Thoắt cái đã hơn hai tuần trăng từ lúc Tuệ Minh đến “ở ké” nhà họ Từ, khắp nơi quanh nhà dần có nhiều đổi khác. Những khóm cỏ xanh mướt xuất hiện khắp sân trước rồi lại sân sau, mớ dây leo tranh nhau đu bám lấp đầy cả những ô trống trên hàng rào, mấy bụi hoa tỏa hương thơm ngọt ngào tươi mát, chim chóc líu lo cũng hay ghé sang làm tổ. Cứ đi bừa ra một góc, hít thở một hơi cũng cảm thấy căng tràn sức sống.
Tuệ Minh cầm thùng nước vừa ca hát nghêu ngao vừa tưới mát cho mấy khóm hoa cạnh hàng rào trước nhà. Hiểu Thức trong nhà đi ra trông thấy hôm nay hoa nở đủ màu đỏ xanh vàng lại hết sức vui vẻ:
– Tuệ Minh ca ca, hoa này đẹp thế! Huynh trồng để làm gì vậy?
Tuệ Minh chỉ vào mấy khóm hoa đang tỏa sắc dưới nắng sớm, ôn tồn “chỉ bảo”:
– Đây toàn bộ là thảo dược đó! Hoa màu đỏ là Huyết Tích, có thể dùng để cầm máu. Hoa màu lam là Thông Tri, dùng để chữa đau đầu. Hoa màu vàng là Lưu Vận, dùng để hạ sốt…
Còn chưa kể hết, từ bên ngoài cổng đã vang lên tiếng “khách quen” đến nhà. Tuệ Minh dúi thùng nước vào tay Hiểu Thức, chạy một mạch ra vườn sau, không may lại tông vào Hiểu Lâm đang từ nhà nghe tiếng gọi bước ra.
– Ngươi chạy đi đầu thai hả? – Hiểu Lâm gắt.
– Không chạy mới là đi đầu thai đó!
Tuệ Minh chạy ra sau vườn, nấp vào trong thân cây, vừa xong xuôi đã nghe tiếng Tịnh Quân bước vào đến cửa.
– A, Hiểu Thức, đệ thích trồng hoa sao? Hoa đệ trồng thật đẹp đó!
Hiểu Thức tay cầm thùng nước cũng diễn ra một nét “nông dân”, cười đáp:
– Tịnh Quân ca ca, huynh đến đưa đệ đi chơi hả?
Tịnh Quân thở dài:
– Ầy, ta đến gặp Hiểu Lâm, thật là tức chết mà!
– Hiểu Lâm lại xấu tính với con sao? Vào nhà rồi từ từ nói! – Từ phu nhân nghe tiếng Tịnh Quân, từ trong tiến ra đón khách.
Vừa uống hết cốc nước, Tịnh Quân đã dằn một cái rầm xuống bàn, Tuệ Minh ở sau vườn còn phải giật mình.
– Từ bá mẫu, người nói xem, Hiểu Lâm ở Hội làng lần trước đã thắng vẻ vang như thế, hắn lại không chịu làm thủ lĩnh.
Thì ra lại là vì chuyện này. Sau Hội làng, chuyện cấp bách khác chính là cuộc tiến công đến làng Pháp Chú. Vậy mà trong buổi phong thủ lĩnh ở Dạ Phong Điện sau Hội làng, Hiểu Lâm lại đứng trước mặt cả làng mà từ chối. Dạ Phong Thần hết sức bất ngờ:
– Từ công tử, ta nghĩ cậu ý thức được việc này cần thiết và quan trọng như thế nào. Cậu quyết phụ lòng toàn thể dân làng Ấn Sát hay sao?
Hiểu Lâm bình tĩnh, chắp tay hướng về Dạ Phong Thần lên tiếng:
– Dạ Phong Thần, ta thật vinh dự và biết ơn sự tin tưởng của người, của dân làng. Tuy nhiên, ta chỉ đơn giản cảm thấy bản thân không đủ tài đức để đảm nhận vị trí này. Có thể ta đã thắng ở Hội làng, nhưng điều đó không có nghĩa rằng ta là người lãnh đạo giỏi nhất trong làng này!
