Protected: Thần Y Bất Đắc Dĩ

0 of 69 lessons complete (0%)

Chương 17: Đối chất

Mặt trời lên xua tan màn sương sớm, có giọt sương nào trĩu nặng nỗi buồn. Nỗi tang tóc nặng nề trùm lên khắp mọi ngôi nhà trên vùng núi Lĩnh Nghi. Sau mỗi trận chiến, lúc mặt trời lên mà người chưa về, thì ngôi nhà ngậm ngùi đeo lên chiếc khăn trắng…

Tuy Hiểu Lâm chưa về, nhưng Từ phu nhân và Hiểu Thức vẫn có một niềm tin mãnh liệt. Chiếc mặt nạ họ đeo như nói với họ rằng Hiểu Lâm đang trở về…

Đột nhiên, Từ phu nhân bỗng nghe vô số những giọng nói bên ngoài, họ lớn tiếng kêu la, chửi mắng, lại nhằm vào Từ gia mà công kích. Có người đàn ông lớn tiếng:

– Từ Hiểu Lâm, ngươi ra đây, đền mạng cho con chúng ta!

– Từ Hiểu Lâm, kẻ ăn cháo đá bát. Làng này cho ngươi bao nhiêu, bây giờ ngươi lại đền đáp như thế?

– Từ thị, bà là loại không biết dạy con, để con mình hại biết bao nhiêu người!

– Cút khỏi làng! Nhanh cút khỏi làng!

Những lời chửi bởi mắng mỏ ngày càng nhiều, Hiểu Thức hốt hoảng đứng cạnh vịn tay mẹ. Từ phu nhân bước ra khỏi lớp phòng vệ, lập tức hàng loạt thứ rau củ, trứng, thậm chí là đá bị ném về hướng bà. Từ phu nhân phất tay một cái, toàn bộ chúng đều văng ra xa, hành động đó nhắc nhở bọn người kia rằng bà không phải là người phụ nữ dễ bị ăn hiếp.

Từ phu nhân điềm tĩnh:

– Các vị, có chuyện gì khiến cho các vị phẫn nộ như thế? Hiểu Lâm nhà ta vẫn chưa về đến.

Một người đàn bà mập mạp phốt pháp sấn đến phía trước:

– Nói láo! Chắc chắc là trốn trong nhà rồi! Bà có biết cuộc chiến đã thất bại rồi không? Từ Hiểu Lâm, ngươi mau ra đây, nấp sau lưng mẹ như thế mà đáng mặt nam nhi à?

Từ phu nhân vẫn cương quyết:

– Con trai ta chưa về. Nếu là lỗi của nó, nó nhất định sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Nhiều người khác hung hăng:

– Chịu trách nhiệm như thế nào, năm trăm mạng người hắn có đền được hay không?

Từ phu nhân không ngờ trận chiến lần này cả làng đại bại như vậy. Bà đứng lặng suy nghĩ một chút. Lập tức bọn người kia lại tiếp tục công kích:

– Thế nào? Có chịu trách nhiệm nổi không? Con cái nhà chúng ta vì nghe theo lời hắn mà mất mạng, chuyện này chúng ta tuyệt đối không bỏ qua!

Từ phu nhân quay sang hỏi:

– Xin hỏi chư vị, là ai nói đội quân vì nghe lời Hiểu Lâm mà thất bại? Vậy thủ lĩnh của cuộc chiến này đóng vai trò gì?

Tên kia ú ớ:

– Thì… thì…

Từ phu nhân lại tiếp một câu:

– Các vị đều biết cuộc chiến này có thủ lĩnh, và đó không phải là Hiểu Lâm nhà ta, chuyện con trai ta xúi giục đội quân làm sai là không thể! Ngươi chết thì không nói được, chuyện người sống kể chắc gì đã là thật. Nếu các vị không hài lòng, hãy cùng ta đến gặp Dạ Phong Thần!

Đám đông hô hào:

– Được, đi thì đi, ai sợ ai chứ! Chúng ta có nhân chứng, lần này Dạ Phong Thần sẽ đuổi mẹ con bà ra khỏi làng!

