơ:

– Ngươi đúng là ngốc, nếu biết được chúng giàu có đến vậy, thì càn quét làm gì chứ? Chừa cho chúng một con đường sống để chúng tiếp tục tạo ra của cải không tốt hay sao?

– Đại ca nói chí phải! – Hai tên kia đồng thanh hô.

Tràng cười sằng sặc của những kẻ say khiến chim chóc cũng phải kinh hãi bỏ tổ mà bay loạn xạ. Hiểu Lâm lướt trên những tiếng trống chiêng inh ỏi, bỏ ngoài tai lời của những kẻ bên đường, phi một mạch về đến nhà. Cứ thỉnh thoảng một lần, lễ hội lại được tổ chức với tiếng kèn trống vang rền, đó là cách làng Ấn Sát thông báo rằng đã có thêm một làng yếu hơn bị triệt hạ, hoặc là thâu về dưới trướng, hoặc là giết hết không tha.

Làng Ấn Sát nằm sâu trong núi Lĩnh Nghi, dưới có đất đỡ, trên có trời che, giữa có cây cối phòng vệ. Tổ tiên Làng Ấn Sát kinh qua hàng trăm nghề, nhưng có vẻ ông trời chẳng cho họ một chút lương thiện. Trồng lúa trồng ngô thì mùa màng thất bát, chăn nuôi gia súc thì bệnh dịch hoành hành, hành y chữa bệnh lại chỉ toàn chế ra thuốc độc, đến cuối cùng vẫn thấy đâm thuê chém mướn là năng lực trời cho, mà trò chơi này nếu không chơi thì cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Dù mang tiếng máu lạnh, nhưng suy cho cùng Làng Ấn Sát cũng chỉ là những tên lính đánh thuê, xưa nay chưa từng vô lý vô cớ mà tổn hại đến một làng nào khác. Phải chăng từ lúc Dạ Phong Thần lên cầm quyền, ông ta lại chẳng muốn tuân theo quy cũ mà tổ tiên tạo dựng?

Về đến nhà, Hiểu Lâm tháo chiếc mặt nạ ra đặt vào chiếc khung treo giữa nhà. Chợt hắn nghe có tiếng khóc tỉ tê từ bên trong nhà, tưởng người nhà gặp chuyện thoắt cái liền xông vào. Thì ra là mẹ hắn.

– Mẹ! Có chuyện gì?

Từ phu nhân đặt bàn tay đứa con trai nhỏ trong tay mình, gương mặt buồn bã quay sang Hiểu Lâm:

– Hiểu Lâm, chúng ta phải làm sao đây? Hiểu Thức… Hiểu Thức phải làm thế nào?

Nói rồi Từ phu nhân không kìm được mà khóc nức nở. Câu nói dù lấp lửng nửa vời nhưng cũng đủ nói lên tâm trạng rối bời của người mẹ đang nhìn con mình chết dần chết mòn mà chẳng thể làm gì được.

Hiểu Lâm còn một người em trai nhỏ hơn hai tuổi là Hiểu Thức. Khi Hiểu Lâm mới chào đời, suốt hai năm trời cậu bé không nói không cười lấy một tiếng. Vợ chồng họ Từ nghĩ con trai mình không bình thường, buộc lòng phải sinh thêm một đứa nữa. Ấy vậy mà đứa con thứ từ lúc sinh ra đã đau yếu rề rề, còn Hiểu Lâm không nói không rằng chỉ là do cậu không muốn mở miệng. Chẳng trách được, muốn người ta làm sát thủ mà còn vui vẻ hớn hở thì khác gì hai mặt đối lập trong một thể thống nhất?

Hiểu Thức từ nhỏ ốm đau bệnh tật, nhưng may thay có được phương thuốc quý từ Làng Thảo Phu – một làng chuyên hành y chữa bệnh, nên dù có khó khăn chật vật, mạng sống của cậu cũng có thể gọi là được bảo toàn. Ấy vậy mà hôm nay Làng Thảo Phu bị càn quét đến không còn một mống, sinh mệnh của cậu cũng trở thành ngọn đèn trước gió.

