Cấm chế là một dãy quang phổ thẳng đứng từ mặt đất chiếu song song lên trời, Tịnh Quân bay lên mấy tầng mây vẫn không vào được, chỉ cần bay vào phạm vi làng Pháp Chú sẽ lập tức bị cấm chế đánh bật ra. Cứ mỗi lần như thế, cả một vùng trời lại xuất hiện một vùng sáng chớp nhá.
Lữ Nhạt và Hán Quân trên mỏm đá ôm bụng cười ngặt nghẽo mỗi khi thấy Tịnh Quân bị cấm chế đánh bật ra rồi rơi từ trên không xuống lòng sông chảy siết. Bọn hắn vừa ăn trái cây rừng vừa nhìn nhau khoái trá:
– Đúng là trâu, chỉ biết dùng cái đầu để húc! Ha ha ha!
Tịnh Quân bị văng xuống sông hơn chục lần, tay chân đã nhiều chỗ bầm tím, cảm thấy tiếp tục không có ý nghĩa, quay sang Hiểu Lâm:
– Hiểu Lâm, phải làm sao? Ta cảm thấy nó không có kẽ hở!
Mỗi lần Tịnh Quân tông vào, cấm chế sẽ hiện lên. Hiểu Lâm hình như đã có cách:
– Ta sẽ giữ cấm chế, ngươi và Dương Vệ nhân lúc đó bay quanh tìm ra kẽ hở.
Dứt lời lập tức triển khai, Hiểu Lâm vận lực, thật nhẹ đưa tay về phía trước, cấm chế lại hiện lên. Hiểu Lâm hất đầu, Tịnh Quân và Dương Vệ nhanh chóng bay xung quanh cấm chế, đảo mắt khắp mọi ngóc ngách để tìm ra vết nứt.
Cấm chế không đơn giản chỉ là một tấm khiên, nó còn thiêu đốt tất cả mọi thứ dám chạm vào nó, bàn tay của Hiểu Lâm dĩ nhiên không phải ngoại lệ. Cảm giác bỏng rát mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, Hiểu Lâm chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Cấm chế cũng đồng thời hấp thụ sức lực của hắn, khiến nó trở nên càng vững chắc hơn.
Tịnh Quân và Dương Vệ bay mấy vòng, cuối cùng đáp xuống. Dương Vệ vẻ mặt thất vọng:
– Hiểu Lâm ca ca, cấm chế này rõ ràng không có lỗ hổng! Đệ và Tịnh Quân ca ca đã quan sát rất kỹ, thực sự không có…
Hiểu Lâm tay trái giữ cổ tay phải, vừa bỏng vừa lở loét, rõ ràng đang vô cùng đau đớn. Tịnh Quân thậm chí có thể nghe mùi da thịt hắn cháy khét, nhăn mặt:
– Hiểu Lâm, tay ngươi…
Hiểu Lâm thở ra một hơi:
– Không sao.
Nếu là người khác có lẽ đã không trụ được, tuy nhiên, dù tay Hiểu Lâm không quá nghiêm trọng, một canh giờ đã sắp hết. Tịnh Quân nổi đóa, cầm một hòn đá to dưới chân ném sang bờ bên kia, chửi:
– Lũ khốn! Ta phải lên tính sổ với bọn chúng!
Tịnh Quân vừa xoay người định bay lên, Hiểu Lâm đã nắm một vạt áo của hắn. Cú ném đá vừa rồi dường như khiến Hiểu Lâm hiểu ra gì đó, khi mà hòn đá không hề bị cấm chế đánh bật lại.
Hiểu Lâm nhờ Tịnh Quân đốn một cây gỗ dài nhất có thể, vừa vặn có thể bắt từ bờ bên này sang bờ bên kia. Hiểu Lâm đi trên khúc gỗ qua bờ bên kia, sau đó liền gọi Tịnh Quân và Dương Vệ cùng sang. Lúc cả ba đã đứng bên bờ, Hiểu Lâm thi triển Ẩn linh đại pháp:
– Ta nghĩ có thể vào làng được rồi, miễn là các ngươi không dùng sức.
Để chứng minh lời nói, Hiểu Lâm từ tốn bước từng bước vào bờ. Một, hai, ba… hắn ta thật sự có thể đi được vào bên trong mà không bị cấm chế đánh bật ra ngoài.
Tịnh Quân mừng rỡ:
– Hiểu Lâm, làm thế nào mà… À, là Ẩn linh đại pháp của ngươi sao? Ta thật không ngờ ngươi còn biết cả chiêu này đấy!
Hiểu Lâm giải thích:
– Cấm chế có thể nhận biết được vật thể có linh, ẩn linh đại pháp của ta có thể giúp các ngươi ẩn giấu linh lực nếu các ngươi không vận sức.
Tốn nửa cái mạng, cuối cùng Hiểu Lâm cũng tìm ra được cách vào bên trong làng. Dương Vệ đi thông báo cho đoàn quân, một chốc sau bọn họ đã tập hợp đông đủ dưới bờ sông phía cánh tả.
Lữ Nhạt nhìn thấy Hiểu Lâm bị thương, tặc lưỡi:
– Từ công tử, vất vả cho ngươi rồi! Để ta nói với Dạ Phong Thần thưởng cho ngươi nhiều một chút nhé! Ha ha!
Hiểu Lâm không thèm để ý, hướng về đoàn quân, rằng:
– Các vị, cấm chế này cảm nhận được linh lực. Chỉ cần các vị không vận sức, ta có thể giúp mọi người vào trong làng Pháp Chú an toàn.
Cả đoàn quân đồng thanh hô:
– Được!