Cả đám đông tuy hung hăng, nhưng cuối cùng vẫn không dám động tay động chân với Từ phu nhân. Giai thoại về người phụ nữ một mình đánh đuổi ngàn quân của mười mấy năm về trước vẫn chưa ai có thể quên. Từ phu nhân cùng họ đến gặp Dạ Phong Thần, cốt yếu chính là muốn xem kẻ nào đã đứng ra kích động dân tình, gieo tiếng oan cho con trai bà.

Dạ Phong Thần dường như đã chờ sẵn trên đại thụ của Dạ Phong Điện, ông cũng đã nghe chuyện của bọn họ. Từ phu nhân không đứng trên cành cây mà đứng giữa điện từ tốn hỏi:

– Trước mặt có Dạ Phong Thần làm chủ trì, ta dám hỏi các vị đã nghe tin đồn từ ai?

Đám đông xì xào, những người khua môi múa mép lúc nảy giờ lại im như hến. Bởi rõ ràng là họ không xác định được ai là kẻ đã tung ra tin đồn, họ chỉ nghe phong thanh rồi kéo nhau đến mắng chửi Từ gia mà thôi. Họ cứ nghĩ rằng trong đám đông bọn họ sẽ có người có nhân chứng, nhưng lúc này nghĩ lại thì đúng là không biết ai.

Từ phu nhân thấy bọn họ im lặng, tiếp lời:

– Các vị dựa vào tin đồn đến mắng chửi nhà ta, các vị…

– Ai nói là tin đồn?

Giọng nói từ bên ngoài điện hướng vào khiến tất cả mọi người chú ý, một số trong đó lộ rõ vẻ vui mừng. Không phải ai khác mà chính là thủ lĩnh cuộc chiến – Lữ Nhạt.

Từ phu nhân hướng về Lữ Nhạt:

– Lữ công tử, vậy chủ nhân của tin đồn là ngươi sao?

Lữ Nhạt tỏ vẻ xem thường:

– Gì mà tin đồn? Ta là đang nói sự thật!

Từ phu nhân không tỏ chút gấp gáp nào:

– Thỉnh Lữ công tử tường trình.

Không chỉ Từ phu nhân mà đám đông người kia cũng vô cùng mong chờ câu chuyện Lữ Nhạt sắp kể. Lữ Nhạt cơ bản rất vui, đâu có mấy khi hắn được trở thành tâm điểm của đám đông như vậy. Lữ Nhạt mở giọng chỉ trích:

– Từ Hiểu Lâm từ đầu đến cuối cuộc chiến vốn không tôn trọng ta, dù hắn biết ta là thủ lĩnh. Nhiệm vụ ta giao, hắn không hoàn thành. Kế hoạch ta đề ra hắn đều gạt bỏ. Mọi người nói xem hắn làm như thế là đúng hay sai?

Từ phu nhân đáp lời:

– Lữ công tử, nếu kế hoạch của cậu hợp lý, tất cả đội quân năm trăm người không thể nào trơ mắt nhìn Hiểu Lâm chống đối. Nhiệm vụ không hoàn thành, ta dám hỏi có ai làm chứng cho điều này?

Lữ Nhạt xù lông:

– Bà ăn nói thật ngang ngược. Người chết thì làm chứng như thế nào? Nếu như bọn họ làm theo kế hoạch của ta thay vì nghe lời Từ Hiểu Lâm thì chưa chắc đã thảm bại như vậy?

Từ phu nhân nghi vấn:

– Thế đội quân không nghe lời cậu là lỗi của Hiểu Lâm nhà ta hay sao?

Câu này có nghĩa khác chính là Lữ Nhạt là kẻ bất tài, nếu không thì đội quân đã nghe lời hắn. Đám đông lại xì xầm, Lữ Nhạt cơ bản không có khả năng đối đáp với Từ phu nhân, tìm cách cãi cùn:

– Ta phải cố gắng lắm mới có thể trở về đây để vạch trần Từ Hiểu Lâm, bà đừng nói ta như thể con trai bà không cần có trách nhiệm gì, dù sao đội quân cũng đã chết hết…

– Chết hết? Lữ công tử, ý ngươi là chúng ta là kẻ chết rồi hay sao?

