Trong khoảnh khắc kéo cung, Hiểu Lâm không chắc mình có đủ sức phá vỡ hòn đá cấm chế hay không. Và khi đã phá được, hắn càng không dự tính được một hòn đá năng lượng khi nổ cũng oai phong như lúc nó trị vì. Không may thay, Hiểu Lâm trúng phải một đợt nổ năng lượng từ hòn đá, từ trên cao rơi xuống một bụi rậm. Nhưng dù sức cùng lực kiệt, hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác với những luồng sét đang liên tục đánh xuống trên đầu.
Tịnh Quân bay vào đến nơi, liền thấy Hiểu Lâm đang lê thân tàn trên mặt đất. Hắn nhanh chóng sà xuống, mang Hiểu Lâm đến một căn nhà ngoài vùng bìa rừng. Những đợt sét vẫn giáng xuống đều đều, Tịnh Quân triển thuật:
– Ấn Sát kỳ thuật: Thiết thân!
Có thiết thân hộ thể, Tịnh Quân bay phía trên đưa lưng ra đỡ từng đòn sấm giáng xuống. Nhưng lúc này năng lượng từ Tán Linh Phù trận đã tan từ lâu, sức lực hắn thực ra cũng không còn bao nhiêu nữa.
Bay thêm được một đoạn, một tia sét lớn đánh xuống trúng Tịnh Quân, khiến cả hắn và Hiểu Lâm rơi xuống lăn vòng trên mặt đất. Bọn hắn phải cố sức lắm mới lết được người vào trong một căn nhà dân bỏ hoang gần đó.
Tiếng sấm bên ngoài vẫn chưa nguôi, Tịnh Quân đặt Hiểu Lâm ngồi tựa lưng vào vách tường, bản thân thì áp tai dựa cửa để nghe ngóng động tĩnh. Căn nhà hoang không có người ở nên cũng chẳng còn đèn cầy, ánh sáng từ những luồng sét liên hồi cũng đủ cho bọn hắn quan sát xung quanh.
Tịnh Quân lay lay Hiểu Lâm:
– Hiểu Lâm, ngươi ổn không?
Hiểu Lâm thều thào không ra tiếng, cảm giác vô cùng yếu ớt. Máu từ vết loét trên tay bắt đầu chảy, không biết có thể trụ được bao lâu…
Trong ánh sáng chớp nhá, Tịnh Quân chợt nhìn thấy một chiếc túi nhỏ thò ra trong ngực áo của Hiểu Lâm, một chiếc túi trước đây hắn chưa từng thấy bao giờ, buộc miệng hỏi:
– Hiểu Lâm, túi của ngươi sắp rơi rồi. Mà chiếc túi này, hình như ta lần đầu thấy?
Hiểu Lâm trong lúc mơ màng liền nhớ ra, thật nhanh mở túi quăng cho Tịnh Quân vài viên thuốc, lẩm nhẩm:
– Uống đi.
– Thứ này là gì? – Tịnh Quân không khỏi thắc mắc.
Hiểu Lâm không trả lời, thay vào đó thật nhanh tống vào ba viên thuốc. Thuốc vừa qua cổ họng, một cảm giác ấm nóng bằng đầu tỏa ra, từ bụng dội ngược lên lồng ngực rồi chạy khắp toàn thân. Hiểu Lâm vận lực, một chốc liền cảm nhận rõ bản thân đang dần phục hồi, máu trên cánh tay cũng không còn chảy nữa.
Tịnh Quân hết sức kinh ngạc với điều diễn ra trước mắt, hắn cũng làm theo. Một lát sau đã cảm thấy bản thân hồi phục tám chín phần.
Tịnh Quân vỗ vai Hiểu Lâm:
– Thuốc tốt! Ngươi ở đâu mà có?
– Từ một người thân.
– Là ai? Ngươi còn giấu ta làm gì? – Tịnh Quân ra vẻ rất hiếu kỳ.
– Sau khi trở về sẽ nói cho ngươi biết.
Chợt Tịnh Quân nhỏ giọng:
– Nếu ta không thể trở về được, hãy thay ta yêu thương Hiểu Thức nhiều hơn, được không?
Hiểu Lâm nhíu mày:
– Ngươi cần phải nói gở như thế vào lúc này sao?
Tịnh Quân kiên quyết:
– Được không?
Hiểu Lâm khẽ gật đầu, không đáp. Đằng nào đi nữa, dù có Tịnh Quân hay không thì Hiểu Thức vẫn là người Hiểu Lâm yêu thương nhất. Nhưng trong tình trạng hiện tại, Hiểu Lâm biết chắc việc trở về làng không còn là chuyện dễ dàng. Làng Pháp Chú chỉ thất thủ vì bị tấn công bất ngờ, hiện tại tình thế đã xoay chuyển, chỉ hai người bọn hắn muốn đấu lại cả làng còn khó hơn hái sao trên trời.