***

Mặt trời thững thờ xuống núi, bóng tối dần kéo đến ôm lấy những ngọn cây khắp vùng núi Lĩnh Nghi, giống như nỗi lo lắng đang gặm nhấm mẹ con nhà họ Từ. Nhưng đành gác lại những chuyện khác, đêm nay lại đến phiên Hiểu Lâm gác rừng. Hắn vơ vội chiếc mặt nạ, xoay người một cái đã đứng trên một tán cây ngoài bìa rừng. Trăng đêm nay sáng tỏ nhưng lòng hắn nặng trĩu, đôi lúc hắn thầm nghĩ nếu năm ấy hắn mở miệng nói đôi ba câu, thì đứa em tội nghiệp của hắn đã không phải chào đời để gánh trên người thứ gọi là quả báo của làng Ấn Sát.

Phận là lính đánh thuê, thiên hạ chẳng có mấy người là bạn, bước đi một dặm đã có hàng trăm kẻ thù. Bởi vậy lúc dân làng đi ngủ là lúc đội gác rừng vào việc, tuyệt nhiên không để một mối nguy hại nào len lỏi được vào làng. Đội gác rừng toàn bộ đều là sát thủ, chia nhau mỗi người trấn giữ một khu vực, dùng tiếng còi đặc trưng để báo động mỗi khi có điều khả nghi. Tuy hoạt động như một đội, nhưng bọn họ chẳng biết được gương mặt thật của nhau bao giờ.

Mỗi gia đình trong làng Ấn Sát lựa chọn cho mình một linh vật để làm mặt nạ, nhà họ Từ dùng hình tượng loài ác điểu. Từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, chỉ những người cùng huyết thống hoặc là vợ chồng mới có thể nhìn thấy gương mặt thật đằng sau những chiếc mặt nạ ấy. Mặt nạ làm từ loài kỳ linh dị thảo, tự động điều chỉnh vừa vặn với mặt người mang, dù họ có lớn lên hay gương mặt biến đổi thế nào.

Ngày trước có lúc Hiểu Lâm cảm thấy luật lệ giấu mặt này thật điên rồ và nhảm nhí, nhưng khi lớn dần hắn thấy như vậy cũng tốt. Bản thân là sát thủ, vốn chẳng thể giao du với nhiều người, càng sợ rằng đến lúc vì mệnh lệnh mà phải xuống tay với cả bằng hữu, thôi thì làm người lạ vẫn cứ tốt hơn.

Hiểu Lâm nhìn ra xa, nơi hắn đứng là vùng tiếp giáp với làng Thảo Phu. Nghĩ đến, hắn lại chợt nhớ đến đứa em trai bất hạnh. Thôi nghĩ bâng quơ, Hiểu Lâm vừa lướt quanh phần rừng hắn canh gác. Thuật ẩn thân của hắn phải gọi là đáng nể, không phải hàng cao thủ thì thật không thể nhìn ra. Đang lướt trên những tán cây, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh từ bên dưới. Bản năng sát thủ lập tức trỗi dậy, nhưng hắn đáp xuống rồi tiếp tục quan sát trước khi vung kiếm kết liễu kẻ náo loạn đặt chân vào địa phận này.

Trong bóng tối u mờ, Hiểu Lâm nhìn thấy một thân hình đang ngồi run rẩy dưới gốc cây, đôi chân hắn liên tục đẩy về phía trước để đẩy thân mình về phía sau, mặc cho khoảng đất đá dưới chân đã lõm đi thấy rõ, còn đôi giày đang mang cũng rách rưới đến thảm thương, lộ ra những ngón chân trần tóe máu. Mắt cậu ta trừng to hết cỡ, hơi thở dồn dập mà đứt quãng, cổ họng cậu giờ đây chỉ phát ra âm thanh ú ớ của kẻ sắp lìa đời…

Đối diện cậu ta là một con hổ, mồm nhe nhanh trắng muốt, nhọn hoắt như thể chỉ một cú gặm nhẹ cũng đủ xuyên qua mấy lớp xương sườn của thiếu niên trước mặt, nước dãi nó rơi vãi thành dòng.