Giọng nói dịu dàng mà sắc xảo từ ngoài điện truyền vào lại khiến cho mọi người nhìn ra một lần nữa. Chị em Xuân Loan, Xuân Linh đang từ bên ngoài tiến vào. Lữ Nhạt nhìn thấy có chút biến sắc. Xuân Loan, Xuân Linh hướng về Dạ Phong Thần ra một lễ, xong quay mặt ra ngoài:

– Chư vị, ta không biết ai đã tung ra tin đồn ác ý, nhưng chính nhờ Từ công tử mà chị em ta và một số người khác mới có thể trở về. Lữ Nhạt, ngươi thật không biết xấu hổ hay sao? Chính ngươi mới là kẻ xúi giục khiến cho hai phần ba quân số lao vào chỗ chết, giờ lại còn muốn ngậm máu phun người?

Đám đông hoang mang, một số người lại chỉ chỉ trỏ trỏ. Lữ Nhạt bị vạch trần, lập tức tìm cách xuyên tạc:

– Các vị, lời nói của hai ả ta không thể tin được. Ta thấy hai ả ta rất thích Từ Hiểu Lâm, chắc chắn đang cố gắng bênh vực hắn! Lời nói của nữ nhân các ngươi có bao nhiêu phần là công tâm vậy?

Cuộc đấu khẩu mỗi lúc một căng, cả hai bên đều không có ai làm chứng. Tuy nhiên, đám đông toàn những kẻ mất con kia dường như đứng về phía Lữ Nhạt, muốn Hiểu Lâm phải chịu trách nhiệm cho cái chết của con họ. Ba người phụ nữ phải chiến đấu với tất cả những người khác vì một tỗi lội không liên quan đến họ.

Dương Vệ từ bên ngoài chạy vào, trình bày thẳng vào vấn đề:

– Dạ Phong Thần, chư vị, ta có thể giúp mọi người xem lại trận chiến…

Dương Vệ không có cha, bởi cha hắn đã bị trục xuất khỏi làng Ấn Sát cách đây không lâu khi họ phát hiện ra ông là người ngoài làng. Tuy nhiên, điều đáng nói chính là ấn thuật đặc trưng của ông, ông có thể cho người khác xem lại những ký ức mà bản thân nhìn thấy. Dương Vệ chính là thừa hưởng năng lực này từ ông.

Chị em họ Lã thi triển Tán Linh Phù trận ngay ở giữa Dạ Phong Điện, và người đứng trong trận lần này là cậu bé mười lăm tuổi Dương Vệ. Một quả cầu trong suốt hiện lên trên không trung, bắt đầu tua lại từng cảnh tượng mà Dương Vệ đã chứng kiến từ đầu cuộc chiến. Trong đó không thể thiếu thái độ hách dịch của Lữ Nhạt, phù trận của chị em họ Lã, cũng như cánh tay bỏng rát lở loét của Hiểu Lâm khi giữ cấm chế…

***

Từ lúc mẹ đi khỏi, Hiểu Thức trong nhà lòng như lửa đốt, mặc cho Tuệ Minh có ở cạnh bên trấn an thế nào, cậu vẫn lo lắng không thôi. Linh tính mách báo dường như đã có chuyện chẳng lành… Chợt Hiểu Thức nghe thấy tiếng bước chân từ xa rồi lớn dần lớn dần.

Hiểu Lâm bước vào nhà, y phục rách rưới, mặt mũi trầy trụa, vết bỏng trên tay vẫn còn nguyên, da thịt cháy khét đã thâm đen lại. Hiểu Thức nhìn thấy anh trai về lập tức khóc òa chạy đến:

– Hiểu Lâm ca ca!

Hiểu Lâm ôm cậu vỗ về:

– Đừng khóc. Ta về rồi!