Thấy Hiểu Lâm quá cương quyết, Dạ Phong Thần thở dài ngao ngán. Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người hướng mắt về.
– Dạ Phong Thần, Lữ Nhạt ta tuy tài hèn sức mọn, nhưng khi làng Ấn Sát cần thì ta không bao giờ chùn bước… – vừa nói vừa liếc sang Hiểu Lâm – Ta mong người cho ta một cơ hội để chứng minh điều mà ta đã nói, Lữ Nhạt ta tuyệt đối không làm người thất vọng!
Câu nói của Lữ Nhạt khiến mọi người bắt đầu quay sang xì xào dè bỉu Hiểu Lâm, ý tứ rất rõ nói hắn là kẻ “chỉ muốn ăn mà không muốn làm”. Hiểu Lâm không có chút dao động nào, trong khi Tịnh Quân đứng gần đang sắp phát tiết.
Xét ra thì Lữ Nhạt cũng chỉ đứng sau Hiểu Lâm trong Hội làng, đồng thời theo lệ làng, Lữ Nhạt chính là ứng cử viên tiếp theo, vì thủ lĩnh nhất định phải là nam nhân, nên cặp đôi nữ sát thủ kia mặc định đã bị loại khỏi vị trí này từ đầu!
Vậy là nghiễm nhiên, Lữ Nhạt trở thành thủ lĩnh trong cuộc tiến công đến làng Pháp Chú sau lời tuyên bố của Dạ Phong Thần. Tịnh Quân lập tức có linh cảm không tốt khi vị trí quan trọng như vậy lại lọt vào tay kẻ tiểu nhân như Lữ Nhạt…
Từ phu nhân nghe chuyện xong, vẻ mặt không có chút gì là ngạc nhiên, nhẹ nhàng đáp:
– Tịnh Quân, không phải ta bênh vực Hiểu Lâm, nhưng chắc con cũng biết tính tình Hiểu Lâm xưa giờ đã vậy…
Hiểu Thức ngồi cạnh vòng hai tay ôm lấy tay Tịnh Quân, thêm một câu:
– Tịnh Quân ca ca đừng giận nữa…
Tịnh Quân thở dài:
– Từ bá mẫu, Hiểu Thức, ta không nổi giận vì Hiểu Lâm không làm thủ lĩnh, mà vì vị trí đó rơi vào tay Lữ Nhạt. Từ bá mẫu, người cũng biết Lữ Nhạt vốn không phải người tốt, lại không ưa gì chúng ta. Ta chỉ sợ hắn muốn lợi dụng vị trí này mà chèn ép…
– Nếu hắn chỉ nhắm vào chúng ta, vậy chỉ cần đề phòng là được. – Hiểu Lâm nói ra một nhẹ như không.
– Ta thật không biết nói gì với ngươi!
Tịnh Quân đáp lại như không đáp, vác đao hướng về phía cửa. Hiểu Thức nhanh nhảu:
– Tịnh Quân ca ca, không ở lại ăn cơm sao?
Tịnh Quân cười buồn:
– Hôm nay ta không có tâm trạng, hôm khác sẽ đến dẫn đệ đi chơi nhé! À, quần áo hôm trước mua rất hợp với đệ, hôm trước ta dặn dò đệ điều gì cũng không được quên đó!
Hiểu Thức gật gật đầu, Tịnh Quân cúi chào Từ phu nhân rồi ra về, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn là tràn ngập sự thất vọng. Tuệ Minh từ trong thân cây rón rén bước ra, đi vào nhà, mặt tiếc nuối nói một câu:
– Vị trí tốt như vậy mà ngươi cũng chê hả? Thật không biết điều gì mới khiến ngươi vừa lòng!
– Ngươi thích thì đi mà làm. – Hiểu Lâm đáp lại rồi bỏ vào phòng.