“Tội nghiệp, hẳn là con hổ đói lắm!” – Hiểu Lâm đứng một bên thầm nghĩ.

Con hổ hạ chân lấy đà rồi vồ tới, tên thiếu niên dường như đã tuyệt vọng, Hiểu Lâm đừng nhìn lắc lắc đầu, chia buồn cùng kẻ xấu số.

Rồi đột nhiên điều gì đó lóe lên trong đầu, Hiểu Lâm lướt qua đấm cho con hổ một cú đau điếng. Con hổ gầm lên giận dữ rồi cũng bỏ miếng mồi trước mắt mà rời đi.

Thiếu niên như không tin được vào mắt mình, tưởng chừng có một thế lực thần linh nào đó ra tay tương trợ. Cậu quỳ gối, chắp tay trên trán, một lạy… hai lạy… ba…

Chưa đến cái thứ ba thì cậu thấy có gì đó không đúng, một cảm giác lạnh buốt truyền từ dưới yết hầu lên đến tận gáy. Liếc mắt sang trái, cậu thấy lưỡi kiếm của ai đó đang để quên trên cổ mình, chỉ cần một cú lạy xuống là đầu cậu sẽ tự nhiên mà lìa khỏi cổ.

– Ngươi từ đâu đến? – Cái khoảng không gian đang cầm kiếm đột nhiên lên tiếng hỏi.

– Ta ta ta…

– Nói nhanh! Nói cũng chết mà không nói cũng chết!

Thiếu niên ngoác mồm:

– Vậy ngươi không giết luôn đi, còn hỏi làm gì?

Vừa dứt câu, cậu ta cảm nhận được lưỡi kiếm trên cổ có thêm một chút lực…

– Ta từ làng Thảo Phu… Ta nghe nói làng Ấn Sát các ngươi xưa nay không vô duyên vô cớ giết người, nhưng có vẻ lại không phải vậy!

Thiếu niên vốn dĩ nghĩ mình phải chấm dứt cuộc đời ở chốn rừng sâu tăm tối, nhưng đột nhiên lưỡi kiếm ấy lại hạ xuống, cậu ta cũng tranh thủ mà đớp lấy mấy ngụm không khí.

– Ngươi biết chữa bệnh hay không? – Hiểu Lâm dịu giọng một chút.

– Còn tùy! Ta phải xem thì mới biết được. Thần y làng ta bị các ngươi giết sạch rồi, thầy thuốc quèn như ta không phải cái gì cũng biết.

– Ta không nhúng tay vào! Càng không hưởng chút lợi lộc nào từ cuộc chiến ấy!

– Nếu ngươi để ta sống, ta sẽ tin ngươi!

Hiểu Lâm hiện thân, trừng mắt nhìn kẻ đối diện. Trước giờ có ai dám mặc cả sống chết trước lưỡi gươm của hắn như tên này đâu? Nhưng thôi, cứ để hắn sống đã, nếu hắn không chữa được cho Hiểu Thức thì giết hắn cũng không muộn.

Hiểu Lâm túm lấy cổ áo người thiếu niên, mang hắn lên trên tán cây, dặn dò như cảnh cáo:

– Ngươi ngồi yên ở đây, đến khi mặt trời mọc ta sẽ cho ngươi chữa bệnh.

Người thiếu niên không nói tiếng nào nhưng tâm tình bực dọc, thầm nghĩ: “Ngươi tưởng ta hân hoan đến đây để chữa bệnh cho người làng ngươi hay sao?”, nhưng không dám hé môi, kẻo cái mạng còn không giữ được.

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!