Như nhớ ra điều gì, Hiểu Thức gặn hỏi trong nước mắt:

– Tịnh Quân ca ca…

Hiểu Lâm thở dài, không dám nhìn vào mắt Hiểu Thức:

– Hiểu Thức, ta xin lỗi, ta không bảo vệ được hắn…

Hiểu Thức úp mặt vào lòng anh trai mà khóc nghẹn, Tuệ Minh nhìn thấy rõ cậu bé đau đớn như thế nào. Dù biết số phận sinh ra ở làng Ấn Sát, chuyện sinh ly tử biệt là chuyện bình thường, nhưng sự bình thường ấy đâu có làm sự chia ly bớt nghiệt ngã và đau đớn…

– Tịnh Quân ca ca, sao lần này huynh lại thất hứa… Huynh hứa trở về sẽ đưa đệ đi mua quần áo đẹp, mua cho đệ thật nhiều thức ăn ngon. Huynh hứa sẽ nói chuyện quan trọng với đệ. Vậy mà… vậy mà…

Hiểu Thức khóc mãi không dứt được, nước mắt nóng hổi ướt đẫm ngực áo Hiểu Lâm. Hô hấp của cậu rơi vào khó khăn, sự thật này dù không khó chấp nhận, nhưng nó đã trực tiếp dày xéo tâm can Hiểu Thức. Nếu biết đó là lần cuối gặp nhau, có lẽ cậu sẽ ôm Tịnh Quân lâu hơn một chút…

Sợ Hiểu Thức sẽ khóc đến kiệt sức, Tuệ Minh nhẹ nhàng đặt tay lên như an ủi, miệng lẩm nhẩm:

– Thảo Phu kỳ thuật: Ru!

Luồng sáng xanh chớp nhóa trên tay Tuệ Minh, Hiểu Thức nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Tuệ Minh đỡ Hiểu Thức, nói với Hiểu Lâm:

– Ta đưa Hiểu Thức vào trong, ngươi nghỉ ngơi đi.

Hiểu Lâm liền hỏi:

– Mẹ ta đâu rồi?

Tuệ Minh đáp:

– Lúc nảy có một đám người đến gây sự, mẹ ngươi đến Dạ Phong Điện đối chất rồi.

Hiểu Lâm nghe xong không suy nghĩ gì, lập tức triển thuật:

– Ấn Sát kỳ thuật: Dẫn đường!

Tuệ Minh gọi í ới, Hiểu Lâm còn chưa kịp nghe thì bản thân đã dịch chuyển đến Dạ Phong Điện. Bên trong Dạ Phong Điện, quả cầu trong suốt trên đầu Dương Vệ đã chiếu gần hết đoạn ký ức. Tuy nhiên ký ức của cậu sau lúc bước vào cấm chế là đã hết, do cậu chỉ đứng bên này bờ sông, vừa lúc đó thì Hiểu Lâm từ bên ngoài bước vào.

Bộ dạng của Hiểu Lâm hiện tại khiến Từ phu nhân không thể kìm được nước mắt. Nhìn những vết tích trên người con trai, bà dường như có thể hình dung được trận chiến vừa qua khốc liệt như thế nào.

Lữ Nhạt lại tiếp tục khua môi múa mép:

– Các ngươi cùng một bọn, bày mưu hãm hại ta. Ấn thuật Ký Ức của ngươi liệu có phải là thật không? Ngươi chắc chắc đã thao túng nó, có cách nào để chứng minh những điều đó là thật không? Hả, hả?

Chị em Xuân Loan, Xuân Linh cũng phải nổi điên với tên này. Lữ Nhạt quyết tâm chối bỏ mọi thứ không có lợi cho hắn. Dương Vệ cười đắc ý:

– Lữ công tử, có lẽ người quên vị hảo bằng hữu của mình rồi nhỉ?

Lữ Nhạt khoanh tay:

– Ngươi có ý gì?