Tuệ Minh “xía” một tiếng, lại tiếp tục trở ra sân trước chăm hoa. Nhìn những khóm hoa nở rộ trước mắt, Tuệ Minh gật gù ra vẻ ưng bụng lắm.
***
Lữ Nhạt sau khi được phong làm thủ lĩnh lại càng trở nên không xem ai ra gì. Ai nấy gặp hắn đều phải nể ba phần, nếu như không muốn gặp rắc rối trong trận chiến sắp tới. Sinh ra đã là con nhà vương giả, tiền tài không thiếu nên Lữ Nhạt thích nhất chính là quyền lực. Ngày được phong thủ lĩnh, hắn vừa chạy vừa hét to khắp Lữ gia trang.
– Hài nhi, ta nghe con vừa được phong làm thủ lĩnh? – Lữ Thành cha Lữ Nhạt ngồi vắt chân trên trường kỷ trong chính điện hỏi.
– Đúng thế thưa cha! Cha không tưởng tượng được vẻ mặt của Từ Hiểu Lâm khi con chế giễu hắn là kẻ hèn nhát đâu! Ha ha!
– Trận chiến này, con nắm được bao nhiêu phần?
Lữ Nhạt trả lời vô tư:
– Con không biết, cũng không cần biết. Trận này thắng là nhờ con, còn thua là do nhà họ Từ có đứa con trai không chịu làm thủ lĩnh!
Lữ Thành cười ha hả, tỏ vẻ thật hài lòng về đứa con này. La Thị mẹ Lữ Nhạt từ sau bước ra, ngồi xuống cạnh Lữ Thành, giọng vừa cằn nhằn vừa nũng nịu:
– Hài nhi, con hà tất phải đi? Nhà ta tiền của không thiếu, ta không cần con phải kiếm thêm làm gì! Bao nhiêu tiền của, làm sao bằng sự an nguy của con chứ? Làng Pháp Chú không đơn giản đâu! Phu quân, hay người khuyên bảo Nhạt nhi đừng đi nữa…
Lữ Thành lại tỏ ra rất an tâm:
– Thủ lĩnh đúng là phải ra trận, nhưng đâu nhất thiết phải đánh trận. Nhạt nhi chỉ cần điều binh khiển tướng. Thắng là do con trai chúng ta, thua là do bọn chúng bất tài! Chỗ an toàn, thủ lĩnh đứng. Chỗ nguy hiểm, binh tướng xông pha! Ha ha ha!
***
Một tuần trăng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, biệt đội sát thủ của làng cả tháng qua tập luyện hăng say hơn bao giờ cả. Về phần Dạ Phong Thần, dân làng truyền tai nhau tin ông ta đã tìm ra cách để len qua được lớp phòng vệ của làng Pháp Chú, ngoài một số ít sát thủ, những người còn lại sĩ khí ngày một tăng, chuẩn bị thêm một pha vơ vét đổi đời.
Giờ Hợi đã điểm, nhưng cả vùng rừng núi Lĩnh Nghi vẫn chưa có một nhà nào chìm vào giấc ngủ. Nhà họ Từ cũng vậy, Từ phu nhân nóng ruột từ sáng, đến giữa đêm vẫn còn loay hoay lo cho Hiểu Lâm. Cuộc chiến này vấp phải không ít sự phản đối, tuy nhiên Dạ Phong Thần đã đảm bảo rằng chỉ cần tham gia cuộc chiến này, những kẻ tham gia sau này sẽ không bị ép buộc tham gia vào những trận chiến của làng nữa.
Vậy nên những người như Hiểu Lâm hay Tịnh Quân cũng đành phải “nhắm mắt đưa chân”, tìm kiếm một cơ hội thoát khỏi phận “thiên lôi”, trời sai đánh đâu thì đánh đó.
