Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 12: Cỏ Nhuệ Giác

Đến Từ gia, Tịnh Quân cũng nói lời tạm biệt. Hiểu Lâm và Tuệ Minh vừa bước vào trong thì thấy Từ phu nhân chạy ra đón. Tuệ Minh thấy bà liền cầm túi tiền to gấp ba bốn lần năm trước, đưa lên trước mặt lắc lắc.

Từ phu nhân tươi cười:

– Tuệ Minh, Hiểu Lâm, có mệt không?

Hiểu Lâm chỉ khẽ lắc đầu, trong khi Tuệ Minh đã thở dài kể khổ. Tuệ Minh gỡ chiếc mặt nạ đưa cho Hiểu Lâm, Hiểu Thức đeo mặt nạ xong cũng thật nhanh chạy ra mừng rỡ. Tuệ Minh không quên nhắc một câu:

– Hiểu Thức, sáng mai Tịnh Quân sang tìm đệ đấy, đệ hãy giúp ta giữ hắn ở bên ngoài!

Hiểu Thức tươi cười gật đầu. Tuệ Minh lại nhắc thêm một câu:

– Nếu có thể, đệ đừng để hắn cõng trên lưng nữa. Trời ơi, cái lưng hắn rộng như thế, sớm muộn gì đệ cũng đi hai hàng cho coi…

Từ phu nhân cùng Hiểu Thức bật cười hô hố, trong khi Hiểu Lâm đã bỏ vào trong nhà tắm ngâm mình tự bao giờ. Một ngày vất vả từ sáng đến chiều, Hiểu Lâm lại ngủ quên lúc nào không hay. Cho đến khi hắn nằm mơ thấy có ai đó nắm lấy bàn tay mình thì hoảng hốt giật mình thức giấc. Lại nghe bên ngoài có tiếng Tuệ Minh la oai oái:

– Nè, nè – Vừa gọi vừa đập cửa rầm rầm – Ngươi lại ngủ ở trong đó hả? Nhanh đi ra cho ta tắm để còn ăn cơm! Ta đói sắp chết rồi!

Nghe tiếng nước loạt xoạt, Tuệ Minh biết hắn đã tỉnh giấc, không gọi nữa. Một lát sau hắn bước ra, Tuệ Minh không quên ném cho hắn một câu:

– Chậm chạp! – Xong lại hất mặt đi vào nhà tắm ngâm mình cho sảng khoái.

Tuệ Minh thật mệt mỏi đến muốn ngủ quên, nhưng cái bụng kêu ọt ẹt khiến cậu không tài nào ngủ được. Mùi thức ăn thơm lừng từ dưới bếp bay ra vô cùng hấp dẫn, Tuệ Minh mặc vội quần áo, lập tức chạy vào nhà, nhảy lên bàn ăn ngồi gọn hơ.

Vừa ăn, Tuệ Minh vừa hồ hởi kể chuyện, nhất là cho Hiểu Thức nghe để ngày mai cậu đi với Tịnh Quân sẽ không lỡ miệng mà nói ra điều gì không đúng. Kể xong chuyện, Tuệ Minh bỗng dưng hỏi:

– Từ phu nhân, quanh đây có chỗ nào có cỏ Nhuệ Giác không?

Từ phu nhân suy nghĩ một chút:

– Hình như ở phía bìa rừng. Cậu cần để làm gì?

Tuệ Minh cười hề hề:

– Không có gì, ta chỉ làm chút việc linh tinh thôi. Hiểu Thức, lát nữa đệ lại cho ta mượn mặt nạ nhé!

Bữa cơm lại tiếp diễn với những câu chuyện vừa ăn vừa kể của Tuệ Minh. Hiểu Lâm thật không chịu nổi cái tính đó của cậu, trông cứ cợt nhã mà chợ búa thế nào! Hiểu Lâm thật nhanh đã ăn xong bữa, Tuệ Minh còn hỏi hắn:

– Ngươi sao lại ăn ít như thế?

Hiểu Lâm ném lại một câu rồi rời đi:

– Chừa hết cho ngươi đó!

Nếu là người khác thì người ta còn biết mắc cỡ, chứ Tuệ Minh thì chắc chắn là không rồi. Hết chuyện này lại tìm chuyện khác nói, hai người kia từ ngày có cậu về đây, đã không biết bao nhiêu lần bị sặc cơm không nhớ nổi. Hết chuyện hôm qua, Tuệ Minh lại nói chuyện ngày mai, còn nhờ Hiểu Thức sẵn sang làng Hảo Phục, mua cho hắn một bộ!

Lần nào cũng vậy, bữa cơm chỉ kết thúc khi miếng thức ăn cuối cùng bị Tuệ Minh chén sạch. Từ phu nhân và Hiểu Thức, cả Hiểu Lâm nghĩ mãi cũng không hiểu, người Tuệ Minh cũng đâu có thuộc dạng đô con, sao có thể ăn khỏe đến như thế? Hỏi Tuệ Minh thì cậu trả lời:

– Do ta nói nhiều.