Từ trên cây một người nhảy xuống, là Hán Nhân. Nếu nói Hiểu Lâm, chị em họ Lã và Dương Vệ cùng một bọn thì còn tin, nhưng Hán Nhân là người nổi tiếng thân cận với Lữ Nhạt, lời nói của hắn lại khác…

Dương Vệ ra hiệu cho Hán Nhân đến cạnh, cậu bé không chỉ có thể dùng thuật Ký Ức với những gì mình thấy, mà cả với những gì người khác thấy nếu họ cho phép. Dương Vệ lại gọi lớn:

– Hiểu Lâm ca ca, huynh đến đây với đệ…

Dương Vệ hai bên nắm tay hai người, miệng lại tiếp tục niệm chú, ký ức của Hán Nhân và Hiểu Lâm được bày ra trước mắt mọi người. Cảnh tượng Huyết Tử Long giết người điên cuồng khiến cho nhiều người há hốc mồm kinh sợ. Cú đánh từ Lữ Nhạt nhằm biến Hán Nhân thành kẻ chết thay cũng bày ra trước mặt. Khoảnh khắc mũi tên vàng bắn nổ hòn đá cấm chế tạo ra tiếng nổ kinh hoàng như rung chuyển cả Dạ Phong Điện. Và lúc đó, Lữ Nhạt chính là kẻ xúi giục tàn quân lao đầu vào chỗ chết…

Ký ức của Hiểu Lâm đã dừng lại ở đoạn hắn bị đá cấm chế nổ trúng, còn ký ức của Hán Nhân thì kéo dài cho đến hiện tại…

Hán Nhân quay về phía Lữ Nhạt, ánh mắt căm phẫn:

– Lữ Nhạt, ta cả đời xem ngươi là bằng hữu, ngươi chỉ xem ta như một kẻ chết thay!

Lữ Nhạt hất mặt:

– Ngươi có bằng chứng gì?

Hán Nhân cười nhạt:

– Ngươi còn muốn đòi bằng chứng? Được! Vết bỏng trên tay Từ công tử vẫn còn nguyên đó, Tán Linh Phù trần của nhị vị tiểu thư đang bày ra trước mặt… – Đoạn, hắn vạch ngực áo lên – trên ngực ta còn in dấu bàn tay của ngươi đấy. Ngươi có dám đưa bàn tay mình ra cho mọi người xem không? Người dám chưởng lên người ta, tay sẽ trở nên bầm tím!

Lữ Nhạt dĩ nhiên không dám, vì tay hắn thực sự đang bầm tím. Hán Nhân không chỉ có Độc Trảo, mà thân thể hắn cũng như được bao phủ bởi một màng độc. Trước sức ép của mọi người, Lữ Nhạt giấu tay ra sau lưng, tìm một kẻ hở bay đi mất…

Mọi chuyện sáng tỏ, những người chửi mắng Từ phu nhân ban nảy giờ lại chuyển sang một màn khóc thương cho người đã khuất, tuyệt nhiên không có một lời xin lỗi người bị vu oan. Tuy thất bại, song số của cải cướp được là không ít, cũng phải ngang ngửa lần càn quét làng Thảo Phu. Dạ Phong Thần phía trên tuyên bố:

– Cuộc chiến này chúng ta thất bại không chỉ do chúng ta, còn do đối thủ quá mạnh. Từ công tử thể hiện rất tốt, ta sẽ thưởng cho cậu một nửa số tiền lấy được…

Hiểu Lâm nói lớn:

– Dạ Phong Thần, ta đến đây để bảo vệ mẹ ta, không phải đến chia phần, càng không cần vạch trần điều gì cả. Số tiền có được xin hãy chia đều cho mọi người tham gia, ta chỉ lấy phần ta, còn lại tùy ngài định đoạt. Điều cần nói chính là lực lượng làng ta bị tổn hại nặng nề, chỉ sợ những làng khác thừa nước đục thả câu, mong chư vị cẩn trọng!

Nói rồi đưa mẹ hắn cùng rời đi. Từ phu nhân nán lại một chút:

– Lã tiểu thư, Dương công tử, Hồ công tử, đa tạ các vị giúp đỡ!

Hán Nhân lúc này lại tỏ ra hết sức tử tế:

– Từ phu nhân, ta nợ Hiểu Lâm một ân cứu mạng, người vốn không cần phải nói câu này! Ơn này sau này có dịp xin được đền đáp!

Dương Vệ tươi cười:

– Từ phu nhân, trước đây Hiểu Lâm ca ca đã cho ta thuốc cứu mẹ, giờ ta giúp huynh ấy bảo vệ mẹ của mình, vốn không cần khách sáo!