Một chốc sau, trận sấm cũng ngưng, Tịnh Quân hé mở cửa ra ngoài thăm dò. Xung quanh tĩnh mịch như tờ, chờ đợi một lúc vẫn không thấy bất kỳ tên pháp sư nào đến tuần tra. Tịnh Quân kéo Hiểu Lâm ra ngoài, vận lực bay lên. Ngay lúc linh lực vừa vận, bọn hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn, vùng đất dưới chân hiện lên vòng ấn chú rất lớn. Trận sét đêm qua không chỉ để đánh đuổi đội quân sát thủ, tàn dư của nó còn là những ấn chú theo dõi. Bất kỳ vị trí nào có sét đánh xuống, nơi đó sẽ được phù chú, chỉ cần có người lạ sẽ lập tức báo động.
Hiểu Lâm và Tịnh Quân nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng: Chạy!!! Bọn hắn dồn hết sức bay về phía dòng sông lớn, nhưng đội quân pháp sư đã thật nhanh chặn đường vây quanh, Hiểu Lâm và Tịnh Quân dựa lưng vào nhau. Ấn chú từ Gọi Sấm không chỉ để báo động, nó còn là một ấn thuật đánh dấu, cho phép pháp sư của làng lập tức dịch chuyển đến vị trí của kẻ xâm nhập.
Thiên Trị Vương cũng có mặt tại đó, ông cất giọng:
– Hai kẻ sống sót cuối cùng, các ngươi từ đâu đến?
Tịnh Quân quyết đoán:
– Nếu ta phải chết, ta thà không nói. Nếu ta được sống, ta quyết không nói. Muốn giết thì đến, đừng nhiều lời!
Thiên Trị Vương cười khoái trá:
– Thật có chí khí! Thật thú vị! Ngươi không nói? Ta sẽ tự xem…
Dứt lời ông ném quả cầu thủy tinh trên tay vào không trung, hô lớn:
– Pháp Chú kỳ thuật: Thấu tri!
Quả cầu phát sáng đến chói lóa, phát ra hai luồng năng lượng, một hướng về phía Hiểu Lâm và Tịnh Quân, một còn lại hướng về phía Thiên Trị Vương đang bắt ấn trước ngực. Bên trong quả cầu lại hiện lên vô số hình ảnh như một cuộc đời tua nhanh, Thiên Trị Vương khóe môi nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Ông ta thu thuật, hướng về Hiểu Lâm và Tịnh Quân, từ tốn nói:
– Từ Hiểu Lâm, con trai lớn của Từ gia, gia tộc lấy Ác Điểu làm chính họa. Mạc Tịnh Quân, con trai độc nhất của Mạc gia, gia tộc thờ Ngưu Thần. Cả hai đều là trang hào kiệt. Ta biết việc tấn công làng ta không phải là ý của các ngươi, chủ ý của trưởng làng Ấn Sát – Dạ Phong Thần. Tuy nhiên, việc tay các ngươi nhuốm máu người làng ta, ta không thể xem như không có gì!
Hiểu Lâm cùng Tịnh Quân không ngờ được, quá khứ dị lai của bọn hắn đều được Thiên Trị Vương đọc lên vanh vách. Nếu ở làng Ấn Sát thì đây chính là điều cấm kỵ, dám xâm phạm đời tư của người khác mà không được phép, chỉ có một con đường chết.
Hiểu Lâm nhích vai ra hiệu, Tịnh Quân hiểu ý, thuật ẩn thân lập tức được thi triển che cả hai người. Đội quân pháp sư thật nhanh bị hạ sát mà thậm chí không nhìn thấy kẻ thù ở đâu. Thiên Trị Vương bay lên cao, vỗ tay đắc ý:
– Đặc sắc! Ta rất thích. Nhưng chơi đến đây thôi, ta phải về ngủ bù rồi!
Thiên Trị Vương bắt ấn, miệng niệm:
– Pháp Chú Thuật: Gió tuyết!
Lập tức từng cơn gió tuyết cực đại từ hướng sông lớn thổi vào, lực thổi lớn đến mức Hiểu Lâm và Tịnh Quân không thể bay ra bờ sông nổi. Tuyết trong cơn gió bám lên thân khiến thuật ẩn thân của Hiểu Lâm bị vô hiệu hóa.
Thiên Trị Vương cười ha hả:
– Các ngươi đừng phí công vô ích nữa, ta không định giết các ngươi, nhưng cũng không thể để các ngươi đi dễ dàng. Thay vì chống trả yếu ớt, hãy quy phục làng ta, ta nhất định không bạc đãi các ngươi!
Tịnh Quân cười khinh:
– Ta sẽ đầu quân cho làng ngươi, khi ta không còn thở nữa! Tiếp chiêu!
Dứt lời vung đao trực tiếp xông đến, Thiên Trị Vương vừa né vừa cười cợt nhã. Tịnh Quân thật sự không thể đánh trúng ông ta, ấn thuật của ông ta thật sự lợi hại, võ công cũng không hề kém ai.
Hiểu Lâm đứng từ xa quan sát, rút cung vàng sau lưng ra chuẩn bị ngắm bắn. Thiên Trị Vương liếc nhìn, thấy chiếc cung trên tay Hiểu Lâm mặt lập tức trở nên biến sắc. Hiểu Lâm có thể không biết, nhưng Thiên Trị Vương thì biết rõ đó là gì: Cung Phục Ma!