Tịnh Quân đã đứng trước cửa nhà từ sớm đợi Hiểu Lâm, Từ phu nhân và cả Hiểu Thức cũng ở đó. Trước trận chiến không nắm chắc phần thắng, dường như không ai dám hứa hẹn điều gì. Tịnh Quân nựng gò má Hiểu Thức:
– Hiểu Thức, đợi đến khi gặp lại sau trận chiến, ta sẽ lại đưa đệ đi chơi, mua thật nhiều quần áo đẹp cho đệ, có chịu không nào?
Hiểu Thức lao vào lòng Tịnh Quân, không đáp. Bởi ai cũng hiểu chỉ cần trở về sau trận chiến đã là rất tốt rồi. Tịnh Quân ôm Hiểu Thức trong lòng, miệng lại gọi lớn:
– Hiểu Lâm, ngươi xong chưa?
Hiểu Lâm vốn chẳng cần chuẩn bị điều gì, mặc dù biết trận chiến phía trước có vô vàn khó khăn. Nhưng trong tình huống hiện tại thì chẳng có đường lui, buộc lòng bọn hắn phải tiến về phía trước.
Hiểu Lâm đứng trong sân trước, nhìn quanh ngôi nhà một lượt, chợt một bóng người vừa ngáy ngủ vừa bước từ sân sau ra. Tuệ Minh vừa ngáp vừa rằng:
– Nè, cái này cho ngươi, nhưng mong rằng ngươi sẽ không dùng đến!
Tuệ Minh đưa một chiếc túi lên ngang mặt Hiểu Lâm, Hiểu Lâm chẳng nói chẳng rằng cầm lấy. Hắn có vẻ lại muốn nói điều gì đó, rồi lại thôi, xoay lưng bước ra phía cổng.
– Hiểu Lâm…
Tiếng gọi của Tuệ Minh khiến Hiểu Lâm khựng lại một chút…
– …Chúc may mắn!
Hiểu Lâm không quay lại, khẽ đáp:
– Đa tạ…
Tuệ Minh mỉm cười đi vào trong, Hiểu Lâm bước ra khỏi cổng đến nơi Tịnh Quân, Từ phu nhân và Hiểu Thức đang đứng. Từ phu nhân ôm con trong lòng, giống những người mẹ khác trên khắp vùng núi ở thời điểm hiện tại.
– Hiểu Lâm, Tịnh Quân, bảo trọng!
Từ phu nhân nghẹn ngào nhìn bọn hắn rời đi, chợt Tịnh Quân quay lại, với tay lên tán hắc tâm thảo hái một chùm quả chín đặt vào tay Hiểu Thức, miệng khẽ nói:
– Đợi ta về sẽ nói chuyện quan trọng cho đệ nghe…
Xoay người một cái, Tịnh Quân và Hiểu Lâm đã đi mất. Gió lạnh thổi xào xạc trên những tán cây, sương đêm bao trùm lên mỗi bước chân của người ra trận. Chỉ mong gió sương cũng sẽ che chở họ, rồi sẽ mang họ trở lại vẹn toàn.
Cây đại thụ trên Dạ Phong Điện hiện tại không khác gì một tổ quạ, khi mà các sát thủ đã khoác trên người một bộ áo choàng đen đặc trưng của làng trước mỗi trận chiến. Dạ Phong Thần đứng ở vị trí chủ trì, dùng thuật phóng âm hô lớn:
– Xuất quân!!!
Đội hình sát thủ hơn năm trăm quân bắt đầu di chuyển như một đàn chim săn mồi, hướng phía đông bắc mà bay đến. Dẫn đầu đoàn chẳng ai khác chính là Lữ Nhạt, tuy nắm trong tay vai trò quyết định kết quả cuộc tiến công, song trông hắn chẳng khác gì đang tham dự một cuộc thưởng ngoạn cả. Hắn bay lên tít lên cao, rồi lại sà xuống thấp, thậm chí còn trước đoàn quân mà xoay mấy vòng…
Chỉ một chốc sau, đội quân sát thủ đã đến mõm đá bên cánh tả con sông lớn, bờ bên kia chính là ranh giới bước vào làng Pháp Chú. Trong khoảng không trung bên trên làng Pháp Chú, có một viên đá năng lượng sáng rực có chú văn xoay quanh.