Chị em họ Lã cũng gật đầu ra vẻ đồng tình. Hiểu lầm trước mắt đã được giải quyết, nhưng mối lo về sự an nguy của làng đang vẫn còn là dấu hỏi lớn chưa có lời giải.

Riêng với Hiểu Lâm và Hiểu Thức, nỗi trống trải trong lòng không biết đến bao giờ mới qua đi, có thể anh em hắn sẽ mang theo khoảng trống ấy mà sống tiếp cả cuộc đời, bởi Tịnh Quân là điều không gì có thể thay thế…

***

Hiểu Lâm đưa mẹ về đến sân nhà, thấy Tuệ Minh đang cặm cụi tưới hoa cỏ ở góc sân. Từ phu nhân có vẻ hơi mệt mỏi, liền vào trong nghỉ ngơi. Không hỏi cũng biết, bà là đang nghĩ về chuyện của Hiểu Thức và Tịnh Quân. Đứa trẻ ấy lúc có Tịnh Quân vui biết nhường nào, giờ mất đi Tịnh Quân chỉ sợ cậu lại rơi vào bệnh tật. Thân bệnh thì đã có Tuệ Minh, nhưng tâm bệnh, chắc gì đã tìm được thuốc chữa…

Tuệ Minh bỏ dở việc tưới cây, hướng về phía nhà bếp, ra hiệu cho Hiểu Lâm đi theo. Hiểu Lâm đi theo mà không hỏi điều gì. Thố thuốc trên bếp đã sôi lúc nảy, giờ còn âm ấm. Tuệ Minh ra hiệu cho Hiểu Lâm ngồi xuống bàn, gấp gáp:

– Đưa tay cho ta!

Hiểu Lâm quay mặt nhìn sang hướng khác, đáp:

– Để ngươi lại chuyển vết bỏng này sang tay ngươi à?

Tuệ Minh có chút bất ngờ, khẽ liếc mắt sang chỗ hắn một cái, nhấc thố thuốc xuống rồi chủ động cầm tay hắn đặt lên tấm vải đã trải sẵn trên bàn. Hiểu Lâm không có ý định phản kháng.

Tuệ Minh làm sạch bụi đất bám trên vết thương, đoạn từ tốn đắp thuốc lên vết thương của Hiểu Lâm. Dù chỉ chạm bàn tay lên cấm chế, nhưng vết thương kéo dài lên đến tận vai. Thuốc được Tuệ Minh bào chế từ cỏ Nhục Khâu, có tác dụng lành thương ở mức diệu kỳ. Đắp thuốc xong, Tuệ Minh băng bó lại cho Hiểu Lâm.

Nhìn qua cánh tay mình vừa băng xong, Hiểu Lâm chẳng hiểu vì sao cảm thấy hết sức buồn cười, nhưng cố nén lại:

– Nhìn có khác gì giò heo không chứ?

Tuệ Minh bĩu môi:

– Có người chữa bệnh cho còn chê bai? – Dứt lời lại ném cho hắn mấy viên thuốc.

Tuệ Minh bắt đầu trì chú chữa thương. Được một lúc sau, Hiểu Lâm ngồi không làm gì, nhìn ra phía nhà tắm bỗng thấy trong đó treo một sợi dây thòng lọng, quay sang hỏi Tuệ Minh:

– Sợi dây trong đó là ngươi treo đúng không?

Tuệ Minh đáp:

– Đúng, là ta treo, nhưng cho ngươi dùng!

Hiểu Lâm khó hiểu:

– Ta đâu có định treo cổ?

Tuệ Minh chống nạnh:

– Ngươi bớt nghĩ mấy chuyện liên quan đến chết chóc có được không? Sợi dây đó để ngươi vịn tay vào lúc đi tắm, vì vết thương đắp thuốc của ngươi kỵ nước!

Hiểu Lâm cằn nhằn:

– Bất tiện quá.

Tuệ Minh hí mắt:

– Bất tiện? Chứ ngươi muốn như thế nào? Hay để ta giúp ngươi tắm?

Hiểu Lâm quay đi nơi khác, gương mặt ửng đỏ sau lớp mặt nạ:

– Nói nhảm!

Comments

No comments yet. Why don’t you start the discussion?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!