Hợp lý, từ đó không ai thắc mắc nữa. Mà thật, trong bữa cơm, cứ bao nhiêu thức ăn nuốt vào lại chuyển thành chữ nói ra, không hao tốn mới là chuyện lạ. Tuệ Minh ăn xong lại loay hoay ngoài vườn, tìm tòi lục lọi cái gì đó. Một lát sau cậu trở vào trong nhà, hỏi mượn mặt nạ của Hiểu Thức. Nhưng cậu không thấy Hiểu Thức đâu, chỉ thấy Từ phu nhân ôm trên tay một mớ cỏ Nhuệ Giác.

Cỏ Nhuệ Giác là loại cỏ dại có lá như những mũi tên. Đầu lá nhọn hoắc, không cẩn thận có thể găm vào da thịt. Lấy loại cỏ này cũng tốn không ít công sức. Thấy Từ phu nhân đưa bó cỏ cho mình, Tuệ Minh thắc mắc:

– Từ phu nhân, người ở đâu lại có thứ này?

Từ phu nhân cười đáp:

– Ta vừa ra bìa rừng hái về cho cậu đấy.

Tuệ Minh tặc lưỡi thán phục:

– Người thần tốc như thế sao? Nhanh như thế đã có thể lấy được tầm này, ta thật cảm kích người đó!

Từ phu nhân cười cười, nhưng sự thật dĩ nhiên là không. Đám cỏ ấy là Hiểu Lâm mang về, nhưng hắn bắt mẹ hắn phải giữ bí mật. Chỉ là hắn không muốn người khác phải nói mấy lời ơn nghĩa nghe nổi da gà.

Trăng lên cao, khu vườn sau nhà lại chìm trong tĩnh mịch. Sau khi đã chắc chắn mọi người đi ngủ hết rồi, Tuệ Minh mới rón rén leo từ trên mái vòm xuống. Cậu nín thở đi vào trong nhà bếp, thắp đèn dầu ngồi đâm đâm giã giã mớ cỏ Nhuệ Giác. Thỉnh thoảng Tuệ Minh lại nhăn mặt một cái, dường như đang đấu tranh kịch liệt với một điều gì đó.

Hiểu Lâm buổi chiều chỉ ăn một chút, cộng thêm thân thể tiêu tốn sức lực, rất nhanh lại đói. Hắn lẳng lặng đi xuống bếp liền thấy Tuệ Minh nửa đêm canh ba ngồi đó, nhưng cứ chốc chốc lại ngó nghiêng trái phải trông vô cùng mờ ám. Hiểu Lâm dù không muốn nhưng rồi cũng phải nấp sang một bên âm thầm quan sát.

Tuệ Minh giã xong mớ cỏ, thở phào nhẹ nhõm, những rồi lại suýt xoa kéo tay áo lên. Tay trái của cậu chằng chịt những đường gân nổi cộm thâm tím, dưới ánh đèn dầu mờ trông càng đáng sợ hơn. Những đường gân ấy thỉnh thoảng lại căng phồng như muốn nổ tung, khi lại siết chặt vào da thịt khiến Tuệ Minh cắn răng chịu đựng. Cậu lấy mớ cỏ đắp kín bên dưới cánh tay, bắt ấn niệm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Truyền!

Cỏ Nhuệ Giác chính là dùng cho mục đích này, hấp thụ độc tố. Thì ra, Độc Trảo trên tay Hiểu Lâm không phải là được chữa khỏi, mà là được truyền sang tay Tuệ Minh. Vậy mà trong bữa cơm, Tuệ Minh nói rất nhiều chuyện, song chuyện này một chữ cũng không cần nhắc đến. Tuệ Minh vừa trì chú, vừa thống khổ chịu đựng. Cỏ Nhuệ Giác hút độc, cảm giác như thể ngàn mũi kim đâm, Tuệ Minh cố ngậm chặt miệng để không la lên một tiếng nào.

Được một lúc, mồ hôi trên trán cậu đã nhễ nhại, rơi lộp độp xuống bàn. Bù lại, cánh tay đã đỡ thâm tím, những đường gân cũng không làm ra dáng vẻ những sợi dây thừng siết người nữa. Nhưng chắc cũng cần một đến hai đợt nữa thì độc tố mới tiêu trừ hoàn toàn.

Toàn bộ quá trình đều không lọt khỏi mắt Hiểu Lâm một giây nào. Hắn lại cảm thấy một điều gì đó, không rõ là cảm kích, hay lòng tự tôn bị đả kích? Bởi một sát thủ như hắn, có lúc cũng phải nhờ sự giúp đỡ của người khác mới có thể chiến thắng… Càng nghĩ càng không rõ, càng nghĩ càng rối ren…

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!