Lữ Nhạt đứng ở đầu mõm đá, miệng huýt sáo lấy ra tấm bản đồ chiến sự hắn nhận từ Dạ Phong Thần, trong bản đồ có ghi ở bờ sông bên kia có một cấm chế vô hình tạo ra bởi hòn đá đó. Nhưng những cuộc tấn công liên tiếp đã khiến cấm chế có một vết nứt. Chỉ cần tìm ra vị trí vết nứt, đội hình sát thủ sẽ có thể dễ dàng tiến vào.
Lữ Nhạt tặc lưỡi, cuộn tấm bản đồ lại trên tay chỉ chỉ:
– Từ Hiểu Lâm, Mạc Tịnh Quân, Dương Vệ, ta giao cho ba người bọn ngươi tìm ra lối vào làng Pháp Chú. Một canh giờ sau không tìm được thì xem như không hoàn thành nhiệm vụ nhé!
Tịnh Quân ném cho Lữ Nhạt cái nhìn sắc lẻm:
– Ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà ra lệnh?
Lữ Nhạt bày ra vẻ mặt trêu đùa:
– Chậc chậc, ta là thủ lĩnh chứ còn là gì? Bọn ngươi không muốn làm cũng được, ta sẽ báo cáo lại với Dạ Phong Thần bọn ngươi không tuân lệnh làm cuộc tiến công này thất bại. Bọn ngươi gánh nổi không?
Một trong hai cô gái cùng chiến thắng Hội làng với Hiểu Lâm hôm trước bỗng lên tiếng:
– Lữ Nhạt, tại sao chúng ta không chia nhau ra tìm, không phải sẽ nhanh hơn sao?
Hán Nhân nghe thấy bèn mỉa mai đáp:
– Lã Xuân Linh, thủ lĩnh đã nói thì ngươi cứ nghe, há phải thắc mắc nhiều như thế? Chẳng qua thủ lĩnh cảm thấy Từ công tử tài năng như vậy, chẳng lẽ một lối vào lại không thể tìm ra?
Lã Xuân Loan – chị gái Xuân Linh thấy em gái định đáp gì đó, liền nắm tay cô, lắc lắc đầu ra hiệu đừng đôi co với hắn. Về phần Hiểu Lâm, hắn lại dường như không có chút nổi giận nào, khiến cho Lữ Nhạt có chút không vừa ý.
Hiểu Lâm quay sang Tịnh Quân khẽ nói:
– Giữ sức đánh nhau.
Dứt lời, Hiểu Lâm ra hiệu cho Tịnh Quân và Dương Vệ cùng nhảy xuống bên dưới, tiến về phía bờ sông bên kia. Bờ sông nằm bên dưới mỏm đá mà biệt đội sát thủ đang đóng quân, độ cao cách tầm ba mươi trượng. Hiểu Lâm ra hiệu cho Tịnh Quân và Dương Vệ bay vòng ngược lại để kiểm tra cho nhanh. Nhưng bay mấy vòng quanh làng, vẫn không phát hiện vết nứt nằm ở đâu.
Tịnh Quân phát cáu:
– Khốn kiếp, hắn muốn chơi chúng ta đây mà! Cấm chế có hình dạng ra sao còn không thể nhìn thấy, vậy làm thế nào biết vết nứt chỗ nào?
Hiểu Lâm nghĩ liền nghĩ ra một ý:
– Vậy trước hết làm cấm chế hiện ra, sau đó sẽ chia nhau tìm vết nứt.
Tịnh Quân gấp gáp:
– Ta còn không biết cấm chế có tồn tại hay không, hay chỉ là thứ truyền tai để dọa người…
Dứt lời, Tịnh Quân từ bờ sông bên này vận lực bay thẳng sang bờ sông kia, lao thẳng vào làng Pháp Chú. Lập tức một thứ như tấm kính loang màu hiện lên chắn trước mặt, Tịnh Quân bị bật văng ra rơi tòm xuống sông.