Tuy nhiên, vấn đề hiện tại chính là Hiểu Lâm bị thương khá nặng, chỉ sợ mới đưa một số nửa người qua thì đã hết sức. Hiểu Lâm còn đang phân vân thì chị em Lã gia đã tiến đến trước mặt hiến kế:
– Từ công tử, để chúng ta giúp người!
Hai cô gái nhảy lên xoay một vòng, không phải để phô trương dáng vẻ yêu kiều thướt tha mà họ đang thi triển một ấn thuật cổ chỉ một vài dòng tộc có khả năng học được. Xuân Loan, Xuân Linh truyền linh lực vào kiếm làm cho lưỡi kiếm sáng rực, sau đó họ lao xuống, đâm kiếm vào mặt đất và bắt đầu niệm chú…
Một trận pháp dần thành hình trong khoảng đất ở giữa hai cô gái, Tán Linh Phù trận hiện lên với những chú văn cổ mà Hiểu Lâm chưa thấy bao giờ. Thi triển xong trận, Xuân Linh cất tiếng:
– Từ công tử, hãy tiến vào vòng tròn giữa trận!
Hiểu Lâm nhảy vào đứng gọn trong vòng tròn phát sáng giữa trận, lập tức cảm nhận một luồng năng lượng cực đại được nạp vào người. Hiểu Lâm thi trận:
– Ấn Sát kỳ thuật: Ẩn linh đại pháp!
Một lớp sương mờ từ chỗ Hiểu Lâm mở rộng ra tất cả mọi phía, Tịnh Quân bay lên cao thấy vùng sương ấy đã mở rộng ra hơn hai dặm. Những người đi bên trong vùng sương sẽ được tạm thời che giấu linh lực. Thật không ngờ trận pháp của hai chị em Lã gia có sức mạnh khuếch đại kinh khủng như thế.
Vậy là đoàn quân, từng ngươi một đi qua bờ bên kia rồi nhẹ nhàng vào trong cấm chế như không có gì. Làng Pháp Chú thừa biết những kẻ xâm lăng sẽ luôn đề phòng, vậy nên chúng sẽ vận linh lực để lao vào trong, không ngờ được có người sẽ tìm ra được cách vượt qua lớp phòng thủ trước giờ chưa ai phá được.
Xuân Linh nhìn Hiểu Lâm khâm phục:
– Từ công tử, người thật lợi hại.
Hiểu Lâm lặng lẽ đáp:
– Sẽ không, nếu như không có hai cô. Trận chiến chỉ mới bắt đầu, các cô đừng quá sức.
Cả hai lặng lẽ gật đầu, đóng trận pháp giữ sức. Trước khi vùng sương tan biết, cả ba người họ vừa kịp vào bên trong cấm chế. Thật nhanh, Lữ Nhạt phát lệnh:
– Tất cả tiến lên, có của cướp của, thấy người giết người!
Hiểu Lâm cau mày:
– Chư vị nên thận trọng, cấm chế có động, hẳn là làng Pháp Chú đã phát giác. Cẩn tắc vô ưu.
Tất cả đồng thanh hô:
– Rõ!!!
Lữ Nhạt và Hán Nhân tức rõ ra mặt. Nhìn bọn chúng chẳng khác gì bù nhìn rơm. Hiểu Lâm lại như ông vua vô danh được mọi người tôn kính.
Một vài người trong đoàn liền lên tiếng hỏi:
– Từ công tử, chúng ta nên hành động thế nào?
Hiểu Lâm ôn tồn:
– Dựa trên tình hình mà hành động. Tấn công tập trung vào làng cho đến khi bọn chúng chống trả, chúng ta sẽ chia nhau ra hành động, cân nhắc lợi hại mà quyết định tử chiến hay thoái lui.
Hán Nhân tiến về phía trước:
– Chưa đánh mà ngươi đã nghĩ đến chuyện bại trận? Ngươi hèn nhát đến thế à?
Hiểu Lâm chưa cần lên tiếng, đội quân đã xôn xao, một người đáp lời:
– Hồ Hán Nhân, ngươi đừng tỏ ra là một con ếch ngồi đáy giếng nữa được không? Một lớp cấm chế thôi mà đã ranh ma như vậy, làm sao biết được họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đánh trả người ngoài?
Một người khác lại tiếp lời:
– Phải! Biết chết chắc mà vẫn đánh khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ có kẻ ngu mới không biết nhìn nhận tình hình!
Nhiều người khác thay nhau lên tiếng thay cho Hiểu Lâm, Hán Nhân thấy không thể nói lại liền quay sang cầu cứu Lữ Nhạt. Lữ Nhạt dùng vai trò thủ lĩnh mà ra oai:
– Tất cả đừng quên ai mới là thủ lĩnh! Tất cả nghe theo ta, kẻ nào trái lệnh là chống lại làng!
Vẻ phẫn nộ bắt đầu xuất hiện trên nhiều gương mặt, họ đang tỏ ra không hiểu một kẻ vô năng bất tài như Lữ Nhạt sao lại được cử làm thủ lĩnh. Hiểu Lâm lại bình tĩnh:
– Chư vị, ai đúng ai sai để sau trận chiến rồi tính, trong lúc hiện tại càng chia rẽ thì càng dễ thất bại. Ta tin chư vị cũng hiểu chúng ta nên làm thế nào.
Hễ Hiểu Lâm lên tiếng, tất cả liền im lặng lắng nghe. Những chiến thuật mà Lữ Nhạt đề ra đều lập tức bị bác bỏ, nhưng sau khi được Hiểu Lâm điều chỉnh, ai nấy cũng gật gù đồng tình. Lữ Nhạt giận đỏ mặt, vò nát tấm bản đồ trên tay. Đội quân theo chiến thuật của Hiểu Lâm chia nhau ra hành động.