Mũi tên của cung Phục Ma không bao giờ bắn trượt, vì nó luôn luôn ngắm vào mục tiêu của người cầm cung. Đầu mũi tên được làm bằng đá phục ma, pháp sư như Thiên Trị Vương vô cùng kinh sợ.
Hiểu Lâm kéo căng cung, thấy Thiên Trị Vương buông một nhịp, lập tức buông tay. Thiên Trị Vương thấy mũi tên bay đến lập tức kéo xa khoảng cách khỏi Tịnh Quân. Ông ta lượn lên cao rồi lại sà xuống thấp, thật sự không dám dừng lại một nhịp nào. Thấy không chạy được, Thiên Trị Vương đánh bạo bắt ấn triển thuật:
– Pháp Chú kỳ thuật: Trói buộc!
Một luồng năng lượng trông như sợi dây thừng bắt đầu dài ra, rất nhanh bắt trúng mục tiêu. Thiên Trị Vương niệm xong thuật thì mũi tên cũng vừa bay đến…
Phập… Mũi tên cắm vào vai Thiên Trị Vương, ông ta chao đảo trên không.
Tuy nhiên… Hiểu Lâm thấy Tịnh Quân cũng ôm một bên vai đau đớn…
Hiểu Lâm bay đến chỗ Tịnh Quân đỡ hắn:
– Tịnh Quân, ngươi làm sao?
Tịnh Quân lắc đầu tỏ vẻ không biết, chợt hắn nhìn xuống cổ tay, có một luồng năng lượng như sợi dây đang quấn chặt không rời, đầy dây còn lại nối vào Thiên Trị Vương.
Là thuật Trói Buộc. Trước lúc trúng chiêu, Thiên Trị Vương đã kịp dùng thuật lên Tịnh Quân, khiến cho Tịnh Quân cũng phải chịu tổn thương như ông ta phải chịu, thậm chí là nặng hơn. Ông ta đồng thời sẽ rút dần sức từ Tịnh Quân mà hồi phục cho bản thân, thuật duy trì càng lâu nạn nhân càng dễ mất mạng.
Thiên Trị Vương ôm vai, tuy đau đớn nhưng vẻ cợt nhả vẫn không giảm đi chút nào:
– Thế nào, những cậu bé? Từ Hiểu Lâm, ta đứng yên ở đây cho ngươi bắn, nhưng ta không chắc bạn thân của ngươi sẽ giữ được mạng sau khi ta chết đâu đấy nhé! Ha ha.
Thiên Trị Vương nắm thế thượng phong, lập tức lao đến giao chiến cùng Hiểu Lâm. Hiểu Lâm đánh trả một chưởng, Thiên Trị Vương vẫn cười ha hả, trong khi Tịnh Quân đã thổ huyết.
Hiểu Lâm thấy không ổn, nhanh chóng đưa Tịnh Quân rời đi. Nhìn thấy bờ sông, Hiểu Lâm hết sức mừng rỡ, thế nhưng… Tịnh Quân lại không thể đi thêm được nữa. Trói Buộc không chỉ có nghĩa bóng, nó thậm chí còn thể hiện ở nghĩa đen.
Thế trận rơi vào bế tắc… Hiểu Lâm đánh không được, lui lại không xong. Thiên Trị Vương lại truyền âm đến:
– Từ Hiểu Lâm, ta công nhận ngươi tuổi trẻ tài cao, nhưng có nhiều điều ngươi có tài giỏi đến đâu thì cũng không thể làm gì ngoài chấp nhận. Ta đang giữ bạn ngươi lại đấy, nếu bước ra khỏi ranh giới làng, hắn sẽ lập tức mất mạng!
Tịnh Quân ngày càng yếu, Hiểu Lâm chỉ có thể nhìn hắn gục ngã ngay bên cạnh mình. Cả cuộc đời hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại. Tịnh Quân thều thào:
– Hiểu Lâm, nhanh rời đi! Khi hắn hồi phục hoàn toàn, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!
Hiểu Lâm lắc đầu:
– Có đi cùng đi!
Tịnh Quân cười, đôi môi đã tái nhợt:
– Tên ngốc này, ta nghĩ ngươi lúc nào cũng là kẻ thức thời, đừng cố chấp như vậy chứ! Nhanh trở về, nói với Hiểu Thức ta sẽ luôn nhớ về đệ ấy!
Hiểu Lâm siết chặt nắm tay, Tịnh Quân chỉ kịp nói thêm một câu trước khi ngất đi:
– Đừng để sự hi sinh của ta trở nên vô nghĩa. Hiểu Thức cần người chăm sóc…
Thiên Trị Vương kéo tay, cơ thể Tịnh Quân lập tức di chuyển về phía hắn. Hiểu Lâm không còn lựa chọn, đành đau lòng rời đi…
Có lẽ chưa bao giờ Hiểu Lâm mảy may suy nghĩ, người bạn thân duy nhất một đời song hành cùng hắn, sẽ có lúc bỏ hắn lại một mình…